Chương 85: Ngả bài
“Sư phụ à.” Giọng điệu trước sau như một, tựa như những cách ngăn ở giữa chưa hề xảy ra.
Thường Trấn Viễn nói, “Vương Thụy đi rồi.”
Thoạt đầu Lăng Bác Kim ngỡ hắn hết giận rồi, chỉ số tâm trạng đang tăng lên, nhưng vẻ lạnh băng không chút nứt rạn trên mặt Thường Trấn Viễn chậm rãi đè nghiến nó xuống. Cậu chớp mắt, nói thận trọng, “Cậu ấy đang tìm việc.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đầu to trống một phòng, chuyển đồ tầng trên tầng dưới cũng tiện, cậu tìm thời gian chuyển qua đi. Tiền cọc với tiền thuê tôi sẽ tính rồi đưa cậu.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc, vẻ mừng vui nơi đáy mắt nhanh chóng hóa thành tro trong nỗi ngạc nhiên.
Thường Trấn Viễn lờ vẻ mặt của cậu đi, quay người lên tầng. Sau khi cuộc sống vào quỹ đạo, lòng dạ của hắn lại chuyển về những sở thích khi xưa, ví dụ như câu cá, bóng dội tường v.v. Đồ câu hai hôm trước hắn đã mua rồi, định hôm nay chuẩn bị, mai đi câu.
Hắn đi vào phòng, lấy túi cần câu từ góc tường ra, đang tính mở thì nghe thấy phía cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lăng Bác Kim chạy tới bên cạnh cửa, nhìn hắn một cách tội nghiệp, “Sư phụ, em không muốn chuyển.”
Thường Trấn Viễn chán ngấy sự lằng nhằng dai dẳng như thế này. Bọn hắn không phải bố con cũng chẳng phải vợ chồng, có gì để mà lưu luyến bịn rịn chứ? Theo hắn, sự kiên trì của Lăng Bác Kim quả có thể gọi là mắc cười. Xem ra làm sếp cũng có cái hay của làm sếp, ít nhất thì quyết định xong sẽ không bị người khác nhì nhằng hết lần này tới lần khác. Hắn cố nén cơn tức đang rục rịch, nói dửng dưng, “Tôi đền cậu tiền phá hợp đồng.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh biết là không phải chuyện tiền nong mà.”
“Vậy cậu muốn gì?” Thường Trấn Viễn đứng lên, lạnh lùng nhìn cậu.
Lăng Bác Kim chậm rãi thu lại biểu cảm, nói chân thành, “Nguyên nhân.” Ở chung với Thường Trấn Viễn lâu rồi, cậu biết tuy tính hắn không tốt lắm, nhưng không phải kẻ vô lý, hắn kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với mình nhất định có lý do của hắn. Mà đây là điều khiến cậu mắc mứu mãi. Là cái gì khiến một người xả thân cứu giúp xong lại quắc mắt nhìn nhau? Lưu Triệu bảo là di chứng sau khi nổ súng, cậu không nghĩ vậy. Cậu luôn cảm thấy, sư phụ cậu không hề là một người quá để ý tới kẻ khác, dù là mạng sống. Đầu to bảo là cậu bình thường nói chuyện đắc tội ở đâu đó, cậu cũng thấy không phải. Nếu cậu nói sai gì đó, với tính cách của Thường Trấn Viễn chắc chắn có thể nhận ra ngay lúc đó. Nhưng loại trừ hai khả năng này thì cậu không nghĩ ra được khả năng thứ ba.
“Tôi ghét cậu.” Thường Trấn Viễn nói.
Lăng Bác Kim ngẩn ra, “Vì sao chứ ạ?”
“Ghét ai đó chẳng cần lý do. Không hợp mắt, không hợp tính, không hợp chí hướng, được rồi chứ?” Thường Trấn Viễn nhướn mày mất kiên nhẫn, “Hay là cậu muốn tôi cho cậu một đấm giống hồi mới gặp?”
Lăng Bác Kim nói, “Nếu một đấm có thể cho em ở lại thì em đồng ý.”
