Chương 9

Rich dành phần lớn buổi tối khiêu vũ với Becca những khi cô không nhảy cùng Jeff Parker và mấy anh chàng cùng khoa với anh. Việc cô dành cho Jeff tới hơn một điệu nhảy đã thực sự khiến Rich bực bội. Đúng là anh và Jeff từng vài lần chơi bóng rổ với nhau, nhưng hai người khó có thể coi là bạn bè đúng nghĩa - nói vậy không có nghĩa Rich sẽ cảm thấy thoải mái nếu một trong những người bạn thân của anh ôm Becca trong tay như cách Jeff đang làm. Đã đến lúc chấm dứt chuyện này.


Rich vỗ lên vai Jeff, đồng thời mỉm cười với Becca, cô có vẻ rất vui khi thấy anh. Khi Jeff có vẻ không muốn tự nguyện buông Becca ra, Rich an ủi anh ta bằng cơ hội san bằng tỉ số trên sân bóng rổ vào tuần tới. “Hãy tìm cho anh một cô bạn gái của riêng mình đi. Becca đi cùng tôi rồi.” Anh nói như thể đang đùa bỡn, nhưng nếu anh chàng Jeff còn nấn ná thêm một giây nữa thôi mà không đáp ứng yêu cầu, chắc chắn màn tiếp theo sẽ chẳng có gì đáng cười.


Jeff bắt gặp đôi mắt anh và dường như hiểu được thông điệp. “Phải rồi, cảm ơn cô về điệu nhảy, Becca.”
Becca cầm lấy tay Rich. “Không có gì!”


Rich lôi Becca ép sát vào người anh, vào nơi dành cho cô, và mỉm cười. Cũng không hẳn anh ưa thích khiêu vũ, nói cho đúng, trước đây anh chưa bao giờ nhảy. Khiêu vũ với Becca thật dễ, và cô theo các bước nhảy của anh một cách hoàn hảo - khiêu vũ với cô thật dễ như bỡn. Bên cạnh đó, khiêu vũ cũng là cách duy nhất anh có thể làm để thực hiện việc anh cần làm: giữ cho hai người ở bên nhau một khoảng thời gian phù hợp để mối quan hệ giữa họ trông không quá lạnh nhạt mà vẫn được ôm cô trong vòng tay. Một khi đã có được Becca trong vòng tay mình, anh không muốn buông cô ra nữa.


Anh gật đầu chào hai vợ chồng Stewart khi nhảy qua cạnh họ.


Dường như hai người đã gây được ấn tượng ở mức độ phù hợp với ông trưởng khoa, nói như vậy không phải Rích nghi ngờ liệu Becca có gây được ấn tượng với vợ chồng ông ta hay không. Anh chỉ ngạc nhiên về mức độ cô gây ấn tượng với chính anh. Tối nay anh đã biết thêm nhiều hơn về cô so với trong ba tuần họ sống chung nhà vừa qua. “Cô chưa bao giờ nói với tôi cô có bằng tốt nghiệp về tài chính và kinh tế.”


available on google playdownload on app store


“Không giống như một số người tôi biết, tôi không quen huênh hoang khắp nơi về bằng cấp của mình.”
“Trúng đích. Còn gì mà tôi chưa biết về cô nữa nhỉ?”
“Một câu hỏi không thể trả lời được.”
“Okay, bạn trai đầu tiên của cô là ai vậy?”


“Robby Parson hồi lớp bảy. Cậu ta đưa tôi đi xem phim, mẹ cậu ta lái xe đưa chúng tôi đi, và hai chúng tôi đã cầm tay nhau.”


“Thế còn bạn trai gần đây nhất của cô?” Cô đưa mắt nhìn anh ngán ngẩm. “Cái gì? Cô biết rõ về bạn gái cuối cùng của tôi, vậy mà tôi không được biết anh chàng cuối cùng bị cô làm tan vỡ trái tim là ai?”
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi làm trái tim anh ta tan vỡ?”


“Bởi vì không ai lại ngốc đến mức tự buông cô ra.”
“Rich Ronaldi, nếu tôi không biết cách giải thích nào tốt hơn, tôi dám thề rằng anh đang cố gắng chia rẽ tôi khỏi chiếc qυầи ɭót của tôi, trong trường hợp quả thực tôi có mặc nó.”


“Điều đó chẳng lẽ lại khó chịu đến vậy sao?” Giọng anh trầm xuống đến mức anh khó lòng nhận ra nữa.
“Nhiều khả năng là thế.”


Rich dắt cô vào một góc tối của sàn nhảy và hôn cô lần nữa. Lần này anh hôn cô đúng như anh đã muốn kể từ hôm anh thức giấc trên người cô. Khi cô khẽ rên rỉ trong cổ họng, anh buông cô ra.


Đôi mắt Becca mở to lạc thần, đôi môi cô căng mọng, cô siết chặt vòng tay mình quanh anh và hôn lại anh. Khi cô rời môi khỏi môi anh, cô cũng dừng luôn khiêu vũ và nhìn anh chăm chăm, dường như rất ngỡ ngàng.
Rich hít một hơi thở sâu mà anh đang rất cần. “Cái hôn đó có nghĩa là gì?”


Becca nở nụ cười nửa miệng cô luôn dành cho riêng anh, lập tức huyết áp anh tăng vọt lên đến mười trị số. “Tôi đổi ý rồi. Chúng ta về thôi.”


Rich thấy tự hào vì anh đã cưỡng lại được khao khát muốn bế phắt cô lên, vác cô trên vai lao thẳng ra xe hoặc thậm chí tới luôn khách sạn gần nhất. Thậm chí anh còn dành thời gian ghé qua bàn, lấy lại chiếc khăn san của Becca và chào tạm biệt trưởng khoa Stewart cùng Emily.


Việc lấy lại áo khoác ở chỗ gửi đồ kéo dài tưởng như vĩnh cửu, và quãng thời gian chờ người phục vụ đánh xe ra có lẽ ngang với mấy đời người. Khi cuối cùng hai người cũng chui được vào trong xe, Rich không tài nào bắt được hai bàn tay anh rời khỏi Becca nữa. Thật may, dường như cô cũng gặp phải vấn đề tương tự. Ngay lần đầu tiên dừng trước đèn đỏ, anh quay người sang hôn cô.


