Chương 11: Con sư tử cứng đầu
Không biết từ lúc nào, Bùi Nhã Quân đã tập thành thói quen lắng nghe tiết mục radio do dì Thư Lộ và Tiểu Mạn chủ trì mỗi đêm cuối tuần, có lẽ bởi vì đó cũng là một thói quen của Nhã Văn.
Bất quá sau khi lên năm ba đại học, Nhã Văn rất hiếm khi có thời gian nghe đài, vì tối cuối tuần cô thường không ở nhà, còn hay đi đến nửa đêm mới về, trên mặt có lúc lộ vẻ tươi cười, có khi tràn đầy buồn bã, nhưng bất kể là tâm trạng gì, đều là do Lâm Thúc Bồi mà ra, chuyện đó khiến Nhã Quân không khỏi phiền muộn.
Chính xác thì, anh muốn theo dõi chương trình này vì Nhã Văn, đây là điều duy nhất anh có thể làm cho cô.
Nhưng buồn cười ở chỗ, so với người dì vô cùng quý mến, anh lại ủng hộ cô nàng Tiểu Mạn thẳng thắn và cá tính nhiều hơn, đồng thời Nhã Quân đã từng thật thà đem việc này kể cho Thư Lộ. Thư Lộ nghe xong ngạc nhiên nhìn anh:
“Vậy đó là sự thật…”
“?”
“Đồng nghiệp nói với dì, căn cứ theo khảo sát trên Internet, khán giả thích dì 80.53% là nữ, mà thích Tiểu Mạn 98.45% là nam!”
“…” Nhã Quân nhún vai, xem ra đàn ông và đàn bà quả đúng là hai sinh vật khác nhau hoàn toàn.
Nhã Quân đặt ly thủy tinh xuống, giọt sữa còn sót lại chậm rãi chảy từ miệng cốc xuống dưới đáy, anh lười mang ly đi rửa, chỉ đơn thuần ngồi đây đợi Nhã Văn trở về. Trước khi đợi được, anh thật chẳng muốn phân tâm mà làm chuyện gì khác.
Một lát sau, phòng khách vang lên tiếng lách cách của chiếc chìa khóa, Nhã Quân dỏng tai nghe ngóng, Nhã Văn đã về.
Có vẻ Nhã Văn đang mở cửa, cô ngây người đứng im trong chốc lát, sau mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, điệu bộ rón ra rón rén như trộm.
“A Văn…” Nếu anh không lên tiếng, kiểu gì cô cũng âm thầm chạy về phòng trong bóng đêm, Nhã Quân rất không thích cảm giác này, giống như đối với cô anh chẳng hề tồn tại.
Nhã Văn quay đầu, nét mặt có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng méo miệng tạo thành một nụ cười: “Anh còn chưa ngủ à…”
Nhã Quân nhìn cô không chớp mắt, lồng ngực tràn đầy căng thẳng.
“Em… đi ngủ.”
Đoạn, Nhã Văn xoay người, chưa kịp bước vài bước đã bị Nhã Quân kéo lại.
“Em sao thế?” Nhã Quân cau mày hỏi.
“…” Nhã Văn né tránh anh, cũng không trả lời.
“…” Bọn họ cứ giằng co như vậy, Nhã Quân đột nhiên cảm thấy, trong bóng tối, họ như hai con sư tử cứng đầu không ai chịu nhường ai.
“Chẳng lẽ,” Nhã Văn bất chợt mở miệng, “Sinh đôi thật sự có cảm ứng tâm linh à…”
“…”
“Nếu không vì sao lần nào em buồn cũng bị anh bắt gặp…”
Lồng ngực Nhã Quân run lên, anh nhẹ nhàng xoa mặt Nhã Văn, đầu ngón tay ươn ướt toàn nước mắt.
“Em có muốn… trò chuyện một chút không?” Nhã Quân nghẹn ngào, cổ họng như bị tắc lại, nhả không được mà nuốt cũng không xong.
Nhã Văn sững người, không gật cũng không lắc, cuối cùng Nhã Quân phải kéo cô đến ngồi xuống mép giường, còn mình ngồi trên ghế trước bàn làm việc. Anh muốn giữ một khoảng cách nhất định, sợ không nhịn được mà chạy tới ôm cô.
“Anh yêu bao giờ chưa?” Nhã Văn hỏi.
Nhã Quân mỉm cười bất đắc dĩ, Nhã Văn đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần, anh chưa từng trả lời qua, anh biết cô không cần nghe đáp án từ anh. Cô chỉ muốn tìm một ai đó có thể hiểu được tâm trạng của mình.
“Nhã Quân,” Nhưng mà lần này, đôi mắt ngấn lệ quan sát anh đầy cố chấp, “Anh có yêu ai không?”
“Có…” Nhã Quân không thể đáp gì hơn.
“Vậy anh nói xem, anh có từng đau khổ vì người ấy chưa…”
“…” Nhã Quân lặng lẽ gật đầu một cái.
“Tại sao lại thế, yêu một người chẳng phải là hạnh phúc sao, sao lại đau đớn thế này?” Nhã Văn giống như một đứa trẻ mẫu giáo, kích động hỏi.
“…” Nhã Quân vô phương trả lời. Tình yêu bao giờ mà chẳng đi kèm với niềm vui và nỗi buồn, có bao nhiêu người đang yêu thì tồn tại bấy nhiêu lý do.
