Chương 64: Tiếng súng trong di động

Cuộc nói chuyện giữa Triệu Thác Đường và Lăng Bác Kim bị Lưu Triệu và một nhóm cảnh sát tách từng chữ một ra phân tích.
Triệu Thác Đường có ý gì?
Có phải gã thật sự định hợp tác với người biết chuyện Z không?


Lưu Triệu nghĩ liên tùng tục ba buổi tối, quầng thâm mắt sắp chảy tới khóe miệng rồi mới nói như đinh đóng cột, “Phải đấy, tôi thấy là phải đấy.”
Phải cái củ cải.


Thường Trấn Viễn đung đưa cái chân vừa tháo bột, nghĩ khinh thường, Triệu Thác Đường là người thế nào chứ? Thủ đoạn sắc bén hơn Vương Hy Phượng, tâm tư mẫn cảm hơn Lâm Đại Ngọc. Nể mặt Thành Vân Mạt gặp Lăng Bác Kim một lần còn được chứ nếu dùng cậu thì ít nhất phải qua năm ải, chém sáu tướng.


Đang nghĩ thì Lưu Triệu nhận được một bức thư điện tử.
Từ khi Thường Trấn Viễn buông bỏ gánh nặng trong lòng thì hòm thư của người biết chuyện Z liền để Lưu Triệu tự phụ trách.
“Gã bảo hai ngày nữa có một lô hàng, muốn hỏi bên chúng ta có nghe được phong thanh gì không?” Lưu Triệu nói.


Đầu to xoa tay đứng lên, “Đây đúng là mòn dép tìm không thấy, tự dưng dâng tới cửa! Tìm lão Hổ, chúng ta bàn xem nên làm một vố thế nào!”
Lưu Triệu nói, “Quay về! Bừa bãi!”


Vương Thụy kéo lấy Đầu to bị quát mà chẳng hiểu mô tê gì, “Sư phụ, chưa chừng là hố bẫy. Chúng ta thảo luận rồi tính tiếp.”
Lưu Triệu nói, “Cậu xem cậu đi, hiểu chuyện thua cả đồ đệ cậu.”
“Nó hiểu chuyện? Nó hiểu chuyện em còn hiểu chuyện hơn ấy.” Đầu to hậm hực ngồi xuống.


available on google playdownload on app store


Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn đang vắt chân rung đùi, “Cậu thấy thế nào đây?”
Thường Trấn Viễn đang nghĩ xem tan tầm đi đâu cắt tóc, nghe vậy trả lời không thèm đắn đo, “Em thấy đều có lý cả.”
Lưu Triệu nhướn mày.


Lăng Bác Kim lập tức tiếp lời, “Chuyện này đúng thật là không dễ đoán, hay là để em nghe ngóng xem bên lão Hổ có động tĩnh gì không đã ạ.”
Gậy trúc gật đầu, “Em cảm thấy Hòa thượng nói rất có lý.”
Lưu Triệu nói, “Vậy thế đi.”


“Hết giờ rồi à?” Cá nhỏ dọn đồ chạy mất.
“Cô ta vội vội vàng vàng đi đâu thế?” Lưu Triệu chỉ bóng lưng chớp mắt cái chẳng thấy đâu nữa của cô, hỏi.
Đầu to nói, “Hẹn hò chứ gì nữa. Sếp tu thành chính quả rồi chứ đám bọn em vẫn còn trơ trụi đây nè.”


Lưu Triệu nói, “Biến!”
Gậy trúc nói, “Hôm nay Cá nhỏ gặp gia trưởng, nếu ải này qua thì chuyện này xem như là xong rồi, chúng ta cứ chờ gom tiền gửi phong bì thôi.”
Ra khỏi cục cảnh sát, vẻ mặt Đầu to rất cô đơn.
Vương Thụy nói, “Sư phụ, anh thầm thích Cá nhỏ đấy à?”


“Sư phụ cậu là loại người ấy đấy à?” Đầu to tức giận trừng cậu ta, “Đàn ông đàn ang như anh, nếu có thích thì đương nhiên là phải thích công khai chứ. Tiếc là người ta chẳng để mắt tới anh. Oài, chuyện bao nhiêu năm trước rồi, cũng phải thôi, cùng một đơn vị, quan hệ khó xử lý.”


