Chương 59: Đồng cỏ

Lòng sông có rộng bao nhiêu cũng không bằng lòng người
Như thường lệ sau một đêm ngon giấc Nhi vươn vai tỉnh dậy mà không hề nhớ ra rằng mình đang đi đâu. Khi vươn vai tay không may đập chúng một vật gì đó lạnh toát ở trên liền giật mìn thu rụt tay lại không may làm nó rơi xuống.


Tiếng leng keng của nó khiến cho Hân đang ngủ cạnh Nhi tỉnh giấc. Nhưng điều lạ lùng là họ đang ngủ trên một chiếc xe ô tô rất lớn, quay đầu lại nhìn xem mọi người đâu thì phát hiện họ vẫn đang ở trên xe chỉ có mình Vũ là không thấy đâu. Nhi và Hân đi đánh thức hai người kia dậy hỏi rõ xem tại sao họ lại ở trên chiếc xe này và đây là đâu nhưng tất cả đều lắc đầu chịu ch.ết không biết đây là đâu


Lát sau Vũ từ bên ngoài đi vào tay cần một tờ giấy màu đỏ đưa cho họ rồi đi ra một chỗ ngồi suy tư. Mọi người đều cảm thấy cực kì khó hiểu tại sao đều là Vu phát hiện hiện ra lá thư chứ không phải một ai khác trong số họ hơn nữa gần đây biểu hiện của cậu cũng rất lạ không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng cậu có biết được bí mật gì đó. Nhưng cậy miệng nửa ngày Vũ cũng chả nói lời nào liên quan đến bí mật gì đó mà họ muốn biết. Cậu chỉ nói rằng lúc tỉnh dậy thì thấy lá thư ở trên vô lăng nên lấy xem. Thấy cậu nói thế mọi người cũng chả buồn hỏi thêm gì nữa. Bắt tay vào việc xem phong thư những khi mở phong thư ra họ lại một lần nữa ngạc nhiên khi trong thư chỉ viết 2 chữ "tại đây"


Thế có nghĩa là sao. Ý nó là đây chính là nơi mà mình cần tới sao -Nam nhanh nhảu đưa ra lời suy đoán của mình mọi người cũng đồng loạt tán thưởng theo và cứ thế đi ra ngoài dò xét xem có gì sảy ra không nhưng khi họ vừa ra ngoài 1 lát liền cảm thấy mắt mũi tối sầm và bị ai đó bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê. Vũ ngồi đợi mọi người mãi không thấy gì liền lo lắng đi ra ngoài họ. Những dấu đưa dẫn Vũ đi theo đến một khoảng đất trống có cỏ xanh mơn mởn và những đợt gió thổi nhè nhẹ khiến cho con người cảm thấy dễ chịu thoải mái. Nhưng giữa một nơi thanh bình như vậy lại có một căn nhà không nói chính xác là một căn biệt thự bị thiêu dụi gần như hoàn toàn.


Điều này làm cho Vũ chợt nhớ tới một điều gì đó không rõ ràng lắm. Một ngôi nhà lớn, một ngọn lửa lớn đã thiêu rụi căn nhà đó, có tiếng trẻ nhỏ khóc lóc,có tiếng van xin của người phụ nữ nào đó,có tiếng súng đạn nổ khung cảnh khắp nơi đều là máu và lửa. Vũ cảm thấy đầu mình đâu nhức hét lên sau đó liền ngất đi.


Đoàng đó là tiếng súng kết thúc sinh mạng của một chàng trai trẻ khoảng 13 tuổi. Có một bé gái tầm 5 tuổi chạy tới lay chàng trai đó gọi "anh hai" trong sự đau đớn tuyệt vọng.


available on google playdownload on app store


Thảo giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng trên mặt vẫn còn lấm tấm những hạt mồ hôi. Bỗng có tiếng gõ cửa phòng Thảo vẫn chưa hoàn hồn hẳn liền lên tiếng hỏi
"Chuyện gì"
"Dạ thưa tiểu thư người đã đến rồi ạ"
"Được rồi tôi sẽ gặp"
Vâng


Người bên ngoài cửa rời đi nhanh chóng vì hầu như việc đi đến phòng ngủ của cô là điều cực cấm kị nên rất ít người được đến.


Thảo ngồi dậy bước vào phòng tắm xả nước đầy bồn tắm rồi ngâm mình trong đó thư thái an nhàn trong đáy mắt có chút sát khí khi chợt nghĩ về giấc mơ khi nãy.


"Có lẽ đến lúc phải tìm lại sự công bằng cho anh rồi.anh trai "nói rồi khóe môi cô khẽ nhếch lên sau đó Thảo đi vào trong bàn trang điểm tô thêm chút son dặm thêm ít phấn và khoác lên mình chiếc váy đen huyền bí sau đó lại che đi khuôn mặt của mình dưới 1 lớp mặt nạ bạc. Điều này càng làm cho cô chở lên bí ẩn,sau đó Thảo nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước ra ngoài bước đi từng bước chậm rãi trên đôi giày cao gót màu đen được thiết kế cầu kì. Tạo lên vẻ cực kì bí ẩn nhưng lại rất đẹp. Và không còn nghi ngờ gì nữa cô gái bí ẩn đeo mặt hôn trước chính là Thảo


Đi đến cuối hành lang,cô dừng lại mở cửa bước vào phòng,ngồi xuống đối diện kẻ đã đến khẽ cười nhẹ nói
"Chúng ta nên bắt đầu nghiêm túc thôi"
Rốt cuộc thì người mà Thảo gặp là ai. Có liên quan gì đến chàng trai mà cô mơ thấy?


Và quá khứ của Vũ là gì những người đi cùng cậu tại sao lại bị bắt cóc.
Tất cả sẽ sớm được tiết lộ trong khỏang 10 chương tiếp thôi mọi người cùng đợi nha
Thanks for reading






Truyện liên quan