Chương 52
Phảng phất như qua một thế kỷ, tiếng thét chói tai cuối cùng biến mất, vách tường nhà mồ tựa như bị người ta dùng phẩm màu nhuộm đỏ toàn bộ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc kích động thần kinh Raymond, trong nháy mắt y cố thở, mồ hôi lạnh chảy xuống ướt nhẹp sơ mi như đi dưới mưa, y thậm chí có ảo giác mồ hôi mình cũng biến thành màu đỏ do mùi máu tanh trong không khí.
[[… Kẻ quấy rầy giấc ngủ của Pharaoh, đều phải bị trừng phạt…]]
Mấy hình vẽ trôi nổi lượn vòng trước mặt họ, muốn vươn tay lại e ngại gì đó, Raymond rùng mình một cái, y dường như hiểu được mục tiêu của những linh hồn không muốn rời đi đó chính là mình.
[ Trở về đi! Người này không thuộc về các ngươi, trở lại nơi các ngươi nên ở.]
Tiếng nói không rõ ý nhưng trầm thấp hơn bình thường làm da đầu Raymond không khỏi run lên. Sau khi Chesil nói xong, những cái bóng kia lướt vào vách tường, hào quang mơ hồ phát ra trên tường cũng biến mất. Trong tranh tường trở nên rực rỡ do bị máu nhiễm đỏ, binh lính Ai Cập giơ giáo vẻ mặt tự hào trước sau như một, phảng phất như đang hồi tưởng tình cảnh cùng Pharaoh chinh chiến đánh bại kẻ địch ngàn năm trước đó.
Chằm chằm nhìn tranh tường thật lâu, Raymond hồi hồn về phát hiện hai đầu gối mình đều không ngừng run rẩy, như vừa mới học được cách hô hấp, y thở hổn hển từng hơi, nhưng mùi máu tươi lại làm dạ dày bốc lên một trận.
“ Chúng ta mau đi ra!”
Raymond cảm thấy mình ở đây lâu hơn một giây cũng sẽ phát điên. Chesil cũng giật mình như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hắn đi qua cúi người nhặt lấy bùa hộ mệnh bị Nicole ném xuống đất trước đó, lộ ra vẻ mệt mỏi, miếng bùa nằm trên mặt đất hầu như hắt đầy máu lại không bị dính giọt máu nào, Raymond lúc này mới nhớ tới mục đích của họ.
“ Bùa phải đặt ở đâu? Trong quan tài đá sao?” Y tiến lên phía trước thúc giục, hy vọng có thể mau chóng rời khỏi chỗ quỷ này.
Chesil đi đến trước quan tài đá, nhìn mặt trong quan tài rơi đầy cát bụi đá vụn, thoạt nhìn có chút do dự. Ngay lúc Chesil suy nghĩ nơi này rốt cuộc có phải địa điểm chính xác hay không, trong nhà mồ oi bức đột ngột dấy lên một cơn gió, Raymond theo bản năng nhìn vách tường, y chằm chằm nhìn hình ảnh khắc trên tường thật lâu, trong đầu phảng phất như lại xuất hiện thân thể bán trong suốt của binh lính Ai Cập, nhưng đó chỉ là ảo tưởng của y, hình ảnh không động đậy, cũng không xuất hiện bất cứ bóng ma hay linh hồn nào.
Đột ngột, gió lại nổi lên, thổi tán mùi máu tươi trong nhà mồ, đồng thời còn mang vào mùi thi thể thối rửa hoàn toàn bất đồng với máu. Raymond dường như nghe được tiếng grừ grừ, âm thanh này rung động trong không khí, làm mỗi sợi tóc gáy của y đều có thể cảm thấy.
Chesil có vẻ cũng phát hiện dị thường, hắn thu hồi bùa đi đến bên cạnh Raymond, cảnh giác nhìn cửa vào đường hầm tối om.
“ Chúng ta ra ngoài trước!”
Raymond gật đầu, trong lòng vang lên cảnh báo không thể bỏ qua, y kiềm chế lo lắng nhặt súng lục lên từ trên mặt đất, nếu là sói, y có thể cố gắng bắn nổ đầu chúng, nhưng bản năng y lại không cảm thấy như vậy —- có cái gì càng nguy hiểm hơn đang tiếp cận họ.
Tiếng “grừ grừ” lại vang lên, âm thanh quá mức rõ ràng làm bọn họ dừng bước chân vừa mở, họ nghe một tiếng kêu tức giận đáng sợ, âm cuối quanh quẩn giữa vách đá. Raymond cảm thấy nội tâm lặng lẽ đông lại cấp tốc, y nắm chặt súng trong tay, nhịp tim tăng tốc, thình, thình, mặt đất bắt đầu chấn động, tần số đáng sợ kia từ lòng bàn chân truyền tới tim y, tiếng đập hầu như lấn át tất cả âm thanh.