Đến lần gặp đèn đỏ thứ ba, cô đã giật phăng chiếc cà vạt của anh ra, đồng thời mở phanh áo sơ mi của anh tới tận thắt lưng, trong khi anh đang cảm ơn Chúa vì những khoảng hở dễ tiếp cận trên chiếc váy cô đang mặc. Anh đang có những khoảnh khắc thật tuyệt, và không chắc có nên cầu mong gặp thêm đèn đỏ nữa hay không. Tất cả những gì anh biết chắc là anh chưa bao giờ đi xa đến mức này khi ở trong xe hơi, một điều kể cũng đáng ngạc nhiên, vì không phải anh đang ngồi trên băng ghế sau của một chiếc xe đậu dưới cầu Brooklyn. Anh đang lái xe.


Becca không tài nào nhớ nổi cô đã từng bao giờ làm gì tương tự trong xe hơi chưa. Rõ ràng Rich là người hôn tuyệt nhất trong số những người cô từng cùng khóa môi, và những gì anh có thể thực hiện được trong sáu mươi giây của một lần dừng đèn đỏ quả là đáng ngưỡng mộ, cho dù nói vậy không có nghĩa là đèn xanh khiến anh bị gián đoạn.


Anh nhanh chóng hoàn tất việc đỗ xe trước khu căn hộ của họ, kéo cô vào trong tòa nhà trước khi kẹp chặt cô vào giữa anh và cánh cửa căn hộ của họ, rồi anh vừa hôn cô liên hồi vừa cởi chiếc váy cô đang mặc, trong khi vẫn không quên mở khóa cửa. Quả là một người thuận cả hai tay hiếm có.


Becca ngã lùi ra sau khi cánh cửa bật mở, để rồi cô lập tức được đỡ lấy trong vòng tay Rich bằng một động tác uyển chuyển khéo léo như thể vừa được lấy ra từ một bộ phim truyền hình lãng mạn. Mỗi lần cô xem đến cảnh một anh chàng bế bổng một cô gái lên rồi đưa nàng vào giường, cô luôn khẽ rên lên, bởi vì quả thật, những chuyện ướt át đó chẳng bao giờ diễn ra trong đời thực. Cô chắc đã yêu cầu Rich đặt mình xuống nếu anh không tận dụng cơ hội đó để áp môi vào một bên ngực cô. Mà không chắc anh có thể nghe được cô nói vì cô đang nắm chặt lấy cả hai tai anh. Anh đá cánh cửa đóng sập lại, bế cô vào phòng ngủ của anh, đặt cô tạm ngồi xuống trong lúc anh giúp chiếc váy của cô hoàn tất việc tuột khỏi cơ thể đang mặc nó, rồi đặt cô nằm ngửa xuống giường.


“Ga trải giường của anh biến thành màu hồng hết rồi!”
Anh quăng áo khoác đi, lột giày ra, rồi tới bên cô. “Hồng pha xám. Tôi đã để lẫn mấy đôi tất vào chỗ chăn đệm khi giặt chúng.”


Anh vẫn còn mặc nguyên quần áo, cho dù cúc đã được cởi hết để việc tiếp cận dễ dàng hơn, song vẫn là có mặc, trong khi cô nằm đó chỉ với chiếc qυầи ɭót và đôi giày cao gót màu bạc. “Anh còn mặc nhiều đồ quá. Anh thực sự có cả tất màu đỏ sao?”


“Có vẻ là vậy.” Anh lột chiếc áo sơ mi qua đầu, chẳng buồn bận tâm hoàn tất việc cởi cúc, trước khi tuột nốt quần để trở thành hoàn toàn trần truồng. Trông anh vẫn thật tuyệt, đúng như cô còn nhớ. “Chúa ơi, trông anh đẹp quá.”


“À, đó là dấu ấn gia đình.” Đôi môi anh nhếch lên thích thú trong lúc anh ngắm nhìn cô; cô gần như có thể cảm thấy ánh mắt anh đang mơn trớn vuốt ve mình. “Em cũng vậy.” Rich tháo đôi giày của cô ra trước khi hôn ngược lên dọc theo chân cô. Bất cứ chỗ nào anh chạm vào cũng trở nên sống động, khiến cô không còn khả năng suy nghĩ. Khi anh cởi qυầи ɭót của cô ra trong lúc cắn khẽ lên bụng cô, rồi hôn lên quanh hình xăm của cô và dùng răng giật chiếc khuyên bấm ở rốn cô, cô hoàn toàn mất hết cả sự kiên nhẫn lẫn tỉnh táo. Cô không thể chịu thêm kiểu tr.a tấn này của anh được nữa. Ngón tay của anh lách vào bên trong cô, làm cô mỗi lúc một ướt đẫm, dần dần làm cô hóa điên mà không hề đem đến cho cô chút cảm giác thỏa mãn nào dù là nhỏ nhất.


Becca ưỡn người lên bên dưới anh, và từ cái nhìn ngỡ ngàng trên khuôn mặt anh chàng, hẳn cô đã khiến anh choáng váng đến đờ người ra khi vật cả hai người lộn lại nửa vòng. Thêm một cử động nhỏ nữa, vậy là anh đã ở đúng chỗ cô muốn anh, sâu bên trong cô. Cảm giác anh đang ép chặt vào cô khiến cô muốn vỡ òa. Nhưng vẫn còn sớm quá. Cô cũng có vài đòn tr.a tấn của mình cần thể hiện. Cô hôn anh trong khi hai cánh tay anh vòng lại quanh người cô, nắm lấy hông cô, cả người anh ưỡn lên tìm gặp cô.


“Chúa ơi, em ướt quá. Bec, tôi cần bao cao su, bé con. Đợi đã.”
“Chưa đâu.”


“Cái gì?” Khi cô trườn xuống trên người anh và cắn lên vai anh, anh rên lên. Khi cô nắm bàn tay lại quanh dương v*t đang cương lên của anh, anh thở hắt ra và bật rủa. Khi cô hoàn tất dùng lưỡi lần theo những đường múi cơ bụng của anh, cả người anh run rẩy.