“Em thừa biết hắn yêu người khác, nhưng em làm bộ không hay, em cứ tưởng cô ta là kẻ thứ ba, hóa ra người thứ ba lại là em; em nghĩ có thể dối gạt bản thân, nhưng thực là… em căn bản…” Nhã Văn bật khóc, nức nở không thành tiếng, “Em căn bản chỉ là một con đà điểu, làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình…”
Nhã Quân đi tới trước mặt cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng bàn tay thô ráp vụng về lau khóe mắt cô “Đồ ngốc, không sao hết… Nếu em buồn thì xem này, còn có anh ở đây buồn cùng em cơ mà.”
Nhã Văn không kìm được òa khóc thành tiếng, nỗi đau tận trong tim cô không muốn chia sẻ với người khác, thậm chí còn không muốn chia sẻ với chính mình rốt cuộc cũng được phóng thích hết ra ngoài.
Nhã Quân dịu dàng ôm lấy Nhã Văn, vỗ về mái tóc ngắn của cô: “Có thể lúc ngẫm lại, em sẽ phát hiện việc này chẳng đáng kể chút nào, thậm chí không thể xem như yêu… Vậy sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Nhưng mà,” Nhã Văn ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập bi thương, “Hiện tại em rất đau, rất khó chịu.”
“Thế thì… Cứ khóc cho hết đi, nhưng khóc xong rồi phải thật vui vẻ biết không.” Nhã Quân mỉm cười, không hay rằng nước mắt của mình cũng từ từ mà chảy xuống.
Bọn họ ôm nhau mà khóc, Nhã Văn thất thanh, Nhã Quân thì lặng lẽ.
Nhã Quân chợt buồn cười, mười năm trước khi mẹ bỏ đi, bọn họ nên khóc thì không khóc. Mười năm sau, vào một đêm hè nóng bức như thế này, cả hai lại ôm ấp rồi còn khóc tu tu.
Tối hôm đó, hai người mệt mỏi nằm bên nhau trên giường như ngày còn nhỏ. Nghe tiếng hít thở đều đều của Nhã Văn, Nhã Quân bỗng nhiên ngộ ra một ít về tình yêu.
Anh đã từng nghĩ yêu là giữ chặt, là độc chiếm, là ngoại trừ anh và người anh yêu cũng không cần biết đến của bất kỳ ai khác. Nhưng rốt cuộc Nhã Quân đã thấu suốt, yêu nên là bao dung, nên là hi vọng. Chỉ cần người con gái bên cạnh có thể thu hồi những giọt nước mắt, mỉm cười từ tận đáy lòng, vậy anh đã thỏa mãn lắm rồi, chẳng cầu ước chi xa vời hơn thế.
Một tháng sau đó, cả hai đều tự hiểu mà không nhắc đến chuyện ngày hôm ấy, làm bộ như việc đó chưa từng xảy ra. Bọn họ thỉnh thoảng vẫn chành chọe đủ đường, nhưng bù lại, hai người bắt đầu cùng làm cơm, cùng xem TV, cùng nghe chương trình “Đường sách thênh thang”. Mặc dù Nhã Văn có đôi lúc bị phân tâm hay thất thần, nhưng may mắn nhãn thần đã tươi sáng trở lại.
“Nhìn xem em tìm được gì đây.” Nhã Văn hào hứng đặt một chai rượu lên bàn cơm.
“Anh không biết nó quý đến mức nào, nhưng anh chắc chắn em mà dám động môi vào thì ông già sẽ tức giận cực kỳ.” Nhã Quân bưng đĩa mì Ý ra, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Kệ đi, rượu để uống chứ có phải để trưng bày đâu, mỳ Ý đi kèm với rượu vang mới xứng nha.” Nhã Văn nói xong bèn bắt đầu tìm dụng cụ mở chai.
“Ông già điên lên thì đừng kêu anh ra giúp đấy.” Nhã Quân quắc mắt trừng Nhã Văn, nhưng cô không mảy may bận tâm, hì hục khoan lỗ trên cái nút chai.
Nhã Quân mặt lạnh một hồi, thực sự thấy quá chướng, nhịn không được phất tay: “Tránh ra cho anh.”
Nhã Văn cười toe toét: “Tuyệt, em đi lấy ly.”
Nhã Quân mơ hồ hồi tưởng buổi sinh nhật mấy năm trước, hai anh em cũng trộm khui một chai rượu quý của ba ba như lúc này, cuối cùng còn bị gọi vào thư phòng mắng nhiếc một hồi. Thời điểm ba lải nhải đến khàn cả giọng phải ngưng lại nhấp ngụm nước, Nhã Văn bỗng quay sang anh, vẻ mặt đầy hối lỗi bị thay bằng nụ cười tự đắc, khiến Nhã Quân không nhịn được cũng phải bật cười.
“Đúng là đồ nhàm chán,” Nhã Văn đặt hai cái ly lên bàn, “Khui rượu thôi có cần trưng ra cái vẻ ɖâʍ đãng như vậy không.”
Nhã Quân bặm môi bật nút chai, tức tối lầm bầm: “Anh chỉ đang nghĩ về lần sinh nhật năm mười sáu tuổi, chúng ta trộm rượu bị mắng thôi.”
“Rõ ràng đã kêu anh ném vỏ rỗng đi, kết quả anh lại đổ coca vào, đặt lại chỗ cũ, tưởng thông minh lắm đấy, xong thì sao chứ…” Nhã Văn với tay đoạt chai rượu, Nhã Quân bèn ngăn cản.
“Ném thật còn bị phát hiện sớm hơn.” Anh rót chút ít vào mỗi cái ly, sau đó đậy nút chai.
Nhã Văn hào hứng nâng cốc: “Cụng ly!”
“Vì sao cụng ly?” Nhã Quân cười.
“Vì… Vì em sắp tốt nghiệp, sắp được đi làm, cống hiến hết mình cho xa hội a.”
