Chương 66: Điều ước tới trễ

“Đây là một chuyện.” Lưu Triệu day trán nói, “Một chuyện khác là về Triệu Thác Đường. Lão Hổ nói anh ta nghe phong thanh rằng hai ngày nữa Triệu Thác Đường sẽ nhận một lô hàng.”


Đầu to vỗ tay nói, “Đây chẳng phải cơ hội ngàn năm có một sao? Chúng ta nói với Triệu Thác Đường là nội bộ chưa thấy có tin gì, sau đó phối hợp với lão Hổ một mẻ hốt gọn cả nhân chứng vật chứng.”


Lưu Triệu nói, “Tôi giao chuyện này cho cậu và A Tiêu phụ trách, kế hoạch và trình tự cụ thể các cậu viết báo cáo ra rồi tôi đưa cục trưởng phê duyệt.”
“Được!” Đầu to sục sôi đấu chí.
Thường Trấn Viễn khinh thường cười lạnh.


Cục trưởng rửng mỡ hay sao mà quản lý mấy chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu ấy, cái thứ gọi phê duyệt chẳng phải là do Lưu Triệu quyết định hay sao? Hai tổ cũng chỉ mang tính hình thức, quyền quyết định sau cùng vẫn nằm gọn trong tay ông ta thôi.


Lưu Triệu nhẹ nhàng gõ hai nhịp lên báo, hỏi Thường Trấn Viễn, “Cậu có cần bớt thời gian đi thăm Lịch Sâm không? Tiện đó dò la ý gã. Vụ đánh úp này chắc chắn không đơn giản như bề ngoài. Đến bảo vệ còn thấy rõ mặt mũi của Chương Trường Phát mà Lịch Sâm lại luôn miệng nói trời tối quá không nhìn thấy…Đây chẳng phải là muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không sao? Người như gã chịu thiệt như vậy mà lại muốn xí xóa, nhất định là bị đối phương nắm thóp.”


Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải em phụ trách vụ Triệu Thác Đường sao?”
“Đây là hai tổ giúp đỡ lẫn nhau chứ sao.” Lưu Triệu nói, “Với lại, Lịch Sâm tốt xấu gì cũng cung cấp bao nhiêu tình báo cho cậu, về công về tư, cậu cũng nên tới một chuyến chứ nhỉ?”


available on google playdownload on app store


Thường Trấn Viễn nói, “Không phải anh đang điều tr.a cậu ta à?”
Lưu Triệu nói, “Chuyện nào ra chuyện nấy. Cậu thăm gã là chuyện tư, dò la ý tứ lúc thăm, đó là việc công đó. Cậu có thể công tư trọn vẹn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thăm bệnh nhân phải tặng quà đấy.”


“…” Lưu Triệu hết nói nổi nhìn bàn tay chìa ra của hắn.
Để tiện cho bọn họ hành động, Lưu Triệu phân một cái xe cho bọn họ. Đầu to mừng khấp khởi lái xe về nhà, trên đường thỉnh thoảng nói chuyện gài bẫy Triệu Thác Đường. Thường Trấn Viễn vừa nghe vừa ngủ gật.


Giọng Đầu to hơi trầm thấp, dùng để thôi miên thì miễn chê.
Tới nhà, Lăng Bác Kim thấy suốt tối cả người Thường Trấn Viễn lười nhác không có tinh thần, đột nhiên nói một câu, “Sư phụ lo cho Lịch Sâm à?”


Thường Trấn Viễn vừa bước lên cầu thang, nghe vậy chẳng ngừng bước mà tiếp tục đi lên trên, “Có thời gian nghĩ linh tinh thì chi bằng nghĩ xem sáng mai ăn cái gì đi.”
Lăng Bác Kim vò đầu, “Bánh nướng bánh quẩy?”
“Cháo trắng đi.”
“Dạ.”


Về phòng, ngăn tầm nhìn của Lăng Bác Kim sau ván cửa. Thường Trấn Viễn lấy di động ra gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe cho Lịch Sâm.
Chẳng ngờ tên Lịch Sâm tắt điện thoại trong lời nói của thư ký Liêu lại trả lời rất nhanh.
Vẫn khỏe, đừng lo. Hải sản gửi chỗ bảo vệ, nhớ lấy nhé.