Gió pha lẫn mùi vị từ máu, thối rữa cùng thứ nào đó càng khiến người ta khó có thể chịu đựng, thổi tới cửa vào hình vuông, đồng thời, bước chân vô hạn tiếp cận, một con dã thú cực đại không thể dùng từ ngữ miêu tả, mọc đầy lông nâu, bàn tay hình dạng như tay người lại chỉ có bốn đầu ngón tay cùng “móng vuốt” sắc bén bắt lấy mép cửa vào.
Raymond chằm chằm nhìn móng vuốt vượt quá sức tưởng tượng cùng nhận thức bản thân, hầu như cắm vào vách tường kia, y cảm thấy một loại kinh hãi khiến người ta tê liệt, nó khiến cho y dù là cử động cơ thịt cũng không thể làm được! Lúc y đứng đó cố gắng thoát khỏi sợ hãi, muốn dùng ngón tay không nghe điều khiển bóp cò súng, một bóng đen lớn hơn nữa xuất hiện trong bóng tối cửa vào.
Cái đầu xấp xỉ một phần ba cửa vào nhô ra từ trong bóng tối, quái vật kia phủ lông mao đen xám bù xù như dã thú, bên đầu dựng thẳng vành tai, tựa như một loại lai tạp giữa cáo và chó sói, nhưng phải lớn hơn ba bốn lần! Raymond đối diện con mắt màu đỏ sậm không chút sinh khí khiến người ta sởn tóc gáy kia, không khỏi rùng mình một cái, lúc thứ kia cựa quậy thân thể cao lớn cúi xuống muốn vào, nước bọt đặc dính nhớp nháp trên răng nhọn nổi ra ánh sáng âm lãnh dưới ngọn đèn, mùi thối ghê tởm càng ngày càng nồng nặc.
Tiếng grừ grừ đáng sợ vẫn duy trì liên tục, Chesil kéo Raymond sửng sốt lui ra phía sau mấy bước, y mới như vừa tỉnh lại từ trong ác mộng, liều mạng bóp cò súng. Mùi khói thuốc súng tràn ngập trong mũi, viên đạn có lực sát thương liên tục cắm vào thân thể quái vật, nhưng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì cho nó, thậm chí, cũng không thể ngăn trở bước chân nó.
Đáng ch.ết! Lời nói nghẹn giữa cổ họng Raymond không thể phát ra, y ném súng rỗng xuống, nhào qua bên cạnh nhặt vũ khí khác lên, cùng lúc đó, con quái vật kia xuyên qua hành lang nhảy vào nhà mồ, thân thể cực đại rơi xuống đất gây ra một trận chấn động kịch liệt, ván gỗ trên đỉnh nhà mồ phát ra tiếng cót két, cát bụi cùng đá vụn liên tục rơi xuống nện trên người Raymond – vừa ngã ngồi dưới đất do bất ổn. Chesil mất bình tĩnh cũng chạy tới bên cạnh y, cầm lấy tay y thở hổn hển, lúc này, bao vây họ chính là sợ hãi cực đại không thể loại bỏ.
Raymond kéo chốt an toàn súng lục, nhưng bị kẹt gì đó mà không thể mở ra. Y nhìn quái vật như chó run thân thể trong không gian chật hẹp. Hoàn toàn tương phản với trái tim đập kịch liệt của y, nó chậm rãi quay đầu, dùng con mắt phản xạ ánh sáng nhìn chằm chằm bọn họ. Sợ hãi mang uy lực gấp đôi ào tới Raymond, làm y tuyệt vọng không lý do, cho rằng bọn họ ch.ết chắc rồi. Mà đúng lúc này, quái vật gây nên một chấn động phảng phất như còn mạnh hơn động đất, cả nhà mồ như một món đồ chơi bị đứa trẻ tinh nghịch cầm ở trong tay, bắt đầu đong đưa biên độ rộng.
Mặt đất họ ngồi đột ngột lõm xuống như bị sụp. Lúc Raymond cảm thấy mình trượt xuống một đường hầm nghiêng bên dưới dưới cùng với cát đá, y hoang mang phát hiện mình lại thở phào một hơi! Mà sự thật thì họ cũng chưa được cứu, chỉ là kéo dài thời gian thôi.
Tốc độ trượt xuống dưới càng lúc càng nhanh, Raymond chờ thời khắc đến được mặt đất, y đã có chút ý nghĩ điên khùng, ảo tưởng mình sẽ ch.ết đi do gãy cổ, với y mà nói, kiểu ch.ết này cũng tốt hơn bị quái vật kia xé thành mảnh vụn. Cuối đường hầm, Raymond nhắm mắt lại ngã trên mặt đất mềm mại, từ dưới thân truyền đến tiếng ho khan, cho y biết Chesil đã làm đệm thịt cho mình, mà hai người bọn họ cũng chưa bị ngã ch.ết.
