Chương 57: Thẳng thắn thành khẩn
Đợi khoảng một giờ chocolate mới làm lạnh xong, tôi không nhìn qua quán cà phê nữa, không biết bọn họ đã đi chưa.
Một tay mang theo hộp chocolate, một tay xách túi áo lông trở về. Lúc sắp đến đến nhà tôi đi qua Sông trăng sáng, nhớ rõ hôm nay Bình Bình có ca, tôi định đợi cô ấy tới tiện thể tặng quà cho cô ấy luôn.
Bình Bình đã ở trong cửa hàng, hả, bọn họ về sớm lắm à?
"Tô Tô?" Cô ấy nhìn thấy tôi thì hơi kinh ngạc.
Tôi đưa túi xách ra, mỉm cười: "Quà mừng năm mới."
Bình Bình lấy quần áo ra, hơi sững sờ: "Cho mình?"
Tôi gật đầu, mở áo ra giúp cô ấy, cười nói: "Muốn thử một chút không?"
Áo rất vừa người, màu xanh làm nổi bật lên làn da rất trắng của Bình Bình.
"Xem ra ánh mắt của mình rất tốt." Tôi cười.
Bình Bình đưa tay vuốt thẳng quần áo, cúi đầu thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu cười với tôi: "Rất ấm áp, cám ơn cậu, Tô Tô!"
Cảm cảm thấy nụ cười tủm tỉm này khác với nụ cười trước kia của cô ấy, ấm áp hơn. Tôi chớp mắt mấy cái, lại nhìn sang, phát hiện nụ cười của cô ấy không có gì khác trước.
Cười chính mình thần kinh, tôi muốn hỏi cô ấy rằng buổi chiều gặp Nhiếp Duy Dương làm gì nhưng lại sợ cô ấy cười nhạo tôi quá lo lắng nên quyết định về nhà hỏi Nhiếp Duy Dương.
Nghe thấy anh vào nhà, tôi nhảy qua ôm anh: "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới!" Anh mỉm cười, khẽ hôn lên thái dương tôi: "Đã ăn gì chưa?"
Tôi gật đầu: "Em đã ăn ở Sông trăng sáng."
Động tác cởi áo khoác của anh bị ngừng một chút, quay đầu vừa treo quần áo vừa nói: "Từ nay về sau em đừng đến chỗ đó nữa."
"Vì sao?" Tôi không giải thích được: "Bình Bình làm việc ở đấy, vì sao không thể đi?"
Anh thay dép xong, liếc tôi một cái: "Em còn rất coi trọng cô ta."
"Đó là đương nhiên, bạn bè mà! Em thật bội phục cô ấy." Tôi lại hỏi: "Vì sao không cho em đi?"
Anh nói: "Có người ăn phải gián trong món súp ở đó."
Tôi mở to hai mắt, nhìn anh không chút biểu cảm: "Thật hay giả?" Hôm nay tôi cũng ăn canh ở đó mà.
Anh cười: "Giả đấy."
Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng anh đi vào phòng tắm, người này dám đùa giỡn tôi à?
A, quà của tôi còn ở trong tủ lạnh. Tôi đến phòng bếp lấy ra hộp giấy, nghĩ đến vẻ mặt khi anh mở ra trong lòng hơi chờ mong.
"Ngồi xổm ở đó làm gì?" Tiếng Nhiếp Duy Dương vang lên đằng sau.
"Quà năm mới!" Tôi cười, đưa cái hộp cho anh, lại nghĩ đến lúc chiều trông thấy anh: "Đúng rồi, hôm nay anh đã làm gì?"
"Là sao?" Anh mỉm cười, nhận lấy cái hộp, ngón tay thon dài cởi từng sợi dây ra, vừa nói: "Anh nhà giáo sư cả ngày đến vừa nãy mới trở về, em không biết sao?"
Câu trả lời hoàn toàn không có trong dự liệu.
Tôi thoáng ngây người. Tôi đã nghĩ rất nhiều câu anh sẽ trả lời, nhưng lại không ngờ anh lại lừa gạt tôi. Tôi nghĩ hai người ở cùng một chỗ khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn cãi cọ. Tôi đã chuẩn bị tất cả tín nhiệm và thẳng thắn thành khẩn để đối mặt với mọi vấn đề sẽ có nhưng lại hoàn toàn không chuẩn bị đối mặt với sự lừa gạt.
