Chương 39: Thẹn thùng
Trong phòng Nh·iếp Duy Dương không mở đèn, nhưng rèm cửa bị kéo ra một nửa, ánh trăng xanh bạc rọi vào tựa như dòng suối, khắp nơi được bao phủ bởi một tầng ánh sáng xanh đem đến cảm giác huyền ảo.
Anh đang ngồi trên bệ cửa sổ, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài, bắp th·ịt cân xứng trên cơ thể trần trụi đang tắm dưới ánh trăng, cảm giác vô cùng hấp dẫn.
Anh nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu lên nhìn tôi, vươn tay: "Tới đây."
Tôi đi qua, dằn xuống cảm xúc dao động khó hiểu trong lòng, mỉm cười: "Đến báo đáp cho anh đây."
Con ngươi đen láy của anh khẽ động, một giây sau, thân thể tôi đột nhiên bị anh kéo vào trong ngực, phủ xuống nụ hôn cuồng dã và nóng bỏng, hai tay anh dùng sức vuốt ve m·ông và eo tôi, khiến thân thể tôi không ngừng áp sát vào người anh, đến khi hai thân thể dính sát không còn kẽ hở.
Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, chúng tôi cùng nhau thở hổn hển, dục vọng khiến khuôn mặt chúng tôi đỏ bừng, đôi mắt ướt át sáng ngời.
Anh mỉm cười, khàn giọng nói: "Tới đây." Rồi vịn lấy eo tôi, để tôi đối mặt với anh, tách hai chân tôi ngồi lên đùi anh.
"A!" Thân thể mềm mại dưới bộ đồ ngủ chạm phải nơi cứng rắn dâng trào vừa được phóng thích khỏi lớp quần dài, tôi nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn đôi mắt tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh mang theo ý cười, tôi luốn cuống nắm chặt vai anh.
Hai tay anh giữ lấy eo tôi, khẽ hôn tôi, để tôi dần dần ngồi lên phái nam kiêu ngạo của anh, cùng anh kết hợp một chỗ.
A! Tôi bám lấy vai anh, há miệng thở dốc, chưa bao giờ trải qua cảm giác lấp đầy mãnh liệt đến thế này!
Giọng nói dễ nghe của anh nỉ non bên tai tôi: "Ngoan, tự mình động đi!"
"Không muốn." Tôi bĩu bĩu môi, lắc đầu, bụng dưới căng trướng, nếu động nữa thì chẳng phải sẽ càng thêm khó chịu sao?
Anh cười nhẹ, vỗ vỗ m·ông tôi, sau đó ôm lấy tôi, để thân thể tôi phối hợp với động tác của anh, dục vọng bắt đầu ra vào.
"A..." Tôi không nhịn được mà rên rỉ, đầu gối vô lực chống bên bệ cửa sổ, hai tay bám lấy vai anh, đầu ngón tay bấu chặt lấy cơ bắp săn chắc, toàn bộ tâ·m trí đều bị cảm giác run rẩy sung sướng từ chỗ kết hợp lấn át.
Khoái cảm nổ tung trong nháy mắt, thân thể tôi căng cứng, hai chân kẹp chặt hông anh, ngửa đầu về phía sau, mở to mắt, phảng phất như đang thấy một chùm pháo hoa rực sáng.
Anh ôm tôi dựa sát vào người mình, khẽ hôn lên gò má lấm tấm mồ hôi, giọng nói khiêu gợi mang theo thoải mái sau khi được thỏa mãn: "Thế nào, mèo hoang nhỏ, có hài lòng không?"
Tôi vô lực gục đầu vào hõm vai ướt đẫm mồ hôi của anh, thở dốc nói: "Nh·iếp Duy Dương... anh... ưm... thật sự rất có thiên phú... làʍ ȶìиɦ..."
Anh trầm mặc, vòng một tay lên eo tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, nhìn vào đôi mắt tôi: "Felix đã nói gì với em?"
"Không có." Tôi choáng váng lắc đầu: "Là Đào Ý Đường nói."
Anh nhíu mày: "Sao em lại biết cậu ta?"
Tôi nói: "Hôm nay có cô bạn bị bệnh, Felix đưa em đến gặp anh ta. Vậy nên em mới về trễ. Lại nói, anh chàng Đào Ý Đường đó thật xinh đẹp."