“ Khục khục.” Raymond trở người đỡ Chesil dậy, xác định hắn không có việc gì, kéo hắn rời xa cửa hầm kia, thần trí Chesil hình như có chút mơ hồ do va chạm. Raymond sờ má hắn, sau đó nhìn xung quanh hy vọng có thể tìm được biện pháp đào thoát trước khi quái vật kia đuổi theo.
Ánh mắt y bị hấp dẫn bởi ngọn đèn trong tay pho tượng cung nữ chỉ lộ nửa thân được điêu khắc trong vách tường. Ánh sáng mờ nhạt quen mắt như thế, đó là đèn chong họ từng thấy trong di tích. Raymond theo ánh sáng mỏng manh nhìn vách tường, lập tức phát ra tiếng thở thật dài.
Y không ngờ thật sự có phòng bí mật.
Hang động hình vuông này dài rộng ít nhất sáu mươi bước, độ cao không dưới mười lăm bước, trên vách động đầy tranh vẽ cùng chạm trổ, sắc thái tươi đẹp phảng phất như mới được một người thợ khéo léo vẽ lên, nữ thần Bastet* đầu mèo, thần Sobek** mặt cá sấu, nữ thần Isis, thần Amon – Ra… Y có thể trông thấy tranh tường đầy thần linh Ai Cập cổ y biết hoặc không biết tên.
Bốn góc hang động có bốn tượng thần Horus khắc từ thạch cao tuyết hoa trơn bóng còn cao hơn đầu người, miệng dùng vàng tạo ra, mắt thì dùng hồng ngọc cỡ nắm tay làm thành, chúng hơi lay động trong ánh sáng, phảng phất như bị thần bí đánh thức. Trước mắt Raymond là một chiếc thuyền mặt trời dùng hắc mộc đen nhánh đúc thành, chở đầy vàng cùng đá quý, chiếm vị trí cực đại chính giữa hang động, đầu thuyền cùng đuôi thuyền đứng phân biệt hai bức tượng thần Anubis, mình người đầu sói, con mắt đá quý dưới ánh lửa chiếu xuống phảng phất như mắt dã thú thật sự.
Nháy mắt kia, Raymond đột ngột chồng hình ảnh tượng thần này cùng con quái vật kia lên nhau, y lắc đầu cố gắng chuyển ánh mắt qua nơi khác, y không cần bất cứ thứ gì nhắc nhở kẻ địch họ sắp —- có lẽ chính là lập tức gặp phải.
Thuyền mặt trời được đặt trên một khối đá vuông hình như là vàng ròng, hai bên là chiến xa Ai Cập cổ kích thước bằng vật thật cùng mấy binh lính Ai Cập cổ đứng cầm vũ khí, Raymond tiến lên phía trước, nắm cây thương đồng binh lính cầm trong tay lên, y nhịn không được lộ ra nụ cười tự giễu, vũ khí đặt ở đây mấy ngàn năm thật sự hữu dụng đối với quái vật ngay cả súng còn không sợ kia sao?
Rầm! Có cái gì rơi trên mặt đất, thuận theo mà đến chính là cái mùi khiến người ta buồn nôn kia. Tim Raymond lập tức bay tới cổ họng, y nhào lại bên cạnh Chesil, nhìn ngọn nguồn khuếch tán mùi hôi. So với hoảng sợ luống cuống khi lần đầu tiên trông thấy quái vật này, Raymond hiện tại ít nhất có thể cam đoan mình có thể thở, cái loại suy nghĩ dù sao cũng phải ch.ết không bằng liều mạng một trận, ngược lại làm y bình tĩnh không ít.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, y thấy rõ toàn cảnh như ác mộng này, quái vật hết sức giống với thần ch.ết Anubis trong thần thoại, lại dị dạng bất thường, cơ thịt gồ ghề tràn ngập, thân trên cùng cánh tay to khỏe muốn dài đụng đất, tất cả đều bao trùm lông mao, so với chi dưới ngắn nhỏ, có vẻ vô cùng không phù hợp, mỗi động tác của nó đều dẫn đến mùi tanh tưởi khiến người ta ngạt thở kia, Raymond cảm thấy bóng đen bọc quanh thứ kia chính là ngọn nguồn mùi mục rữa này.
Từ giữa cổ họng nó truyền đến tiếng grừ grừ, tựa như âm thanh chất lỏng đặc dính không ngừng sôi lên. Raymond nắm chặt vũ khí không chút tác dụng trong tay, nuốt nước bọt mấy cái, đầu lưỡi đầy mùi vị chua xót.
“ Nếu đây là lời nguyền, có biện pháp giải quyết không?” Raymond hỏi Chesil – toàn thân căng thẳng mới ngồi dậy, y ảo tưởng có thể giống như lần đó, Chesil lấy bùa ra kêu gọi Pharaoh đã qua đời từ lâu… Nhưng y phát hiện vẻ mặt Chesil đột ngột trở nên quái dị.
[… Là ngươi.]
