Chương 49: Lạnh như băng
Lần đầu tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương hiện ra vẻ mặt giận dữ như thế. Khí chất thanh thản ưu nhã ngày thường không còn sót lại chút gì, cặp lông mi xấu xa không còn khẽ nhíu mà là vặn chặt lại, khóe miệng mím thành hình dạng sắc bén, lửa giận trong đôi mắt đen gần như muốn bắn ra.
Anh mạnh mẽ nắm chặt lấy bờ vai tôi, đôi mắt đỏ lên trừng tôi, từng câu từng chữ giống như nặn từ trong kẽ răng ra: "Tô Tô, lần này em quá phận rồi! Em cố ý sao? Vào lúc anh tràn đầy chờ mong thì chọc anh một đao, sau khi cho anh tràn ngập hi vọng thì lại ném mạnh anh xuống dưới đáy cốc!"
Anh như vậy khiến tôi thấy sợ hãi. Tôi muốn lui về phía sau nhưng ngón tay trên bờ vai như đâm vào người tôi, đau đớn mà lại vững chắc.
Đau đớn khiến tôi nhăn mày: "Anh đừng phát cáu loạn! Thả em ra trước đã!"
"Anh phát cáu loạn?" Anh cắn răng, trên thái dương dường như có gân xanh: "Đừng nói cho anh là em không hiểu lần này em tới đây có ý nghĩa gì. Nếu em có một chút lòng với anh thì không nên ngay lúc này đưa người tới! Ngọt ngào với anh một chút, lại kích thích anh một chút, đùa bỡn anh như vậy em rất vui phải không? Phải không?!"
Máu của tôi vọt lên đầu, tôi đùa giỡn anh? Cho tới nay rốt cuộc là ai đùa giỡn ai? Cho dù từng bị anh làm tổn thương nhưng tôi vẫn nguyện ý chậm rãi tin tưởng anh vì anh có thay đổi. Vô số lần trằn trọc nghiêm túc lo lắng cho tương lai của tôi và anh, đến bây giờ anh lại còn nói tôi đang cố ý đùa bỡn anh? Nói từ đầu thì tất cả chuyện này đều là ai làm hại?
Chưa bao giờ giờ bị người chọc giận như thế, khuôn mặt như lửa đốt, tôi trừng mắt nhìn anh, dùng sức đẩy bộ ngực anh, trong lúc nhất thời chỉ biết nói: "Anh tránh ra! Anh tránh ra!"
Anh không thèm quan tâm bị tôi đẩy đánh, thở dài, cố gắng làm giọng nói bình tĩnh một chút, anh nói: "Được, nói cho anh biết vì sao? Hôm nay em vẫn luôn căng thẳng, lải nhải nói chuyện không phải là tính cách của em. Em đang sợ cái gì? Em đang gạt anh cái gì? Vì sao em cố gắng đưa người kia theo? Anh không tin chỉ mấy giờ ngắn ngủi em quan tâm người khác tới vậy."
Hả? Động tác của tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh có chút chột dạ rồi mở ra, dáng vẻ hùng hổ cũng hạ xuống. Anh có thể đừng nhạy cảm như thế với tôi được không? Chẳng qua tôi chỉ do dự khó quyết, thấp thỏm muốn kéo dài một chút mà thôi, vậy mà anh cũng nhìn ra được?
Trong lúc lòng mình bất an như thế, tôi sợ phải cùng anh một chỗ, sợ anh nhanh chóng dùng tình cảm của mình cuốn sạch tôi, sợ trong lúc say mê tôi sẽ làm ra quyết định không lý trí. Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để tự hỏi, chỉ cần một chút là tốt rồi. Cho nên khi Bình Bình ngượng ngùng hỏi tôi có thể tá túc một đêm không, tôi gần như nhận lời lập tức.
Anh nắm cằm tôi, ép tôi nhìn vào ánh mắt anh, trong lúc này cảm xúc sôi trào khiến người ta run rẩy. Anh cắn răng: "Nói! Vì sao?"
Tôi bị anh làm cho giật mình, thốt ra: "Bởi vì em không muốn ở một mình với anh!"
Lời nói ra tôi lại cảm thấy không ổn, trong này có quá nhiều nguyên nhân nhưng anh nghe có lẽ sẽ cảm giác mình bị ghét, vì vậy tôi vội vàng bổ sung: "Ý của em là, em chỉ muốn tạm thời...."
"Đừng nói." Anh cắt đứt lời tôi, giọng nói không còn tức.
