Chương 63: Điều kiện

Bởi vì sáng sớm đuổi theo Nhiếp Duy Dương ra ngoài nên mẹ tức giận với tôi, đi vào phòng ngủ, không chịu nói chuyện với tôi, dáng vẻ "có nó không có mẹ, có mẹ không có nó". Tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu tôi và mẹ giận không thèm nhìn mặt nhau thật, để xem là mẹ phiền não nhiều hay là tôi phiền não nhiều? Không phải tôi không có lương tâm, ở đời này nào có con cái yêu cha mẹ bằng tình thương của cha mẹ đối với con cái?


Tôi sẽ không buông Nhiếp Duy Dương, cũng sẽ không khiến mẹ phải đau lòng. Quyết định phải giải thích cho mẹ mềm lòng, vì vậy không ở đây nổi nóng tự đi đòi mất mặt, vào phòng khách ngồi cùng Nhiếp Văn Hàm chờ điện thoại vậy.
Đợi điện thoại tống tiền.


Khó có khi ngồi cùng một chỗ với Nhiếp Văn Hàm. Ban đầu chúng tôi không nói gì, về sau Nhiếp Văn Hàm phá tan: "Tô Tô, chú không chăm sóc thằng bé Duy Dương này tốt, tính tình hơi sai lệch, cháu khoan dung cho nó."
Tôi cười: "Chú Nhiếp, hai ngày nay mẹ cháu nổi nóng, đều là nói nhảm, chú cũng tha thứ cho mẹ nhé."


Nhiếp Văn Hàm bật cười, mấy nếp nhăn trên mặt, trên khóe mắt xuất hiện khi cười, rất có hương vị hiền lành: "Chú hiểu. Tô Tô, cháu là cô bé ngoan."
Tôi ngượng ngùng cười, khoan dung như vậy? Lên giường trước hôn nhân, giấu giếm mọi người, lại còn là cô bé ngoan?


Tôi thở ra, cảm thấy căn phòng này thật sự có cảm giác gia đình.
Đợi cả ngày không thấy điện thoại tới, đến tối đêm lại có khách vào cửa.
"Felix?" Tôi mở cửa cho anh đi vào.


"A Nhiếp còn chưa về?" Anh cười cười với tôi, bắt chuyện với người vừa xuất hiện: "Chú Nhiếp, có gì cần cháu hỗ trợ không?"


available on google playdownload on app store


Nào có chuyện gì cần giúp đỡ chứ, ngoài việc mẹ nhìn thấy ảnh chụp biết chuyện tôi và Nhiếp Duy Dương còn đang tức giận, mọi người cũng vô cùng bình tĩnh đối với chuyện tống tiền này. Một là quả thực mức yêu cầu không nhiều lắm, hai là chắc Bình Bình cũng coi như chuyện này là chuyện loạn luân nên mới tống tiền. Trên thực tế tôi và Nhiếp Duy Dương không hề có quan hệ huyết thống, cùng lắm thì cũng chỉ có thể tranh chấp của con cái thôi, mọi người thấy từ lâu nhưng không thể trách.


Nhưng ảnh chụp này nhất định phải lấy về, sự nghiệp biểu diễn của Nhiếp Duy Dương mới bắt đầu, nếu ảnh chụp bất nhã như vậy ra ánh sáng sẽ mang đến thương tổn cho anh. Không thể để nổi lên dù là một chút nguy hiểm. Tôi biết rõ anh yêu thích nghề nghiệp này của mình như thế nào.


Huống hồ ảnh này chụp xấu như vậy, nhất định phải lấy về tiêu hủy toàn bộ.
Mẹ ở trên tầng nghe thấy tiếng, xuống tầng nhìn thấy Felix, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười kéo Felix nói chuyện.


"Tô Tô bị dì làm hư rồi." Mẹ bóc cam đưa vào trong tay Felix, miệng cằn nhằn: "Đừng thấy nó thích cười, tính tình còn chưa trưởng thành đâu. Dì nói, từ nay về sau tìm bạn trai nhất định phải tìm người ôn hòa hiền hậu, tính tình tốt, hai người mới có thể đi đến cuối đời với nhau..."


Gì vậy, mẹ ngồi đối diện với Felix, mí mắt cũng không thèm nâng, không liếc về phía tôi nhưng sao lời nói rõ ràng lại là cho tôi nghe chứ?
Tôi và Nhiếp Văn Hàm liếc mắt nhìn nhau, ông lắc đầu cười: "Đã có Felix ở đây, chú đến công ty một chút, sẽ về ngay." Rồi đứng dậy.


Mẹ còn nói: "Felix, dì thấy tính tình cháu rất tốt."
Tôi đang uống một ngụm nước suýt nữa phun ra, trời ơi, cái này cũng quá trực tiếp rồi? Huống hồ tôi và Nhiếp Duy Dương có cả cái loại ảnh kia, ngài còn không biết xấu hổ đẩy mạnh tiêu thụ nữa, thật đúng là bắt nạt người thành thật?