Nếu là người khác, thấy đối phương bị thương còn lo lắng số hải sản gửi cho mình, nhất định sẽ cảm động vô vàn, nhưng rơi vào Thường Trấn Viễn thì chỉ thấy nguy hiểm. Hắn không rõ rốt cuộc Lịch Sâm và Thường Trấn Viễn từng xảy ra chuyện gì từng có tình cảm thế nào, cũng không muốn rõ, dù sao chuyện này chẳng can hệ gì tới Trang Tranh. Nhưng sự ảnh hưởng chuyện này mang tới khiến hắn không thể không suy nghĩ.


Nghĩ theo hướng tích cực, Lịch Sâm không phát hiện ra sự khác biệt ở Thường Trấn Viễn, nể tình cũ nên cung cấp giúp đỡ ở nhiều mặt, nhưng thứ giúp đỡ này thật sự không cần báo đáp sao? Dựa trên thế công tin nhắn và quà cáp của Lịch Sâm, rõ ràng là không phải. Tuy Thường Trấn Viễn có thể chấp nhận sống cùng đàn ông, nhưng người kia chắc chắn không phải Lịch Sâm.


Bối cảnh của Lịch Sâm vững chãi, đã định trước rằng hôn nhân và tương lai của gã không cho phép gã tự quyết. Với lại lòng dạ gã âm u, sống với gã nhất định sẽ lo lắng phập phồng, bởi hắn, bởi mình, cũng bởi những kẻ náu mình trong bóng tối thình lình chạy ra bắn lén.


Hắn không muốn sống những ngày như vậy nữa.
Nghĩ theo hướng tiêu cực, Lịch Sâm phát hiện ra hắn khác với Thường Trấn Viễn, vậy sẽ có kết quả ra sao?


Từ khi trở thành Thường Trấn Viễn tới giờ, hắn rất ít khi nghĩ tới hậu quả mình bị vạch trần việc mượn xác hoàn hồn, thứ nhất là do chuyện này quá sức tưởng tượng, đại đa số người sẽ không ngờ tới, thứ hai là dù có ngờ tới thì cũng không ai chứng minh được. Nhưng Lịch Sâm thì khác, gã quá nhạy bén, quá thâm trầm, biết quá nhiều chuyện về tên Thường Trấn Viễn kia, vì vậy đối với Thường Trấn Viễn của hiện tại mà nói, giống như một quả bom hẹn giờ chẳng biết khi nào sẽ phát nổ, khiến hắn không thể không thường xuyên nhắc nhở bản thân phải né gã đi. Có thể nói, kể cả Triệu Thác Đường thì Lịch Sâm là nhân vật nguy hiểm nhất Thường Trấn Viễn gặp được tính tới thời điểm hiện tại. Bởi vì hắn hiểu Triệu Thác Đường, nhưng không hiểu Lịch Sâm, hắn rõ những át chủ bài của Triệu Thác Đường, nhưng không rõ của Lịch Sâm, hắn có thể suy đoán toan tính của Triệu Thác Đường, nhưng không đoán được Lịch Sâm.


Cơn buồn ngủ vì sự suy nghĩ này mà dần xua đi.
Hắn rời giường, mở cửa sổ hút thuốc.
Có lẽ Lưu Triệu nói đúng.
Xóa sổ Triệu Thác Đường, nhổ đi cái gai trong lòng hắn, hắn mới có thể ngủ an gối.
Xóa sổ Lịch Sâm, nhổ đi con dao bên cạnh hắn, hắn mới có thể ăn ngon miệng.


Với thân phận và lập trường trước mắt của hắn thì khó mà né tránh nổi. Hắn là Thường Trấn Viễn, có liên quan tới Lịch Sâm, hắn là cảnh sát, nhất định phải bắt Triệu Thác Đường.


Đầu to nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang nên mở cửa ra, trông thấy Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mặt mày tươi tỉnh đi xuống.
“Hê, hôm nay sao các cậu dậy sớm thế?” Trước kia toàn là anh ta giục lên giục xuống mới thấy bóng người.


Lăng Bác Kim ngó vào nhà, “Vương Thụy đâu ạ?” Biệt danh của người khác cậu gọi quen, nhưng với Vương Thụy thì luôn nhịn không được mà gọi thẳng tên của cậu ta.
Đầu to nói, “Đang tắm.”
Thường Trấn Viễn nghe vậy thì quan sát anh ta.
Đầu to nói, “Cậu nhìn cái gì vậy?”