“Em nói mò mà cũng đúng à.” Nét mặt của Vương Thụy hơi vi diệu, “Hay ta chúng ta tìm chỗ nào làm một chén đi?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đi cắt tóc.”


Đầu to ôm lấy cổ hắn, “Mãi bốn người chúng ta mới tụ tập được, cắt tóc giề? Đàn ông mà, tóc dài chút cho lãng tử. Nếu thấy không tiện thì anh cho cậu cái này.” Anh ta nói rồi lấy một sợi dây thun ra khỏi túi.
Thường Trấn Viễn nói, “Ở đâu ra vậy?”


“À, buộc hộp cơm ấy, anh tiện tay bỏ vào túi.”
Thường Trấn Viễn ném dây thun vào thùng rác, “Đi ăn ở đâu?”
“Cậu thừa biết mà…” Đầu to nháy mắt với hắn.
Thường Trấn Viễn nói vô lực, “Bánh Quẩy Giòn…”
Bánh quẩy giòn vẫn là cái bánh quẩy giòn nọ.


Rõ ràng Vương Thụy cũng không phải là đến lần đầu, đặt mông ngồi xuống liền lôi khăn giấy ra lau bàn chẳng màng xung quanh.
Đầu to theo thường lệ ra bắt chuyện với ông chủ. Xem vẻ nồng nhiệt giữa hai người, Thường Trấn Viễn đoán chuyện tốt sắp tới rồi.


Lăng Bác Kim chợt vươn tay tóm lấy cánh tay của Vương Thụy, “Lau nữa tróc hết sơn luôn giờ.”
Vương Thụy buông tay ra, xé giọng hô với ông chủ, “Cho tô mì bò to!”


Đầu to vừa phất tay vừa trách, “Cuống cái gì, chẳng phải anh đang gọi cho cậu sao. Bốn tô mì bò, hai suất bánh bao chiên, bốn chè trà hột gà.” Anh ta rất tự nhiên lấy hai chai bia với bốn cái cốc giấy tới, “Mấy ngày nay thần kinh căng thẳng quá, hôm nay thả lỏng chút. Đừng khách sáo, cứ ăn bét tè lè nhè đi, anh bao.”


Vương Thụy nói, “Hào phóng quá, ai không biết còn tưởng anh là ông chủ ở đây đấy.”
Đầu to ngạc nhiên nhìn cậu ta, “Cậu sao thế?”
Lăng Bác Kim thụi cùi chỏ vào Vương Thụy, can, “Cậu ta đang thời kỳ sinh lý ấy mà.”
Đầu to đang rót bia run tay, nhìn sang Thường Trấn Viễn.


Thường Trấn Viễn khó chịu gãi tóc, chẳng muốn để ý tới mấy chuyện vụn vặt của bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, bánh bao chiên, chè trà hột gà và mì đều được đưa lên, bốn cái miệng sì sụp ăn, bầu không khí nặng nề.


Thường Trấn Viễn nghĩ tới cái bụng của mình, ăn xong mì bò liền dừng, sau đó đứng lên đi qua đi lại.
Đầu to nói, “Cậu đi chi vậy?”


“Tập đi đường.” Thường Trấn Viễn đi vài bước, trông thấy cách đó không xa có một tiệm cắt tóc, cửa tiệm vẫn còn để cái hộp đèn xoay kiểu cũ. Với tính cách của Trang Tranh, thà để tóc tai bù xù cũng sẽ không vào cái nơi trang thiết bị không an toàn như vậy, nhưng Thường Trấn Viễn lại không tự chủ được đi tới cửa.


Thợ cắt tóc trẻ hơn trong tưởng tượng, người gầy choắt, tóc nhuộm vàng khè, thấy có người vào thì lập tức cất di động đi, cười hề hề, “Cắt tóc ạ?”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu ta lom lom, nói chậm rì, “Nếu cắt hỏng thì… cậu khỏi phải làm nữa.”


Nụ cười của thợ cắt tóc thoáng cái cứng ngắc, có lẽ là lần đầu gặp phải một lời mở màn hãi hùng như thế.
Thường Trấn Viễn đi tới chỗ giường gội đầu, tiện tay cầm một chồng khăn lông trải từng cái một ra mới nằm xuống.


Thợ cắt tóc đứng bên bồn gội, vô cùng nghiêm túc điều chỉnh nước ấm.