Uất ức và tức giận cùng xông tới.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy bị chặn lại, tiếp đó lạnh cả người, sau đó bắt đầu đau đớn.
Nhìn anh cởi dây muốn mở hộp ra, tôi cắn răng, dựa vào cái gì anh còn có thể nhận quà của tôi? Nhanh tay cướp cái hộp về ôm vào trong ngực.
"Làm sao vậy?" Nhiếp Duy Dương kinh ngạc, nhìn tôi: "Sắc mặt của em không tốt lắm, khó chịu à?"
Anh vươn tay muốn sờ trán tôi. Tôi cúi mặt nghiêng đầu né tránh tay anh, đáng hận đáng hận, uổng phí tôi, uổng phí tôi còn...
Tôi quay đầu chạy đến phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, uất ức mở hộp ra, cầm chocolate lên nhét vào miệng, dùng sức nhai nuốt. Tôi biết mình như vậy rất trẻ con nhưng tha thứ cho tôi, qua hôm nay tôi mới mười chín tuổi, không đủ thành thục ổn trọng để giữ lý trí tỉnh táo khi phát hiện anh lừa dối.
Nhiếp Duy Dương cũng đi tới, ngồi bên cạnh kéo tôi vào lòng, một tay đặt trên trán tôi: "Không sao." Lại cười: "Chocolate? Sao vậy, muốn ăn, không nỡ tặng anh?"
Tôi cúi đầu, chữ trên chocolate gần như đã bị tôi cắn hết, chỉ còn hai nét chữ "Em" bên trên.
Thật sự anh nhìn không ra.
Tôi đẩy anh ra, ném cái hộp qua một bên, đi vào phòng tắm đánh răng. Vốn dĩ tôi không thích đồ ngọt, nuốt cái chocolate to như vậy, trong miệng ngán đến khó chịu.
Nhào lên giường hờn dỗi, cái đồ lừa đảo! Ngày mai tôi sẽ về!
Nệm bên cạnh trùng xuống, Nhiếp Duy Dương nằm bên cạnh quay người tôi lại, kiên nhẫn mỉm cười: "Mèo hoang nhỏ, sao lại phát cáu vậy?"
Giọng điệu dịu dàng khiến tôi mềm lòng nhưng cái khuôn mặt điềm nhiên tươi cười như không có gì khiến cho tôi cảm thấy anh rất xa xôi.
Nụ hôn của anh rơi vào trên mắt tôi: "Nói cho anh biết, hửm?"
Tôi nhắm mắt lại, bình ổn tức giận, lấy lại lý trí, ai, dỗi một mình cũng không phải là tính cách của tôi. Nếu tôi không mở miệng việc này có thể thành đường ngăn cách thậm chí là giải đá ngầm làm đắm thuyền chúng tôi hay không? Để cho nghi ngờ và thương tổn lên men ở trong lòng cũng không giải quyết được vấn đề gì trừ phi tôi muốn buông anh.
Tôi đã từng nói sẽ không buông anh, cho nên dù anh lừa tôi, tôi sẽ đối mặt thẳng thắn với anh.
Trong lòng lại hơi không cam lòng, vì sao lần nào cũng là tôi thẳng thắng giải quyết vấn đề? Tên đáng ghét này.
Tôi khó khăn bình ổn tức giận, xoay người leo lên trên người anh, cắn lấy cổ áo chữ V để lộ ra vai và cổ anh một miếng.
Anh nhếch mi một chút, nhìn tôi cười: "Tô Tô, gần đây em rất chủ động nha~"
Má, tôi đùa giỡn anh sao? Tôi cúi đầu hung dữ cắn mạnh ở cùng một chỗ.
Anh khẽ rên một tiếng nhưng cũng không cử động gì mặc cho tôi muốn làm gì trên người anh thì làm: "Thật ác độc. Đây là em muốn ăn anh?"
Dấu răng sâu đến gần như thấm ra máu, tôi hơi nguôi giận, nhả ra, ghé vào trước ngực nhìn vào mắt anh: "Xế chiều hôm nay em trông thấy anh đi cùng Bình Bình rồi."
Anh nhăn mày lại: "Thật sự em ở bên kia quảng trường? Khó trách anh cảm thấy có ai nhìn mình."
Tôi nhớ lúc anh quay đầu lại nhìn gì gì đó, thật sự là cảm giác được tôi? Trong lòng hơi ngọt ngào, nghĩ lại không đúng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Anh còn nói nữa? Anh lừa em!"