“Đủ rồi. Becca, tôi... ôi Chúa ơi!” Becca đưa miệng lại gần thân dưới đang cương lên của anh. Ôi trời, cô đã thiếu vắng cảm giác này biết bao. Bàn tay Rich nắm chặt lấy tóc cô. Cô đã thiếu vắng sự mạnh mẽ này bao lâu rồi. Mỗi rung động của anh đều thôi thúc cô. Anh kéo cô ra, lật cô nằm ngửa xuống, và cô nhận ra cả cơ thể mình đang chìm dưới chín mươi kilôgam của một người đàn ông đang thở gấp gáp. Anh hôn cô thật lâu và dữ dội, như muốn nuốt chửng cô, hút hết dưỡng khí ra khỏi phổi cô. Cô vội đưa miệng tránh khỏi đôi môi anh. “Ôi Chúa ơi, Rich. Làm ơn. Ngay bây giờ. Nhanh lên.”


Rich bật cười ma mãnh. “Sao phải vội thế, Becca? Chúng ta có cả tối nay. Và ngày mai nữa.”


Anh hôn cô thật chậm rãi và ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với cách anh cư xử với phần còn lại của cơ thể cô. Cô đã gần tới đỉnh khi anh ngậm bầu ɖú của cô đến mức cô phải cố gồng mình lên tranh đấu với cơn thôi thúc muốn nổ tung ra. Becca nắm chặt lấy ga trải giường khi anh trườn xuống giữa hai đùi cô, vậy là cô thua trận...


Ngắm nhìn Becca trong khoảnh khắc cao trào là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất Rich từng chứng kiến. Tất nhiên anh đã từng chứng kiến vô số phụ nữ đạt tới cao trào, nhưng anh không chắc mình để tâm đến nhiều như lúc này. Anh hoàn toàn bị cuốn hút vào nó, và đó là tất cả những gì anh có thể làm để không quấn chặt lấy cô. Anh ngắm nhìn trong lúc cô bồng bềnh trên con sóng của khoái lạc, và cố làm cho nó kéo dài. Anh say mê mùi da thịt của cô, say mê những âm thanh cô tạo ra, cũng như cách cơ thể cô phản ứng từng cử chỉ vuốt ve của anh.


Làn da của cô đã đỏ ửng. Đôi mắt cô mở to trong lúc miệng anh yêu cô, trước khi cô kêu lên gọi tên anh. Cô nắm lấy tóc anh, kéo anh áp sát vào cô, rồi hôn anh, kéo lưỡi của anh vào miệng cô một cách mãnh liệt đến mức cô buộc anh phải vội vã tìm lấy một chiếc bao cao su và thầm cầu Chúa anh sẽ không làm mình bẽ mặt khi đeo nó vào với hai bàn tay run rẩy.


Thiên đường là tất cả những gì anh có thể mường tượng ra khi anh vào trong cô. Thật nóng, ướt át, và chặt đến mức khiến anh nín thở. Cô cắn lên vai anh, khép chặt đôi chân quanh người anh, và bùng nổ, kéo anh vào sâu hơn, ép chặt lấy anh, đẩy anh đến bờ vực của sự điên rồ.


Anh nghiến chặt hai hàm răng lại, cố gắng làm chậm cuộc ái ân lại, kéo dài ra, bởi vì khỉ thật, anh muốn nó kéo dài mãi mãi. Khi anh trở lại vào trong cô, cô đón nhận, móng tay cô bấm sâu lên vai anh, và khi cô lên đến đỉnh cao lần nữa, anh cũng hòa cùng cô, mãnh liệt lao vào trong cô cho tới khi hai cánh tay anh không còn chấp nhận chống đỡ sức nặng của cả thân mình nữa, và anh đổ sụp xuống, đè lên người cô.


“Chúa ơi, anh tuyệt hơn Bob nhiều.”
Bob? Bob là gã ch.ết tiệt nào vậy?


Becca mỉm cười trong khi cô hôn khẽ lên cổ Rich, khoan khoái cảm nhận cơ thể anh ép chặt cô xuống giường và nhịp đập rộn của trái tim anh đang kề sát vào tim cô, trong lúc cả hai người đều cố thở lấy hơi. Khi anh cựa người, cô ôm lấy anh chặt hơn. “Chưa phải lúc này.”


Anh vùng dậy, lăn người rời khỏi cả cô lẫn chiếc giường. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt anh cô không tin nổi vào mắt mình nữa. Nói rằng anh đang xị mặt ra còn là quá nhẹ.


“Rich!” Cùng hơi thở tiếp theo của cô, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ khó chịu pha lẫn với một thứ gì khác. Anh nặng nề lê bước vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.


Becca giật chiếc ga trải giường màu hồng ra quấn quanh người. Cô chẳng buồn gõ cửa trước khi bước vào cạnh anh. Anh đang chống hai bàn tay lên rìa bàn rửa, đầu cúi gục xuống, vì thế cô không thể thấy được khuôn mặt anh.
“Anh có thể vui lòng cho tôi biết chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra không?”


Tripod bước vào, nhảy lên bàn rửa, buông ra một tiếng meo có âm điệu Becca chưa bao giờ nghe thấy, rồi cọ đầu vào cánh tay Rich. Rich mở vòi nước cho Tripod nghịch trước khi anh vớ lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Anh vẫn chưa nhìn cô. Khi cuối cùng anh cũng làm vậy, cô ước gì anh không nhìn cô còn hơn. Nếu không thể đưa ra phán đoán nào sắc sảo hơn, cô dám chắc anh đang bị tổn thương. “Rich?”


“Chẳng mấy khi tôi được nghe nhắc đến tên một gã đàn ông khác ngay sau khi tôi làʍ ȶìиɦ với một cô gái. Tôi đoán cô nghĩ rằng tôi sẽ rất hạnh phúc vì mình khá hơn trên giường so với một gã khốn khổ mềm oặt nào đó có tên là Bob chăng?”