Chesil không trả lời câu hỏi của Raymond, hắn chằm chằm nhìn quái vật kia rồi mở miệng, giọng nói trầm đục bao hàm cảm xúc phẫn nộ nghi hoặc len ra từ kẽ răng. Giống như hiểu lời hắn, đầu sói hé khóe miệng lộ ra răng nhọn dày đặc, phát ra tiếng grừ grừ lớn hơn nữa, nghe vào tai họ giống như đang cười. Tiếp đến, gương mặt sói kia lắc lư trái phải như bị vặn vẹo, dần biến ra bộ dạng một người đàn ông.
[ Grừ grừ…. Grừ grừ…. Đã lâu không gặp… Bạn của ta.]
[ Hotep.] Chesil cắn muốn vỡ răng, trừng kẻ vì tham lam mà bị tà ác khống chế, không, đã biến thành ma quỷ tà ác. Hắn không ngờ Hotep —- đầu sỏ tất cả những chuyện này, kẻ từng phản bội muốn giết ch.ết bạn bè, lại cùng hắn đi tới thế giới này!
[ Grừ grừ… Rốt cuộc đến được ngày này…] Hotep chuyển động cái cổ to khỏe nối liền với thân thể quái vật, cười âm trầm. [ Giao bùa cho ta!]
[ Hotep, ngươi tỉnh lại đi! Đã qua ba ngàn năm, Pharaoh cũng đã mất đi sự phù hộ của chư thần như ngươi mong muốn! Ngươi còn chưa thỏa mãn sao?] Chesil hô to, đúng, nguyện vọng của kẻ này cũng đã trở thành sự thật ngay lúc bùa rời khỏi người hắn, mọi thứ hắn nghĩ sớm đã không còn ý nghĩa. Nhưng Hotep dường như cũng không hiểu được ý của hắn, con mắt tràn ngập tơ máu trợn lên, phát ra âm thanh con người không nên có, uy hϊế͙p͙ Chesil giao bùa ra.
Phát hiện kẻ biến thành quái vật trước mắt đã bị dục vọng mê hoặc tâm trí, có lẽ phải nói trước mắt hắn chỉ là chấp niệm tham lam không bị thời gian phai nhạt mà Hotep lưu lại, Chesil khép miệng, hắn biết bất kể nói cái gì cũng là vô ích.
[ Grừ grừ…… Grừ grừ…] Chesil im lặng phản kháng làm âm thanh giữa cổ họng Hotep càng lúc càng lớn, trán nó tuôn ra gân xanh, khóe miệng còn nước bọt không ngừng nhỏ xuống. [ Ta…khè khè… Phải…. Giết ngươi….]
Thân thể Hotep run run, Chesil kéo Raymond – mặc dù mờ mịt nhưng vẫn cảnh giác bên cạnh, nói. “Ray, em thừa cơ chạy đi!” Cái Hotep muốn chính là mạng hắn, cho nên Ray vẫn có cơ hội thoát thân.
Raymond sửng sốt một cái, chửi ầm lên. “Anh đang nói cái ch.ết tiệt gì vậy! Muốn ch.ết thì cùng ch.ết!”
Đối mặt với phẫn nộ Raymond lộ ra, lúc Chesil còn muốn nói cái gì đó, Hotep phát ra tiếng gầm giận dữ đánh tới bọn họ. Chesil thấy thế đẩy mạnh Raymond qua một bên, thân thể còn chưa ổn định liền nhanh chóng nhặt thanh giáo rơi xuống từ tay Raymond, xông về phía Hotep.
Cây giáo đâm vào thân thể Hotep, lực dùng làm tay hắn nóng rát phát đau. Chesil cắn răng chuyển động cán giáo, nhưng Hotep đầu bên kia không chút ảnh hưởng, còn lộ ra nụ cười gằn. Đột ngột, Chesil cảm thấy giáo run lên, đầu giáo như bị vật thể quỷ dị gì đó cắn nuốt hấp thu. Hotep như mèo đùa bỡn chuột, biểu tình chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, thưởng thức vẻ lúng túng lúc Chesil buông thanh giáo bị nó “ăn hết “ ra.
[Kha….. Kha… ch.ết, ch.ết, ch.ết đi….]
Hotep giơ vuốt nhọn sắc bén lên, trong nháy mắt kia, tim Chesil gần như đình trệ, hắn thấy Raymond bổ nhào vào người hắn muốn đỡ đòn tấn công này cho hắn, ngay lúc hắn giãy giụa theo bản năng, một bóng đen lủi vào chính giữa họ, đỡ đòn chí mệnh này cho bọn họ.
“ Penn!”
Chesil thấy người tới, nhịn không được hô lên tiếng, máu phun ra từ bả vai bị vuốt nhọn đặp vỡ của Penn bắn tới trên mặt trên người, nhuộm lên sơ mi màu trắng, bộ dạng đẫm máu khiến người ta mất đi hô hấp.