Thường Trấn Viễn nói, “Hôm nay cậu ta hoạt động được đấy chứ?”
“Tạm được. Lăn lộn tới sau nửa đêm mới ngủ, giờ dậy được cũng không tệ rồi.” Đầu to nói.
Thường Trấn Viễn nói, “Lăn lộn lâu thế à?”
Đầu to nói, “Lại chả, khó chịu chứ sao.”


Thường Trấn Viễn nói, “Khó chịu thì đừng lăn lộn chứ.”
“Thì vì khó chịu mới lăn lộn mà.” Đầu to ngờ vực, “Cậu chưa từng xỉn, không biết cảm giác khi xỉn thế nào à?”
Thường Trấn Viễn liếc Lăng Bác Kim, tựa vào tường rút thuốc ra ngậm trong miệng không nói lời nào.


Đầu to cũng nhìn Lăng Bác Kim theo.
Lăng Bác Kim nhảy vụt từ trên cầu thang xuống, vừa xông vào phòng vừa nói, “Em đi xem cậu ta.”
Đầu to chợt cười hềnh hệch, “Cậu xuống sớm như vậy, cũng ngủ không ngon vì chuyện Triệu Thác Đường à?”


Thường Trấn Viễn bỏ thuốc lá ra khỏi miệng, nói “Chuyện này có gì mà phải nghĩ?”
“Chẳng có gì phải nghĩ? Cậu ủng hộ phương án của anh à?” Đầu to vui vẻ.
“Đương nhiên là nói thật ra.”
Đầu to mờ mịt, “Nói thật cái gì chứ?”


Thường Trấn Viễn nói, “Nói cho Triệu Thác Đường là để lộ tin tức rồi.”
Đầu to nhảy lên, “Cậu điên rồi! Cơ hội tốt thế mà!”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh đấu với Triệu Thác Đường bao lâu rồi, trước kia gặp được cơ hội tốt như thế chưa?”
“Đương nhiên là chưa!”


“Vậy sao giờ lại gặp phải vậy?”
“Ông trời muốn trừng phạt gã chứ sao.”
Thường Trấn Viễn không nói năng gì, nhìn anh ta chòng chọc.
Cái đầu dưa của Đầu to bắt đầu vận hành dưới ánh nhìn hùng hổ của hắn, “Ý cậu là, đây là hố bẫy?”


Thường Trấn Viễn nói, “Còn là một cái hố bẫy thô sơ chẳng ai lại đi nhảy vào trừ kẻ ngốc ra.”
“Ác mồm ác miệng vậy?” Đầu to nói, “Đây chưa chắc là hố bẫy mà, nhỡ là thật thì sao? Cơ hội tốt như vậy mà cậu nỡ cho qua sao?”


Thường Trấn Viễn nói, “Không bỏ thứ ngon nghẻ vào hố bẫy thì anh sẽ nhảy xuống à?”
Đầu to yên lặng hồi lâu mới nói, “Vậy ăn nói với lão Hổ sao giờ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Nói gì?”


Đầu to nói, “Chúng ta muốn để lộ tin tức chứ sao. Lão Hổ phụ trách đội phòng chống ma túy, chúng ta cũng nên nói chuyện này cho anh ta chứ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh từng xem phim cảnh sát tội phạm chưa?”
“Xem rồi.”


“Có bộ phim cảnh sát tội phạm nào bô bô chuyện nằm vùng ra khắp thế giới không?” Thường Trấn Viễn liếc anh ta.
Đầu to nghẹn lời, “Nhưng nhỡ lão Hổ biết… hơ…” Đây là lần đầu tiên Lưu Triệu để anh ta phụ trách bản án, không khỏi luống cuống tay chân.


Thường Trấn Viễn nói, “Vậy thì đừng để anh ta biết.” Cuối cùng hắn vẫn châm thuốc, giờ ngẫm lại, chẳng trách năm xưa Trang Tranh lại như diều gặp gió như vậy, quả nhiên là được này hỏng nọ.
Bốn người ngồi trong xe, người nào nghĩ tâm sự của người nấy, chẳng có chuyện gì để nói cả.


Cho tới cục cảnh sát.
Chuyện đầu tiên Thường Trấn Viễn làm là gửi thư cho Triệu Thác Đường, rằng đội phòng chống ma túy đúng là nghe được thông tin, bảo gã làm việc cẩn thận.


