Chương 78: Có thể, không thể
Lăng Bác Kim ôm đùi, đau tới nỗi mồ hôi lạnh túa ròng ròng.
Máu không ngừng chảy từ đùi xuống, rướm lên bãi cỏ dưới người.
Tất cả xúc giác trên người dường như tập trung cả trên đùi, suy nghĩ hoàn toàn đình trệ, thậm chí có một tích tắc, trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ ch.ết là có thể thoát khỏi thứ đau đớn này.
“Ai bảo mày là tao lợi dụng cô ấy?” Triệu Thác Đường cầm súng gí vào đầu Lăng Bác Kim
Nòng súng lạnh ngắt khiến Lăng Bác Kim trích ra một tia lý trí từ trong cơn đau nhức để suy xét tình huống trước mắt, “Đương nhiên là… người biết chuyện…Z, không thì mày nghĩ, còn ai… biết nữa?”
Đoán đúng rồi!
Dùng quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Diêu Khải Long, cùng với kết quả của ba kẻ Diêu Khải Long, Trang Tranh và Triệu Thác Đường để suy ngược chuyện từng xảy ra giữa bọn họ quả là chính xác!
Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt đã ở bên nhau ngay từ lúc Diêu Khải Long còn cầm quyền rồi.
Cậu buộc bản thân phải suy nghĩ.
Càng là vào lúc như thế này, cậu càng cần suy nghĩ, chỉ như vậy, cậu mới có thể không nghĩ tới vết đạn trên đùi.
Chắc chắn Lưu Triệu và sư phụ đang nghĩ cách cứu cậu, cậu nhất định phải gắng gượng.
“Mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Triệu Thác Đường ngồi xổm xuống, cầm súng chọc lên bắp vế của cậu, “Tự dưng tao không muốn giết mày nữa, tr.a tấn mày hả giận hơn giết mày nhiều lắm.”
Một trong hai tên cơ bắp nãy giờ che phía sau gã đột nhiên nói khẽ, “Anh Triệu, được một phút rồi ạ.”
“Một phút.” Triệu Thác Đường nói lạnh giọng, “Cậu vẫn tôn quy củ Trang Tranh định ra như khuôn vàng thước ngọc à?”
Lăng Bác Kim gắng cười ha hả, “Mày giết Trang Tranh, nên chột dạ hả?”
Triệu Thác Đường nói, “Đáng phải chột dạ à? Ngày hắn đối phó Diêu Khải Long thì nên liệu được kết cục ngày hôm nay rồi.”
Thường Trấn Viễn ngồi sau cây, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Triệu Thác Đường, lấy súng ra, nhắm thẳng ——
Một phút chỉ là cách hắn đốc thúc thuộc hạ làm việc hiệu quả, nhưng xem hoàn cảnh trước mắt, đây quả đúng là khuôn vàng thước ngọc.
Triệu Thác Đường chậm rãi đứng dậy, giơ súng lên, “Tiếc thật, kịch có vui nữa thì cũng đến lúc tàn…” Ngón tay gã vươn tới cò súng.
Đồng thời ——
Một viên đạn lao khỏi nòng súng, lao khỏi rừng cây, nhanh chóng lao về trước.
Phụt.
Viên đạn chui vào thân thể.
Triệu Thác Đường kinh hãi trừng to mắt, che ngực.
Chất lỏng mới trông thấy trên đùi Lăng Bác Kim đang chảy róc rách từ ngực gã.
Thuộc hạ của gã nháo nhào hoàn hồn lại, một bên bảo vệ Triệu Thác Đường rút lui sang đầu khác, một bên giơ súng càn quét rừng cây.
Thường Trấn Viễn nhân lúc khiếp sợ ngắn ngủi của bọn chúng lùi sang cái cây khác lâu rồi, đợi bọn chúng định lại gần khu rừng mới nổ súng bắn trả, ngăn không cho chúng tiến lên.
Đối với phía Triệu Thác Đường, địa hình của bọn chúng quá bất lợi!
Bãi cỏ bằng phẳng không có bất kỳ vật che chắn nào, mà Thường Trấn Viễn thì hoàn toàn náu mình trong bóng cành lá đen kìn kịt.