Không phải chứ? Tâm ý tương thông tới mức này? Chỉ như vậy anh cũng có thể hiểu được tôi muốn nói gì? Chình tôi còn cảm thấy nói không rõ ràng mà.
Tôi giương mắt nhìn anh, lại phát hiện sắc mặt anh xanh trắng, vẻ mặt khác thường, đôi mắt đen kịt trống rỗng như muốn hút người đi vào.
Không xong, tôi nói sai rồi. Trong lồng ngực đột nhiên truyền tới một cơn co rút đau đớn, a, tôi không muốn nhìn bộ dạng này của anh, tôi thà nhìn thấy vẻ mặt phách lối nhướng mày trêu ngươi của anh cũng không nguyện thấy anh như vậy! Tôi vươn tay cố gắng chạm đến mặt anh: "Anh đừng như vậy, em thật sự...." Trong lồng ngực co rút đau đớn cắt đứt lời tôi...., tôi hít sâu, "Thật sự sẽ đau lòng."
Anh ngăn tay tôi, ngón tay thon dài lành lạnh: "Đừng dùng bộ dạng này đùa giỡn nữa, mèo hoang nhỏ." Giọng nói của anh bình tĩnh, lại mang theo chút cổ quái không nói ra được.
Tôi ngơ ngác nhìn mặt anh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Em đau lòng cũng được, em thương hại cũng được, đây không phải thứ anh cần tìm." Ngón tay lành lạnh của anh xoa khuôn mặt tôi, giọng nói thật thấp, êm tai như trước, lại giống như thạch anh lưu ly, hoa lệ mà không có nhiệt độ: "Sau đó, có phải em muốn nói với anh, em không muốn cùng anh, bởi vì em tìm được người em thích, muốn thẳng thắn nói cho anh biết?"
Tôi tìm được người tôi thích? Hả? Tôi hoàn toàn bị anh làm bối rối, anh đang suy nghĩ cái gì?
Anh cúi đầu xuống, hơi thở phả vào thái dương của tôi, thở dài nói: "Vẫn không được sao...."
Tôi ở đó nghĩ tới lời anh vừa nói, đột nhiên trong đầu lóe lên. Cơn giận của anh tới hung hung không giải thích được, không phải anh cho rằng Bình Bình... Chẳng lẽ anh không nhận ra? Anh luôn nhạy cảm giảo hoạt hơn tôi, tôi cho rằng nhất định anh cũng nhìn ra được, chẳng lẽ không nhận ra sao? Trời ạ, nếu thật sự như vậy, tôi lập tức phải giải thích!
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh: "Anh nghe em nói, Bình Bình cô ấy...."
Môi của anh nhanh chóng che phủ, lời tôi không nói hết đã biến mất trong môi anh.
Đau quá! Miệng vết thương trên môi bị anh hôn mạnh đến nứt ra, tôi có thể cảm giác được máu đang lan ra giữa môi chúng tôi, trên đầu lưỡi có thể nếm được hương vị của máu. Nhưng anh vẫn không có ý dừng lại, không hề thương tiếc tăng thêm đau nhức của tôi.
Không trách anh không trách anh. Tôi cố gắng dịch khuôn mặt đi, nhưng môi của anh như hình với bóng, vất vả lắm mới tìm được khe hở giữa môi miệng, tôi cố gắng nói rõ: "Ừm... Nghe em nói, Bình Bình là...."
"Không được nói!" Anh bỗng nhiên khẽ hô: "ch.ết tiệt!"
Tôi bị anh làm cho giật mình, sau đó anh bắt đầu thô bạo cởi quần áo của tôi.
"Dừng tay, dừng lại!" Tôi nắm tay anh, trời ạ, Bình Bình còn ở bên ngoài, anh điên rồi sao?
Khi tôi giương mắt nhìn mặt anh, đột nhiên cảm giác được trong lòng lạnh cả người, động tác của anh cuồng dã thô bạo, môi lưỡi của anh điên cuồng dây dưa nhưng trên mặt anh lại không có một chút biểu lộ nào, lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có.
Khí lực của tôi hoàn toàn không đủ để chống cự anh. Anh tiếp tục không biểu cảm gì xé rách quần áo tôi, dường như người này tôi không quen thuộc, giữa chúng tôi không có chút cảm tình nào, anh chỉ là quái thú hoặc người máy —— lạnh như băng... Tôi không thể nào đả thông, lạnh lùng thực hiện trình tự của anh, không có tình yêu, không có tức giận, thậm chí —— không có cả dục vọng.
Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi.