Chương 47: Đánh dấu
BY KÚN LAZY ON 16/10/2015 VƯỜN GAI
Edit: Ốc
Tôi cắn răng: "Anh nói cái gì?"
Xác thực tôi đã nói với Nhiếp Duy Dương là ở đây chỉ có bạn học của tôi. Felix đột nhiên xuất hiện ở đây cũng là chuyện tôi không biết trước. Bây giờ có hai khả năng, hoặc là chuyện này tôi không biết trước, hoặc là tôi đã giấu diếm anh. Mà rõ ràng anh không hỏi mà đã trực tiếp nhận định tôi đã nói dối anh. Cho dù anh không tin tình cảm của tôi —— quả thực tôi đã không thổ lộ với anh —— anh cũng không thể nghi ngờ cách làm người của tôi như vậy, tôi gạt cả hai bên? Làm sao tôi có thể làm được chuyện này? Những lời thế nào làm sao anh có thể mở miệng hỏi được?
Felix không hiểu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tôi tức giân nói: "Có người điên."
Tiểu Đinh lại gần nói: "Tô Tô, giới thiệu cho cậu biết, vị này chính là nhà nhiếp ảnh Jan Felix sẽ hướng dẫn chúng ta lần này. Ặc, hình như hai người biết nhau?"
Nhiếp Duy Dương sững sờ, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua tôi. Tôi làm bộ không nhìn thấy, cười sáng lạn với Tiểu Đinh: "Đâu có, không phải mình đã hẹn với Jan Felix tiên sinh à?"
Tiểu Đinh lộ vẻ giật mình: "Tô Tô, cậu không sao chứ? Ngủ đến nỗi mơ màng à? Bọn mình đi mời Jan Felix tiên sinh, cậu hoàn toàn không biết mà!"
Felix nhìn vẻ mặt chúng tôi, rốt cuộc cũng đoán được nguyên do mọi chuyện, vỗ vỗ vai Nhiếp Duy Dương, cười: "Nhiếp, cậu quá căng thẳng."
Tôi hừ một tiếng, đẩy Tiểu Đinh đang không hiểu cái gì đi về chiếc xe ở bên kia: "Đi, Tiểu Đinh, không phải là muộn rồi sao."
Tôi vừa mới đi hai bước, cả người lại bị kéo về, Nhiếp Duy Dương bắt lấy cánh tay tôi, nhìn tôi: "Tô Tô...."
Tôi cắt đứt lời anh, cười ngọt như mật: "Anh Duy Dương, em và Felix hẹn đi chơi, xin lỗi vì đã gạt anh. Nhưng từ nay về sau sẽ không gạt anh nữa, bởi vì anh không liên quan gì cả. Anh buông tay, em phải đi, gặp lại sau."
Felix ở bên cạnh cười khổ: "Tô Tô, em đừng hãm hại anh."
Tôi vung cánh tay, tay Nhiếp Duy Dương giống như được đúc bằng đồng không hề suy chuyển, ở phía xa các học sinh cũng tò mò nhìn qua.
Được rồi, tôi hít sâu một hơi, quay lại đứng yên đối mặt với anh, hất cằm dùng lỗ mũi nhìn anh. Ừ, tôi vốn không phải người nhỏ mọn như vậy, nếu anh nói xin lỗi thì sẽ tính.
Nhiếp Duy Dương cúi đầu xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm có ánh sáng chuyển động, đột nhiên, bên môi anh hiện lên nụ cười quỷ dị.
Tôi giật mình thấy không đúng thì đã muộn, cái cằm bị anh nắm lấy, một giây sau, đôi môi ấm áp của anh rơi vào trên môi tôi.
Tôi mở to mắt, từ vai anh trông thấy phía sau anh như có từng chiếc lá vàng rơi thổi qua, nghe được tiếng huýt sao vang lên xung quanh.
Tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt ầm một tiếng cháy lên, trời ạ, đây là cửa ra vào đại học N, Felix đang ở bên cạnh, Tiểu Đinh ở bên cạnh, bạn học cùng lớp của tôi cũng ở đó không xa, còn có rất nhiều người qua đường đi lại. Bây giờ lại không tối như đêm qua mà là giữa buổi sáng, không có tuyết không có sương mù, tầm nhìn vô cùng tốt, cái này cái này cái này, trình diễn trước mặt mọi người không hề che giấu!
Nụ hôn của anh trằn trọc sâu thêm. Tôi liều mạng đẩy anh ra, đưa mu bàn tay lau đi ẩm ướt trên môi, mặt đỏ bừng, một nửa là tức giân một nửa là xấu hổ. Tôi chỉ vào anh nói không nên lời: "Anh anh anh...." Từ nay về sau tôi ở trường học thế nào đây?!
Sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay huýt sáo của bạn học, còn có tiếng than thở của Tiểu Đinh: "Trời ạ, thật là lãng mạn!"
"Nụ hôn này để xin lỗi." Anh híp mắt nhìn tôi, mỉm cười, tay đút vào trong túi quần, dáng người cao gầy nhàn nhã rời đi, giống như khi anh đóng ký hiệu lên vật sở hữu của mình, không hề lo lắng sẽ bị mất.
Dựa vào... Dựa vào cái gì? Rõ ràng tôi bị chiếm tiện nghi mà anh còn nói giống như tôi đã nhận quà của anh!
Anh thấy tôi trừng mắt nhìn anh thì chau mày, cúi thấp người nhìn tôi: "Sao thế? Áy náy của anh chưa biểu đạt đủ sao?"
Tôi tuyệt đối sẽ không ngốc đến nỗi so độ da mặt dày với anh ở trước công chúng, tôi quay đầu bỏ chạy, đụng phải ánh mắt trêu đùa của Tiểu Đinh thì kéo cô ấy lên xe. Thật gian trá! Tất cả mọi người đều thấy được, lần này cho dù tôi thật sự muốn dùng ba ngày hai đêm này để quyến rũ Felix cũng không được.
Tôi nghe thấy Felix đang trêu đùa đằng sau: "Nhiếp, tuy mình đã buông tay nhưng dù sao cậu cũng nên cho mình chút thời gian làm quen một chút rồi hãy kích thích mình."
Nhiếp Duy Dương trả lời: "Tin tưởng mình, Felix, cậu sẽ có rất nhiều cơ hội để rèn luyện năng lực thích ứng của cậu.
Đi xa xa thì mơ hồ nghe được anh nói với Felix: "Cậu nói đúng, mình đã quá căng thẳng...."
Nhờ phúc của Nhiếp Duy Dương, cắm trại dã ngoại chụp ảnh ba ngày hai đêm quả thực là dày vò.
Mỗi người đi qua trước mắt mình sẽ lộ ra nụ cười sâu xa, không ngừng nhắc đến nụ hôn nồng nhiệt xấu hổ trước mặt mọi người ngày đó của tôi. Tiểu Đinh và mấy nữ sinh càng quấn quít lấy tôi hỏi không ngừng, gần như khiến tôi phát điên.
Cuối cùng là Felix tốt bụng tới giải vây, bảo các cô ấy đến hỏi anh, không biết Felix nói thế nào với các cô ấy. Sau khi Tiểu Đinh trở về thì nắm lấy ống tay áo của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi nói: "Tô Tô, nhất định các cậu phải ở cùng nhau hạnh phúc, đầu năm nay lãng mạn rất hiếm, cậu nhất định phải hoàn thành giấc mộng này cho bọn mình."
Tôi dở khóc dở cười, cái gì với cái gì chứ!