Chương 42: Toan tính dùng thang thuốc mỹ nhân
edit: Băng Tâm beta: mizuko & hanhmyu
Tôi vô cùng nghi vấn tình hình thị lực của Diệp Tô.
Mấy ngày nay, Diệp lão cha hình như mất tích, tìm khắp nơi không thấy tung tích. Theo các gia nhân trong nhà, chuyện như vậy vô cùng bình thường, không cần phải đi tìm. Chờ thêm dăm bữa nửa tháng, lão gia sẽ tự động chậm rì rì chui ra từ nơi nào đó, ngồi oang oang cái miệng ở gian chính, đập bàn ném bát thúc giục bọn họ mau chóng làm đồ ăn rượu nóng cho lão.
Bùi Tấn cũng không ở trong phủ, tiểu đồng lễ phép nói cho tôi biết, hai vị thiếu gia nhà bọn họ và biểu ca cùng nhau đi chơi, chuyến này đi không biết xa hay gần bao lâu, nhưng theo sự chuẩn bị trước đó có lẽ chưa được nửa tháng chưa về.
Đành tìm Bùi phu nhân, người này thế nhưng cũng bận bịu, lại nói đi am ni cô, mời tôi ngày khác quay lại.
Trùng hợp đến vậy sao?
Những người tôi quen biết mà quan tâm tới bệnh tình của Diệp Tô đều không ở đây, toàn bộ bọn họ bị người ngoài hành tinh bắt cóc hay là đang tụ tập một chỗ chơi mạt chược đến cuồng rồi?
Tôi ngày càng hoài nghi, cố ý điều chỉnh ánh sáng rọi tới mắt hắn thử xem con ngươi của hắn có phản ứng nào không, nhưng thằng nhãi này đánh ch.ết cũng không mở to mắt, tôi lại không có cách nào nói thẳng, đành phải nín nhịn.
Một lần nhịn liền phải nhịn tới năm ngày sau khi Lưu tiên sinh đến khám lại.
Lão tiên sinh có lông mày cau thành hình chữ bát cười ha ha thông báo cho Diệp Tô, vết thương trên người hắn đã có thể tiếp xúc được với nước, nhưng lại không nói một từ nào về mắt của hắn.
Tôi kiên trì tiễn lão cả đoạn đường, ra đến cổng sau mới hỏi: “Tiên sinh có thể cho nô tỳ biết, đôi mắt của Diệp công tử có vấn đề gì hay không?”.
Lưu tiên sinh kinh ngạc nhìn ta chằm chằm: “Thanh âm của cô nương…?”.
Tôi ho nhẹ một tiếng: “Ngày trước không may mắc phong hàn, cái mũi không thông…”.
Lưu tiên sinh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, lo lắng một hồi hỏi tôi: “Cô nương đối với Diệp công tử là…?”.
Tôi chớp chớp mắt: “Nô tỳ là người của Bùi gia, theo lời dặn của phu nhân lão gia nhà chúng ta tới chăm sóc Diệp công tử. Ngày trước phu nhân nhà chúng ta nghe nói mắt của công tử tựa hồ có điểm bất thường, trong lòng khẩn trương, liền dặn bảo ta nhất định phải tham tham khẩu phong*, nếu như có chuyện gì, bà cũng biết đường mà sớm tính toán cho tốt”.
*tham tham khẩu phong: thăm dò ý tứ
Lưu tiên sinh ồ một tiếng, giảo hoạt vuốt râu dê: “Lão phu đã cử người đi Bùi phủ thông báo, cô nương phải chăng chưa biết? Cô nương không cần can dự, phu nhân lão gia nhà ngươi đã sớm biết tình hình”. Dứt lời khom lưng chắp tay với tôi, vội vàng đi mất.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: Được lắm Diệp Tô, ngươi dám gạt ta!
Hắn đã thông báo hết với Bùi gia, không nói đến Bùi phu nhân nhưng Bùi Tấn lúc này sao có thể chạy ra ngoài chơi!
Công tác tình báo không cẩn thận, tự bán mình rồi?
Tôi dậm chân một cái, vừa chậm chạp trở về vừa suy nghĩ làm sao lật tẩy cái tên bụng dạ hỏng tới hỏng lui kia.
Trở lại chỗ ở của Diệp Tô, đã thấy trong phòng hắn có thêm mấy chậu than cùng một cái thùng gỗ thật to. Diệp Tô chỉ mặc trung y ngồi ở trên giường, nghe tiếng tôi tiến vào, sắc mặt có chút xấu hổ: “Nàng đã về rồi?”.