Cô không hiểu anh đang nói về chuyện gì nữa, nhưng cho dù có là gì, thì rõ ràng đó là một rắc rối lớn. “Hả?”
“Tôi nghĩ trích dẫn chính xác phải là “Ôi Chúa ơi, anh tuyệt hơn Bob nhiều.””


Becca đưa bàn tay lên che miệng, cố kìm tiếng cười của cô lại, song nó vẫn cứ vang lên không sao ngăn được. “Chúa ơi, tôi xin lỗi. Anh không hiểu...”


“Không hiểu gì đây, Bec? Cô nghĩ chuyện này là gì? Một cuộc thi Olympic ẩm ương nào đó chăng? Vậy điểm số của tôi là bao nhiêu?” Cô cố kiểm soát tiếng cười của mình, dù rằng đó chẳng phải là một tràng cười vui vẻ sảng khoái mà chỉ là một tiếng cười lúng túng đầy bối rối. “Tôi sẽ cho anh 9, điểm, vì anh đã làm hỏng mất màn tiếp đất. Rich.” Cô bước một bước lại gần anh, còn anh lùi một bước ra xa cô. “Bob chẳng là ai hết.”


Rich nhướng một bên lông mày lên, khoanh tay trước ngực, và dành cho cô một cái nhìn như thể thách thức cô dám trêu cợt anh.


“B.O.B. Anh chàng Bạn Trai Chạy Pin của tôi.” Khuôn mặt cô đỏ bừng lên như bắt lửa, và cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Trước đây Becca chưa bao giờ đỏ mặt, và cô cũng không gặp rắc rối gì khi nói chuyện về ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Cho tới lúc này. Cô lấy hết can đảm buộc mình đối diện với cái nhìn của anh.


Trông anh chẳng có vẻ gì là chuẩn bị làm đổ vỡ thêm một đồ vật nào đó. Trông anh giống một người đang kinh ngạc hơn là nổi điên, thế rồi anh cười phá lên. “Chúa ơi, quả thực tôi rất vui là mình cừ hơn một cái máy rung mắc dịch. Tôi không tin nổi cô lại ngạc nhiên đến thế. Không có vẻ gì là tôi có nhiều đối thủ cạnh tranh thì phải.”


“Tôi đã cầu mong có được sự khác biệt. Đã hai năm nay tôi mới tìm thấy một người đàn ông hấp dẫn hơn Bob với một bộ pin sắp cạn.”


Rich kéo cô vào vòng tay anh, nâng mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng ta đang nói về một cái máy rung, đúng không nào? Không phải là một con búp bê quái đản giống hệt người thật hay thứ gì khác chứ?”
Cô gật đầu.


“Được lắm, vậy thì hoặc là cô đã gặp phải vài gã bỏ đi thực sự, hoặc là cô có mức đòi hỏi cao đến mức khó tin.”
“Chắc là cả hai.”
“Chỉ là 9, thôi ư?” Anh lướt một ngón tay từ sát dưới cổ họng cô xuống nơi tấm ga trải giường gặp gỡ bộ ngực của cô.


“Anh phải thừa nhận là phần hạ cánh vẫn còn thiếu sót. Nhưng nếu anh bù lại nó cho tôi, tôi sẽ cân nhắc tới việc sửa lại điểm cho anh.”
Anh ép cô tì sát vào bàn rửa, rồi ghé sát miệng vào tai cô. “À, tôi rất thích một lời thách thức.”


Rich bừng tỉnh dậy với cái dạ dày đang réo lên sùng sục. Anh thấy đói cồn cào, nhưng không chắc mình đang thèm thứ gì. Anh đang ôm Becca trong tay, vật đàn ông vẫn đang cứng ngắc ép chặt vào cô. Tuy nhiên, nói gì thì nói một người bằng xương bằng thịt cần phải ăn, và vì anh nhận thấy Becca đã không ăn gì mấy vào tối hôm trước, rất có thể cô cũng cần ăn chút gì đó. Anh buông cô ra. Một động thái thúc giục Tripod lên tiếng đòi đồ ăn lỏng cho bữa sáng của nó. Chỉ cần bất cứ cử động nào là đủ để gã nhóc lông lá lên tiếng. “Suỵt.” Rich không muốn Tripod đánh thức Becca, vậy là anh ngồi dậy, không kịp mặc đồ mà chạy ngay vào bếp để cho con mèo ăn.


Vào tới bếp, Rich đi đến quyết định mang bữa sáng tới tận giường cho Becca là một ý tưởng vĩ đại. Cô sẽ cảm thấy rất ấn tượng. Nói cho cùng, Rich chưa bao giờ mang bữa sáng tới tận giường cho bất cứ cô nàng nào, nên cử chỉ này hẳn phải có ý nghĩa nào đó, thêm nữa, nó cũng xóa đi bất cứ cái cớ nào để rời khỏi giường cho tới tận chiều, mà lý do này, khi bạn nghĩ tới, nhiều khả năng chính là xuất phát điểm ban đầu thúc đẩy một số anh chàng tới thực hiện cử chỉ đầy quan tâm nọ.


Anh lấy hai chiếc cốc từ trong tủ ra, đổ nước vào, xúc một thìa đầy cà phê uống liền vào mỗi cốc, rồi cho cả hai chiếc cốc vào lò vi sóng. Trong khi đợi chúng nóng lên, anh lấy chỗ đồ ăn sẵn còn cất trữ từ trong tủ ra. Túi bít cốt hiệu Stella Doro cuối cùng. Anh kẹp túi bánh dưới nách trước khi lấy hai chiếc cốc đã nóng ra khỏi lò vi sóng, rồi mang chúng vào phòng ngủ.


Rich đặt cốc cà phê của Becca lên chiếc bàn đêm đầu giường cùng túi bít cốt, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, gạt sang bên những món tóc dài xõa trên mắt cô. “Dậy thôi, cô nàng ngái ngủ.”
Becca lẩm bẩm gì đó.
“Thôi nào, tôi mang bữa sáng tới giường cho cô rồi đây này.”