Nét mặt của cậu chân thành nhường vậy, ngay đến đôi mắt được coi là cửa sổ tâm hồn cũng không lộ ra chút vết tích ngụy trang nào cả. Nhưng lọt vào mắt Thường Trấn Viễn thì giống như một đốm lửa bén vào xăng, nháy mắt cái bùng lên thành ngọn lửa dữ dội.
Từ Tắc Thừa từng nhìn mình thề độc bằng biểu cảm chân thành như vậy, “Em sẽ đi theo anh Trang cả đời này, đến ch.ết không từ.”
Trang Tranh đã từng trông thấy vẻ mặt chân thành như vậy.
Với Lăng Bác Kim, dối trá và thành thật giống như má trái và má phải của cậu, cậu chẳng cần thay đổi, vì đó đều là cậu.
“Nếu tôi muốn một cái giá khác thì sao?” Thường Trấn Viễn bước từng bước lại phía cậu, cười lạnh mà hỏi.
Lăng Bác Kim nói bình tĩnh, “Chỉ cần sư phụ mở lời.”
“Thật vậy sao?” Lửu giận thiêu đốt tới một sợi lý trí cuối cùng của hắn, sau đó đứt phựt. Trong lòng Thường Trấn Viễn chợt nảy sinh ham muốn trả thù. Hắn rất muốn biết, lời nói kiếp trước chưa kịp chính miệng nói ra đã bị viên đạn cắt ngang nếu chuyển thành Lăng Bác Kim hiện giờ thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Kiếp sợ? Mờ mịt? Ghê tởm? Hay phẫn nộ? Hắn nghĩ có là gì đi chăng nữa thì chắc chắn là rất đặc sắc.
Lăng Bác Kim nhìn ngọn lửa phá tan tầng băng lao ra khỏi đôi mắt giá lạnh của Thường Trấn Viễn, thân thể vô thức lùi nửa bước ra sau, tức thì bị đẩy mạnh một phát, lưng đụng vào ván cửa, chưa kịp nói năng gì thì môi đã bị cắn lấy.
…
Cậu khiếp sợ nhìn gương mặt phóng đại của Thường Trấn Viễn, cảm thấy lưỡi của đối phương nạy miệng cậu ra, chẳng e dè gì mà vươn vào trong càn quét dọc ngang. Lăng Bác Kim nghiêng đầu sang bên cạnh, lại bị Thường Trấn Viễn dùng sức vặn về, răng với răng va chạm khiến mùi máu thoang thoảng lan tràn giữa môi răng hai người. Cậu chợt giơ tay lên, dùng hết sức đẩy mạnh kẻ đang đè nghiến cơ thể lên người mình ra.
Thường Trấn Viễn bị đẩy mà lảo đảo hai bước, đặt mông ngồi xuống đất. Nhưng hắn đang cười, nụ cười chẳng hề mang theo hơi ấm.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim ngập tràn khiếp sợ nhìn hắn, lòng dạ rối bòng bong.
Thường Trấn Viễn nâng tay xoa vết thương ở môi dưới, ngẩng đầu hỏi bằng giọng thờ ơ, “Đây là nguyên nhân tôi bảo cậu rời đi, giờ cậu biết rồi đấy, vẫn muốn ở lại sao?”
“Đây là đùa thôi phải không?” Lăng Bác Kim tìm lại bình tĩnh từ trong nụ cười ẩn chứa ác ý của hắn, cố gắng nén lại sự bức bối trong lòng.
Thường Trấn Viễn nói, “Ở lại, chúng ta chỉ có thể có quan hệ này thôi.”
Lăng Bác Kim nói, “Em không tin.”
Thường Trấn Viễn chợt đứng lên, hai tay đan chéo túm lấy vạt áo, vén mạnh lên, cởi áo ra ném xuống sàn, cứ thế để trần nửa người, đĩnh đạc nhìn cậu, “Thế muốn thử không?”