Tôi nảy ra ý hay: “Phải tắm rửa ngay sao?”.
Diệp Tô cười khổ: “Hơn mười ngày chỉ được lau qua, trên người đều có mùi hôi. Nàng nên tránh đi một chút?”.
Tôi hì hì cười nắm cằm hắn, điệu bộ đùa giỡn: “Tại sao? Lau người cho ngươi đều là ta lau, hơn nữa chỗ trọng yếu của ngươi ta cũng đã nắm qua, ngươi còn nhìn lén bổn cô nương tắm rửa. Hiện tại không nhân cơ hội xem ngược lại thì ta bị lỗ to rồi”.
Diệp Tô cong ngón tay như cánh hoa lan cười duyên với tôi: “Tiểu mỹ nhân, gấp cái gì, về sau có thời gian sẽ cho nàng xem. Hiện tại trên người ta có thương tích, nếu như nàng xem rồi thất vọng thì làm sao bây giờ?”.
Tôi nâng nâng cằm: “Vết sẹo là vinh dự của nam nhân, ta không chê”. Lại cúi xuống, một tay vuốt qua vuốt lại trên bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm mập mờ: “Ngươi không phải đã từng cam đoan sẽ cho ta ăn xương uống tủy? Bây giờ ta kiểm nghiệm hàng cũng coi như được đi?”.
Cơ thể Diệp Tô nháy mắt căng cứng như gang sắt, tôi cười thầm không thôi: đùa giỡn soái ca, vô cùng vui vẻ a!
Bất kể ánh mắt ra sao, đùa giỡn bản thân chính là lạc thú hạng nhất, còn những thứ khác, bất quá chỉ là sản phẩm phụ gia mà thôi.
Hắn cương một hồi, sắc mặt hơi hơi thay đổi, nhẹ giọng: “A”.
Mặt đỏ! Hắn vậy mà đỏ mặt!
Tôi có cảm giác thành công lớn.
Diệp Tô một lát trở lại bình thường, một phen siết chặt tôi ở trong lồng ngực hắn, cười nói: “Nếu tiểu mỹ nhân đã khăng khăng như vậy, chi bằng chúng ta đổi một thùng gỗ to hơn?”.
Tôi nhấn nhấn cằm hắn, cũng cười: “Không cần. Ngươi tuy không nhìn thấy được nhưng vẫn có thể lần mò sờ mó được. Ta sẽ chỉ loanh quanh một chỗ, không cho ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước đâu”.
Diệp Tô khoa trương thở dài một hơi thả tôi ra, ủ rũ: “Đáng thương ta lúc trước chỉ nhìn được đầu cô nương đã bị nói thành là Đăng Đồ Tử nhìn lén ngươi tắm rửa. Sớm biết rằng phải chịu ác danh như vậy, không bằng khi đó xem sạch sẽ toàn bộ, cũng đỡ phải hiện tại trong lòng ủy khuất!”.
Tôi cười mà không nói. Trong bụng thầm nghĩ, đừng có ủy khuất, chỉ cần ngươi hôm nay chịu thẳng thắn là có cả đống cơ hội hưởng lợi.
Đương nhiên, tôi có một cảm thụ sâu sắc và chờ mong dào dạt việc cả hai người có thể tiến tới một bước (thần thánh) kia. Tôi không hối hận hay sợ hãi, Tiểu S có bao nhiêu mộng tưởng cùng Kim Thành Võ hợp thành một, tôi cũng có bấy nhiêu giấc mộng cùng Diệp Tô kẹp vào nhau. Tuổi tâm lý của tôi đã hai mươi tám, đã vượt quá ngàn sự quái dị của người bình thường. Ở giai đoạn này, đương nhiên là tận hưởng lạc thú trước mắt, có hoa thơm bẻ cành được liền bẻ, có trai đẹp hái được liền hái, bỏ qua cửa ải này sẽ không có cơ hội nữa.
Tôi chính là sắc nữ a.
Thùng tắm rất nhanh đầy nước, Diệp Tô được tôi dìu đỡ đứng ở cạnh thùng, tôi đưa tay muốn giúp hắn cởi thường y, lại bị hắn ngăn cản: “Không cần, ta tự mình làm”. Vừa nói vừa tự tháo đai áo, chậm rãi cởi ra, lộ ra khuôn ngực trần hoàn mĩ. Cơ bụng tám múi rõ ràng thành hình tam giác ngược dưới ánh nến hắt lên tia sáng mê người.