Cô mở mắt ra, chống khuỷu tay ngồi dậy, rồi cầm lấy chiếc cốc anh đưa cho. “Cảm ơn.”
Anh mở túi bánh ra trong lúc cô ngồi dậy. “Bữa sáng cho các nhà vô địch.”


Khi Becca nhấp một ngụm cà phê và nhăn mặt, Rich nếm thử cốc của anh để đảm bảo mọi sự vẫn ổn. “Khỉ thật. Đợi tôi một chút.” Anh mang cà phê đi.
“Tôi chưa làm chúng đủ nóng.”
“Anh đun cà phê trong lò vi sóng sao?”


“Phải, cà phê uống liền mà. Cô biết đấy, cho một thìa đầy cà phê uống liền vào một cái cốc, đổ nước vào, và quay một phút trong lò vi sóng. Tôi đoán cần phải để thời gian lâu hơn khi có hai cốc. Trước đây tôi chưa bao giờ thử với hai cốc.”
“Tôi thật may mắn.”


Tiếng đấm cửa thình thình vang lên từ cửa trước. “Tôi sẽ ra mở cửa. Cô cứ ở yên đó.” Rich xỏ chân vào một chiếc quần jean. “Okay, okay, tôi tới đây. Cô giữ nguyên áo sơ mi nhé.” Anh mở cửa và bắt gặp Mike cùng Nick. Mike bước vào trong chiếc áo len lông cừu, ôm một quả bóng rổ. “Này, cậu quên mất chúng ta chơi sáng nay sao?”


Rich xoa chiếc cằm lởm chởm chưa cạo trước khi gãi ngực. “À, đúng vậy. Nghe này các chàng trai, lúc này không phải thời điểm phù hợp. Tôi sẽ chơi cùng hai người vào tuần sau.” Anh đang cố tống khứ hai người ra thì Mike đẩy anh sang bên bước vào trong.


Tripod chạy ra khỏi phòng ngủ, theo sau là Becca, trên người chẳng có gì ngoài tấm ga trải giường. “Nó đang muốn chuồn qua cửa đấy. Đóng cửa lại!” Cô giẫm lên tấm ga và thiếu chút nữa đã để tuột mất nó.


Rich đẩy cô ra sau lưng anh trong khi Nick đóng sầm cửa lại trước khi Tripod kịp tẩu thoát. Mike đứng im lặng không nói không rằng, mặc dù khi một anh chàng có bộ dạng như anh ta lúc này thì mọi lời nói đều là thừa.
Nick chộp lấy vai Mike. “Thôi nào, chàng trai. Đến lúc phải về rồi.”


Mike hất bàn tay Nick ra, bước lại đứng lừng lững đối diện với Rich.
“Cậu ngủ với em gái tôi?”
Rich chẳng thấy có lý do nào để chối cãi. “Đúng thế, vậy thì sao nào? Cậu cũng ngủ với em gái tôi đấy thôi.”
“Tôi đã cưới Annabelle.”
“Nhưng chỉ sau khi đã lên giường với nó!”


Mike dợm bước tiến lên. Nick vội giữ anh ta lại, còn Becca đẩy Rich sang một bên. “Thôi đi Mike!” Cô chỉ lên ngực ông anh. “Anh thật bạo gan khi dám bước chân vào nhà em và nói về em như thể em không hề có mặt ở đây vậy. Tin mới đây: em có thể ngủ với bất cứ ai em muốn.”


Rich nghe thấy câu nói của cô, và trước khi anh kịp kiểm soát bản thân, quay cô lại đối diện với mình. “Mẹ kiếp, cô có thể.”


Rich đã trông thấy Becca nổi điên nhiều lần đến mức anh chẳng buồn tính đếm nữa, song chưa bao giờ anh thấy cô như lúc này. “Anh...” Cô chỉ vào Mike. “Cần rời khỏi đây trước khi em làm anh đau đấy. Còn về phần anh...” Cô gí ngón tay lên ngực Rich. “Nhớ tôi đã nói gì về Bob không?”
“Có.”


“Tôi nói dối đấy.”


Rich giận sôi lên. Với vận may của anh, chắc Becca sẽ gọi điện cho tất cả những anh chàng cô quen chỉ để cho anh thấy cô sẵn sàng lên giường với bất cứ ai cô thích. Cứ như thể Rich không biết điều đó vậy. Chúa ơi. Anh chẳng phải là thằng ngốc, và mẹ kiếp, chắc chắn là anh cũng không mù. Tất cả những gì anh cần là làm cách nào đó đưa hai người trở về vị trí của họ năm phút trước khi Mike và Nick chường mặt ra.


Rich hâm nóng cà phê và mang tới gõ cửa phòng cô.
“Anh muốn gì?”


Rich mở cửa, lách người vào. Cô đang nằm trên chiếc giường mới của mình, quấn người trong tấm ga trải giường màu hồng của anh, trông thật quyến rũ. “Phục vụ bữa sáng tại giường. Tôi đã làm nóng cà phê rồi, và tôi sẽ chia sẻ món bít cốt. Tôi vào được chứ?” Không rõ vì lý do nào đó, Becca trông thật hấp dẫn mỗi khi cô bối rối. Đôi mắt cô sáng long lanh, làn da ửng hồng, và biết rằng cô chẳng mặc gì dưới tấm ga trải giường đó làm Rich phải nhắc nhở mình anh cần tập trung vào thứ gì đó ngoài ȶìиɦ ɖu͙ƈ nếu anh muốn có cơ hội làʍ ȶìиɦ lần nữa với Becca.


Becca nhún vai, kéo tấm ga quấn quanh người cô lên cao hơn, giắt mép ga thật chặt giữa hai bầu vú.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cà phê của họ lên bàn, đưa cánh tay ôm quanh người cô, rồi tìm kiếm một nụ hôn. Cô ngoảnh mặt tránh đi, vậy là thay vì đôi môi anh hôn lên cổ cô.


“Anh nghĩ anh có thể vào đây, mời tôi một cốc cà phê dở ẹc và một túi bít cốt sắp hết đát, và tôi sẽ tha thứ cho anh vì đã xử sự như một con lừa sao?”