“… Được rồi.”
Ly thủy tinh cụng vào nhau ‘keng’ lên một tiếng, hai người làm một hơi cạn sạch. Người Bùi gia tửu lượng đều siêu tốt, nhớ lúc còn nhỏ, trong bữa cơm tất niên hai đứa trẻ mỗi người uống hết cả chén rượu đế, chọc cụ nội vui vẻ cười ha hả.
“Khi nào bắt đầu đi làm?” Uống đến ly thứ ba, Nhã Quân nghiêng ngả tựa lưng vào ghế ngồi, bất chợt cảm khái thời gian sao mà trôi nhanh quá.
“Thông báo là tháng bảy.”
Chú Gia Tu đã sớm sắp xếp một chân trong ngân hàng cho Nhã Văn, khiến cho rất nhiều bạn đồng trang lứa phải đỏ mắt ghen tị với cô.
“Đi làm nhớ chăm chỉ, đừng có được chăng hay chớ như lúc đi học.”
Nhã Văn nhăn mũi làm mặt quỷ: “Dài dòng hơn cả ông già.”
Nhã Quân mỉm cười không phản bác, cảm thấy chỉ cần một buổi tối yên bình, một bữa cơm yên bình như ngày hôm nay đã khiến anh thập phần mãn nguyện.
Điện thoại của Nhã văn bất thình lình vang âm thanh nhạc chuông quen thuộc, cô cầm lên xem, thấy tên người gọi đến thì ngây ngẩn cả người.
“A lô…” Nhã Văn chần chừ mãi mới ấn nút nghe, đáp qua loa vài tiếng sau đó hướng Nhã Quân xin ra ngoài một lúc.
“Hắn gọi?” Nhã Quân hỏi.
“À…” Nhã Văn tránh né ánh mắt anh, đứng dậy đi giầy.
“… Anh đi với em.” Nhã Quân đột ngột quyết định, bộ dáng cực kỳ cố chấp khiến người khác muốn từ chối cũng không được.
“…Không cần mà.” Nhã Văn ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhã Quân đi giày, lạnh lùng cảnh cáo: “Có tin là anh không cho em ra khỏi nhà hay không.”
Nhã Văn do dự vài giây, rốt cuộc cũng phải chấp nhận.
Lâm Thúc Bồi đứng ngay tại vườn hoa cuối đường, từ xa đã trông thấy một than y phục trắng tràn ngập nỗi cô đơn dưới ngọn đèn mờ mờ.
“Anh ở đây chờ em.” Nhã Văn bảo Nhã Quân, vẻ mặt vô cùng kiên nghị không cho Nhã Quân được phép phản đối.
Đêm trời tháng sáu có phần oi bức, Nhã Quân lẳng lặng trông theo đôi nam nữ phía trước, phân vân tự hỏi lòng sao mình lại cùng cô ấy tới đây, Nhã Quân chỉ đơn thuần nghĩ rằng, anh không thể mãi là kẻ đứng ngoài thế giới nội tâm hỉ nộ ái ố của Nhã Văn như trước. Anh muốn mình trở thành một phần cuộc đời của cô, trở thành một người khiến cô cần đến, giống như cô không thể nào sống thiếu anh được vậy.
Nhã Quân không biết bọn họ trò chuyện bao lâu, mặc dù anh cố gắng lắng nghe, nhưng nơi ấy không có lấy một tiếng cãi nhau, cũng không có tí gì gọi là chiến tranh lạnh, Nhã Quân trôn chân tại chỗ chăm chăm quan sát hai người, chẳng ai biết trái tim anh đã hồi hộp kích động biết bao.
Nhã Quân sợ phải nhìn cảnh họ ôm nhau, sau đó Nhã Văn trở về sẽ vui vẻ thông báo hết thảy sóng gió đã trôi qua. Anh không biết phải thể hiện vẻ mặt như thế nào, là ngạc nhiên chăng, hay mỉm cười nhưng còn xấu xí hơn nhiều so với khóc?
Haizz, Nhã Quân tự nhủ, có lẽ anh cần luyện tập diễn xuất từ bây giờ, bằng không lúc ấy Nhã Văn sẽ cảm thấy nét mặt anh vô cùng kỳ quặc.
Rồi, hai người đằng xa cuối cùng chỉ gật đầu, sau đó Nhã Văn chậm rãi xoay người đi về phía anh.
Bước chân của cô rất chậm, lại có chút nặng nề, cả thân hình bé nhỏ bị bao phủ trong bóng tối, không rõ biểu tình.
“Tụi mình về thôi…” Nhã Văn đi tới trước mặt Nhã Quân, ánh đèn rọi sáng khuôn mặt cô, giờ Nhã Quân mới phát hiện, đôi mắt Nhã Văn bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười kiên định.
“Ừ.” Nhã Quân vươn tay ôm lấy bả vai cô, xoay người về nhà.
Bọn họ không hề quay đầu, nhưng Nhã Quân biết, Lâm Thúc Bồi vẫn đang đứng ở góc đường lặng lẽ chờ bóng họ đi khuất.
Cả đoạn đường dài hai người đều im lặng không nói năng gì, lúc về trên bàn cơm vẫn còn rượu chưa uống cạn, Nhã Quân trước đấy còn cảm thấy tối nay thật yên bình, nay bị quấy rầy nên tâm tình cực kỳ phiền muộn.
“Bọn em chia tay.” Nhã Văn bất thình lình lên tiếng.
“…”
“Mặc dù rất khó khăn,” Cô tựa đầu lên vai anh, “Nhưng em đã hạ quyết tâm rồi…”
Nhã Quân nhè nhẹ vỗ về vai cô: “Làm tốt lắm.”