Lăng Bác Kim há hốc nhìn hắn, biết nói đùa không có khả năng quá trớn như vậy, nhưng đáy lòng vẫn ôm hy vọng. Giờ tia hy vọng cùng sự tự tin bình tĩnh mới khôi phục ban nãy cùng nhau nát bấy trong động tác của Thường Trấn Viễn.
“Mai tôi sẽ ra ngoài.” Thường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi về mà cậu còn ở đây thì xem như cậu ngầm thừa nhận quan hệ mới của chúng ta. Không thì, tốt nhất là cậu tránh xa tôi ra.”
Lăng Bác Kim hoàn hồn nói, “Từ bao giờ mà sư phụ phát hiện ra…” Cậu lựa lặt từ ngữ.
“Có ham muốn với cậu?” Vẻ xấu hổ bối rối của cậu khiến Thường Trấn Viễn đạt được khoái cảm vặn vẹo. Hắn lấy thuốc lá với bật lửa ra khỏi túi quần, khoan thai châm thuốc hút một hơi, “Thời gian quan trọng à?”
Khi tư duy nóng rẫy của Lăng Bác Kim nguội lại, mạch suy nghĩ của cậu lại trở nên sinh động, “Sư phụ, lần đầu gặp mặt anh đấm em một cú, có phải là lúc đó…” Giọng điệu của cậu rõ ràng là nghi vấn.
Thường Trấn Viễn nói, “Cú đấm đó để thăm dò, tôi nói rồi, là để đánh giá khả năng của người mới tới. Không có gì để nói cả.”
“Thế…”
Lăng Bác Kim còn định nói thêm gì nữa nhưng bị Thường Trấn Viễn nhanh chóng ngắt lời, “Cậu có thể dùng rất nhiều chuyện để bác bỏ lời của tôi, tìm ra sơ hở của tôi. Tôi chỉ một chứng minh.” Hắn chỉ vào phần ngực đã hết bầm, “Viên đạn từng bắn vào đây.” Mà không chỉ là một viên.
Mặt Lăng Bác Kim nóng phừng phừng.
Cậu vĩnh viễn nhớ được một súng trỗi dậy tia hy vọng mới cho sinh mạng của cậu, cũng vĩnh viễn nhớ được bóng dáng choàng ánh trăng nhào tới trong rừng súng mưa đạn.
Vì hai cái vĩnh viễn ấy, cậu có thể bỏ qua tất tật lời mặn lời nhạt và coi thường, bởi không phải người bạn nào cũng có thể dùng tính mạng để bảo vệ người khác trong lúc sống còn. Cậu rất trân trọng. Do vậy cố gắng loại bỏ cái hào rộng tự dưng xuất hiện giữa bọn cậu, nhưng khi sự thật phơi bày ra, cậu phát hiện mình không hề kiên cường như trong tưởng tượng.
Cậu từng nghĩ rằng dù là nguyên nhân gì thì cậu luôn có thể giải quyết.
Thường Trấn Viễn gẩy đầu thuốc càng ngày càng dài vào gạt tàn, quay đầu nói với pho tượng sáp ở cạnh cửa, “Cậu định nhìn tới bao giờ đây?”
Lăng Bác Kim ngớ ra rồi mới hiểu ý hắn nói tầm nhìn vô thức dán lên nửa người trên của hắn của mình. Đàn ông đàn ang nhìn thân thể của nhau chẳng có gì ghê gớm, hồi ở nhà tắm trường đại học, đừng nói là nhìn, đến sờ cậu cũng sờ rồi, nhưng vì chuyện mới rồi khiến tư tưởng vô tư của cậu lập tức trở nên vi diệu, dường như giới tính của một người trong bọn cậu đang xảy ra biến hóa.
Cậu nhớ tới Vương Thụy. Chẳng biết lúc cậu ta phát hiện bản thân thích Đầu to thì tâm trạng ra sao.
Giờ ngẫm lại, một vài cảm xúc của Thường Trấn Viễn quả là rất giống Vương Thụy trong một đoạn thời gian. Cùng là nắng mưa thất thường, dễ nổi quạu vì vài ba lý do vô lý, và cuối cùng, bọn họ có lựa chọn rời đi giống như nhau.