Quái vật đình chỉ động tác vì vị khách không mời mà đến này, sửng sốt một chút, sau đó nâng tay ɭϊếʍƈ đi máu dính, lúc nó lại muốn tấn công, trong hang động đột ngột vang lên tiếng súng. Edy đứng cách đó không xa đang cầm súng săn liên tục bắn về phía nó, phát súng liên tiếp đánh vào thân thể quái vật, ánh chớp loang loáng như tia điện, thân thể khổng lồ đột ngột ngã xuống mặt đất, co giật mất tự nhiên, quái vật phát ra tiếng gào nổi giận muốn bò dậy, nhưng mỗi lần ngọ ngoạy, ánh chớp kia sẽ lập tức hiện ra, sau đó lại hạ gục nó, làm nó ngã lại dưới đất.
“ Xin lỗi, đi đường chậm trễ.” Bất quá cuối cùng cũng tới kịp, Chesil thấy Penn mất một bên bả vai còn mỉm cười nói như vậy với hắn, ngực buồn khổ đến độ ngay cả một câu tùy tiện cũng nói không ra.
“ Bả vai anh…” Huyết sắc trên mặt Raymond mất hết, y lộ vẻ hoang mang tựa như đang nói tại sao bị trọng thương mà Penn còn mang vẻ mặt không vấn đề gì… Lúc này, Edy cầm súng săn hưng phấn chạy tới, mặt mày hắn không giống như đang ở hiểm cảnh, càng giống như đang dạo chơi ngoại ô.
“ Mẹ nó, quá đã! Đây rốt cuộc là vũ khí gì?” Edy lật qua lật lại nhìn súng săn cực kỳ bình thường trong tay, nhưng hắn không biết bên trong chính là đạn phụ gia bùa chúc phúc thừa lại lúc bị bầy sói tập kích lần đó.
[ Vết thương của ngươi…] Không để ý đến Edy hưng phấn không đúng lúc, Chesil vừa chú ý đến quái vật to lớn giật giật trên đất vừa ôm áy náy không thể nói bằng lời với Penn.
[ Ngươi biết ta không ch.ết được.] Như chứng minh lời y nói, bả vai bị xé xuống của Penn đã ngừng chảy máu, da thịt bắt đầu nhúc nhích, không quá lâu sau liền mọc ra cánh tay mới, giống như thằn lằn mọc đuôi mới.
Raymond phát ra tiếng hút khí, còn cái gì khó có thể tiếp nhận hơn chuyện người mình biết rõ kỳ thực là ngoại tộc hoàn toàn bất đồng với mình? Penn lộ ra nụ cười châm biếm lâu ngày không gặp, y quay đầu thấy ánh đạn trên người quái vật dần yếu đi rồi biến mất, thân thể dã thú bao trùm lông mao xấu xí bò dậy từ trên mặt đất. Penn kéo khóe miệng như hạ quyết tâm.
[ Trước tiên giải quyết tên phiền toái này rồi nói chuyện sau.]
[ Phải làm sao đây?] Chesil đứng lên, nói với Penn súng cùng vũ khí vô ích với quái vật này, hắn nhìn súng săn trên tay Edy, không biết còn bao nhiêu đạn có thể dùng.
[ Không cần phiền toái như vậy, ngươi xem đi!]
Penn nói xong hít sâu một hơi, dưới ánh sáng bập bùng, thân thể y đột ngột xảy ra biến hóa, họ kinh ngạc nhìn lưng Penn nở ra làm sơ mi nứt rách, tay y sinh ra vuốt nhọn mãnh thú, lúc y thẳng thân, đã bất ngờ biến thành bộ dạng mình người đầu sói —- phảng phất như thần Anubis, sứ giả tử vong Ai Cập cổ, sống lại!
[…. Penn?]
[ Hơ….. Ta gần như sắp quên bộ dạng này của mình.] Penn cũng không quay đầu, y chỉ giật giật tai nhọn thấp giọng nói. Đây là bộ dạng đích thực y vẫn giấu trong cơ thể, bộ dạng từ sau khi có được cuộc sống vĩnh cửu, y liền tận lực muốn quên.
Dưới ánh nhìn chăm chăm kinh ngạc của mọi người, Penn đi tới trước mặt quái vật đã đứng lên kia, so với y, quái vật đó giống như hàng phục chế thất bại kém chất lượng.
Mặt Hotep hoàn toàn giấu dưới mặt sói hung tợn, nó gầm gừ tung nắm đấm về phía Penn nhanh như chớp, nhưng sau đó liền bị Penn bắt được cánh tay, tiếng xương vỡ liền chôn vùi trong tiếng gào thét đau đớn của nó.
Ưu thế nghiêng về Penn làm Raymond thở phào một hơi, tâm tình y lúc này rất phức tạp, y không ngờ Penn không phải người, nhưng không thể phủ nhận vì vậy nên mạng của họ mới được cứu. Raymond âm thầm thở dài, trải qua nhiều chuyện vượt khỏi nhận thức bản thân như vậy, e rằng về sau không có chuyện gì có thể làm y giật mình nữa.