“Dù gì đi chăng nữa, Nhã Quân… cám ơn anh.”
“?”
Nhã Văn ngẩng đầu ngó anh: “Anh bảo sẽ đi cùng em, cho nên khổ sở và đau buồn có vẻ cũng không quá khó khăn để đối mặt.”
Nhã Quân yên lặng ngắm cô, mở miệng muốn đáp lại, vốn định sẽ lên tiếng vùi dập cô một cách không thương tiếc, đến cả Nhã Văn cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, Nhã Quân lại không nói bất cứ lời nào, anh chỉ cúi đầu hôn lên môi Nhã Văn.
Nhã Quân thoáng ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, không biết là từ anh hay từ Nhã Văn, chỉ là cảm giác ngây ngất nồng nhiệt, rất giống với cảm giác khi say. Sau đó, đầu lưỡi bất chợt nếm được một tư vị ấm áp, tư vị riêng của Nhã Văn, mềm mại mà kinh ngạc đến không ngờ.
Nhã Quân đột nhiên rất muốn cười, vì Nhã Văn vẫn cứ trợn tròn không chớp mắt, khiến cho anh nảy sinh khoái cảm của kẻ thống trị. Vậy nên Nhã Quân càng dùng sức siết chặt lấy Nhã Văn, ôm cô, hôn cô, Nhã Văn bắt đầu giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không tách được khỏi cơ thể Nhã Quân, thẳng đến khi cô kiệt sức, anh mới ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, xoáy sâu trong đó là tràn đầy tức giận và sợ hãi.
“Bùi Nhã Quân…” Hơi thở Nhã Văn yếu đuối, nhưng khẩu khí lại cực kỳ cứng rắn, “Anh điên rồi?!”
“…” Nhã Quân không dám mở miệng, không dám để cô nghe được tiếng mình đang thở hổn hển.
“Em là… là em gái anh mà…” Nhã Văn không tài nào cựa quậy nổi, chỉ có thể trừng to hai mắt.
Nhã Quân bĩnh tĩnh lại một lúc rồi mới lên tiếng “Anh là con nuôi… Chuyện này em đã biết từ hồi cấp ba rồi còn gì.”
Nhã Văn choáng váng, nín lặng.
“Ba không cẩn thận để giấy nhận nuôi kẹp trong hộ khẩu, em thấy được, trên bệ cửa sổ trong thư phòng,không sai chứ.”
Nhã Văn định phủ nhận, nhưng chợt bừng tỉnh, thừa nhận hay phủ nhận giờ phút này cũng chẳng còn quan trọng.
“Nhưng, nhưng,” Cô lắp bắp một cách lo lắng, “Dù sao chúng ta cũng là anh em mà…”
Nhã Quân bỗng dùng ngón tay chặn môi Nhã Văn: “Vậy anh có thể yêu cầu em, từ giờ sẽ không coi anh là anh trai được không?”
Nhã Văn sững sờ, lời đến miệng lại không thốt ra nổi, ngước đôi mắt run rẩy như con thỏ non lên hướng về phía Nhã Quân khiến mỗi dây thần kinh của anh đều rung lên vì kích thích.
Anh đột nhiên rất muốn yêu cô, muốn cảm nhận sâu sắc sự cho và nhận trong tình yêu.
Dường như hai mươi ba năm cuộc đời của Nhã Quân chưa từng có thời điểm nào khát khao yêu Nhã Vănmãnh liệt như lúc này, cũng chưa từng có thời điểm nào mong muốn được yêu thương trỗi dậy mạnh mẽ đến nhường ấy.
Nhã Văn há mồm định nói, nhưng Nhã Quân không cho cơ hội mà trực tiếp xâm chiếm môi cô, cắn cô, càng không cho cô cơ may kịp thở.
Nhã Văn không giãy dụa nữa, nhưng cơ thể lại cứng đơ như khúc gỗ. Trái tim Nhã Quân nhói lên thất vọng, anh nghe một thanh âm nhỏ trong đầu: Bùi Nhã Quân à, mày thực sự muốn làm như vậy sao?
Bàn tay anh run run chạm vào ngực Nhã Văn, tưởng tượng tới tình cảnh nam chính trong những bộ phim nghệ thuật thành thạo tự nhiên xoa nắn cơ thể nữ chính, nhưng anh chỉ thấy cứng ngắc vụng về, một loại vụng về khiến Nhã Quân muôn phần chán nản.
Anh chậm chạp buông cô, đáy lòng trào lên nỗi sợ hãi đến lông tóc đều dựng đứng, anh sợ phải nhận lời cự tuyệt từ cô. Nhã Quân hạ quyết tâm mãi mới dám nhìn trực diện vào đôi mắt Nhã Văn, cứ nghĩ rằng trong đó sự phẫn nộ và ghê tởm phải lên đến cực điểm, nhưng đôi mắt cô khi ấy không có gì khác ngoài… mơ màng mờ mịt.
Bọn họ cứ thế mà chìm sâu vào mắt đối phương, phải chăng muốn từ đáy mắt của đối phương màtường mà tỏ chính bản thân mình.
Rất nhiều năm sau, khi nghĩ về những việc đã xảy ra, Nhã Quân luôn viện cớ do chất cồn và hormone sản sinh quá độ. Bằng không, anh cũng chẳng thể lý giải nổi, tại sao bỗng dưng anh lại trở nên lão luyện như những vai nam chính trong mấy bộ phim nghệ thuật, thành thạo cởi bỏ cúc áo trước ngực Nhã Văn, thành thạo đưa tay chạm vào một cách tự nhiên, rồi nhẹ nhàng cuốn ʍút̼ lấy môi cô.