Hành vi ban nãy cảm thấy khó lòng dự đoán trở nên dễ hiểu sau khi biết được sự thật. Cậu cười khổ trong lòng, ý nghĩ này liệu có phải có nghĩa cậu đã tiếp nhận cách nói của Thường Trấn Viễn không?
Mùi máu trong miệng từ từ nhạt đi, suy nghĩ của Lăng Bác Kim vẫn rối ren, nhưng vẻ ngoài thì nhìn không khác gì lúc mới lên tầng.
“Em xuống mua cơm.” Cậu nói xong, mong mỏi nhìn Thường Trấn Viễn, đây là động tác cậu quen rồi, nhưng sau khi ánh mắt chạm phải thân thể trần truồng kia thì vội vàng chuyển tầm nhìn đi, đợi tới khi nghe được tiếng đáp lời hờ hững của Thường Trấn Viễn mới cất bước xuống dưới như được đại xá.
Theo tiếng bước chân dần xa, trong lòng Thường Trấn Viễn đã không còn khoái cảm mới nãy nữa, thậm chí còn cảm thấy hối hận.
Hắn lại trao quyền lựa chọn cho Lăng Bác Kim!
Đây tuyệt đối không phải điều Trang Tranh sẽ làm lúc tỉnh táo.
Trang Tranh lúc tỉnh táo hẳn sẽ làm như đối với Từ Tắc Thừa, dù là thích thì cũng có thể giữ bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, dùng ánh mắt của kẻ ở ngoài quan sát nhất cử nhất động của đối phương, sau đó cho điểm đối phương bằng thái độ khách quan, rồi quyết định kẻ đó có hợp với mình hay không. Dù cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó cũng không phải cơn xúc động của Trang Tranh gây ra. Mà trái lại, kẻ xúc động lúc ấy là Từ Tắc Thừa.
Nói tới đây khiến Thường Trấn Viễn tự dưng tò mò cuộc sống khác nhau giữa hai đời của Lăng Bác Kim và Từ Tắc Thừa. Trừ việc tên nằm vùng Từ Thắc Thừa vốn nên xuất hiện lại không xuất hiện ra, biểu hiện của bọn họ cũng rất khác nhau. Hắn không biết Lăng Bác Kim của hiện tại từng trải qua chuyện gì, nhưng về mặt bình tĩnh và ung dung thì rõ ràng là hơn hẳn Từ Tắc Thừa. Hay là, kiếp sống nằm vùng ba năm đã mài mòn tất cả kiên nhẫn của cậu?
Hắn chẳng thể nào biết được đáp án, nhưng có thể khẳng định được, người thay đổi không chỉ mình Lăng Bác Kim, Thường Trấn Viễn và Trang Tranh cũng có quá nhiều khác biệt. Hắn không muốn truy cứu những khác biệt này, truy cứu những biểu hiện khác biệt khi bản thân có những trải nghiệm khác biệt trong những hoàn cảnh khác biệt chẳng có ý nghĩa gì cả.
Giờ điều duy nhất hắn muốn làm là để Thường Trấn Viễn sống thoải mái dễ chịu ở đời này.
Di động thình lình vang lên.
Hắn với lấy áo mặc vào rồi mới lấy di động ra. Người gọi tới vậy mà lại là bố Thường lâu rồi không nghe thấy tiếng.
“Dạo này sống được chứ?” Bố Thường đang có hứng, ngữ khí lúc nói chuyện rõ ràng cao hơn đợt trước ba phần.
“Không tệ.” Thường Trấn Viễn di tắt thuốc.
“Ừ.” Tâm trạng của bố Thường hình như ổn định lại khi nói chuyện với hắn, tiếng nói sau đó không vui vẻ như câu đầu tiên, “Mùng ba tháng sau A Hải kết hôn. Con xin nghỉ tới một chuyến đi.”
