Chương 45: Mơ

Bởi vì tối qua gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương nên ngủ không được ngon giấc, hôm nay tinh thần không được tốt, trời vừa tối tôi đã trở lại ký túc xá để bổ sung giấc ngủ.


Trong lúc ngủ mơ phát hiện mình đang đi giữa con đường gạch nhỏ hẹp ở cửa hàng, hai bên là những cửa hàng dịu dàng thanh thản mang phong cách Châu Âu, đèn đường có những đồ trang trí bằng hoa sắt cô vùng ưu nhã. Phía trước đường có một cánh cửa hoa văn màu trắng, có ai đó nói cho tôi biết, tôi đang ở Brussels, mở cánh cửa kia ra là có thể trông thấy Nhiếp Duy Dương.


Trong ánh trăng mờ tôi nghe thấy có người kêu to, thân thể lại bị lắc tới lắc lui, tôi mở to mắt, cảnh trong mơ rời xa và một khuôn mặt gần sát mặt tôi thì càng hoảng sợ, cố gắng ngưng ánh mắt, rốt cuộc thấy rõ là Tiểu Đinh cùng ký túc xá.


"Tô Tô, dưới lầu có người tìm cậu! Là một soái ca cực ưu nhã, cực mị lực!" Tiểu Đinh hưng phấn đến nỗi mặt đỏ hồng.


Ưm, là ai? Đột nhiên bị đánh thức, đầu nặng nề, tôi cau mày đứng dậy mặc quần áo. Ngoài cửa sổ lầu hai là bầu trời đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy cây ngô đồng bị đèn đường phủ lên một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Tôi trùm áo khoác đi xuống lầu.


Phía trước ký túc xá là một con đường thẳng tắp. Hai bên là những cây ngô đồng rắn rỏi cao lớn của nước Pháp. Đã là cuối mùa thu, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là từng lá cây màu vàng xanh to lớn xinh đẹp như bàn tay bay lả tả xuống.


available on google playdownload on app store


Ai tới tìm tôi? Bốn phía tối đen, chỉ có những cây đèn đường đứng vững song song với cây ngô đồng tỏa ra những ánh đèn vàng ấm áp. Tôi càng đi về phía trước hai bước, đi đến trên hành lang nhìn một chút thì thấy một bóng dáng cao gầy thon dài đứng dưới đèn đường. Anh mặc một bộ áo gió màu đen kiểu thẳng, hai tay đặt trong túi áo, áo gió không cài cúc lộ ra áo mỏng màu nâu nhạt cổ chữ V cùng với cổ áo sơ mi trắng.


Một trận gió nhẹ làm những sợi tóc màu đen của anh hơi tung lên, vài cái lá cây rơi xuống, trong quang cảnh tung bay rơi xuống trước mặt anh.
Tôi sững sờ đi tới trước mặt anh, sững sờ nhìn đôi lông mày ngang ngạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng và bờ môi ưu nhã.


Ngón tay thon dài ấm áp của anh xoa xoa gương mặt tôi, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên vài phần vui vẻ, vài phần mị hoặc, còn có đám lửa nhỏ.
Giọng nói của anh thật thấp, lại mang theo một chút khiêu khích: "Mèo hoang nhỏ, em có nhớ anh không?"
Tôi nhìn vào ánh mắt của anh, ngơ ngác nói: "Vừa rồi em còn mơ tới anh."


Đôi mắt anh đột nhiên trở nên tối tăm, như có cái gì bạo phát vừa lan ra, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào trong ngực ôm chặt lấy.
Trên lầu có tiếng huýt sáo vang lên, tôi vội vàng đẩy anh ra: "Nhiếp Duy Dương, buông em ra, đây là trường học đấy!"


Anh mắt điếc tai ngơ, đôi môi ấm áp đặt bên vành tai tôi.
Tôi không nhịn được rên rỉ một tiếng, hai tay bám lấy lưng anh, các giác quan toàn thân như được mở chốt, cả người run lên.
Anh giống như được cổ vũ, một tay rõ ràng từ eo tôi trượt vào trong áo, vuốt ve ngực tôi.


Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hơn, tôi đỏ mặt, đẩy tay anh ra: "Anh điên à! Ở trong sân trường...." Trời ạ, rõ ràng cứ như vậy ở bên ngoài.... chỉ hi vọng trời đủ tối, không ai thấy rõ.


"Được." Anh khàn giọng nói, sờ chóp mũi tôi, ngắm nhìn ȶìиɦ ɖu͙ƈ cuồn cuộn trong đôi mắt đen: "Vậy chúng ta đổi chỗ."
Tôi lại không thể từ chối.


Ngồi trên xe taxi, anh ôm lấy tôi hôn nồng nhiệt khiến lái xe liên tục nhìn qua. Tôi không đẩy anh ra được, chỉ hi vọng áo khoác và bóng đêm có thể ngăn cản tầm mắt của lái xe khiến cho bàn tay không an phận của anh với vào quần áo tôi không bị trông thấy. Không khí hơi lạnh, môi lưỡi anh lại nóng như lửa.