Rich ngậm cả vành tai cô vào miệng anh và cắn khẽ. “Không. Tôi cho rằng tôi cần xin lỗi vì những gì tôi đã nói với Mike. Nhưng tôi phải nói với em, Bec, rằng tôi thực sự có một vấn đề nghiêm trọng khi nói đến việc em ngủ với những gã đàn ông khác. Những gì diễn ra tối qua đều là thực, và hoàn toàn không dính dáng gì đến công việc của tôi hay tác phẩm của em.”


Cô nhích người ra xa anh. “Phải. Hãy nói với tôi rằng nếu Gina là người đi cùng anh tới buổi dạ tiệc từ thiện tối qua, chúng ta vẫn ở cạnh nhau.”
Thế đấy, ch.ết tiệt thật. “Gina và tôi đã chia tay mấy tuần trước rồi.”


“Phải, nhưng anh đã loay hoay khổ sở đủ cách để cô ta quay trở lại. Đừng cố tìm cách chối. Tôi vẫn còn những món đồ lót cháy thành than để chứng minh điều đó.”


“Okay, được rồi. Nhưng khi tôi hẹn gặp cô ấy tối hôm đó, tôi luôn nghĩ về em. Tôi chợt hiểu ra em chính là người tôi muốn được ở bên. Tôi thích dành thời gian ở bên em, thậm chí cả bên ngoài một chiếc giường. Em hợp với tôi hơn.”


Becca khoanh tay lại. “Trong đó có bao nhiêu phần liên quan tới việc tôi đã cứu anh một bàn thua trông thấy với sếp anh?”
“Cũng nhiều như việc em ngủ với tôi liên quan tới chuyện Emily muốn xem các tác phẩm của em.”


Cô ngả người ra trước, vậy là hai người gần như kề mặt sát nhau. “Tôi không bao giờ ngủ với anh vì bất cứ lý do nào ngoài vì tôi muốn thế.”
“Phải, tôi cũng thế. Tôi đã muốn em kể từ ngày đầu tiên tôi nhìn thấy em. Ngược lại, em chẳng ưa gì tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”


“Tôi không thích cách anh đối xử với Annabelle. Cô ấy không phải là một đứa trẻ, và không còn là trẻ con từ lâu rồi.”
“Tôi là anh trai nó. Tôi cho rằng mình có bổn phận chăm sóc em gái.”
“Phải, vậy là anh đồng ý với việc Mike lao vào nổi giận đùng đùng lên vì tôi ngủ với anh?”


“Không.”
Becca cầm cốc cà phê của cô lên, cắn một miếng bít cốt, rồi vừa nhai miếng bánh vừa nói. “Thế thì anh là một kẻ đạo đức giả!”


Anh chỉ muốn ɭϊếʍƈ hết những vụn bánh còn dính trên môi cô. “Tôi không đạo đức giả. Tôi chỉ muốn biết rõ về những gã lượn lờ quanh em gái tôi. Sau khi tôi biết anh ta không phải là một tên khốn như Johnny, tôi lập tức để anh ta yên. Như thế không hề giống như tôi đe dọa nện gãy xương bánh chè Mike hay gì đó tương tự. Hơn nữa, nếu một gã đàn ông không sẵn sàng đối diện với gia đình cô gái, hắn vẫn chưa có tình cảm đến mức được phép ngủ với cô ta”


“Với anh nói thì dễ lắm.”
Rich uống một ngụm cà phê và nhìn cô qua rìa chiếc cốc của anh. “Nghĩa là gì?”
“Không có gì.”
“Không có gì có nghĩa là có chuyện gì đó.”
Becca nhìn anh như thể anh bỗng trở nên điên rồ hơn bình thường.


“Đó là một trong chín cách diễn đạt phụ nữ hay dùng. Cô biết đấy, chẳng hạn như “ổn cả”, “gì cũng được”, “đừng lo gì về chuyện đó”, và “không có gì”.” Cô vẫn không nói gì. Cô nhìn chằm chằm vào anh giống như cái nhìn của một bệnh nhân tâm thần ở Bellevue. “Trong ngôn ngữ của phái nữ, “không có gì” có nghĩa là điều gì đó rất quan trọng, và tốt nhất ai nghe thấy những từ này nên cẩn thận, nếu không sẽ rơi vào một cuộc đấu dữ dội. Nhiều khả năng cuộc đấu sẽ kết thúc bằng “ổn cả”, có nghĩa là bạn đã hoàn toàn thua cuộc rồi, và nên ngậm miệng lại.”


“Thế còn “gì cũng được” có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là “đồ ch.ết tiệt”.”


Becca lùa hai bàn tay lên vuốt tóc, làm mái tóc của cô hơi dựng lên. Cô nhìn anh thật nghiêm nghị. Việc cô không mặc gì trên người ngoài một tấm ga giường màu hồng và mái tóc cô hơi dựng lên đã biến bức tranh toàn cảnh từ đáng sợ thành đầy hấp dẫn. “Anh moi những thứ đó ở đâu ra vậy?”


Rich nhún vai. “Có lần tôi đọc được trong một email. Nhưng sau nhiều năm nghiên cứu về tâm lý học, tôi khám phá ra chúng hoàn toàn chính xác.”
Becca buông ra một tiếng thở dài.


“À đấy. Tiếng thở dài đó chứng tỏ em nghĩ tôi là một thằng ngốc, và em đang lãng phí thời gian tranh cãi với tôi chẳng vì cái gì cả. Và điều này đưa chúng ta quay lại sự thật rằng “không có gì” có nghĩa là có gì đó, thế nên tốt nhất em hãy nói cho tôi biết nó là gì để chúng ta có thể giải quyết. Sau đó, nếu cuối cùng em không thở dài lần nữa, chúng ta có thể đi thẳng tới bước hòa giải bằng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.”


“Trong email cũng nói vậy sao?”
“Không. Tôi chỉ đưa tình huống hiện tại tới một kết luận hợp lý, đồng thời vẫn tích cực.” Rich nhướng mày lên và cười, nhưng cái nhìn Becca dành cho anh chẳng khác gì anh vừa chĩa ngón tay giữa vào cô.
“Tích cực với ai?”