Anh đứng bật dậy, tôi luống cuống bám chặt vào người anh: "Anh làm gì vậy?"
Anh không để ý tới tôi, đỡ lấy m·ông tôi, đi thẳng đến bên giường, tôi giống như gấu Koala bám trên người anh, nói oang oang: "Này, anh mau lấy ra đi, thật khó chịu."
Anh đặt tôi xuống giường, thân thể cao to đè ở phía trên, hai bàn tay ôm chặt lấy đầu tôi, vây tôi ở trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở của anh, chóp mũi thẳng tắp chạm vào chóp mũi tôi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt tôi, bờ môi cọ xát lên môi tôi, hung dữ nói: "Mèo hoang nhỏ, từ lần đầu gặp em thì anh đã quyết định em phải là của anh, anh là người đàn ông đầu tiên của em, cũng nhất định sẽ là người cuối cùng, mặc kệ em thích kiểu đàn ông thế nào, anh cũng không cho phép em có quan hệ với anh ta!"
Tôi không nhịn được mà trợn trắng mắt. Tôi thấy, tôi đến, tôi chinh phục. Anh là Caesar Đại Đế sao? Lại nói, chẳng lẽ anh cảm thấy Đào Ý Đường đối với anh có cảm giác uy hϊế͙p͙ sao? Haha, người đó lớn lên thật xinh đẹp, nhưng đáng tiếc không phải là kiểu tôi thích.
Anh bóp má tôi: "Đáp ứng anh!"
Tôi quay mặt: "Em mới 18 tuổi, sao có thể tự trói buộc mình bên cạnh một ông chú như anh chứ?"
Anh nắm lấy tay tôi, cắn một phát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh mới 25 tuổi. Đừng chọc giận anh, anh nghiêm túc đấy."
Tôi bĩu môi: "Anh lại không thương em."
Anh cười khẽ, hôn lên mắt tôi: "Ai nói?"
"Còn phải nói sao?" Giọng nói của tôi có ch·út rầu rĩ, lấy tay nhéo nhéo lỗ tai anh: "Anh xem, anh chỉ là vì có phản ứng với thân thể của em nên mới tìm đến em, nếu thân thể của em không làm anh có phản ứng thì anh sẽ thích em sao? Hoặc giả sử, nếu như anh tìm được một cô gái khác có thể khiến anh có phản ứng, có phải anh cũng sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được cô ấy đúng không?"
Nói xong, tôi nhìn anh, đợi anh trả lời.
Anh nhìn tôi nửa ngày, ánh mắt lại liếc sang một bên, nhìn cột giường trạm khắc bằng đồng, nhàn nhạt nói: "Không có nếu như."
Có ý gì? Lão đại anh có thể đừng nói kiểu sâu xa khó hiểu vào những thời khắc mấu chốt như vậy có được không?
Tôi khó khăn tự mình phân tích: "Anh nói không có nếu như, có phải ý là, cho dù thân thể anh không có phản ứng với em thì anh vẫn sẽ thích em? Cho dù thân thể anh có phản ứng với cô gái khác thì anh vẫn không thích cô ấy, đúng không?" Chậc, không biết hỏi như vậy có mặt dày quá không nhỉ?
Anh không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn nơi khác.
Tôi lay anh: "Đúng không?"
Anh vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn cột giường, giống như cây cột đó đột nhiên kết trái vậy, tôi nhéo lỗ tai anh, đột nhiên trông thấy trên mặt anh hiện lên một mảng ửng hồng khả nghi.
Tôi chớp mắt hai cái, thử hỏi: "Này, Nh·iếp Duy Dương, có phải anh đang thẹn thùng nên không dám nhìn em đúng không?"
Anh nhanh chóng trừng tôi một cái, rồi lập tức mở to mắt, sắc mặt đỏ ửng càng thêm rõ ràng.
Ôi trời, không phải chứ? Tôi trợn to mắt, che miệng lại, cười đến toàn thân run rẩy: "Trời ạ, anh..."
Anh cúi đầu trừng mắt nhìn tôi, cắn răng nói: "Mèo hoang nhỏ, em càng ngày càng không để anh vào trong mắt đúng không? Ai cho em cười hả!"
Dục vọng nóng rực lại một lần nữa thúc vào trong thân thể của tôi, tiếng cười biến thành â·m thanh thở dốc mập mờ.
SHARE.