Tôi đột nhiên rất muốn tiến lên cắn một miếng.
Bên dưới sườn trái của hắn có một vết sẹo lớn bằng một ngón tay, bên trên đã kết vảy cứng màu nâu, chung quanh một vòng da non mới màu hồng nhạt. Tôi lấy tay khe khẽ chạm vào, ngực chua xót.
Diệp Tô cười cười: “Đã khỏi rồi, hiện tại chỉ là hơi ngứa”.
Một lúc lâu sau tôi mới rút tay, ho nhẹ một tiếng: “Cởi quần”.
Diệp Tô chống thắt lưng cười vô lại: “Không cần”.
Tôi cười trừng mắt hắn: “A, không định rửa sạch sao? Hay là muốn ta cởi giúp ngươi?”.
Thằng nhãi này dùng hành động thực tế trả lời ta. Hai tay hắn chống vào thành thùng, trực tiếp xoay người ngồi xuống, sau một lúc lâu đem quần ướt vắt lên cạnh thùng, vẻ mặt đắc ý: “Nhìn chung cũng không mệt lắm”.
Tôi chê cười hắn: “Ngu ngốc, nước trong thế này ta cúi đầu là nhìn được”.
Hắn cười mỉm, kéo khăn trải lên trên mặt nước.
Xì, đạo cao một thước ma cao một trượng a!
Ngươi đợi đấy.
Tôi thuận tay kéo mảnh vải bịt mắt hắn xuống, thuận miệng cho hắn một lời giải thích: “Dù sao cũng không bôi thuốc, hơi nóng bay lên mảnh vải, ngươi không khó chịu à?”.
Hắn a một tiếng, như cũ nhắm mắt lại.
Tôi không tốn hơi thừa lời, bắt đầu cởi đai lưng của chính mình.
Diệp Tô đợi một hồi, mắt nhắm hỏi ta: “Tiểu nương tử, khi nào thì kỳ lưng giúp bổn đại gia?”.
Tôi đem áo khoác vắt cạnh hắn, vừa lúc có thể cọ hắn một chút.
Diệp Tô chìa tay vuốt thấy vải dệt, kinh hãi cười: “Nương tử là muốn tắm chung với vi phu?”.
Yếm váy cũng cởi ra, tiếp tục đặt ở trên áo khoác.
Diệp Tô đưa tay sờ soạng một chút, trấn định cười: ” Nhưng mà nàng có cảm thấy trong phòng rất nóng? Oan gia, sao khi mắt ta còn tốt lại không thấy nàng chủ động như vậy? Hiện tại ta nhìn không rõ, nàng lại đến quyến rũ ta”.
Tôi tiếp tục đem trung y cũng đặt ở bên trên, chỉ mặc cái yếm, chậm rãi di chuyển tới trước mặt hắn.
Diệp Tô trầm mặc .
Tôi chống khuỷu tay, thò người ra kéo khăn che mặt hắn, khàn giọng nói: “Trong phòng nóng như vậy, quần áo cũng dày như vậy, ta mặc như thế sao mà chịu được?”.
Diệp Tô yên lặng co người trong nước.
Thùng quá sâu, hắn lại co chân, tôi không nhìn rõ cái bộ vị quan trọng nhất.
Nhưng mà cũng không sao, hắn có thể thấy rõ tôi là được rồi.
Thân thể này từ khi được tôi tiếp nhận đến bây giờ, bộ ngực lớn hơn một chút, nếu như dùng sức ép vào, cũng có thể sinh ra một chút hiệu quả ba đào mãnh liệt.
Cái này là đủ rồi, khí thế quyết định hết thảy.
Tôi dẫm lên ghế kê chân, khom người thành chín mươi độ, nhẹ nhàng hôn môi hắn như gió nổi trên mặt biển, lại gặm cắn vành tai hắn lúc mạnh lúc nhẹ, khẽ cười thổi khí vào trong lỗ tai hắn: “Ngươi là đồ ngu ngốc chỉ biết nói khoác, có phải khi ta chủ động trêu chọc ngươi, ngươi mới có thể chạm vào ta?”.
Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Diệp Tô đột nhiên đứng lên, vươn tay nắm lấy vai tôi, bước ra khỏi thùng gỗ, mang tôi bước đến bên giường, ném tôi lên đó rồi lập tức cũng ướt rượt mà đè lên.