Cửa tiệm dạng này giá không cao vì vậy phục vụ cũng không chu đáo, gội đầu là gội đầu, không hề kèm thêm dịch vụ mát xa đầu hoặc lấy ráy tai v.v, bình thường khoảng năm sáu phút là xong việc. Nhưng lần này thợ cắt tóc gội đủ mười lăm phút, lúc Lăng Bác Kim tìm tới, Thường Trấn Viễn đúng lúc ngồi vào trước gương.


“Bọn họ về rồi à?” Thường Trấn Viễn khoan khoái nhắm mắt lại.
Lăng Bác Kim nói, “Vương Thụy quá chén, Đầu to đưa cậu ta về trước rồi.”


Thường Trấn Viễn nhìn không khỏe khoắn lắm, nhưng không chống được tư thế ngang tàng kia, trong lòng thợ cắt tóc vốn đã hơi hãi rồi, thấy thêm một người nữa đến, động tác càng chậm chạp. Cái đầu vốn khoảng mười phút là cắt xong bôi ra tận nửa tiếng vẫn chưa ra đâu vào đâu.


Lăng Bác Kim lật xong một tá tạp chí, đang định lật lại một lần nữa, đọc mấy nội dung lúc nãy bỏ qua thì nghe thấy di động của Thường Trấn Viễn vang lên.


Kể từ khi làm cảnh sát, Thường Trấn Viễn trở nên nhạy cảm với tiếng chuông di động của mình, trước kia trừ Triệu Thác Đường và Từ Tắc Thừa ra, rất ít người quấy rầy hắn vào buổi tối. Hắn nghe điện thoại, là Lịch Sâm.


Có điều tiếng tông đơ lớn quá, hắn chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất mà mãi chẳng nghe rõ đối phương nói cái gì, đành phải xua tay bảo thợ cắt tóc ngừng lại đã.
“Cậu nói gì cơ?” Hắn hỏi.


“Bạn tôi cho ít hải sản, tươi lắm, tôi mang cho cậu một ít…” Đoàng! Tiếng súng lạnh ngắt cắt ngang lời nói dang dở của Lịch Sâm.
“A lô?” Thường Trấn Viễn đứng dậy.
Lăng Bác Kim nói, “Tiếng mới rồi có phải là…” Cậu ngồi không xa, loáng thoáng nghe được, nhưng không rõ ràng.


Thợ cắt tóc nói run rẩy, “Giống tiếng súng.”
Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đồng thời quay sang nhìn cậu ta.
Thợ cắt tóc run lập cập, vô thức lùi ra sau.
Lăng Bác Kim lập tức lấy di động ra, “Giờ anh ta ở đâu, lập tức báo cho đồng sự gần đó tới!”


Tuy Thường Trấn Viễn không muốn lội nước đục, nhưng lần này nước đục tự động quấn lấy hắn, hắn không có quyền lựa chọn, đành phải nói, “Chắc không ở cửa nhà chúng ta thì là đang ở trên đường tới.”


Lăng Bác Kim gọi điện thoại xong, trông thấy Thường Trấn Viễn lại ngồi xuống, vội nói, “Anh không đi à?”
Thường Trấn Viễn chỉ vào nhúm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu, “Chưa cắt bằng.”
“…”


Cuối cùng tóc vẫn chưa đạt tới trạng thái lý tưởng của Thường Trấn Viễn, trên đường đi, hắn liên tục soi tóc của mình qua gương chiếu hậu của xe taxi, cứ bứt rứt vì mấy cọng tóc cao hơn vài xăng-ti-mét kia.


Xe đi trên đường, Lưu Triệu nhận được tin tức gọi điện tới, “Tìm thấy rồi, ở cổng Hạnh Phúc Điền Viên, may lúc ấy có một nhóm bảo vệ ở cổng, thế nên chỉ bị thương ở cánh tay.”
Lăng Bác Kim hỏi, “Hung thủ đâu ạ?”


Lưu Triệu nói, “Đối phương mang súng, bảo vệ không dám đuổi theo, để thoát rồi. Mới rồi ngục giam thành đông truyền tới tin tức, trong bốn tên đàn em bị bắt của Trần Cường Phú có hai tên trốn mất. Giờ quản giáo đang gửi ảnh chụp sang để bảo vệ nhận dạng.”






Truyện liên quan