Rich lôi mép tấm ga giường từ giữa hai bầu ngực của cô ra. “Cho cả hai chúng ta. Nhưng tốt hơn em nên khẩn trương lên và cho tôi biết khúc mắc ở đây là gì. Chúng ta có nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay, nghĩa là sau khi đã hòa giải bằng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.” Anh tháo tấm ga khỏi người cô như thể xé giấy bọc một món quà, lấy cốc cà phê khỏi tay cô, và đẩy cô tựa lưng lên gối. “Em thực sự cần bắt đầu nói ngay, Becca.” Điện thoại của cô đổ chuông, và trước khi anh kịp ngăn cô, cô đã chộp lấy nó kiểm tr.a danh tính cuộc gọi. “Là Annabelle.” Cô kéo tấm ga giường quanh người như thể Annabelle có thể trông thấy cô, rồi mở máy ra.


Becca biết cuộc gọi này thế nào cũng tới, và cô chẳng hề trông đợi cuộc đàm thoại này, nhất là với Rich nằm ngay bên cạnh. Rõ ràng anh chẳng có vẻ gì hiểu ra anh cần đi chỗ khác.
“Mình đang tự hỏi cần mất bao lâu để Mike nói cho cậu biết.”
“Cũng không lâu lắm. Anh ấy đang sôi lên sùng sục.”


“Thật đáng buồn cho ông anh mình. Nhưng Annabelle, mình đâu cần giám hộ.”
“Cậu làm anh ấy bất ngờ, Bec. Cho anh ấy thời gian. Anh ấy sẽ ổn cả thôi. Cuối cùng luôn là vậy. Còn giữa cậu và mình lại là vấn đề hoàn toàn khác.”
“Đâu phải thế. Rich và mình chỉ, cậu biết đấy.”


“làʍ ȶìиɦ? Phải, mình đã quen với khái niệm này rồi. Mình chỉ thấy sốc thôi. Dường như đã một thế kỳ nay cậu chưa có cuộc hẹn hò nào, rồi bây giờ bỗng dưng cậu ngủ với anh trai mình sao?”
“Liệu chúng ta có thể nói về chuyện này vào một dịp khác không?”


“Anh mình đang ở đó, đúng không?”
Becca chỉ gật đầu và đưa máy cho Rich. “Xin chào, công chúa. Ngay lúc này Becca không nói gì được. Anh và cô ấy gần như đang ở giữa một trận hỗn chiến. Anh buộc phải nói vậy, dù rằng anh đang rất trông đợi phần dàn hòa.”


Becca không thể nghe được Annabelle nói gì, nhưng cô có thể hình dung nó bao gồm một lời đe dọa ch.ết người. Mike không phải là người duy nhất thích trò bảo hộ đến mức ngớ ngẩn như thế.


“À phải, chắc chắn rồi. Cô ấy sẽ gọi em sau.” Rich gập chiếc điện thoại lại. “Xong rồi, tôi đã giúp chúng ta thoát khỏi cô em tôi.” Anh tắt điện thoại của cô đi rồi đưa trả cho cô.
“Cô ấy sẽ không đợi em gọi lại ngay đâu.”


Rich đứng dậy uống nốt cà phê của anh. “Thôi nào, chúng ta đã lãng phí quá đủ thời gian rồi đấy, và nếu chúng ta có việc phải ra ngoài, tốt nhất nên khẩn trương lên. Sẽ là một cữ lái xe dài đấy.” Anh nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy. “Chúng ta sẽ nói thêm trong khi tắm và trên đường.”


“Đợi đã. Chúng ta đi đâu bây giờ?”


“Đi lấy các tác phẩm của em. Đứng dậy nào Bec.” Anh kéo tấm ga khỏi người cô, buộc cô phải quay tròn người. “Em cần bắt kịp với tôi, bé con. Tôi sẽ không có cả ngày để giải thích chuyện này đâu. Chính em đã nói chúng ta cần lấy các tác phẩm của em ra khỏi kho, và hôm nay cũng tốt như bất cứ ngày nào cho việc này. Tôi đoán rằng vì em không nói gì, việc hòa giải bằng yêu đương sẽ phải đợi vậy.”


“Tôi không cần anh...”


Anh hôn cô, buộc cô phải im lặng. Khi đã khuất phục được bộ óc của cô, anh mỉm cười. “Tất nhiên em không cần tôi, nhưng em sẽ đánh giá cao sự trợ giúp của tôi. Tôi xin hứa.” Becca thở dài ngao ngán. Cô thực sự thấy ghét khi anh tận dụng chuyện cô không thể nghĩ ngợi gì trong lúc anh hôn cô. Điều này đã trở thành một thói quen. Anh dẫn cô vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, rồi kéo cô vào đứng cạnh anh. Trước đây cô chưa bao giờ tắm vòi hoa sen cùng một người khác, à phải, chưa bao giờ kể từ khi cô lên hai tuổi, khi cô cùng anh trai từng tắm chung với nhau. Cô chẳng còn nhớ chút gì về việc đó, nhưng cô đã xem chúng qua các bức ảnh - mà chuyện này cũng chẳng có gì đáng kể. Vì cô có thể làm chuyện quỳ quái gì được đây, cùng với một người đàn ông vạm vỡ trong một cái bồn tắm bé tẹo? Anh kéo cô áp sát mình, đưa cô đứng vào đúng dưới vòi hoa sen. Trước khi cô kịp hiểu ra, anh đã đổi chỗ cho cô, rồi xoa dầu gội đầu lên tóc cô, sau đó say sưa bắt tay vào việc xoa dầu gội, xối nước xả, rồi lặp lại. Chỉ có điều Rich thêm cả mát xa vào thực đơn phục vụ của anh. “Ôi, Chúa ơi, tuyệt làm sao.”


Anh từ từ hạ tay xuống, mát xa phần cổ, rồi đến vai, rồi lưng cô. Đến khi anh quay cô một vòng để tráng người, cô không biết mình cảm thấy thư giãn hay bừng bừng ham muốn hơn. Cho tới lúc này dường như đây là hai trạng thái đối nghịch nhau.