Hắn khép hờ mắt suy nghĩ, trong con ngươi tràn ngập □. (mi: oa, cái dấu vuông kia trong QT cũng có, không biết là gì. muốn khóc)
Tôi hầm hừ cấu lưng hắn, vô tình lên án: “Ngươi quả nhiên là giả vờ! Gạt ta vui lắm phải không? Nhìn thấy ta khóc, ngươi có phải thích thú lắm hay không?”.
Diệp Tô không để ý tới tôi, siết chặt sau gáy tôi mạnh mẽ hôn lên môi, lại thuần thục mà tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
Tôi cũng lười so đo những thứ khác, hai tay cài vào trong tóc ẩm ướt của hắn, dùng sức ôm hắn, hết lần này tới lần khác cắn vành môi hắn.
Hắn giống như không cảm thấy đau, ngược lại cùng tôi dây dưa càng sâu. Trong miệng hắn còn sót lại một chút chua xót của vị thuốc đông y, đầu lưỡi lại ngọt làm cho tôi mê muội. Hắn hôn giống như là thuốc phiện, mỗi lúc tăng thêm liều lớn làm cho người ta muốn càng nhiều. Hắn hôn tôi càng lâu, ngực tôi lại càng cảm thấy đau nhức, hình như là nơi đó đang ra lệnh muốn muốn muốn, lại phát không ra tiếng, chỉ có thể dùng đau đớn nhắc tỉnh tôi dục vọng của nó. Tôi chỉ hung hăng ôm hắn, để hắn ép tới tôi giống như lập tức sẽ tắt thở, mới có thể cảm thấy giảm bớt được áp lực.
Thật lâu sau, chúng tôi thở hồng hộc mà tách ra, chỉ có miếng vải dệt duy nhất ngăn cách cả hai, cũng bởi vì tiếp xúc thân mật như thế mà trở nên ẩm ướt, dính sát vào người tôi.
Tôi không kiên nhẫn kéo cái yếm xuống, tùy ý ném xuống đất, ôm lấy cổ hắn ra lệnh: “Tiếp tục!”.
Thân thể Diệp Tô lập tức căng lên giống như đang giương cung, hắn nghe lời cúi người, môi của hai chúng tôi giống như lực hút nam châm nhanh chóng dán lại với nhau. Tay hắn không chỉ đang cầm gáy của tôi, mà lần theo cổ của tôi, chậm rãi mơn trớn đầu vai, thắt lưng, sườn, bụng, đầu gối, lại chậm rãi xoa lên trên, hết lần này tới lần khác. Tựa hồ là tướng quân kiêu ngạo, ở trên lãnh địa của hắn mà đắc ý, lại giống như thủy triều, mỗi lần đi qua đều kích khởi hoa sóng lớn hơn nữa. Tôi nhịn không được từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng vang mập mờ, hai chân theo bản năng bám chặt ở trên lưng hắn, cảm nhận lão bằng hữu nóng bỏng đang nhô lên ở dưới thân.
Giờ này khắc này mà tôi vẫn còn có thể mơ mơ màng màng mà nghĩ, tính toán thiệt hơn cái gì, thằng nhãi này thậm chí còn không đụng tới vị trí trọng yếu của tôi cũng đã nhanh chóng khiến tôi nổ tung rồi.
Tôi cả người đều câu ở trên người hắn, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần khẩn cầu hắn nhanh lên tiến hành bước tiếp theo.
Hắn lại nâng thân mình lên, chuyên chú mà nhìn tôi chằm chằm, tiếng nói bởi vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà trở nên khàn khàn gợi cảm: “Đây là cơ hội duy nhất cũng như cuối cùng để nàng dừng lại”.
Tôi chớp chớp mắt: “Vì cái gì phải kêu dừng?”. Lại ôm hắn càng nhanh một chút, cười mắng, “Nhanh lên một chút, nên làm gì thì cứ làm”. Nhanh lên đem “cái gì đó” bỏ đi!
Diệp Tô nhẹ nhàng búng trên trán tôi, mỉm cười: “Tháng sau thành thân?”.
Tôi lắc đầu: “Tằng tịu với nhau thì hoan nghênh, thành thân miễn bàn”.
Diệp Tô đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?!” Hai mắt lập tức trở nên trấn tĩnh, thậm chí có chút phẫn nộ.
Tôi không khỏi thương tiếc thật sâu, vịt đã đến miệng rồi mà còn bay mất.