Cũng có thể do thời dậy thì, hằng đêm thường chìm sâu trong những giấc mộng quá đỗi hoang đường, chỉ là Nhã Quân chưa bao giờ dám mong một ngày nào đó, giấc mộng kia sẽ trở thành sự thực, một sự thực quá trần trụi và mạnh mẽ để Nhã Quân có thể lĩnh hội hết thảy.
Còn Nhã Văn, Nhã Quân nhủ thầm, có chăng cũng là do chếnh choáng dưới tác dụng của rượu, nếu sai sao anh lại cảm thấy đầu lưỡi cô mềm mại chạm vào đôi môi co giật của mình, sao cô lại run rẩy nép vào lòng anh khi anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò bồng đảo…
Thậm chí anh còn không phân rõ, chất cồn đã khiến anh say men tình, hay khiến Nhã Văn buông lơi, cũng có thể nó đã tác động đến cả hai người bọn họ.
Nhã Quân chỉ nhớ, anh chưa từng có khả năng xé quần áo một cách mau lẹ đến vậy, cũng chưa từng đem người nào khảm sâu trong tâm cam đến vậy, ngay cả khi nửa đêm tỉnh giấc đau đớn đến không thở nổi, nhưng trái tim cũng không có cách nào quên mất bóng hình người con gái kia.
Đêm đã khuya, Nhã Quân không biết bây giờ là mấy giờ, thậm chí anh còn tưởng, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Giống như tất cả những kẻ nằm mơ khác, Nhã Quân rất sợ thời khắc khi phải tỉnh dậy.
Nhưng khi quay đầu, Nhã Quân thấy Nhã Văn vẫn đang ngủ say bên cạnh, mặc dù hơi thở có phần nặng nề, nhưng biểu tình rất bình tĩnh,cơ hồ như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhã Quân nhếch khóe môi, nhịn không được vén tóc mai trên trán Nhã Văn rồi ôn nhu hôn xuống một cái.
Chợt Nhã Quân cảm giác mọi chuyện đều quá không thực, vội tự nhủ đó là do bản thân thiếu sự an toàn. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Nhã Quân vẫn luôn là một người luôn thiếu an toàn như thế.
Anh mãi mãi lo sợ mọi thứ mình đang sở hữu sẽ biến mất, mọi mối quan hệ, cùng những người thân thiết xung quanh. Người ta khen Nhã Quân là một người đàn ông cẩn trọng, bình tĩnh, tự nhủ tính cách anh vốn lạnh nhạt trời sinh, nhưng thực tế Nhã Quân vẫn chỉ là một cậu bé lo giữ đồ chơi trong tay. Nhã Quân nỗ lực làm hài lòng tất cả mọi người, còn trái tim anh lại mệt mỏi vô cùng, chỉ khi ở bên Nhã Văn, anh mới chính là Bùi Nhã Quân thuần túy, chân thật nhất.
Nhã Quân nghiêng người quan sát cô gái đang nằm trong ngực, dùng ngón tay thô ráp xoa nhẹ lênmá cô, mỗi khi cô cười, trên má lại hiện lên hai cái núm đồng tiền nhàn nhạt, bỗng Nhã Quân nhớ tới một câu nói: Càng sợ mất đi thì càng muốn chiếm hữu, nhưng chiếm hữu quá nhiều lại phát hiện đã mất lúc nào không hay…
Anh rất muốn thấu hiểu cặn kẽ những lời này, bất giác lại cho rằng suy nghĩ của mình sao mà nặng nề quá, Nhã Quân thở dài, đúng là chưa ốm mà rên, cứ chậm rãi đối diện với mọi chuyện, chặng đường này còn rất dài để vượt qua.
Nhã Quân nhắm mắt, trong đầu tràn ngập nụ cười của Nhã Văn. Cánh tay anh đã tê lắm rồi, Nhã Quân cười khổ, cái này có được gọi là “Muốn hạnh phúc thì cần phải trả giá” không nhỉ? Nhã Quân không tự đáp, cũng chẳng còn khả năng trả lời, vì mơ màng anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm tháng sáu, mặt trời lên cao chói chang, nhắm mắt lại tựu chỉ thấy một khoảng lặng ngột ngạt toàn sắc đỏ. Nhã Quân rất không thích màu đỏ, thậm chí còn có phần chán ghét. Anh sợ đến lúc mở mắt, thế giới đã thay đổi từ bao giờ không hay. Cho nên mỗi khi ngủ anh luôn kéo kín rèm cửa ngăn ánh sáng tràn vào, dì Thư Lộ còn than thở, Nhã Quân giống y hệt chú mình ở cái thói quen cố hữu ấy, Nhã Quân vô cùng đắc ý, vì như vậy chứng tỏ anh cũng là một người đàn ông nhà họ Bùi, mặc dù dòng máu đang chảy trong cơ thể anh không giống với bọn họ.
Nhã Quân vẫn nhớ như in, tinh mơ anh giật mình tỉnh giấc, vốn dĩ cũng ngủ không yên vì lờ mờ cảm thấy mình đã quên không buông rèm như thường nhật.
Nhã Quân miễn cưỡng mở mắt, nhìn tấm rèm phất phơ trước gió, ánh ban mai lúc ẩn lúc hiện. Hóa ra anh đã không đóng cửa sổ.
Nhã Quân bất thình lình bật dậy, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Nhã Văn không hề nằm bên cạnh.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng xả nước, anh vội vàng mặc quần áo đứng lên, không ngừng đi đi lại lại lo lắng, một lát sau mới nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm.
