Chương 77: Phiên ngoại 4: Hồ Sơ tuyệt mật của Tô Tô (No. 2)

Lại một ngày nào đó.
Vì chụp album nắng sớm thành thị cho một tạp chí, tôi hiếm khi dậy thật sớm.
Khi về đến nhà, trong nhà vẫn im ắng, tất cả mọi người còn chưa thức dậy.


Nhẹ nhàng từng bước lên tầng, đi qua phòng của Nhiếp Duy Dương thì trông thấy cửa phòng anh mở rộng, tôi thò đầu vào, hả, người đâu?
Phòng tắm trong phòng anh phát ra tiếng động.
Tôi cười trộm, để camera xuống, cẩn thận không tạo tiếng động đi qua, muốn dọa anh giật mình.


"Hù!" Tôi đứng ở cửa phòng tắm, đột nhiên nhảy qua.
Nhiếp Duy Dương đang đứng trước gương, cầm dao cạo dâu cạo xoàn xoạt lên bọt trên mặt. Nghe thấy tiếng động, sóng nước chẳng xao nâng mí mắt lên nghiêng mắt liếc tôi, lại tiếp tục duy trì chuyện mình đang làm.


Tôi bĩu môi, hừ, không có tí tinh thần nào. Nhìn xem, đây là kết cục tìm bạn trai lớn hơn bạn đấy, bạn vĩnh viễn không thể trông cậy việc mình có thể chiếm thượng phong, có thể chỉnh anh ta mất hết hình tượng hét lên, vĩnh viễn đều dành phần cho bạn mà thôi.


Tôi nằm sấp trên bồn rửa mặt, ngửa đầu nhìn anh cầm dao cạo râu lướt qua gò má, lưỡi dao như quét lên xe tuyết, qua nơi nào,nơi đó đã không còn bọt cũng không còn râu ngắn ngủn, lộ ra một làn da trơn bóng.


Tôi nhìn ngứa tay, nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của anh: "Lại đây, phần còn lại để em cạo giúp anh được không?"
Anh đưa dao cạo râu cho tôi, hơi hoài nghi nhìn tôi: "Em được sao?"


available on google playdownload on app store


"Chắc là được! Yên tâm đi!" Tôi cười tít mắt gật đầu, kích động, kéo anh ngồi cạnh bồn tắm, một tay vịn bờ vai anh, một tay cầm dao– dao cạo râu, bắt đầu ra tay.


Lưỡi dao chậm rãi lướt qua cằm anh, anh nheo mắt lại, lông mi dưới mắt dày đặc bóng mờ, ánh mắt như xuyên qua rừng rậm đón ánh mặt trời, từ sau bóng mờ nhìn tôi.
Bị anh lẳng lặng nhìn như vậy, tôi mặt nóng tim đập như trống một cách khó hiểu.


"Anh nhắm mắt lại đi." Tôi cầu xin: "Nếu không em cắt hỏng vài chỗ trên mặt anh thì em cũng mặc kệ đấy."
Khóe miệng anh hơi hạ xuống, như là muốn cười, lại không nói gì, thuận theo nhắm mắt lại.


Gò má đã được cạo xong, chỉ còn lại cằm. Tôi dùng khăn lông ướt lau đi bọt trên mặt anh, nâng nâng cằm anh, ý bảo ngẩng đầu lên.
Anh ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài.


Tôi lấy dao cạo râu hoa chân múa tay hai cái, nhìn dáng vẻ của anh, không biết vì sao trong đầu lại nhớ tới tình tiết trong phim truyền hình–ác bá lưu manh nắm cằm của tiểu nha đầu hát rong ý bảo nàng ta ngẩng đầu lên, vừa cười ɖâʍ vừa nói, ngẩng đầu lên để cho đại gia nhìn xem.


Tôi bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, "phụt" một cái cười nhẹ.
"Cười cái gì?" Anh nhắm mắt lại hỏi, hầu kết nhẹ nhàng trượt xuống.


"Em đang nghĩ nếu như anh hát rong đầu đường thì có dạng gì." Còn có bộ dạng em làm ác bá nữa. Tôi le lưỡi vụng trộm bổ sung trong lòng: "Đừng nói chuyện, coi chừng làm bị thương anh."
Lo sẽ cắt trúng phải làn da mềm mại dưới cổ anh, tôi cúi người đưa mặt sát vào.


Dáng vẻ không chút đề phòng nào của anh khiến cho tôi có dục vọng muốn hôn anh.


Bị hơi thở nóng bỏng cùng với hô hấp dưới cổ áo sơ mi anh tản ra, mang theo hương thơm đặc biệt dễ ngửi mà quen thuộc của anh, hòa với hương vị tươi mát sau khi rửa mặt lúc sáng sớm phả và mặt tôi, làm cho mặt tôi ngứa một chút, ngay sau đó trong lòng cũng có chút ngứa.