Tôi thở dài một hơi, thay cách nói, ý đồ cứu lại lần tằng tịu cùng hắn thất bại này: “Ta tạm thời không muốn thành thân. Nếu ngươi kiên trì, ta sẽ suy nghĩ, nhưng sẽ không lập tức thành thân. Ở nơi của chúng ta, nam nữ trong lúc đó cho dù có thích nhau, cũng sẽ thử sống chung trước, để xem đối phương có đúng như mình tưởng tượng như vậy hay không. Khoảng thời gian sống thử này có thể là vài tháng, có thể là hai ba năm, mỗi người mỗi khác. Ta không thể lập tức đồng ý thành thân với ngươi, ta vẫn chưa thật hiểu biết về ngươi”.
Hắn nghiêm mặt một hồi, xoay người lăn một bên, ánh mắt có chút lạnh: “Thế nhưng nàng có thể lập tức đồng ý cùng ta…?”.
Tôi cười cười: “Đời người đắc ý nhất là hoan ái, ở nơi chúng ta sống, đối với chuyện này thấy không quan trọng giống như bên này. Huống chi trừ ngươi ra, ta cũng sẽ không cùng người khác như vậy. Đã như thế rồi thì cũng không quan trọng việc quấn quýt sớm hay muộn. Huống chi đến một ngày chúng ta… Khi ta già rồi, cô đơn ngồi trên ghế mây nhớ lại chuyện cũ trước kia, ta ít nhất còn có thể kiêu ngạo mà tuyên bố, ta đã từng thượng qua một soái ca cực phẩm”.
Diệp Tô nhìn tôi chằm chằm, mặt không chút thay đổi, hiển nhiên là tức giận.
Ai, tôi vẫn là làm hỏng rồi.
Chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu gối thấp thỏm nhìn hắn, không dám nói lời nào.
Sau một lúc lâu, hắn cười khổ một tiếng, kéo tay tôi cầm “lão bằng hữu” của hắn, hỏi tôi: “Nàng chỉ thích thứ này có phải hay không?”
Tôi cảm thụ được nhiệt độ truyền đến bàn tay, nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được dùng ánh mắt hung hăng hèn hạ, bỉ ổi nhìn cơ ngực hắn phồng lên, bụng bằng phẳng rắn chắc, bắp đùi mạnh mẽ thon dài: “Kỳ thật cái này cái này còn có cái này… Ta đều thích.”
Diệp Tô cúi đầu cười, kéo tay của tôi ấn lên ngực hắn, chậm rãi thể hiện vẻ mặt tình ái, ý tứ hàm xúc mười phần: “Nếu đối với nàng ta chỉ có những cái đó hấp dẫn, ta đây đành phải dùng nó uy hϊế͙p͙ nàng. Trước khi thành thân, nàng chỉ có thể nhìn được, không ăn được”.
Lãng phí, nếu như hắn xuất hiện ở các chiến trường AV, cho dù chỉ ở khoả thân cũng dễ dàng được phong vương.
Tôi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, xấu hổ cười: “Việc này… Ở chỗ chúng ta bên kia, đa số là nữ tử uy hϊế͙p͙ nam tử…”.
Diệp Tô lườm tôi một cái: “Ở bên kia, cũng có nhiều nữ tử giống như nàng sao?”.
Tôi thở dài: “Không phải, ta ở đâu cũng đều là vật hiếm”. Lại lưu luyến vỗ vỗ hai má hắn: “Xem ra mắt ngươi quả thật là có vấn đề, thế mà lại để mắt tới kẻ vô lại như ta. Nếu ngươi di tình biệt luyến, nhớ rõ phát phát từ bi, trước thỏa mãn một chút nhục dục của ta mới một cước đá ta ra khỏi cửa”.
Diệp Tô bật cười, nắm ngón tay của tôi, thập phần mờ ám khẽ hôn đầu ngón tay của tôi: “Ta vĩnh viễn là của nàng, tới khi nàng quyết định đem bản thân giao cho ta, nàng sẽ biết nàng đã lãng phí bao nhiêu thời gian tốt đẹp”.
Tôi rên rỉ một tiếng, oán giận: “Ngươi quả nhiên là quả hiểu ta”. Nếu biết mỹ nhân kế mất cả gốc lẫn lãi như thế, tôi đã sớm không thực hiện.
Hắn cười: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Ông trời, nhược điểm của lão nương đã bị nắm chắc ngay tại hiện trường như vậy.