Tên tài xế lúc nãy lái xe đưa Lăng Bác Kim lên núi xách cổ áo Lăng Bác Kim lên chắn trước người mình, phẫn nộ quát, “Bắn đi, giỏi thì bắn đi! Bắn vào ngực nó này!”
Lăng Bác Kim cố gắng kiễng cái chân khác lên để giảm áp lực cho cái chân bị thương.
“Sao? Sợ à?” Tài xế liếc mắt sang bên cạnh, “Mày tốt nhất là đừng có nhúc nhích, không bố đây bắn nó!”
“Trương Mậu Văn, chẳng ngờ lúc mày đi theo tao thế nào, đi theo Triệu Thác Đường cũng y như thế!” Trong rừng cây chợt truyền tới tiếng cười lạnh lẽo, khiến tất cả những kẻ đang chậm rãi dịch về trước kinh nghi dừng lại.
“Ai? Mày là ai? Đừng có giả thần giả quỷ!” Trong ánh mắt tên tài xế ẩn chứa vẻ hoảng loạn rành rành.
Thường Trấn Viễn nói, “Tên của con trai mày là tao đặt, quên nhanh vậy sao?”
Tên tài xế nói, “Tao biết rồi, mày là người biết chuyện mà anh Triệu nói!”
Thường Trấn Viễn cười to, “Tao đương nhiên là người biết chuyện. Trên đời này sẽ không có ai biết rõ việc làm của Triệu Thác Đường hơn tao.”
Tên tài xế chợt bình tĩnh lại, “Mày khỏi giả thần giả quỷ! Bom ở nhà Trang Tranh là tao cài, không ai rõ hắn sống hay ch.ết hơn tao.”
Thường Trấn Viễn nói, “Người ch.ết rồi thì không thể trở về à?”
Gió núi vù vù thổi tới, một mảng lá cây phát ra tiếng ma sát xào xạc.
Phía sau rừng cây chợt lóe ánh đèn.
“Có người tới!” Gã vạm vỡ bên cạnh tên tài xế nói xong liền quay đầu chạy.
Trong mắt tên tài xế lóe lệ quang.
Thường Trấn Viễn sợ tới nỗi hét lớn lên, “Giết cảnh sát là tội ch.ết! Mày không sợ không được gặp con trai mày nữa sao?”
Tên tài xế nghe vậy hơi lừng khừng.
Thường Trấn Viễn giơ tay bắn một phát.
Viên đạn bắn trúng bả vai tên tài xế, khiến y hơi ngả ra sau.
Lăng Bác Kim thừa cơ đụng y ngã xuống, vươn tay cướp súng.
Tuy bảo tên tài xế bị thương ở tay, nhưng nãy giờ Lăng Bác Kim mất rất nhiều máu, sức lực xói mòn nghiêm trọng, lúc tóm lấy tay của tên tài xế, cậu cảm thấy từ tay tới eo của mình đều đang run rẩy.
“Lão Trương!” Đồng bọn của tên tài xế thấy y bị Lăng Bác Kim quấn lấy, quay đầu bắn một phát.
Thường Trấn Viễn ban nãy để ý thấy tên kia nghiêng người rút lui, đủ thấy là luôn chú ý tình hình của tên tài xế, vì vậy việc gã nổ súng đã nằm trong dự liệu của Thường Trấn Viễn.
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên.
Thường Trấn Viễn dốc sức bình sinh lao ra chặn.
Phập.
Lăng Bác Kim và kẻ kia đồng thời ngẩn người.
Tên tài xế thừa cơ đẩy Lăng Bác Kim ra, ôm cánh tay, co cẳng chạy về phía trước.
“Sư phụ!” Lăng Bác Kim trơ mắt nhìn Thường Trấn Viễn ngã xuống, nằm ở bên người.
“Sư phụ…” Lăng Bác Kim khẩn trương nhào qua, không thèm đếm xỉa tới vết thương của mình đang mài trên mặt đất, cố gắng kiềm chế bàn tay đang run cầm cập, cẩn thận sờ ***g ngực của hắn.
Thường Trấn Viễn nói biếng nhác, “Đừng đứng dậy, đỡ cho bọn chúng quay lại.”
“Anh không sao à?” Lăng Bác Kim thả lỏng, nằm nhoài lên ngực hắn.