Khóe môi anh khẽ cong ngay trước mắt tôi, gần như vậy khiến tôi gần như hôn lên theo bản năng.


Tôi lắc lắc đầu, để cho mình hoàn hồn. Hơi thở của anh đối với tôi mà nói như là một loại hấp dẫn– hoặc là nói là một loại phản xạ có điều kiện, như là trông thấy ô mai sẽ tiết ra nước miếng vậy. Nghe thấy hơi thở của anh, tôi cảm thấy tri giác lười biếng ấm áp mà buông lỏng cũng biến thành mẫn cảm. Thân thể như bắt đầu chờ mong, hôn môi, ôm hay là chạm, có chút ôn nhu thân mật.


Ai ai, khóe môi của anh sao lại mê người như vậy chứ?
Tỉnh táo một chút đi. Tôi hít hít, cười chính mình, Tô Tô, tiếp tục như vậy nữa, mày sẽ không có lập trường cười nhạo Nhiếp Duy Dương là sắc lang nữa đâu.
Dao cạo râu chuyển động, phát ra tiếng "xoẹt xoẹt" rất nhỏ, lướt qua trên da thịt của anh.


Tay Nhiếp Duy Dương chậm rãi vịn lên eo tôi, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh xuyên thấu qua vải vóc thoải mái trên da thịt tôi. Khi tôi cúi đầu lần nữa cảm nhận hơi thở của anh đang vây quanh thì đồng thời cảm giác được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh trở nên như bị phỏng, nhiệt độ theo đó vừa lan tràn toàn thân tôi vừa chui vào trong da tôi.


Trái tim rạo rực đập loạn, tôi đang cố gắng bình phục tâm trạng lại trông thấy Nhiếp Duy Dương khẽ nhếch môi, lặng lẽ thở nhẹ một hơi.
Tôi dừng động tác lại, mở to mắt theo dõi môi anh, mềm mại, bóng loáng, ướt át như cánh hoa dưới ánh mặt trời.


Thở sâu, nhìn ngón tay mình không có tiền đồ khẽ run, có lẽ không phải ngón tay đang run mà là tim đập lợi hại khiến cho tôi sinh ra ảo giác?
Trong đầu mãnh liệt vang lên chuông báo động, tôi như nghe thấy Michael Jackson đang khàn cả giọng nhắc nhở: "DANGEROUS! DANGEROUS! DANGEROUS! DANGEROUS!"


Hiện tại mà hôn ở trong tình cảnh này, tuyệt đối sẽ không thể dùng một nụ hôn để chấm dứt.
Tôi từ từ giơ tay lên sờ gò má, nơi đó nóng cháy.


Không nên không nên, không chơi, lúc người này xúc động sẽ trở thành động vật nguy hiểm, mà ngay cả khi không nhúc nhích cũng như thực vật có độc, chỉ cần lặng lẽ sống ở đó, cái dáng vẻ, mùi vị, hình dáng, ánh sáng tất cả mọi thứ đều trở nên mị hoặc, đáng thương côn trùng bé nhỏ không một chút ý thức nhào tới. Hiện tại, tôi chính là con côn trùng bé nhỏ đó.


Thậm chí mắt anh còn chưa mở ra đấy.
Tôi cúi đầu, cắn răng nín hơi, nhanh chóng cạo sạch sẽ hết phần râu còn lại trên mặt anh, trong lòng đã chuẩn bị tốt, chờ xong sẽ ném dao cạo râu xuống lập tức xoay người chạy về phòng mình.


Cuối cùng lưỡi dao cũng tiêu diệt sạch sẽ cọng râu cuối cùng, tôi hít một hơi, đang định chuồn đi, lại nghe thấy trong cổ họng Nhiếp Duy Dương phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp— là rên rỉ hay là thở dài, tôi đã không nhớ rõ, tóm lại cái âm thanh mập mờ kia khiến lưng đang muốn tháo chạy của tôi run lên. Tôi chỉ nhớ rõ gương mặt mình bốc cháy lập tức, lý chí bị kéo căng, sao đó tôi nhào qua hôn lên anh.


Ngay cả anh một phút đồng hồ cũng không lãng phí trực tiếp lấy lại quyền chủ đạo. Trong khi môi lưỡi của chúng tôi đang nhiệt liệt dây dưa, tôi nhanh chóng choáng váng mà nghĩ, rốt cuộc là tôi bổ nhào vào anh hay là anh dụ dỗ tôi?
Ai, bất kể là gì, khẳng định hồ sơ tuyệt mật của tôi sẽ thêm một điều.






Truyện liên quan