Phòng đã bị khóa trong, tiếng nước vẫn rả rích không ngừng, Nhã Quân nuốt nước bọt, Nhã Văn đang tắm sao?
Đột nhiên Nhã Quân cực kỳ căng thẳng, sự căng thẳngtrước nay chưa từng có. Trái tim anh đập thình thịch bồn chồn trong lồng ngực, ngay cả lời cũng nghẹn lại không thoát ra được. Sau rồi lại tự cổ vũ bản thân, Bùi Nhã Quân, đã làm đến bước này mày còn gì mà phải sợ hãi đay?
Nhã Quân mò vào phòng bếp, vô thức lấy sữa ra hâm nóng, tiếng lòng cứ quanh quẩn không dứt: Từ rày về sau, mày phải học cách làm bạn trai người ta, không cần làm anh hai nữa rồi…
Khóe miệng Nhã Quân giật giật, bất giác trông thấy nụ cười ngu ngốc của mình trên cánh cửa tủ lạnh trơn bóng. Chắc hẳn so với anh, Nhã Văn còn xấu hổ và lúng túng hơn gấp bội, biểu hiện của anh phải thật nghiêm túc và chuyên tâm mới được – phải tỏ vẻ như việc bọn họ bên nhau là duyên phận trời ban.
Nhã Quân bấm nút số “ ”, sau khởi động lò vi sóng, tâm trí của anh cũng theo chuyển động của ly thủy tinh mà quay mòng mòng không ngừng. Anh nhớ lại ngày mưa đông Nhã Văn và Lâm Thúc Bồi nắm tay nhau quấn quýt nơi góc đường; nhớ lại căng tin trường học nơi Nhã Văn ăn vụng hết thịt trong đĩa của anh; nhớ lại đêm hè trên sân tập thể dục, Nhã Văn lần đầu nếm trải mùi vị khốn khổ vì yêu; nhớ lại đêm tình hôm qua, Nhã Văn vừa ngượng ngùng vừa vô cùng cuồng nhiệt.
Chỉ có điều, “Điên cuồng” phải nói về anh mới càng chuẩn xác, tại thời điểm đó, Nhã Quân không thể kiểm soát nổi bản thân, trong đầu chỉ tựu chung một ý niệm duy nhất, anh phải có được cô.
Lò vi sóng phát ra tiếng “Đinh” báo hiệu, lúc này Nhã Quân mới thu lại những suy nghĩ miên man của mình, anh lấy ly sữa đặt lên bàn phòng khách rồi lại tiếp tục đờ ra như trước.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm cuối hành lang mới ngừng hẳn, cả ngôi nhà rơi vào im lặng, thậm chí chiếc đồng hồ cũ kỹ nơi góc tường cũng không còn tích tắc như mọi ngày. Nhã Quân đến xem thử, kim đồng hồ đã ngừng chạy, đáy lòng anh chợt dấy lên chút tư vị hụt hẫng, giống như vừa bị mất đi một thứ gì mơ hồ không rõ.
Bất thình lình cửa phòng tắm mở ra. Nhã Quân dồn hết dũng khí xoay người, cố vun thành một nụ cười bình thản chào đón người con gái quan trọng nhất với mình trên thế gian. Nhưng nụ cười chưa đến lên miệng trong nháy mắt đã cứng đờ.
“Á…” Bùi Gia thần so với Nhã Quân còn giật mình hơn, “Con đứng đó làm gì…”
“…”
“Ba còn tưởng mấy đứa đã đi hết rồi,” Ba vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, chỉ vào cốc sữa rồi hỏi, “Cái này cho ba à.”
Nhã Quân phục hồi tinh thần, chậm rãi gật đầu.
Anh làm bộ như không mà thong thả đi đến phòng Nhã Văn, tự trấn an bản thân một hồi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Tuy nhiên, bên trong không truyền ra bất kỳ tiếng động nào.
“Nhã Văn ra ngoài rồi,” Ba ba uống một hơi cạn sạch sữa, “Lúc ba về thì gặp nó vội vội vàng vàng, mặt có vẻ hốt hoảng lắm. Nếu không phải biết nó đã tốt nghiệp ba còn cho rằng nó ngủ quên đi học muộn.”
Máu toàn thân Nhã Quân như đông đặc, anh đờ đẫn quay người, rất muốn mỉm cười cố ra vẻ tự nhiên nhưng vẫn thất bại.
Chiều hôm ấy, Nhã Quân không ngừng gọi điện cho Nhã Văn, càng không ngừng gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, thế nhưng anh luôn nhận được câu trả lời là: Số điện thoại hiện không liên lạc được. Nhã Quân ngồi thừ trước bàn đọc sách bất lực, quả nhiên dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, Bùi Nhã Văn luôn là một bài toán hóc búa mãi mà anh chẳng tìm ra đáp án.
Mọi biện pháp cố chấp, cứng rắn ở trước mặt cô đều không có tác dụng. Có lẽ, từ khoảnh khắc bắt đầu rung động, số phận đã định anh sẽ luôn phải chịu thua trước con người này.
Tối đến, ánh mặt trời dần dần bị thay thế bởi sắc ráng chiều đỏ sẫm, Nhã Quân phiền não đứng cạnhcửa sổ, hi vọng có thể trông thấy bóng dáng nha đầu ngốc nghếch kia trở về, vô tình ngước lên phát hiện anh ở đó rồi lộ ra bộ dạng lúng túng mỉm cười.
“Cái gì?!…” Tiếng Bùi Gia Thần gầm lên ngoài phòng khách truyền đến. Nhã Quân không có tâm trạng để ý dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh chỉ muốn được gặp Nhã Văn ngay bây giờ.