Đầu to ngồi trên mặt bàn xem mà kinh hồn bạt vía, nhìn gửi thành công rồi mới kịp nhận ra, “Chúng ta vẫn chưa viết bản kế hoạch mà.”
Thường Trấn Viễn nói dửng dưng, “Chúng ta nghĩ ra biện pháp bắt Triệu Thác Đường rồi à?”
“Chưa.”
“Thế anh có kế hoạch gì?”


“Không phải chứ, chẳng phải chúng ta bán tình báo rồi đó sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đây là trao đổi bình thường.”
“Vậy cái gì là trao đổi không bình thường?” Đầu to khiêm tốn thỉnh giáo.
Thường Trấn Viễn nói, “Xin súng ống đại loại thế.”
Đầu to, “…”


Đầu to nói, “Thế giờ chúng ta làm gì? Cứ vậy đợi gã trả lời à? Anh đoán giờ có khi gã vẫn chưa dậy đâu nhỉ?”


“Chắc dậy rồi.” Thường Trấn Viễn nhớ thói quen sống của Triệu Thác Đường không tệ, tuy không quy luật tới mức gần như ám ảnh cưỡng chế như hắn, nhưng đại đa số thời điểm vẫn quen ngủ sớm dậy sớm. Hắn chìa tay về phía Đầu to, “Chìa khóa xe.”


Đầu to lấy chìa khóa ra bỏ lên tay hắn, “Cậu đi đâu thế?”
“Bệnh viện.”
Đầu to nhảy phốc khỏi bàn, “Anh đi với cậu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh quen Lịch Sâm à?”
Đầu to lần này có kinh nghiệm rồi, trơ mặt cười nói, “Cậu giới thiệu chứ sao.”


Thường Trấn Viễn nói, “Được, tôi giới thiệu, sau đó đợi đám anh quen nhau tám mười năm rồi tôi sẽ cùng anh hoàn thành nhiệm vụ thám thính mà đội trưởng sắp xếp.”
Đầu to cười khan, “Tám mười năm, lâu thế.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu ăn may thì chắc ba năm năm.”


“Được rồi được rồi, không muốn cho anh đi chứ gì. Cậu đi đi. Có dẫn Hòa thượng đi cùng không?” Đầu to nhìn sang Lăng Bác Kim đang nghiên cứu vụ án khác. Tuy bảo bản án quan trọng nhất trong tay bọn họ là Triệu Thác Đường và Lịch Sâm, nhưng những bản án lẻ tẻ bình thường cũng có rất nhiều, phần lớn thời gian bọn họ đều là một người làm việc của mấy người.


Lăng Bác Kim nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn cầm chìa khóa đi ra ngoài, “Tôi biết đường.”
Phòng bệnh Lịch Sâm ở đương nhiên là phòng bệnh đặc biệt tốt nhất của bệnh viện.


Lúc Thường Trấn Viễn đi vào thì trông thấy Lịch Sâm dịu dàng cười đùa với một cô y tá xinh đẹp đang gọt vỏ táo.
Lịch Sâm thấy hắn vào, nụ cười tức thì rộng gấp đôi, “Tôi cứ tưởng phải tan tầm cậu mới đến được chứ.”


Thường Trấn Viễn đặt trái cây Lưu Triệu tài trợ bên giường, “Đội trưởng bảo tôi công tư vẹn toàn, vì vậy tôi công tư vẹn toàn nên đến thôi.”
Y tá gọt vỏ xong, bỏ táo lên đĩa trái cây bên cạnh, chào Thường Trấn Viễn rồi đi ra ngoài.


Thường Trấn Viễn nói, “Nếu mà biết trước bệnh viện có phúc lợi tốt như vậy thì tôi nên tháo bột muộn chút.”


Lịch Sâm nói, “Cậu biết tôi ở đây không có bạn bè gì, một người lẻ loi, vì vậy mới cần y tá. Nếu cậu nằm viện thì những chuyện này không cần y tá làm… Đương nhiên, điều kiện cần là cậu hy vọng tôi làm.”


Thường Trấn Viễn ra vẻ không thấy ám thị trong mắt gã, “Thế tôi thà bình an nửa đời sau.”
Lịch Sâm cúi đầu cười lợt lạt.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu cười gì?”


“Tôi cho rằng cậu thay đổi rồi, kỳ thật cậu không thay đổi.” Lịch Sâm nói, “Bên trong vẫn là Thường Trấn Viễn mà tôi quen.”
Dĩ nhiên, xương tủy chắc chắn là giống nhau, có điều linh hồn thì không giống. Thường Trấn Viễn nói, “Về vụ án, cậu có tin tức gì nói cho tôi không?”