Thường Trấn Viễn ăn đau nhíu mày nói, “Tôi mặc áo chống đạn, nhưng không có nghĩa là không đau!” Hôm nay là chiến dịch lớn, vì vậy cục cảnh sát đều phát áo chống đạn và súng cho mấy người chủ chốt của chiến dịch. Hắn ghét áo chống đạn dày quá không muốn mặc, vì vậy bỏ ở cốp xe, chẳng ngờ lại dùng tới thật. Lăng Bác Kim vốn cũng có một cái, nhưng giờ là mùa hè, không giấu được áo chống đạn, thế nên mới để cậu mặc gọn nhẹ ra trận.
Tiếng bánh xe nghiền nhánh cây vang lên.
Thường Trấn Viễn đoán đám Triệu Thác Đường đã chạy xa mới ngồi dậy, phát hiện Lăng Bác Kim ngất rồi.
“A Tiêu, Hòa thượng không sao chứ?” Đầu to không đợi xe ngừng hẳn đã mở cửa xe nhảy xuống.
Thường Trấn Viễn gắng sức ôm Lăng Bác Kim dậy, loạng quạng mấy bước, hai tay cố gắng nâng lên. May mà Đầu to chạy tới kịp, san một phần sức nặng với hắn, mới hợp sức của hai người đưa Lăng Bác Kim lên ô-tô.
“Tới bệnh viện!” Thường Trấn Viễn cúi đầu trông thấy vết thương dữ tợn trên đùi Lăng Bác Kim, sắc mặt nháy mắt cái sầm xuống, đen kịt hơn cảnh ban đêm.
Đầu to không nói chuyện, trực tiếp quay đầu xe lao xuống núi.
Trên đường đi, Đầu to nói sơ lược chuyện phục kích Băng gia.
Không bao lâu sau khi Lăng Bác Kim rời đi, tất cả người mai phục đang lặng lẽ rút từng nhóm đi thì người của Băng gia lại tới. Hai bên đều trở tay không kịp! May sao một bộ phận dàn quân bên cảnh sát vẫn hữu hiệu, vậy nên không lâu sau thì chiếm được thượng phong.
Đợi bọn họ xử lý xong chuyện Băng gia mới phát hiện Lăng Bác Kim gặp chuyện. Lưu Triệu quyết định chớp nhoáng, một bên bảo Đầu to dẫn người lần theo Thường Trấn Viễn, một bên liên lạc với lực lượng cảnh sát được cắt cử ở vị trí lúc ấy của Lăng Bác Kim, yêu cầu đảm bảo an toàn sinh mạng của Lăng Bác Kim.
Chuyện sau thì Thường Trấn Viễn biết cả rồi.
“À phải, sao cậu biết Triệu Thác Đường ở đây vậy?” Đầu to hỏi. Anh ta nhớ lúc ấy thiết bị theo dõi của Lăng Bác Kim bị phát hiện, với lại vị trí cuối cùng Triệu Thác Đường lựa chọn lệch phương hướng ban đầu khá xa, dù có đoán thì cũng khó lòng đoán trúng.
Anh ta đợi một lúc lâu không nghe thấy đáp án của Thường Trấn Viễn, nhịn không được nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện hắn đã ngửa đầu ngủ rồi.
“Rõ là.” Đầu to vừa rì rầm vừa vượt mặt xe khác.
Lúc đưa tới bệnh viện gần nhất, Lăng Bác Kim đã lên cơn sốc vì mất máu quá nhiều.
Đầu to vừa báo cáo tình huống cho Lưu Triệu vừa nôn nóng nhìn phòng phẫu thuật.
Thường Trấn Viễn ngồi hút thuốc lặng lẽ ở bên cạnh.
Không muốn người ở bên trong ch.ết. Vào lúc hắn lựa chọn dùng thân thể của mình đỡ đạn cho đối phương, tâm tình này đã bộc lộ không sót lại gì rồi.
Hắn chẳng muốn tìm tòi nguyên nhân, thi thoảng căn ke quá, kẻ khổ là chính bản thân mình. Huống chi, giờ hắn chẳng có lòng dạ nào mà đi căn ke. Giờ hắn chỉ muốn biết, người kia, có thể sống sót không.
Sau khi dây dưa hai kiếp, trải qua nhiều lần sống ch.ết như vậy…
Có thể, không thể.