Một tiếng nổ cùng với tiếng gầm rống vang lên, trong thời gian ngắn ngủi Raymond thất thần, Penn đã thô bạo ném quái vật kia lên vách tường, Penn điềm nhiên như không phủi tay, lúc y tiến lên phía trước muốn cho quái vật một đòn cuối cùng, Raymond nhịn không được kêu to cẩn thận, y thấy từ cửa vào đường trượt đột ngột bay tới hơn mười bóng đen chui vào cơ thể con quái vật đã tê liệt ngã xuống, nhưng lời cảnh báo của Raymond có vẻ đã chậm. Giây tiếp theo, y liền thấy Penn bị quái vật kia đánh gục xuống đất, thân thể giống như ác mộng của nó nháy mắt to thêm một vòng!
“ Đáng ch.ết!” Raymond quay đầu tìm kiếm vũ khí có thể hỗ trợ, y đoạt súng săn trong tay Edy ngây ra bên cạnh, nhanh chóng lên đạn rồi nhắm vào mắt quái vật bắn tới, viên đạn bắn vào thân thể quái vật chỉ vẽ ra một ánh chớp loe lóe liền biến mất, hoàn toàn không có hiệu quả tê liệt trước đó.
“ Mau nghĩ cách!” Edy hồi hồn về lo lắng hô to, họ thấy một cánh tay Penn bị quái vật cấu xé quăng lên vách tường, hắn lúng túng lấy đạn ra muốn đưa cho Raymond, lại bị Chesil đón lấy.
“Đưa tôi trước!” Lúc cầm đạn đang muốn phụ gia thần chú, Chesil đột ngột dừng lại, hắn không để ý Raymond cùng Edy lo lắng kêu la, đột ngột quay đầu nhìn chư thần vẽ trên vách đá hang động.
Hắn lộ ra biểu tình bừng tỉnh thông suốt, chính bản thân hắn lúc này đang ở nơi được thần thánh vây quanh! Chesil lập tức bán khụy trên mặt đất, hai tay giao trước ngực lớn tiếng đọc thần chú chúc phúc. Cách đó không xa, quái vật phát điên đang liên tục cấu xé Penn, máu bắn tung tóe khắp nơi làm âm thanh hắn run rẩy không thể khống chế, hắn nhắm mắt lại không nhìn nữa, cố gắng bình ổn nhịp tim kịch liệt của mình.
Raymond cầm súng nhìn biến hóa xảy ra trước mắt, đèn chong vốn phát ra ánh sáng u ám đột ngột chói mắt lên, khai sáng hang động, trong hào quang vô cùng lóa mắt, Raymond tựa như thấy được bộ dạng chư thần Ai Cập, không phải tranh tường cũng không phải pho tượng. Hình tượng quá mức chân thật kia, dường như ngay cả lỗ chân lông trên da thịt cũng có thể nhìn thấy, sau đó, phảng phất như từ một không gian nào đó truyền đến rất nhiều tiếng tán tụng chân thành tha thiết cõi lòng của già trẻ nam nữ, vang lên bên vành tai.
Âm thanh kia làm dịu căng thẳng bất an của y, như nước ấm gió nhẹ, như tất cả những sự vật có thể xoa dịu cảm xúc căng thẳng của y. Raymond nhắm mắt lại, cảm thấy nỗi sợ hãi cùng cảm xúc tiêu cực vẫn quanh quẩn trong nội tâm tan biến, một cảm xúc an toàn lại khiến người ta tự dưng kích động quay quanh trái tim y, làm y thậm chí có xúc động muốn rơi lệ.
Qua một lúc lâu, ánh sáng cùng âm thanh lại trở về với bóng tối, hang động cũng khôi phục vẻ u ám trước đó. Chesil đầu đầy mồ hôi như mới đi ra từ trong hồ, hắn đứng lên nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Penn, nơi đó đã không còn bóng dáng tà ác của Hotep. Penn cũng khôi phục hình người, thân thể đẫm máu trên đất khiến người ta không đành lòng nhìn.
Chesil nâng Penn dậy, giúp y lau máu bên miệng.
[ Khục khục, ta cho rằng sẽ biến mất cùng quái vật kia.] Penn lộ ra nụ cười tự giễu.
[ Không, ngươi là Pharaoh có tên thần.] Chesil lắc đầu như hiểu được ý của y, Penn cùng quái vật tà ác kia là bất đồng. [ Đã kết thúc!]
Nghe thấy lời Chesil, nụ cười Penn trở nên có chút chua xót. [ Khục…. Đúng vậy, đều kết thúc!] Nhưng trong lời y lại bao hàm ý vị khác.
“Á —-! Chúa tôi ơi! Penn, chân anh đang biến mất!” Edy đột ngột hô to.
Tiếng Edy làm Chesil cúi đầu, hắn phát hiện dị thường, bả vai bị xé rách của Penn cũng không tái sinh, lộ ra máu thịt lẫn lộn, mà chân y lại đang biến thành tro bụi với tốc độ thong thả.
