Chương 30: Kiềm chế

Sau khi ăn xong về đến nhà, lái xe vào cửa chính thì nhìn thấy ánh đèn căn phòng trên tầng đã sáng lên, mẹ và chú Nhiếp đã trở lại.
"Ưm." Xe ngừng lại, tôi cởi dây an toàn ra, duỗi duỗi eo: "Mệt quá, về đi ngủ."
Nhiếp Duy Dương liếc nhìn tôi một cái: "Cùng anh sao?"


Tôi cười cười với anh: "Nằm mơ à."
"Con bé không có lương tâm này." Anh lẩm bẩm, sau đó đột nhiên tắt đèn xe, nhanh chóng ôm lấy tôi, tôi còn chưa có phản ứng thì hơi thở của anh đã phả vào mặt. Sau đó đôi môi mỏng vừa mềm mại vừa nóng ướt mạnh mẽ rơi lên môi tôi.


"Ưm!" Tôi đẩy mạnh anh ra nhưng cánh tay của anh như đúc bằng sắt, không hề nhúc nhích.


Ngón tay thon dài của anh từ thắt lưng trượt lên vạt áo sơ mi của tôi, xoa xoa ngực tôi, áo ngực được đẩy lên, bầu ngực xinh đẹp vừa khít với lòng bàn tay anh. Tôi giãy giụa càng khiến anh hôn và vuốt ve mạnh mẽ nồng nhiệt hơn.


Tôi mở to hai mắt, màn đêm lam nhạt khiến bóng người anh như được mạ một lớp lam mờ, ngoại điểm ấy ra thì tất cả đều đen kịt. Hai người quấn quýt dây dưa, hơi thở run rẩy bất ổn, làn da ấm áp bóng loáng, từng cái vuốt ve nóng bỏng, bóng tối dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất của thân thể.


Đáng ch.ết, còn lâu tôi mới có thể phớt lờ người này, tôi vốn tưởng rằng sau ngày hôm qua thì anh sẽ không còn đói khát như vậy nữa, cho nên mới buông lỏng cảnh giác khi ở cùng anh, kết quả chứng minh, cái người biến thái này còn lâu mới có thể theo đúng chuẩn mực của người thường.


available on google playdownload on app store


Hô hấp của anh càng lúc càng thêm nặng nề, cuối cùng bàn tay thăm dò xuống dưới, cách lớp quần jean ấn xuống, xoa xoa nơi mềm mại giữa hai chân tôi.
Rốt cuộc tôi cố gắng quay mặt đi, thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng khiến người ta hít thở không thông, há miệng thở dốc: "Nhiếp Duy Dương, anh dừng lại, dừng lại!"


Anh đâu chịu nghe, miệng vẫn dây dưa tới, tôi đành vừa trốn tránh vừa nói: "Nhiếp Duy Dương, anh càng như vậy, em càng không có khả năng đồng ý làm bạn gái của anh!"
Động tác của anh dừng lại, hỏi: "Em không thích sao?"


Hơi thở nóng rực của anh phả ở bên cổ bên tai tôi, khiến cả người tôi không tự chủ được mà run rẩy, tôi cố gắng giữ vững hô hấp, đẩy bàn tay không an phận của anh ra, kéo áo ngực lại rồi nghiêm mặt nói với anh: "Cái này không liên quan gì với thích hay không thích! Không có cô gái nào muốn một người đàn ông không để ý tới ý cảm xúc của cô ấy, bắt buộc cô ấy phát sinh quan hệ làm bạn trai."


Giọng nói của anh có chút mê hoặc: "Anh cho rằng em thích thân thể khoái hoạt, không phải sao? Bé cưng, mỗi lần em đều rất say mê."
Tôi trợn trắng mắt, đó là nhờ công lao ve vãn của đại gia anh đấy. Theo tôi thì tám phần là đầu óc người này không bình thường, không nghe rõ trọng điểm tôi nói ở chỗ nào.


