Chương 67: Uy hiếp bị uy hiếp lại ღ
Bùi Tấn nói xong, phủi đi phủi lại đến mức không còn hạt bụi nào trên vai, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi.
Tôi vội vàng gọi hắn lại: “Ta nói ta sẽ không rời khỏi Diệp Tô, ngươi tin không?”
Tiểu thiếu gia quay đầu lại nhìn tôi một cái, phụng phịu: “Ta tin hay không tin thì có gì khác biệt chứ?”
Tôi cực kỳ lưu manh, chà xát tay cười mỉa: “Đương nhiên có khác biệt, tiểu mỹ nhân ngươi có chịu giúp ta hay không!”
Vẻ mặt của Bùi Tấn chẳng khác nào nuốt phải một con ruồi: “Tỷ không phải gần đây chỉ thấy được một mình Diệp đại ca là nam nhân, không chịu cô đơn, cho nên muốn lấy việc trêu chọc ta làm niềm vui đấy chứ?”
… Này, tiểu tử ngươi hơi sắc bén quá đi?
Nói đi nói lại, nên hủy diệt tiểu thiếu gia hay lợi dụng mặt mũi của người quen? Tôi bắt hắn thả bồ câu của Diệp Tô, đảm đương vai trò vệ sĩ theo giúp tôi đi vào trong phân xưởng của Đinh đại gia trộm đồ cả nửa ngày.
Vào ban đêm, Tố Ngữ cùng nghĩa mẫu ngồi bàn luận như thế nào mới là nam nhân tốt, sôi nổi trao đổi, đưa ra một vài đề cử sau đó lại vui vẻ đánh giá từng người một. Đối mặt với vẻ khiêm tốn thỉnh giáo của Tố Ngữ, nghĩa mẫu rất nhiệt tình giải đáp từng vấn đề mà nàng đưa ra.
Nếu hai người bọn họ đã chuẩn bị tâm sự suốt đêm, tôi đương nhiên thức thời nhường chỗ, quay về phòng mình ngủ.
Trở về phòng tôi liền dặn dò Văn Sương đi báo với Diệp Tô tối nay tôi ngủ ở đâu, tránh việc hắn không tìm thấy người lại sốt ruột, sau đó bảo nàng muốn làm gì thì làm, tốt nhất là đi vào phòng mình tìm mộng đẹp, tôi bên này nhất định không cần nàng.
Hết cách với tiểu nha đầu quá mức tận trung với công việc này, nói cái gì cũng muốn ở bên ngoài phòng trông coi, tôi không lay chuyển được nàng, đành phải gọi nàng giúp tôi châm lửa rồi pha ấm trà, liền đuổi nàng đi ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Tôi uống mấy viên thuốc mà Can đại gia tặng, lại rắc một chút bột phấn trong lò than, nghiêng đầu chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đại khái qua một chén trà nhỏ, mới nghe thấy Văn Sương mệt mỏi ngáp một cái, sau đó không có bất kỳ tiếng động gì nữa, có lẽ là đã ngả đầu ở trên giường.
Tôi rón ra rón rén đi ra ngoài, giúp Văn Sương cởi giày chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn cho nàng, sau đó nhón chân quay về phòng mở cửa sổ phân tán mùi hương, ngồi ở trên giường chờ con mồi thứ hai của tôi xuất hiện.
Giờ sửu, Diệp Tô vội vội vàng vàng đẩy cửa nhảy vào trong, vừa nhìn thấy tôi đã cất tiếng thở dài, nhìn chung quanh, lại thở một hơi.
Chờ hơi thở của hắn gần như toàn bộ thở ra, tôi mới nâng nâng cổ tay, cười hì hì: “Diệp Tô, tiếp chiêu!” Lời còn chưa dứt, một cây ám tiễn rít bay về phía hắn.
Đương nhiên, hơi trật một chút.
Diệp Tô nghiêng mình tránh thoát, cau mày hỏi tôi: “Nàng lại chơi trò gì…” Chưa nói xong, đã bị tôi tung khói trắng lên trên mặt, sau đó trong lúc mê muội lại bị động tác nhanh như hổ đói vò mồi của tôi đấy xuống mặt đất.