“Con nhãi ch.ết tiệt, bình thường ba chiều con sinh hư rồi…”
Nhã Quân lao ra khỏi phòng, cách cửa bị bật mở va mạnh vào mặt tường phát ra tiếng vang thật lớn, khiến Bùi Gia Thần đang nghe điện thoại cũng không khỏi trợn mắt há mồm nhìn anh, quên cả việc rầy la cô con gái cưng đầu dây bên kia.
Hai cha con nhìn nhau, giống như cố tìm lời giải đáp thuyết phục cho mình từ trong mắt người kia, rốt cuộc cả hai đều trầm mặc.
“Hả, ừ? Hả?… Con vừa nói muốn đi đâu cơ?” Bùi Gia Thần chợt nhớ vẫn đang trò chuyện với con gái, vội vàng hồi hồn.
“Indonesia…”
“Đến tận đó làm gì?!”
“Ba đừng lo lắng… Coi như con đi thực tập thôi, con tìm được việc rồi, khi nào đến nơi con sẽ gọi điện thông báo…”
“Con…” Bùi Gia Thần có phần thiếu kiên nhẫn, vốn cho rằng con mình chỉ là một phút nông nổi, nhưng nghe khẩu khí nghiêm túc của cô, ông lại hụt hẫng: “Vậy khi nào về?”
“… Nhanh mà, lúc đó con sẽ gọi cho ba, ba đừng lo lắng.”
“Giờ con ở đâu?” Bùi Gia Thần đã sắp phát điên.
“… Sân bay, máy bay sắp cất cánh đó, con ổn lắm, tạm biệt ba.”
“Nhưng mà… Này? Này?” Bùi Gia Thần nghe thấy đầu bên kia cắt đứt cuộc gọi, nghi ngờ dán mắt vào màn hình di động.
“Cô ấy đi đâu…” Sau một thời gian dài, Nhã Quân mới mở miệng, thanh âm run rẩy sợ hãi.
“… Có phải ba đang nằm mơ không vậy?” Bùi Gia Thần nửa tin nửa ngờ ngó con trai.
“Con hỏi ba, cô ấy đang ở đâu?!” Nhã Quân hét lên, ngay cả anh cũng không dám tin người đàn ông cuồng loạn này lại chính là mình.
“… Sân bay.”
Nhã Quân lồng lộn xông ra ngoài, đầu óc trống rỗng, anh không biết đường đến sân bay, chỉ chăm chăm một suy nghĩ phải đi về phía trước để đuổi kịp Nhã Văn. Ngay cả khi đôi bàn chân vì dép xỏ ngón mà đau đớn, ngay cả khi trước mắt mờ mịt một mảnh, anh vẫn dốc toàn lực mà chạy, cho đến lúc thấy một chiếc taxi đang đón khách phía xa xa, Nhã Quân bèn túm lấy người khách lôi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe quát tướng: “Tới sân bay nhanh!”.
Phong cảnh bên ngoài dần trở nên rõ ràng, đôi mắt cũng không còn mờ mịt như lúc đầu, nhưng cơ thể Nhã Quân vẫn lẩy bẩy không ngừng. Anh sợ, vô cùng sợ mất Nhã Văn, tuy nhiên đâu đó trong lòng lại âm ỉ lên tiếng, người đó đã tuột khỏi tầm tay anh rồi.
Nhã Quân rút điện thoại di dộng, bấm nút gọi, run run đưa lên tai. Trong điện thoại không còn tiếng “Số máy này hiện không liên lạc được” nữa mà là một giai điệu du dương, một âm thanh quá đỗi quen thuộc, Nhã Quân nghẹn họng không thể cất lời, ngay tại giây phút đó, anh chợt hết run rẩy.
“A lô?…”
“…” Đầu bên kia đáp lại bằng một sự im lặng ồn ào.
“Bùi Nhã Văn, em không thể đi… Anh không cho phép em đi!” Giọng Nhã Quân không có nghẹn ngào, không có run rẩy, như thể bọn họ vẫn là hai anh em bình thường.
“…”
“Nếu anh làm sai, anh xin nguyện gánh chịu tất cả, nhưng em không thể trốn chạy như vậy… không thể…” Nhã Quân suýt buột miệng thốt, em không được bỏ rơi anh, nhưng vẫn kìm lại.
“…”
“Em đã quên rồi sao, em nói rằng không ai có thể chia cắt chúng ta cơ mà…”
“… Đúng vậy,” Thanh âm của Nhã Văn có điểm mơ hồ như vọng lại từ cõi xa xăm nào đó, “Không ai có thể có thể chia cắt hai đứa mình… Ngoại trừ chúng ta…”
“…Bùi Nhã Văn!”
“Em… Sẽ ổn thôi,” Nhã Văn hít một hơi thật sâu, “Em phải lên máy bay, tạm biệt…”
“Bùi Nhã Văn!” Nhã Quân gần như cạn kiệt tất cả sức lực, nhưng đầu bên kia đã ngắt ngay lập tức.
Anh không gọi tiếp, vì khi cuộc hội thoại kết thúc, anh biết Nhã Văn đã tắt máy. Nhã Quân hoang mang trông ra ngoài cửa sổ, nhìn sân bay trước mặt, nhìn người đến người đi trong sảnh chờ, nhìn trên màn hình thông tin máy bay cứ cất cánh rồi hạ cánh.