Tôi nhịn xuống xúc động, nhấn mạnh một lần nữa: "Điều này không có liên quan tới việc thân thể em vui thích hay không, người đàn ông em thích, phải tôn trọng ý nguyện của em, hiểu rõ em, nguyện ý cùng em chia sẻ cuộc sống, mà không phải chỉ biết làm, làm, làm!"


Anh le lưỡi ɭϊếʍƈ qua nơi mẫn cảm ở cổ tôi, tôi giật mình, khẽ kêu một tiếng, anh cười: "Em xem, anh hiểu em rất rõ."
"Anh....!" Tôi tức giận: "Anh anh anh anh!"
Anh cười rộ lên, cánh tay buông ra giữ lấy bả vai tôi, bàn tay ấm áp xoa xoa gương mặt tôi. Tôi hoảng sợ, anh lại muốn đến sao?


Môi mỏng mềm mại của anh lại dịu dàng hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng ấn xuống rồi rời đi. Hả?
Anh vỗ vỗ mặt tôi: "Anh biết rồi, bé cưng, chúng ta vào thôi."


Hả hả? Tôi sửng sốt, trái tim tôi đập nhanh hơn. Nụ hôn nồng nhiệt và kích tình của anh khiến thân thể tôi có cảm giác, nụ hôn dịu dàng mà nhẹ nhàng như vậy lại khiến tim tôi đập rộn lên.
Anh thấy tôi không động đậy thì cúi người tới, xoa xoa mặt tôi: "Sao? Muốn tiếp tục à?"


Tôi đang muốn mắng anh thì cửa xe bên ghế lại đột nhiên bị kéo ra, sau đó tiếng mẹ vang lên: "Duy Dương, Tô Tô, là các con sao? Sao xe dừng lâu rồi mà không vào nhà?"
Thảm! Tôi đang nằm trên ghế, mà nửa người Nhiếp Duy Dương đang đè trên người tôi, như thế này mà bị mẹ nhìn thấy.....!


Mẹ cúi đầu nhìn vào trong xe, giọng nói có chút kinh ngạc: "Hai đứa....?"


Tôi làm đà điểu nhắm chặt con mắt, trốn tránh đối mặt với sự thật nhưng lại nghe thấy giọng nói ôn hòa không hề hoang mang của Nhiếp Duy Dương: "Dì Nguyễn, dì tới thật đúng lúc, con đưa Tô Tô đi ăn cơm, lúc trở về em ấy vẫn ngủ, con đang lo không biết nên đưa em ấy vào nhà thế nào, đúng lúc, dì mở cửa xe giúp con, con bế em ấy vào nhà."


Tôi thở nhẹ một hơi, vội vàng phối hợp ra vẻ ngủ say. Tôi lại quên mất, Nhiếp Duy Dương là cao thủ nói dối mặt không đổi sắc.


Nhiếp Duy Dương ôm tôi "Ngủ say" đi vào trong nhà, mẹ tôi ở sau đóng cửa xe, đi lên theo, vô cùng vui vẻ nói: "Dì còn lo lắng hai đứa các con không hợp, Duy Dương, con biết chăm sóc em như vậy, trong lòng dì cảm thấy rất vui vẻ."
Trong lòng tôi trợn trắng mắt, bà ấy không biết tôi hy vọng không "hợp" với anh cỡ nào đâu.


Giọng Nhiếp Duy Dương ôn hòa: "Cần phải thế. Dì Nguyễn, dì mở cửa nhẹ chút, đừng đánh thức em ấy."
Giả bộ. Trong lòng tôi nói thầm.


Đúng rồi, còn cái kia, cái cứng rắn đang chỉa vào eo tôi là cái gì thế? Tôi cười trộm, lần này để anh đi tắm nước lạnh. Trong lòng tôi có chút gợn sóng, cái người cuồng ȶìиɦ ɖu͙ƈ này lại có thể khắc chế dục vọng của mình.






Truyện liên quan