Tôi cưỡi ở trên người hắn, đắc ý dào dạt: “Nếu chỉ là một tiểu lâu la bản lĩnh thấp, tại hiệp thứ nhất chàng đã bị ta quật ngã! — lớp khói trắng vừa mới phun trên mặt chàng vốn dĩ ta định cho vôi bột, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng là người trong nhà, sao có thể ra tay tàn ác, cho nên chỉ là bột nước bình thường.”
Sau đó trực tiếp dùng trà lạnh trên bàn hắt vào mặt hắn: “Trong phòng còn có mê hương còn sót lại, không muốn bị hôn mê, đành phải chịu một bát nước của ta.”
Diệp Tô lau bọt nước trên mặt, bất đắc dĩ vịn vào thắt lưng của tôi làm bộ đứng dậy, miệng không tình nguyện xin khoan dung: “Tiểu tổ tông, ta nhận thua còn không được sao?”
Tôi vội vã nằm sấp trên người hắn đè hắn: “Đừng nóng vội đứng lên, tư thế này có lợi cho cuộc nói chuyện kế tiếp của chúng ta, tránh chàng trở mặt.”
Diệp Tô dở khóc dở cười nằm trở lại, cánh tay để ở sau gáy, lót đầu nhìn tôi: “Oan gia, không phải ngày hôm qua nàng còn mặt lạnh không thèm để ý đến ta sao, sao hôm nay lại thay đổi thái độ thế này? Ta đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”
Tôi cười tủm tỉm kéo cao tay áo, cho hắn xem món đồ chơi mới của tôi: “Đinh gia cho ta ám tiễn, ấn vào cơ quan có thể bắn liền ba phát, cũng có thể lắp thêm thuốc súng hỏa dược ở bên trong. Có điều thuốc súng không thể dùng trong mùa hè, hỏa dược bị nóng sẽ dễ dàng khiến cho chính bản thân mình bị nổ.”
Nói xong lại tiếp tục kéo cao hơn một đoạn, lộ ra cái bao được buộc chặt bên sườn cánh tay: “Vài loại đan dược có sẵn, chỉ cần không phải ăn thạch tín, hẳn là đều có thể chống đỡ được đến khi đại phu tới cứu.”
Sau đó là cổ tay trái: “Chỗ khớp của vòng tay có cái châm, phía trên có thể chứa độc hoặc là mê dược, nhưng ta sợ đâm chính mình, nên chưa bỏ gì vào cả.”
Lại vén váy lên để lộ chân: “Đoản kiếm.”
Tiếp đến chỉ vào ngọc bội và túi hương bên hông: “Hai cái này chàng đều biết rồi.”
Tôi đắc ý: “Cho ta một ít thời gian nữa, ta có thể trang bị đến tận răng.” Hiện tại phần lớn mấy thứ này đều là đồ vật có sẵn trong xưởng Can đại gia, nếu như có thể thiết kế thêm một số món đồ khác thì việc ngăn cản một đám hồng nhan của ngươi không còn là giấc mộng nữa rồi.
Một trang bị tốt đương nhiên là phải đảm bảo có thể nâng cao sức chiến đấu, mục tiêu của bổn cô nương là mở ra một thế hệ mới a.
Diệp Tô thở dài một tiếng, trên mặt không có một chút tươi cười: “Mãn Kha Nhi đã nói tất cả với nàng, cho nên nàng muốn chứng minh với ta rằng nàng có thể bảo hộ chính mình sao? Tiểu Linh Đang, nàng đây là… cưỡng bức phải không?”
Tôi ra vẻ khó hiểu: “Cái gì? Chàng muốn bội tình bạc nghĩa?”. Rõ ràng không chiếm được tín nhiệm, chính mình còn bị cắn ngược lại một cái, tôi quả nhiên là kẻ hỗn đản.