Nụ cười của Lịch Sâm hơi thu lại, song không phải không vui mà là kinh ngạc, ngỡ ngàng, “Cậu muốn biết gì?”
Hắn muốn biết gì mà gã lại không biết sao?
Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, mặt ngoài thì vẫn bình tĩnh hỏi, “Cậu thật sự không quen hai kẻ làm cậu bị thương sao?”


Lịch Sâm nói, “Không phải không quen, mà là không thấy rõ, bọn họ chạy nhanh quá. Nhưng sáng nay cục cảnh sát đã gọi cho tôi, nói đã bắt được người rồi, một người tên là Trần Đại Hải, một người tên là Chương…”
“Chương Trường Phát.”


Lịch Sâm nói, “Tôi không có ấn tượng gì về Chương Trường Phát, nhưng Trần Đại Hải thì tôi gặp rồi, hắn là bạn của Trần Cường Phú.”
Thường Trấn Viễn kéo ghế ngồi xuống, “Cậu quen Trần Cường Phú sao?”


Lịch Sâm nói, “Anh ta là con nuôi của Hầu Nguyên Côn, vì vậy đám tôi từng ăn cơm với nhau. Có một lần, Trần Đại Hải kia cũng có mặt.”
Thường Trấn Viễn nói, “Giữa các cậu có xích mích gì không?”
Lịch Sâm nói, “Theo góc độ của tôi thì không có.” Câu này nói rõ là khéo.


Nhưng Thường Trấn Viễn hỏi tới cùng, “Vậy cậu thấy theo góc độ của bọn họ thì sao?”


Lịch Sâm cười khổ, “Việc này thì tôi không rõ cho lắm. Bối cảnh của bọn họ tôi ít nhiều gì cũng biết, nhưng muốn làm ăn thì đành chịu thôi, phải giao thiệp với người này người nọ. Dù sao trong lòng tôi tự có chừng mực, biết chuyện gì dính vào được chuyện gì không thể dính vào. Song nếu đã bắt được đám Trần Đại Hải, chắc sẽ biết được động cơ của bọn họ nhanh thôi nhỉ?”


Thường Trấn Viễn nói, “Bọn họ bảo là thấy tiền mờ mắt.”
Lịch Sâm nhướn mày, “Trước đó tôi không tới ngân hàng, cũng không mang quá nhiều tiền mặt theo.”


Đây là đang phủ định động cơ gây án của Trần Đại Hải và Chương Trường Phát sao? Thường Trấn Viễn lấy làm lạ. Hắn tưởng nếu Trần Đại Hải và Chương Trường Phát trở thành vật hy sinh để cầu hòa thì hẳn là Lịch Sâm và đối phương đã đạt được nhất trí rồi, quyết định giải quyết riêng mới phải chứ.


Quả nhiên, Lịch Sâm nói tiếp, “Lẽ nào bởi cái xe tôi đi à?”
Thường Trấn Viễn biết có hỏi tiếp nữa cũng chẳng được kết quả gì, cụt hứng nói được hai câu tào lao liền muốn cáo từ.


Lịch Sâm chợt cười, “Cậu vẫn thiếu kiên nhẫn như trước.” Gã ngửa đầu nhớ lại chuyện cũ, “Nhớ hồi đó cậu làm ầm lên muốn theo mở công ty với tôi, dù là làm tài xế cũng chịu, ai ngờ về sau vì chuyện đó mà chẳng mấy lâu sau cậu chạy đi nhập ngũ rồi.”


Thường Trấn Viễn đứng lên, “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Trấn Viễn.” Lịch Sâm nghiêng đầu nhìn hắn, “Điều ước khi đó của cậu còn hiệu lực chứ?”
“Tôi là cảnh sát.” Thường Trấn Viễn ngừng một chút, “Bát cơm sắt.”


Lịch Sâm nói, “Nếu như hy vọng cậu vào công ty của tôi là điều ước của tôi bây giờ thì sao?”


Thường Trấn Viễn vừa đi ra ngoài, vừa nói mà chẳng buồn ngoảnh lại, “Vào Giáng sinh, cậu có thể hỏi xem ông già Noel có bằng lòng cho điều ước này vào bít tất của cậu không. Dưỡng thương cho tốt, tạm biệt.”






Truyện liên quan