Xuống xe, anh kéo tôi vào một khu nhà ở cao tầng, đi thang máy lên thẳng lầu 18.


Anh lấy chìa khóa, mở phòng B, kéo tôi vào. Vừa đóng chặt cửa, anh giống như người đói bụng ba ngày trông thấy cao lương mỹ vị, ôm chặt tôi vào trong ngực, vội vàng cuống cuống kéo mở quần áo của tôi, đồng thời sử dụng môi lưỡi giở trò.


"Ưm..." Thân thể gần như bị anh vân vê tan ra, thở cũng không thở nổi, tôi rên rỉ: "Khó chịu...."
Anh đang cúi đầu bên tai tôi cười, một tay ôm lấy tôi, đi vào, bên tai tôi nghe được tiếng khàn khàn khiêu khích của anh: "Vậy thì, để anh cho em "thoải mái"."


Tôi đã bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ châm lên, nhìn thấy trước mắt chính là đôi mắt đen bốc cháy của anh, bên tai chỉ có tiếng thở dốc nóng như lửa chọc người, giữa răng môi đều tràn ngập hương vị dễ chịu trong nụ hôn sâu của anh, thân thể cảm giác được tất cả vuốt ve mạnh mẽ hoặc khẽ vân vê.


Khi lửa nóng của anh tràn ngập trong tôi thì tôi đóng chặt đôi mắt, cắn vai anh, vẫn không thể ngăn cản chính mình rên rỉ vong tình.
Tay của anh mơn trớn cái trán ẩm ướt mồ hôi của tôi, khàn khàn nói: "Nhìn anh, bé cưng."


Tôi mở to mắt, nhìn thấy trên mặt anh hòa lẫn cả dục vọng và thương tiếc, đôi mắt đen nhìn sâu vào tôi, môi mỏng cong lên: "Bé cưng, nói cho anh biết đau lòng anh là cảm giác như thế nào?"


"Em không biết... A...." Anh tiến sâu vào dẫn phát dòng điện khiến tôi run rẩy, tôi thở dốc: "Cảm giác đó.. khiến em muốn ôm anh... muốn hôn anh... muốn làm anh cười...."


"Tô Tô.... Tô Tô..." Khuôn mặt anh rung động, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ lưu chuyển, nhiều lần hô nhẹ tên tôi như than thở, da thịt cọ xát vào nhau, hơi thở và hơi thở quấn vào nhau. Anh nằm trên thân hình thon dài của tôi cuồng dã luật động, mỗi lần kết hợp thật sâu đều khiến tôi rên rỉ dịu dàng.


Chúng tôi cùng nhau
Kích tình dần dần bình tĩnh trở lại, rốt cuộc tôi có thể đứng đắn nói chuyện với anh.
"Làm sao anh lại đột nhiên chạy về?" Tôi dựa lên vai anh, ngón tay vô thức di chuyển dọc theo đường cong cơ thể xinh đẹp trước ngực anh.


Anh bắt lấy tay tôi, đưa tới bên môi cắn xuống, đôi mắt đen nheo lại nhìn tôi, nói: "Anh sợ em đói khát khó nhịn, trở về thỏa mãn em."
Tôi tức giận, rốt cuộc là ai đói khát khó nhịn chứ?
Tôi liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: "Đúng là em phải tạ chủ long ân đấy!"


Anh cười, từ bên trong đống quần áo lả tả lấy ra một thứ đưa cho tôi: "Cho em."
"Cái gì?" Tôi nhận lấy, cái hộp hình chữ nhật, mở hộp ra: "Hả?!"
Tính chất hơi lạnh của hợp kim, một cậu nhóc cởi truồng, tóc cuốn cuốn, hai má phình, cái mũi vểnh lên, đang ưỡn bụng, khoe khoang cậu nhỏ đang lộ ra của mình.


"Thật đáng yêu!" Hai tay tôi cầm lấy, không nhịn được hôn lên bụng tròn nho nhỏ kia.
Nhiếp Duy Dương lấy bức tượng nhỏ trong tay tôi, khuôn mặt hơi không vui: "Đừng hôn loạn, em nên hôn anh chứ?"
"Ừ." Tâm trạng tôi rất tốt, cười lên, vỗ vỗ mặt anh: "Đừng nóng giận, của nó —— nhỏ hơn của anh nhiều."


Trong mắt anh có tia sáng xẹt qua, anh nhanh chóng xoay người đè lên tôi, ngón tay dài vuốt ve môi tôi, lông mi cong lên, bên miệng lộ ra nụ cười hứng thú: "Khó có được em thừa nhận anh —— không phục vụ em thật tốt thì không được rồi."
Tôi nhìn hàng mi dày dài của anh, gượng cười: "Không, đừng, ô...."


Toàn bộ tiếng đều bị anh nuốt hết, tôi hoàn toàn bị anh bao phủ, đối mặt với tình triều mãnh liệt không thể phản kháng thì âm thầm hối hận không nên đùa như vậy.
SHARE.






Truyện liên quan