Chương 96: Kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường
Thời gian gửi tin nhắn cuối cùng là năm rưỡi chiều, tức là, cậu đợi ở sân bay đúng năm tiếng?
Cầm hành lý đi ra, Thường Trấn Viễn vô thức nhìn về nhóm người đang đón máy bay.
Một nhóm người mặt mày nhạt nhòa.
Hắn lên taxi, lúc báo địa chỉ, đáy lòng chợt tràn lên cảm giác gắn bó ấm áp. Căn phòng hắn ở hơn mười năm trước kia chẳng thể cho hắn thứ cảm giác này.
Ô-tô lao vun vút xuyên qua các tòa cao ốc.
Ký ức của Thường Trấn Viễn nhấn nút play trên từng con phố quen thuộc.
Ký ức của Trang Tranh, ký ức của Thường Trấn Viễn, hòa quyện với nhau.
Cuối cùng, hắn nhận ra mình quả nhiên có tuổi rồi, thời gian của Trang Tranh cách quá khứ của hắn chưa tới mấy tháng, thế mà đã trở nên xa xăm mờ ảo trong ký ức rồi.
Xe cuối cùng cũng tới dưới tòa nhà.
Khói bếp vấn vít, lại tới giờ cơm.
Nhà Đầu to tối om, người sắp kết hôn, chạy đôn chạy đáo là chuyện khó tránh.
Hắn mang hành lý xuống nhanh chóng lên tầng.
Trong hành lang có hàng xóm đi qua, lúc chào hỏi thế mà lại gọi hắn một tiếng Thường tiên sinh. Thường Trấn Viễn ngạc nhiên nhìn bà ta, là một cụ bà sáu mươi mấy tuổi, đeo kính mắt, mặt mũi hiền từ, nhớ loáng thoáng là có gặp mấy lần, biết bà ta ở tầng dưới, nhưng chẳng ngờ bà ta nhớ được tên hắn.
“Tiểu Lăng nhà cậu tốt quá, sửa ống nước rất nhanh chóng, còn bảo sơn tường giúp nhà chúng tôi nữa. Cảm ơn thằng bé hộ tôi nhé.” Bà cụ thấy hắn dừng bước, quay lại nói chuyện một lúc với hắn, thấy hắn không phản ứng gì mới biết ý rời đi.
Tới tầng năm, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng truyền ra mùi mì ăn liền nồng nặc.
Lăng Bác Kim nghe thấy tiếng động ra khỏi phòng bếp, một tay cầm bát một tay cầm đũa, kinh ngạc nhìn hắn, “Sư phụ?”
“Sủi cảo à?” Thường Trấn Viễn trở tay đóng cửa lại, thay giầy.
Lăng Bác Kim nói, “Em mua rồi, bỏ trong tủ lạnh. Giờ em đi nấu đây.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nấu một nửa trước đã.”
“Vì sao ạ?”
“Giữ một nửa dự phòng.”
Sự thật chứng minh Thường Trấn Viễn nhìn xa trông rộng. Khi hắn thu hành lý tắm táp xong đi xuống, canh thịt vỏ bột thương hiệu Lăng Bác Kim ra lò.
Thường Trấn Viễn đi tới trước mặt Lăng Bác Kim.
Lăng Bác Kim ấp úng giải thích, “Em không biết nước lại nóng tới vậy, vỏ lại mỏng như vậy, dán vào nhau sẽ dễ rách như vậy…”
“Đưa đây.”
Lăng Bác Kim đau khổ đưa canh thịt vỏ bột cho hắn.
“Tôi nói là, tạp dề.”
Nhìn Thường Trấn Viễn đeo tạp dề đi vào bếp, mặt Lăng Bác Kim hệt như nở hoa. Cậu tựa vào khung cửa, bưng tô canh, đôi mắt dán lấy bóng lưng Thường Trấn Viễn như cái máy hút bụi.
“Sư phụ mở di động chưa?” Cậu ra chiều vô ý hỏi.
“Có việc à?” Thường Trấn Viễn bỏ từng cái sủi cảo vào trong vỉ hấp.
Lăng Bác Kim nói, “Em gửi tin nhắn cho sư phụ.”
“Ờ.”
“Chẳng phải sư phụ bảo hôm qua về sao?”
“Có à?”
“Có. Sư phụ nói xong còn thêm một câu anh nhớ em lắm nữa.”
Thường Trấn Viễn quay đầu lại, Lăng Bác Kim cười láu lỉnh, bộ lông trên đầu nằm ngoan ngoãn, tựa như đang đợi người vuốt ve.
“Khi đó tôi đang nằm vùng.” Hắn lạnh tanh tìm đồ trong tủ lạnh.
Lăng Bác Kim chưa ngơi cười, “Đối phó ai? Lịch Sâm ạ?”
Cậu cười quá lâu, lâu tới nỗi Thường Trấn Viễn hơi mất kiên nhẫn, “Bố tôi.”
“…” Lăng Bác Kim nói ngập ngừng, “Là, ép hôn ạ?”