Becca gạt nước khỏi mắt cô, mở mắt ra rồi chộp lấy chai dầu gội đầu của anh. “Đến lượt anh.”
“Không. Tôi vẫn chưa xong với em đâu.” Anh cầm lấy bánh xà phòng rồi bắt đầu xát nó lên lòng bàn tay mình. Anh xoay lưng cô lại trước mặt mình, rồi bắt đầu xoa xà phòng lên người cô.


Tất cả không khí thoát hết ra khỏi hai lá phổi của cô. Hơi thở của anh đầy khao khát. “Okay, tốt nhất em nên khẩn trương lên, và cho nói cho tôi hay bất cứ điều gì em muốn.”


“Hả?” Hai bàn tay anh hạ xuống thấp hơn, ghé vào thăm rốn cô rồi quay ra, trượt theo hai bên hông cô. Anh giống như một thủy thủ đang bối rối hồi hộp nếu xét theo cách anh cố lảng tránh tam giác Bermuda.
“Nói gì với tôi đi, Becca.”
Cô tựa phần sau đầu lên vai anh, uốn cong lưng. “Okay, được rồi. Bao cao su đâu?”


“Không, bé con. Chỉ sau khi chúng ta nói chuyện.”
“Anh muốn chúng ta nói về cái quái gì mới được chứ?”


“Ý em là gì trước khi anh nói một anh chàng ngủ với một cô gái cần sẵn sàng đối diện với gia đình nàng.” Cảm giác ham muốn đầy phấn khích biến mất theo dòng nước xuống ống cống. Cô quay lại, nhìn anh, rồi lắc đầu. Anh đã đẩy cô vào một tình thế thật khó xử. “Chỉ là việc chúng ta ngủ với nhau không nhất thiết có nghĩa rằng chúng ta cần có một mối quan hệ vượt quá ȶìиɦ ɖu͙ƈ đơn thuần.”


“Okay, em nói đúng. Trước đây tôi đã từng có quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ không hề kèm theo một mối quan hệ. Nhưng tôi và em thực sự có một mối quan hệ vượt quá ȶìиɦ ɖu͙ƈ đơn thuần, chúng ta là hai người bạn, là đối tác. Chúng ta gắn bó với nhau trong chuyện này.”


Becca lùi lại một bước xa nhất cô có thể trong chiếc bồn tắm, rồi nhìn anh một cách dè chừng.
“Em vẫn muốn Emily xem qua các tác phẩm của em, đúng không?”
“Phải.”


“Vậy điều đó biến chúng ta thành một đội. Em và tôi làm việc cùng nhau để đạt tới một mục đích.” Rich nắm lấy hai bàn tay cô và kéo cô trở lại sát vào anh, chìm dưới nước.


“Mục đích của chúng ta khác nhau.” Becca không thể tin Rich lại ham muốn mạnh đến thế. Anh ta vừa bị dội một gáo nước lạnh, vậy mà cô vẫn cảm thấy điều đó.


Rich hôn khẽ lên vai cô, rồi chuyển dần sang cổ. “Phải, nhưng chúng phụ thuộc vào việc chúng ta sát cánh bên nhau. Không có điều đó, không ai trong chúng ta có thể thành công.”
“Nhưng các mục đích của chúng ta chẳng liên quan gì đến chuyện chúng ta ngủ với nhau cả.”


Rich lùi ra xa, nước bất thần đập vào lưng cô.
“Mẹ kiếp. Chúng ta có một mối quan hệ, chúng ta làʍ ȶìиɦ, chúng ta trò chuyện, chúng ta có vô khối thứ cùng nhau.”
Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng ta đang vờ có một mối quan hệ. Vậy nên ở đây có một sự khác biệt.”


“Khi em đồng ý vờ làm bạn gái tôi, thì đúng là thế. Khi em và tôi làʍ ȶìиɦ với nhau, mọi sự vờ vĩnh đã theo gió cuốn xéo qua cửa sổ rồi.”
“Không, không hề.”
Trông Rich như thể đầu anh sắp nổ tung. “Vậy là em sẵn sàng lên giường với bất cứ ai?”


Cô hít một hơi thật sâu. Cả hai người không cần phải cùng mất bình tĩnh. “Anh biết không phải thế.”


“Ồ, okay. Em không làʍ ȶìиɦ với ai trong suốt hai năm qua trừ tôi, và điều đó chẳng có nghĩa gì hết.” Becca ấn răng hàm dưới vào cạnh ngón tay cái của cô trước khi bỏ ngón tay ra rồi chĩa nó vào anh. “Nó chẳng có ý nghĩa gì hơn so với việc anh ngủ với tôi ngay sau khi bị cô bạn gái cuối cùng cho leo cây.”


Rich mỉm cười. “Em có cảm thấy dễ chịu hơn về hai chúng ta không nếu tôi không có cô bạn gái nào khác trong hai năm qua?”
“Có.” Cô nhìn anh và nhận ra sai lầm của mình. “Không, tôi...”


Rich đưa hai cánh tay siết chặt quanh người cô, kéo cô lại gần, rồi hôn cô. Anh say sưa âu yếm miệng cô, ép cô áp sát vào những viên gạch men mát lạnh, ép chặt cả người anh vào người cô, làm cô run lên bối rối.


Rich trả lại tự do cho đôi môi cô trong lúc với lấy hộp bao cao su để trên giá phía dưới vòi hoa sen sau lưng cô. “Tôi muốn em, Becca.” Anh thì thầm bằng giọng trầm trầm khiến cô như tan chảy. “Nhưng tôi chỉ làʍ ȶìиɦ với những người phụ nữ tôi đang có một mối quan hệ. Nó sẽ là gì nhỉ?”


“ȶìиɦ ɖu͙ƈ?” Cô cố hôn lại anh, nhưng anh đã lảng tránh.
“Đừng chẻ đôi sợi tóc thế. Hoặc em cùng tôi, hoặc không.”
Cô lắc đầu. “Vậy sẽ là không.” Cô đẩy mở tấm rèm che, bước ra khỏi dòng nước bỗng trở nên lạnh ngắt, giật lấy chiếc khăn tắm, rồi lao trở về phòng của cô.






Truyện liên quan