Trênbàn chân vẫn là đôi dép xỏ ngón không kịp thay, ngón chân đã bật máu từ bao giờ, nhưng Nhã Quân cơ hồ không hề phát giác. Anh đột nhiên rất muốn cười, chỉ trong một ngày, anh đã chiếm được điều mình luôn vọng tưởng, rồi lại để mất đi thứ quý giá nhất. Sáng tỉnh dậy, Nhã Quân vẫn còn đắm chìm trong mơ mộng mình là một người đàn ông vô cùng hạnh phúc, nhưng đến khi mặt trời lặn, anh lại trở thành một kẻ trắng tay cái gì cũng không còn.
Nhã Quân không nhớ rõ mình đã ở lại sân bay bao lâu, chỉ biết khi nhìn lên bầu trời đêm tịnh không một ánh sao, anh cảm thấy thực cô độc, một loại… cô độc trước giờ chưa từng có, giống như tất cả vui sướng trên đời đều bị tước mất. Di động réo không ngừng, đều là ba ba gọi tới, Nhã Quân cũng muốn điên rồi.
Nhã Quân đứng thẫn thờ đầu con hẻm nhỏ, ngước lên quan sát căn phòng Nhã Văn, chẳng còn gì khác ngoài một mảnh đen kịt. Anh chậm rãi thả cước bộ tới vườn hoa nơi góc đường, ngồi phịch xuống băng ghế đá, tự lòng cũng muốn hỏi một câu giống ba ngày hôm nay: Mình có đang nằm mơ không…
Nhã Quân nhắm mắt, hi vọng ngày mai khi ánh mặt trời lên cao, thời khắc mở mắt lại phát hiện Nhã Văn đang nằm trong ngực, lẳng lặng ngủ say, khóe miệng khé nhếch lên khoe hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu thực như cầu được ước thấy, Nhã Quân sẽ không ngại ngần mà ôm chặt Nhã Văn, cô khổ sở cũng tốt, nổi giận cũng tốt, anh phải gắt gao ôm cô trong vòng tay mình, không cho phép cô rời đi, không cho phép cô xé toạc trái tim anh thành trăm nghìn mảnh thêm lần nào nữa.
“Nhã Quân!…”
Âm thanh tràn đầy lo lắng của A Mao vang lên bên tai khiến anh bừng tỉnh giấc mộng, nhãn thần vẫn nhắm nghiền, sợ vừa mở ra, chờ đợi anh chỉ còn những đêm dài lạnh lẽo, không có Nhã Văn bên cạnh.
“Nhã Quân tụi này tìm cậu lâu lắm rồi… Cứ tưởng cậu biến mất tiêu rồi chứ…” A Mao vỗ nhẹ vai Nhã Quân, giọng nói hốt hoảng như vẫn chưa hồi hồn.
Nhã Quân gục đầu rụt vai, đem mặt chôn trong lòng bàn tay, nỗi buồn bã xót xa dâng lền đầy ứ trong tim.
“Nhã Quân?…” A Mao sờ sờ đầu Nhã Quân, không thể tin nổi người đàn ông yếu đuối trước mặt mình đây lại chính là Nhã Quân mà anh quen biết.
Nhã Quân không kìm được khóc nấc lên. Còn nhớ rõ, lần trước khóc lóc thảm thiết như thế, anh vẫn là một cậu bé miệng hôi sữa, khi ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt bi thương của chính mình bị phơi bày trước gương. Nhã Quân không thích mình như vậy, thậm chí có phần ghê tởm. Cho nên kể từ đó, Nhã Quân cũng không còn rơi lệ, anh luôn cho rằng chỉ có kẻ nhu nhược mới thích khóc nhè, mà Bùi Nhã Quân là một người đàn ông thập phần kiên cường.
Nhưng hiện tại, anh chợt phát hiện, có lẽ mình cũng chẳng mạnh mẽ như trong tưởng tượng, có lẽ anh vẫn chỉ là cậu bé u sầu đứng trước gương ngày ấy, dù chính anh cũng không phát hiện.
“Nhã Quân…” A Mao thực sự sợ hãi, sốt ruột vỗ về lưng anh, tựa hồ như muốn xác nhận anh vẫn là Bùi Nhã Quân thằng bạn chí cốt từ thời quấn tã.
Nhã Quân ngước đôi mắt mờ đi vì nước, đây là cảm giác trong một thời gian dài anh chưa từng trải qua.
“Cô ấy… đi rồi…”
“?” A Mao kinh ngạc.
“Cô ấy đi mất…”
Tâm trí của Nhã Quân chậm quay từng thước phim ký ức từ thời mẫu giáo cho đến đại học, từ ghét bỏ cho đến yêu sâu sắc, từ ngày cho đến đêm, từ hạnh phúc cho đến đau khổ, anh nhớ tới lời Nhã Văn đã nói: Không ai có thể chia cắt được chúng ta, trừ khi chúng ta muốn.
Nhã Quân gần như không thể thở, tim như ngừng đập, thậm chí còn cho rằng lúc đó anh sắp ch.ết đến nơi…
Thế nhưng, rất nhiều năm sau, khi đứng trên ban công vừa hút thuốc vừa ngẫm lại, Nhã Quân chỉ nhẹ mỉm cười bất đắc dĩ. Bất quá không thở được là do khóc đến nghẹt mũi, bất quá tim như ngừng đập là vì khả năng hô hấp yếu dẫn đến tình trạng thiếu oxy, anh không ch.ết, vẫn sống mạnh khỏe trong thành phố phồn hoa rực rỡ này, trải đời trải người, anh đã trở thành một mẫu đàn ông khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.
ch.ết rũ héo khô, có lẽ chỉ là một phần rất nhỏ trong cơ thể anh mà thôi, một bộ phận chẳng hề quan trọng…