[ Penn! Đây là chuyện gì!] Chesil sờ về phía chân Penn, giống như gỗ mục bị phong hóa, chạm nhẹ một cái liền biến thành tro bụi.
[ Khục… Đã đến điểm cuối!] Penn cười khổ nói, y là bất lão bất tử —- trước khi y vì bảo vệ một người mà biến trở về chân thân, y cho rằng trong sinh mệnh dong dài này của mình, sẽ không xuất hiện người như vậy, y cũng gần như đã quên nhược điểm duy nhất này.
“ Chúa tôi ơi! Đã đến đầu gối!” Raymond cuống cuồng nhìn chân Penn dần biến mất, Edy bên cạnh đột ngột nghĩ đến gì đó hô to.
“ Máu! ch.ết tiệt ai trong các anh để anh ta hút máu đi!” Edy bây giờ căm hận dòng máu vô dụng không sinh khí của xác sống như mình.
Edy vừa dứt lời, Chesil liền lập tức đưa cổ tay tới bên miệng Penn bảo y hút máu.
[ Không cần.] Penn lắc đầu nói. [ Nếu ta ch.ết đi như vậy, ngươi sẽ nhớ ta cả đời chứ? Như thế hình như cũng không tồi.] Y nâng tay lên sờ má Chesil, trong ánh mắt nhìn hắn đăm đăm tràn đầy tình yêu không thể kiềm chế, nếu không có được người này, vậy cướp lấy toàn bộ những gì y có thể cướp được.
Chesil sửng sốt một chút, hắn xoay người từ trên mặt đất nhặt lên một mảnh đá sắc nhọn, cắt cổ tay mình làm máu tươi trào ra.
[ Uống đi, nếu không, cứ để nó chảy hết… Cuộc đời này của ta sẽ kết thúc trước khi cảm thấy áy náy với ngươi.]
[ Ha ha, ngươi cam tâm bỏ Ray của ngươi lại để cùng ch.ết với ta sao?] Penn hỏi lại, đó xem như biến yêu cầu thành một loại chấp thuận nào đó, nhưng Chesil chỉ trầm lặng, cũng không trả lời, máu ở cổ tay liên tục chảy tới bên miệng Penn, pha lẫn với máu y.
Raymond đột ngột đứng dậy đi đến bên cạnh, tuy không hiểu cuộc đối thoại của hai người, nhưng y vẫn cảm thấy một loại không khí làm y không hiểu sao khó chịu.
Hai người giằng co thật lâu, bị người không muốn đáp lại tình yêu của mình nhưng lại hết sức kiên định đánh bại, Penn cười khổ nghĩ thầm đối phương rất hiểu mình, y không thể nhìn hắn ch.ết đi như vậy. Y thở thật dài, than nhẹ một câu nói cái gì đó, rồi hé miệng, nuốt dòng máu ấm áp kia vào.
“…… Anh thật sự không có việc gì?” Edy lo lắng kiểm tr.a thân thể Penn, tay chân đều đã phục hồi như cũ, hắn không ngờ đề nghị của mình thật sự hữu dụng. Penn đối với sự kinh ngạc của hắn chỉ cười nói máu Chesil bất đồng, liền không giải thích thêm nữa.
Lúc này, Chesil sắc mặt hơi tái nhợt lảo đảo đứng dậy, hắn lấy tim thánh bọ hung ra từ trong ngực, sau đó lẳng lặng nhìn thuyền mặt trời chính giữa, hiện tại chỉ còn một việc cuối cùng.
Hắn đi đến phía trước thuyền mặt trời, đặt bùa vào lòng bàn tay như mở ra của Anubis đứng đầu thuyền. Bùa trở về vị trí nên ở, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như vui sướng, cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu rung động như cảnh cáo xua đuổi kẻ xâm nhập.
“ Chúng ta đi nhanh đi!”
Sau khi chấn động ngừng lại, họ leo vào đường hầm nghiêng kia, lúc trở lại nhà mồ bị máu tươi nhuộm đỏ, mặt đất lại chấn động, lần này không chỉ là một lần rung rinh ngắn ngủi, mà là lắc lư khiến họ gần như không thể đứng vững, vách tường bốn phía truyền đến tiếng vọng liên tục như rên rỉ, từ trên ván gỗ gia cố liên tục rơi xuống đá sỏi cùng cát vụn to to nhỏ nhỏ.
Lúc họ gấp rút bước qua đường hầm dài đăng đẳng, Raymond thấy một người đàn ông ngồi rên rỉ dưới đất, là thủ hạ may mắn sống sót của Nicole. Y tiến lên phía trước nâng gã dậy, dường như muốn cứu gã ra ngoài.
“ Đừng lo cho gã đó!” Penn có chút khó hiểu đối với hành vi của Raymond, còn mang vẻ khinh thường, bây giờ cũng không phải lúc đi làm người tốt.