Thường Trấn Viễn không biết A Hải là ai, nhưng hai chữ kết hôn này lần trước Lịch Sâm có nói, vì vậy hắn nhanh chóng vỡ vạc là cậu em “chưa từng gặp mặt” nọ, thầm nhíu mày, “Con phải hỏi trong cục đã.”
Bố Thường nói, “Để bố bảo thư ký Liêu làm.” Ông hơi mất kiên nhẫn.
Thường Trấn Viễn kiếm cớ trong lòng. Hắn không hề muốn về, nhà của Thường Trấn Viễn nghĩa là sẽ có rất nhiều dấu vết của Thường Trấn Viễn, bên người có một tên Lịch Sâm thường nhìn lom lom đã đủ phiền rồi, còn thêm một nhà họ Thường quan hệ lằng nhằng nữa nhất định sẽ gia tăng nguy cơ bị phát hiện. Dù không bị phát hiện thì đối phó với một đám thân thích không rõ lai lịch cũng đủ khiến hắn mệt bở hơi tai.
“Vé máy bay với tiền khách sạn bố sẽ bắn vào thẻ ngân hàng của con.” Bố Thường thấy hắn mãi chẳng trả lời, tưởng là chuyện tiền nong, bồi thêm một câu.
“…” Đây rõ ràng là không trâu bắt cho đi cày.
Chuyến đi câu cuối tuần định ra quá đúng lúc.
Khi Thường Trấn Viễn vẫn là Thường Trấn Viễn, Trang Tranh vẫn là Trang Tranh thì hắn đã thích câu cá rồi. Nhớ hồi đó Diêu Khải Long vẫn còn, hắn thường xuyên đi cùng Triệu Thác Đường, bàn chuyện công ty, chuyện Thành Vân Mạt, còn cả kế hoạch đối phó Diêu Khải Long nữa. Khi đó bọn hắn hùng tâm vạn trượng, có rất nhiều khát khao và tưởng tượng tươi đẹp về tương lai. Vẫn nhớ ước muốn lớn nhất khi đó của Triệu Thác Đường là mua một con Ferrari thời thượng, còn hắn thì là mua một tòa biệt thự có ao cá. Tiếc là sau này, Triệu Thác Đường chẳng hề mua Ferrari, gã có cả thảy ba con xe, Audi, Benz và BMW, giá trị xa xỉ, nhưng rất ít đụng tới. Hắn cũng không mua biệt thự, vì xem nhà xong phát hiện ra ở một mình trống trải quá.
Hắn ngồi một ngày trời trong công viên, ăn ba cái bánh mì, câu được năm con cá, cuối cùng thả hết đi. Rất nhiều ký ức ngỡ là đã phai nhạt lại hiển hiện mồn một trong đầu, giống như mới xảy ra hôm qua vậy, tới giờ Thường Trấn Viễn mới nhận ra trước đó hắn muốn buông tha Triệu Thác Đường không hề chỉ bởi không muốn vì gã mà phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình, mà là bởi Triệu Thác Đường đã trở thành chứng nhân cuối cùng của một Trang Tranh đã từng tồn tại huy hoàng.
Hắn hận Triệu Thác Đường, Triệu Thác Đường cũng hận hắn, nhưng không thể phủ nhận được rằng, bọn hắn đã từng là chiến hữu đáng tin nhất của nhau trên thế giới này, cuối cùng, cũng trở thành kẻ đặt dấu chấm hết cho sinh mệnh của nhau.
Tình tiết hoang đường, nhưng lại xảy ra thật.
Trên đường lái xe về nhà, chợt hắn rất muốn tới thăm khu mộ của Triệu Thác Đường, tiếc rằng trời tối lắm rồi, cuối cùng bỏ ý nghĩ này đi.
Tới dưới tòa nhà, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng năm.
Trong toà nhà chỉ có hai cửa sổ đang sáng, một cái ở tầng ba bên trái, một cái ở tầng bốn bên phải, tầng một và tầng năm đều tối thui.
Thường Trấn Viễn cầm túi cần câu đi lên, dừng lại trước cửa, mở cửa ra như thường ngày.