Anh vuốt ve tóc tôi, khẽ thở dài: "Bởi vì anh nhớ rõ trước kia em đã từng bởi vì một người bạn làm tổn thương mà trốn khóc ở phòng bếp. Nếu lừa em có thể tránh cho em khóc trong tương lai thì anh cũng vui lòng."
Phản ứng đầu tiên của tôi là: "A, anh cũng biết chuyện của Miêu Miêu?"
Anh bĩu môi: "Cô gái của anh bị người khác tính kế sao anh có thể không quan tâm? Nếu không phải cô ta là con gái cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mới đối với em như vậy, hừ."
Cô gái của anh. Khuôn mặt vụng trộm đỏ ửng. Tôi thích cách nói này.
Tôi lại nghĩ tiếp, kịp phản ứng, trừng anh: "Ý anh nói là Bình Bình cô ấy..." Cô ấy muốn gây bất lợi cho em? Muốn hại em?"
Anh hừ nhẹ: "Tô Tô, mắt chọn bạn của em không tốt lắm. Cô ta lén tới tìm anh, em đoán là muốn làm gì?"
Tôi nuốt ngụm nước miếng: "Cô ấy... coi trọng anh?"
"Không khác lắm." Anh trào phúng cong cong khóe miệng: "Nhưng cô ta chỉ vì đòi tiền. Cô ta muốn bán thứ đó cho anh, bảo anh trả tiền, đáng tiếc anh không có hứng thú."
Thứ gì đó? Ý là thân thể? Tôi nhăn mày lại: "Làm sao có thể như vậy... Vậy anh nói gì với cô ấy?"
Anh nói: "Anh cho cô ta một con số nói là coi như bồi thường khi đụng phải cô ta. Cô ta còn chưa từ bỏ ý định, anh nói cô ta biến."
Là thế này phải không? Cảm thấy còn gì đó nữa. Thôi, không nên đa tâm, cái này còn chưa đủ sao?
Tôi cúi đầu. Tuy tình bạn này ngắn nhưng tôi lại rất để tâm, phía sau Bình Bình tươi cười thoải mái lại có tâm tư như vậy sao? Trong lòng mất mát đến cực điểm, buồn buồn nói: "Em cảm thấy mình thật thất bại, như kẻ ngốc... Lúc gần tối em tặng quà cho cô ấy, cô ấy không nói gì cả."
Anh cười nhạo: "Em sao có thể chú ý mấy việc nhỏ này bằng cô ta được? Từ lúc mới bắt đầu cô ta tiếp cận em đã có mưu đồ khác. Hơn nữa, cô ta nói với em như thế nào hả? Nói rằng cô ta quyến rũ bạn trai của em sau đó bị cự tuyệt rồi, quá mất mặt, để em lấy lại công bằng cho cô ta sao?"
Tâm tình chán nản của tôi cũng nhịn không được bị anh trêu chọc mà bật cười.
Nhiếp Duy Dương nhìn vào mắt tôi, nghiêm mặt nói: "Vốn dĩ anh nói cô ta đừng tiếp cận em thêm, dù sao em cũng sắp về nước. Bây giờ em cũng hiểu rõ, từ nay về sau đừng qua lại với cô ta. Người như cô ta không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Tôi gật đầu sáng suốt không đối lại giọng điệu chuyên chế của anh, tôi biết anh nói đúng.
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh, tôi nói: "Em chỉ có một yêu cầu, từ nay về sau đừng lừa em, được không? Anh không biết hôm nay lúc em phát hiện anh lừa em khổ sở như thế nào đâu. Em_sợ có khoảng cách với anh." Hơn nữa anh còn vì vậy mà bỏ lỡ điều anh muốn, hừ, xem từ nay về sau em có tâm trạng hay không nữa.
Mặt anh khẽ giật giật, nhìn mắt tôi, nói nhỏ: "Hoặc là anh ch.ết, hoặc là anh thương tổn em, anh sẽ chọn cái đầu tiên."
Đáp án này còn tạm được.
Trong lòng lo lắng, trằn trọc lăn qua lại mới ngủ được. Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng phát hiện bên cạnh không có người, rất lâu sau mới thấy Nhiếp Duy Dương trở về, tôi mơ hồ hỏi: "Sao lại đi?"
Dường như anh hơi sửng sốt một chút: "Tỉnh? Ừ, anh đi toilet."
Tôi mơ hồ đáp một tiếng, ôm eo anh, rất nhanh ngủ thiếp đi.