“Giữ một người sống trở về báo cáo kết quả công tác, tôi cũng không muốn chúng ta mới sống sót trở về liền bị bắn thành tổ ong vò vẽ.” Raymond nói qua loa. Vẫn chưa kết thúc, thứ uy hϊế͙p͙ họ không chỉ có quái vật của thế giới bóng tối, còn những con người mang đầy dục vọng tham lam, không phải sao? Trận chiến của họ vẫn chưa kết thúc. “…… Tôi sẽ dùng cách của tôi bảo vệ Chesil.”
Câu nói trầm trầm cuối cùng của Raymond hầu như bị tạp âm che lấp, nhưng thật sự truyền được vào tai Penn, lời nói mang ý ra uy rõ ràng làm Penn lộ ra một nụ cười không thể phủ nhận.
Xuyên qua bóng tối, nghênh đón họ chính là ánh nắng độc ác mấy ngàn năm vẫn không thay đổi của Ai Cập, ánh sáng chói mắt làm cho bọn họ không thể mở to mắt, nhất là khi nó được phản xạ bởi mặt cát gần như trắng toát xung quanh, nhưng Raymond lại không cảm thấy khó chịu, hào quang này phảng phất như nháy mắt xua tan khí lạnh trong cơ thể y, làm y cảm nhận được sự hoàn mỹ khi được sống dưới ánh mặt trời.
Thời điểm tất cả bọn họ ra khỏi đường hầm, sau lưng truyền đến tiếng nổ sụp đổ, mặt đất lắc lư dữ dội, cửa vào dần bị đá tảng xối xuống lấp kín.
Raymond ngã ngồi dưới đất, nhắm hai mắt cảm nhận chấn động, cảm nhận sức mạnh thần bí truyền đến từ mặt đất. Không quá lâu sau, mọi thứ lại trở về bình lặng. Cửa vào dẫn đến nơi thần bí kia cũng đã đóng lại.
“ Cuối cùng cũng kết thúc… Tôi phải đi về tắm rửa một cái, nghỉ ngơi với một miếng thịt bò nhỏ cùng một chai rượu đỏ.” Edy vươn người, sau đó quay đầu nhìn những người khác. “Các anh thì sao?”
“ Ngủ.” Raymond cùng Chesil đồng thanh nói, họ nhìn nhau mỉm cười. Còn rất nhiều chuyện phiền toái chưa được giải quyết, họ cần ngủ một giấc để dưỡng tinh thần.
“ Này, quá không thú vị, không bằng chúng ta làm một bữa tiệc ghi công đi!”
“ Tôi không tham gia.” Penn nghỉ ngơi rồi đứng lên xua tay.
“ Gì, tại sao?”
“ Tôi đã chán ghét ánh nắng Ai Cập ch.ết tiệt này, bỗng nhiên có chút nhớ nhung mây xám Luân Đôn.” Penn nâng tay lên chắn ánh nắng gay gắt, thở dài nói.
“ Anh phải rời khỏi?” Chesil ngẩng đầu có phần không thể tin.
“ Về sau sẽ gặp lại chứ? Xe ở phía trước không xa, các cậu tự lái về đi, chúng ta bây giờ chia tay, đúng rồi, căn nhà kia cũng tặng cho các cậu! Bye bye!”
“…. Cám ơn anh, Penn.” Vì rất nhiều chuyện, Chesil nhìn vào mắt Penn, đối phương nhếch miệng cười như hiểu rõ, sau đó khoát tay, xoay người rời khỏi không quay đầu lại, Edy thấy thế cũng cuống quít theo sát.
“ Penn! Này…. Chesil, anh không giữ anh ta lại sao?” Raymond quay đầu khó hiểu nhìn Chesil, thấy ánh mắt Chesil chăm chú vào Penn, trong lòng lại có chút chua chát, y đột ngột hiểu ra ý nghĩa của người kia đối với Chesil không phải bạn bè cũng không phải tình nhân, mà là một loại ràng buộc càng phức tạp khó giải thích hơn.
“ Dùng lý do gì?” Chesil cười gượng một cái, hắn thu hồi ánh mắt trên người Penn, vươn đầu cho Raymond một cái hôn nhẹ. “Cái anh ta muốn anh cho không được.”
Raymond sửng sốt một chút liền hiểu ra ý trong lời nói Chesil, sau đó lộ ra nụ cười có thể so sánh với ánh nắng. “Vậy sao…? Như vậy liền cho em một cái hôn không phải chào hỏi đi!”
Ánh mắt họ giao nhau, nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi lại dài dằng dạc khi môi tiếp xúc, họ thấy được cảnh sắc tươi đẹp nhất, khiến người ta khó quên nhất trên thế giới này.
Thần Bastet: Nữ thần hoàng hôn, có biểu tượng là con mèo.
Thần Sobek: Thần sông Nin có đầu cá sấu, màu mỡ, người bảo trợ cho Quân đoàn và quân sự Ai Cập thời cổ đại.