Tôi bóp cổ hắn, bộ dạng dữ tợn: “Diệp Tô nghe đây, ta đã chấm chàng, cho dù là mỹ nữ ngực to hay là của hồi môn là cả đội tàu, chàng nếu dám động tâm, ta liền giết ch.ết chàng! Từ nay về sau, chàng đi đến đâu ta liền theo tới đó, lên trời xuống đất ta đều đi theo. Muốn gặp gỡ mỹ nhân sao? Chàng tốt nhất nên từ bỏ ý nghĩ này đi!”
Diệp Tô đột nhiên ngồi lên, ôm lấy tôi, hai mắt trong suốt sáng lên: “Thật sự?”
Hai tay tôi nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn không chút nào thương tiếc lôi sang hai bên: “Vô nghĩa, Ngay cả quỷ môn quan ta cũng đã từng dạo qua một vòng chẳng lẽ hiện tại bản thân muốn cái gì ta cũng không biết sao? Có gì so được với thứ có thể vĩnh viễn giữ lại bên người, chàng cứ đợi bị ta khi dễ cả đời đi!”
Sau khi tức giận gào thét xong lại rũ mắt khẽ nhận lỗi: “Cái kia, thật ngại quá, trước kia khiến chàng lo lắng… Nếu không thì sau này mỗi ngày đều nói câu “ta là của chàng”, để bồi đắp. Hay là…”
Còn chưa nói xong, Diệp Tô đột nhiên chế trụ gáy tôi, đôi môi hắn ở trên môi tôi sau khi trằn trọc một vòng, liền thuần thục cuốn lấy đầu lưỡi dây dưa không ngớt.
Tôi đương nhiên phải thừa dịp này thể hiện lòng tấm lòng mình, hai tay lại dùng sức, đem hắn đè trên mặt đất, dán sát vào hắn sau đó lại cắn ʍút̼ giày vò đôi môi xinh đẹp của hắn.
Sau một lúc lâu chúng tôi mới thở dốc mà tách ra, Diệp Tô cười nói thêm: “Không cần giải thích, có điều phương pháp bổ cứu* quả thật vô cùng hấp dẫn, đồng ý giải quyết như thế nhé!”
*Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi
Tôi nhăn nhăn mũi, đánh xà tùy côn thượng*: “Có điều, ta còn bực bội chàng không nói rõ ràng cho ta biết, ngay cả thử nói một lần cũng không có. Coi như bồi thường, chàng phải đáp ứng ta một chuyện”.
*Đánh xà tùy côn thượng: đánh rắn tùy gậy, đại ý là phải tùy theo đối phương như thế nào để tìm cách đánh trả.
Diệp Tô lười biếng nói: “Trước tiên viết ra bảng giá, được hay không lại thảo luận.”
Tôi xoay con ngươi trong chớp mắt: “Chỉ cần ta mở miệng yêu cầu, chàng phải cho ta theo cùng, không được đổi ý.”
Diệp Tô chớp mắt: “Trừ bỏ lần rời bến này, thì có thể”.
… Gian thương.
Tôi lại bóp cổ hắn, khiêu mi: “Diệp đại hiệp, vừa rồi là chàng thua trong tay tiểu nữ tử không phải sao?”
Diệp Tô thở dài: “Ta sẽ không ra tay với nàng, nhưng người khác thì không nói được.”
Tôi trầm mặc một hồi: “Diệp Tô, ta biết chuyện Thẩm Hồng tạo thành ảnh hưởng rất lớn với chàng, chàng không hy vọng ta lại xảy ra chuyện, mọi chuyện xảy ra ngày hôm ấy ta vẫn không thể nào buông xuôi được. Nhưng là, mặc kệ ta về sau lựa chọn cuộc sống thế nào, ảnh hưởng của hắn đối với ta trước sau vẫn tồn tại. Mà ta nếu lựa chọn cùng chàng một chỗ, ta tất nhiên không thể trải qua cuộc sống tiểu thư khuê các, huống chi ta cũng không thích cuộc sống như vậy.”
Tôi nhìn hắn: “Biện pháp tốt nhất phòng ngừa té ngã, đương nhiên là học tập lại cách đi đường, nhưng là từ nay về sau mất đi lạc thú hành tẩu cùng chạy trốn. Chàng lo lắng cho an nguy của ta, ta thực cảm kích, nhưng phương pháp giải quyết cũng không phải chỉ có một loại. Đem ta bảo vệ thoả đáng tất nhiên là tốt, nhưng mà vỏ ốc sên một khi bị phá hủy, chàng cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tất cả việc bảo vệ ngoài thân cũng sẽ không cẩn thận, chỉ cần làm, nhất định sẽ có chỗ sơ suất xảy ra. Dù chàng có cố gắng như thế nào cũng không có thể hoàn toàn tránh khỏi. Hơn nữa, ta cũng không thích cuộc sống bên trong vỏ ốc.”
Diệp Tô cười khổ, nắm cánh tay tôi đem ám tiễn tháo ra: “Cao thủ sẽ không dễ dàng để nàng gây thương tích, còn có thể bị phản kháng của nàng chọc giận, đến lúc đó nàng sẽ càng nguy hiểm.”
Tôi khiêu mi: “Như vậy, ta nên làm một kẻ vô dụng khóc sướt mướt sao? Tin tưởng ta Diệp Tô, ta còn chưa ngốc đến mức không biết lúc nào cần phải tỏ ra yếu thế. Đừng nghĩ rằng ta một chút cũng không đánh trả được.
“Ta biết, những mánh lới lừa dối này chàng không coi là gì. Nhưng mà chàng có thể dạy ta! Dạy ta như thế nào phòng vệ, như thế nào quan sát, như thế nào liên lạc cùng người của chàng. Thụ nhân lấy ngư không bằng thụ nhân lấy như*, phương pháp tốt nhất đối phó với uy hϊế͙p͙ không phải bỏ mặc, mà là nói cho người uy hϊế͙p͙ ngươi, uy hϊế͙p͙ của hắn căn bản không có tác dụng.”
*Thụ nhân lấy ngư không bằng thụ nhân lấy như: Trả lời sẵn cho người khác đáp án không bằng dạy cho họ cách làm ra đáp án.
Diệp Tô trầm mặc một lúc sau đó mỉm cười, một tay cởi xuống y phục ở chân của tôi, vứt sang một bên phát ra âm thanh gạn hỏi: “Ta rất nguyện ý dạy nàng, nhưng lần rời bến này rất nguy hiểm, nàng không thể đi theo, ta không thể có thời gian chú ý đến nàng được.”
Tôi đánh giá hắn một lát: “Chàng đi lần này liệu có phải là có ý nghĩ toàn quân bị diệt chứ?”
Diệp Tô bật cười: “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Vậy được rồi. Ta có thể cải trang thành nam nhân đi theo bên cạnh chàng, trên thuyền chàng sẽ không phải không có một cái chức quan văn chứ? Mặc kệ là phòng thu chi hay là công văn hoặc là giúp chàng kiểm kê kho để hàng hoá chuyên chở, ta đều có thể đảm nhiệm. Nói không tốt, cho dù thủ hạ của chàng đều lo lắng, ta cũng có thể cam đoan đến làm đến hơi thở cuối cùng.”
Diệp Tô tiếp tục lắc đầu: “Không được, ta không thể cho phép nàng có chuyện gì.”
Tôi thở dài lại thở dài: “Diệp Tô, hôm nay Mãn Kha Nhi phê bình ta lúc nào cũng tự mình quyết định.”
Hắn không nói chuyện, nhưng lộ ra vẻ mặt cổ quái: “Ta thực đồng ý cách nói này”.
Tôi trừng mắt, liếc hắn một cái, tiếp tục ăn nói khép nép: “Ta biết sai liền sửa, ta cam đoan, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ thương lượng với chàng. Nhưng việc uy hϊế͙p͙ vẫn không thể thiếu được. Ta không muốn ở Lạc Hà lo lắng đề phòng mà chờ tin tức của chàng, chàng cũng biết trí tưởng tượng của ta rất phong phú, chỉ cần tưởng tượng cảnh chàng bị cực hình sẽ tr.a tấn ta sẽ ch.ết. Ta nhất định phải đi theo chàng, nếu chàng không đáp ứng, ta sẽ tùy tiện chọn một con thuyền đi theo. Cho nên nếu chàng không nhìn thấy ta, không cần giả thiết ta bị miễn cưỡng ở lại Lạc Hà, ta nhất định đã xen lẫn trong đội tàu của chàng, đến lúc đó chuyện khiến chàng lo lắng không phải chỉ có an nguy của ta, mà còn có vấn đề ta bị người một nhà vạch trần.”
Tôi thành khẩn nói: “Ta biết khư khư cố chấp là ta không đúng, chỉ cần chàng đáp ứng ta chuyện này, chàng nói cái gì ta đều làm theo.”
Diệp Tô lầu bầu: “Nàng cho rằng, nếu Mãn Kha Nhi ngăn cản nàng, nàng có thể thuận lợi trà trộn vào đội tàu sao?”
“Không thể.” Quả thật, tôi biết điều đó, “Nhưng hắn có thể cam đoan khoảng thời gian chàng rời đi luôn có thể nhìn thấy ta, không để cho ta có cơ hội chạy trốn sao?”
Diệp Tô nghĩ nghĩ, cảm thấy phiền muộn: “… Không thể.”
Tôi cười vỗ vỗ hắn mặt: “Tin người khác không bằng tin chính mình?”
Diệp Tô thở dài: “Ta không có lý do gì để phản bác nàng, nàng thắng rồi.”
Tôi gãi gãi cằm: “Chàng nể tình ta biết cách làm ra ngân kính, phát minh ra kính lúp, kính viễn vọng cùng kính hiển vi, hàng tích trữ trong bụng so với cửa hàng tạp hoá còn nhiều hơn, ta chính là một chậu châu báu. Nếu một khi ta bị bắt, ai không tiếc giết ta? – chỉ có điều khi chàng cứu ta ra thì khó khăn một chút, đề phòng người ta diệt khẩu.”
Lại trừng hắn: “Bị Na Đóa bắt lại là vấn đề khác, chàng hẳn là sẽ không kém như vậy chứ?”
Diệp Tô rên rỉ một tiếng, buồn bực: “Nàng không phải nói là biết sai liền sửa sao, nàng căn bản là không muốn sửa.”
Tôi cười mỉm an ủi hắn: “Mang theo ta bên người, chàng cũng có thể đề phòng bọn họ có ý đồ bắt ta để uy hϊế͙p͙ chàng.”
Diệp Tô nhìn tôi liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi: “Đúng vậy, bọn họ không cần uy hϊế͙p͙ ta, nàng uy hϊế͙p͙ ta.”
Đây xem như đã thỏa thuận, tôi cúi đầu hôn nhẹ hai má hắn, lại giải thích: “Cuối cùng cũng có một lần tự mình quyết định.”
Diệp Tô nghiêng đầu thở dài: “Không dám hy vọng xa vời.”
Được rồi được rồi, mâu thuẫn nội bộ nhân dân đương nhiên phải do nội bộ nhân dân giải quyết, huống chi biện pháp giải quyết tôi chờ mong đã lâu. Tôi nhìn hắn ý vị thâm trường mà cười, chậm rãi cởi bỏ đai lưng: “Những mánh khóe mới trên người ta không phải hoàn toàn vì chính bản thân ta, còn có là vì chàng chuẩn bị.” Vừa nói vừa cởi y phục, lộ ra vùng ngực không che đậy cùng với đai lưng, chậm rãi áp sát trên người hắn, “Đại phu ngày hôm qua đã nói, ta có thể khai trai, như vậy đêm nay…”
Tôi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: “Vậy hôm nay: ta là của chàng.”
Diệp Tô hít sâu một hơi, một tay ôm lấy tôi nhanh chóng đứng dậy khóa cửa, sau đó tiến hành lưu loát một loạt các động tác trên giường, đè tôi giọng khàn khàn: “Mê hương của nàng hiệu lực như thế nào?”
Tôi nở nụ cười trên môi: “Nghe nói, sét đánh ngang tai cũng không tỉnh được.”