Chương 27: Ba năm trước
--- h sáng---
✫ ✬ ✭ ✫ ✬ ✭
-"Hanna!Dậy mau!Dậy đi học nhanh không tao đập cho vài cái giờ"-Mi gọi khàn cổ nhưng vẫn không hề hấn gì tới Thảo
-"Hay nó bị ốm.Nhìn mặt nó trắng bệch ra kìa"-Nhi lo lắng
-"Ờ mà cũng đúng"-Mi đưa tay lên trán Thảo thì ngay lập tức kêu lên-"Mang vào viện"
Thế là tất cả lại"dung dinh"vào viện.Vào tới nơi,bác sĩ khám và nói:"Cô bé bị sốt rất cao nhưng lại làm gì quá sức nên bệnh nặng hơn,chắc phải ở lại khoảng 1 đến 2 tuần"
~~SỐC TOÀN TẬP~~
✫ ✬ ✭ ✫ ✬ ✭ ✫
-"Con bé ấy mà bị sốt hả"-Vũ
-"Tai điếc không nghe thấy bác sĩ nói à"-Mi
-"Nhưng lạ nhỉ?Mới hôm qua còn suy luận khủng khiếp lắm mà"-Hân
-"Tối qua còn khỏe lắm mà"-Huy
-"Kiểu này lại mệt rồi.Một đến 2 tuần tuần đấy"-Nhi-"Tha hồ mà trông..."
-"Đừng lo,Nam sẽ giúp Nhi mà"-Nam
-"Nghe thấy ganh tị chưa kìa"-Mi
-"Có muốn khôngTôi cũng nói như vậy nha"-Vũ
-"Điên à!!"-Mi
-"Đừng có mà tưởng bở..."-Vũ
-"Thôi.Ra ngoài đi cho con bé còn nghỉ ngơi"-Hân
-"Ờ"-Tất cả
Mọi người đã ra ngoài,Thảo mở mắt ra và khẽ cười:
-"Mong rằng cậu sẽ thành công,Huy à"-Thảo
Ba ngày sau,Thảo xuất viện.Do hứa là sẽ giữ gìn sức khỏe nên bác sĩ mới cho cô bé về trước.
Mọi người nghĩ rằng con bé bị bệnh thế chắc sẽ nằm im ngoan ngoãn nhưng mà chỉ được 1 ngày.Hôm sau nó lại ra ngoài.
Thảo tới nhà Phong(chàng trai đến cùng cô bé trong buổi tiệc)
-"Anh đã xử lý cái cô đại tiểu thư của Hoàng gia đó xong chưa"-Một cô gái xinh xắn đang ngồi trong lòng của Phong hỏi
-"Sắp xong rồi.Sau khi lấy được gia sản kếch xù của nhà họ Hoàng rồi ta sẽ cao chạy xa bay"-Phong
-"Và cho cô gái kênh kiệu Hoàng Thiên Thảo đó một bài học"-Giọng cô gái trở nên xảo quyệt
-"HA!HA!HA..."-Sau đó cả hai cùng cười gian xảo
Nhưng cuộc nói chuyện đó đã được Hanna nghe chót lọt.
Đột nhiên cô gái ấy cảm thấy có gì đó lành lạnh bên cổ,định quay lại nhìn thì...
-"Đừng cử động mạnh nếu không con dao này cứa sâu đến đâu thì tôi cũng không chắc đâu"-Hanna
-"Cô...cô định làm gì cô ấy"-Phong hoảng sợ
-"Im miệng...Dương Chấn Phong.Tôi không giết cậu không phải vì tôi yêu cậu và cũng đừng mơ lấy được gia sản nhà tôi.Vì ba năm trước cậu đã lấy đi những gì tôi có.Tôi quên nhưng tôi lại hứa với em trai cậu là Dương Chấn Thiên để cậu sống"-Hanna
-"Không lẽ...Cô đã nhớ lại hết rồi sao"-Phong bàng hoàng
-"Phải...Ba năm trước,ngọn lửa,căn nhà hoang và khẩu súng lục"-Hanna nói những mấu chốt của ngày hôm đó.
-"Còn cô...Trịnh Thiên Kim.Tại sao cô cứ phải phá hạnh phúc gia đình tôi nhỉTrước là anh trai tôi,giờ tới Chấn Phong à.Nhưng thật tiếc cho cô,tôi không thích cậu ta"-Hanna nói tiếp với giọng lạnh lùng
-"Tôi xin cô...Hãy nể mặt em trai đã khuất của tôi mà tha cho cô ấy.Tôi xin cô"-Phong
-"Haha...Cậu mà cũng dám nói như vậy àCậu không thấy xấu hổ saoEm cậu đã ch.ết thay cậu đấy"-Thảo quát lên
-"Thế nào cũng được nhưng tôi xin cô hãy tha cho Kim"-Phong van nài
-"Xúc động quá!!"-Thảo chế giễu
-"Cô có thấy cậu ta yêu cô thế nào không-Thảo dí sát mặt vào Kim với ánh mắt sắc lẹm,khuôn mặt lạnh tanh.Thảo cứa một đường dài trên cổ Kim.
-"Cút đi và đừng để tôi thấy mặt hai người nữa"-Thảo thả con dao dính máu xuống sàn nhà và mở cửa ra khỏi phòng...
______Hết chương 27______