Nhìn lại mẹ vẻ mặt căm giận, thật cũng không phải bộ dạng mưu cầu danh lợi đẩy mạnh tiêu thụ. Tôi cười, hiểu rõ, hiện tại mẹ đang tìm quân cứu viện. Tôi và Nhiếp Duy Dương cùng không buông, Nhiếp Văn Hàm mặt ngoài trung lập nhưng thật ra là ủng hộ. Mẹ một mình không ai giúp, trông thấy Felix tám phần là muốn có người ủng hộ bà, thuyết phục tôi bỏ Nhiếp Duy Dương trước, dù thế nào cũng đều tốt.


"Thằng bé Duy Dương kia ngoại trừ âm trầm một chút thì những thứ khác đều tốt." Mẹ thở dài, nghiêng mắt nhìn tôi: "Tính tình cũng trưởng thành, cháu không biết chứ, dì nhìn thấy ảnh này, thật sự là kinh hồn táng đảm... Cái này bảo dì sao yên tâm được chứ? Thời gian qua đi, va chạm với nhau, nó sao có thể vui vẻ?"


Tôi khẽ cười, suy nghĩ của mẹ lúc này chính là tâm trạng lúc trước khi tôi đến Brussles. Sợ bị thương cho nên trốn tránh, không dám đi tranh giành. Chính xác là có đau khổ và thương tổn nhưng tôi nhớ tới thay đổi của anh, nhiệt tình và lãng mạn dung túng săn sóc của anh, a, may mắn tôi suy nghĩ cẩn thận sớm một chút, nếu không tôi sẽ bỏ qua những điều tốt đẹp này. Khuôn mặt âm u của anh không thể biến mất trong một sớm một chiều nhưng bây giờ hiệu quả rõ rệt, tôi tràn ngập lòng tin.


Cuối cùng Felix hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liếc tôi một cái, tôi làm động tác vô lực với anh. Anh cười rộ lên, nói với mẹ: "Dì Nhiếp à, con cháu đều có cái phúc của con cháu, dì đừng quá lo lắng."
Mẹ thở dài: "Nếu Tô Tô tìm người giống như cháu dì mới không lo lắng."


Khi Nhiếp Duy Dương vào nhà thì nghe câu nói này. Mẹ trông thấy anh, lập tức khép hờ mắt, giả vờ như không phát hiện ra. Tôi bật cười. Hình như có đôi khi, người càng lớn càng biết làm một ít hành động giống trẻ con.


Hai hàng lông mày của Nhiếp Duy Dương nhanh chóng nhíu lại, rồi lại khôi phục lại thái độ bình thường, hỏi: "Felix? Tôi còn tưởng Đào Ý Đường sẽ đến."
Felix nói: "Anh ấy có việc quấn thân. A Nhiếp, Đào nói không tìm được cô ta."


Nhiếp Duy Dương nhíu mày: "Suốt cả một ngày một đêm, tôi còn tưởng rằng anh ta có thể tìm ngay ra được chứ."
Tôi hỏi: "Tìm ai? Bình Bình? Đào Ý Đường không phải là bác sĩ hay sao? Kiêm cả chức trinh sát?"


"Đừng có đoán mò." Nhiếp Duy Dương cong cong khóe môi, vỗ vỗ đầu tôi, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh tôi: "Cũng không phải là phim, nào có toàn năng như vậy. Là anh ta có bạn bè. Không có điện thoại gọi đến?"


Tôi lắc đầu, chuông điện thoại vang lên ngay, chúng tôi lập tức nhìn sang, trên màn hình là một mã số điện thoại lạ.
Nhiếp Duy Dương vươn tay bắt điện thoại.
"Là tôi." Giọng anh nặng nề lạnh lùng: "Quả nhiên là cô, thật đúng là chưa từ bỏ ý định."


Quả nhiên là Bình Bình. Tôi trừng to mắt theo dõi anh, mẹ cũng không mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nữa, nâng mắt lên nhìn anh.
"Đã chuẩn bị theo giá tiền cô đưa ra, khi nào thì đưa cho cô? Ừ," Tôi đưa giấy ghi chép qua, Nhiếp Duy Dương ghi một địa chỉ: "Tôi hi vọng tất cả ảnh chụp và phim... Còn có điều kiện?"


Bút trong tay anh dừng lại, mày rậm dựng đứng: "Không được. Tôi sẽ không đồng ý."
Điều kiện gì? Anh từ chối dứt khoát như vậy? Tôi nhìn anh, sợ tính tình của anh làm hỏng cuộc đàm phán, vội vàng ra hiệu anh ôn hòa thương lượng một chút. Ánh mắt của anh lướt qua tôi, vẫn nói với microphone: "Không được."


Tôi sốt ruột ra hiệu cho anh, lại thấy dường như bên kia đã cúp, Nhiếp Duy Dương đặt ống nghe về, liếc tôi một cái, không nói.
Tôi sốt ruột: "Có chuyện gì vậy? Điều kiện gì?"






Truyện liên quan