Thường Trấn Viễn đang cầm thớt hơi khựng tay lại, từ góc độ của Lăng Bác Kim, quả là có hiềm nghi đó. “Ừ.” Hắn đáp ậm ờ, sau đó thái đồ ăn.
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ.”
“Cậu rảnh lắm à?” Thường Trấn Viễn cầm dao, bực mình quay lại nhìn cậu.
Lăng Bác Kim nhanh chóng liếc qua dao và Thường Trấn Viễn, đặt tô lên bàn, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, “Em định hỏi, có cần em rửa đồ ăn đã không?”
Thường Trấn Viễn ung dung đặt dao xuống, “Lần sau việc này phải hỏi sớm.”
“Em biết rồi.” Lăng Bác Kim cho cả cái thớt vào bồn rửa.
Thường Trấn Viễn sờ trán bó tay, “Cậu định bao giờ chuyển đi?”
Lăng Bác Kim đang hì hục rửa bồn, nghe vậy hơi chững lại, mãi sau mới nói chậm rì, “Không chuyển không được ạ?”
“Cậu thấy sao?” Thường Trấn Viễn lấy thuốc ra châm lửa, thuận tay bật máy hút khói lên.
Tiếng vang ì ùng giống như một vách ngăn vô hình, giấu đi sự cứng ngắc khác thường trong lời nói của Lăng Bác Kim. “Em thấy như bây giờ rất tốt. Em mua đồ ăn rửa đồ ăn rửa bát, sư phụ nấu ăn và ăn.”
“Cậu không ăn à?” Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Lăng Bác Kim cười hề hề.
Thường Trấn Viễn dứt khoát chơi chiêu độc, đi tới cạnh bồn rửa, gẩy tàn thuốc vào trong giỏ rác, nói dửng dưng, “Cậu ở đây thì sau này tôi đưa người về nhà thế nào?”
Lăng Bác Kim đang vặn vòi nước thì khựng tay, ngón tay chậm rãi nắm lại, đánh bạo quay sang nhìn hắn, “Chúng ta, có thể thử xem.”
Thường Trấn Viễn thiếu điều nghẹn thuốc trong cổ họng, vịn tường ho sặc sụa.
Lăng Bác Kim vội vỗ lưng cho hắn.
Thường Trấn Viễn ném thuốc xuống sàn, giẫm giầy lên di tắt rồi mới cau mày nhìn cậu, “Cậu nói gì?”
Bàn tay Lăng Bác Kim đang đặt trên lưng hắn hơi chột dạ, nhưng sắc mặt nom rất bình tĩnh, “Sư phụ, chúng ta thử đi.”
“Thử là thế nào?” Thường Trấn Viễn xách mé bén nhọn, “Chăn rau, sau đó phủi mông rời đi?” Câu chăn rau của bố Thường thật sự gây ấn tượng sâu sắc cho hắn, tới nỗi bây giờ buột miệng nói ra.
Lăng Bác Kim ngây ra, “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn không biết rốt cuộc mình đang giận ai, Lịch Sâm? Lăng Bác Kim? Hay là Từ Tắc Thừa? Hoặc là, không biết đang giận thay ai, Trang Tranh? Thường Trấn Viễn ngày trước? Hay là Thường Trấn Viễn hiện tại?
Suy nghĩ mãi mới tỏ tưởng lại rối rắm vì Lăng Bác Kim.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Hắn bình tĩnh lại, nhàn nhạt nhìn cậu, “Đây không phải chuyện thử hay không. Hai tên đàn ông không như một nam một nữ, áp lực xã hội, áp lực dư luận, áp lức từ đơn vị công tác, còn cả trách nhiệm gia đình nữa.”
Lăng Bác Kim nói, “Chúng ta có thể bắt đầu từ tìm hiểu.”
“Tìm hiểu xong thì sao?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Lăng Bác Kim bị hỏi khó. Hai tên đàn ông, dù tìm hiểu xong thì cũng không có khả năng kết hôn, song trừ kết hôn ra thì tìm hiểu xong còn có thể phát triển theo phương hướng nào nữa đây? Chia tay à?
Thường Trấn Viễn nói, “Cuộc đời cậu vẫn đang điều chỉnh theo nền kinh tế thị trường, cuộc đời tôi thì đã bước vào nền kinh tế kế hoạch rồi. Bước đi chệch nhịp chẳng thể nào ở cùng nhau lâu dài.” Hắn vặn vòi nước vào, “Nên rửa rau thôi.”
“Không phải đâu.” Lăng Bác Kim chợt nói, “Người bước lớn đi chậm lại chút, người bước nhỏ đi nhanh hơn chút, thì vẫn có thể sánh bước cùng nhau.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu nghĩ kỹ càng rồi mới phản bác tôi hay phản bác tôi chỉ vì muốn phản bác?”
Lăng Bác Kim ngớp miệng.
Thường Trấn Viễn cắt ngang, “Nghĩ kỹ hẵng nói.”
“… Em sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Kỳ thật hắn không cần cậu suy nghĩ, hắn chỉ cần cậu lùi bước.
Thường Trấn Viễn tắt bếp, mở nắp nồi ra, trong làn hơi nước mịt mờ, gắp từng cái sủi cảo ra ngoài.
Chuyện thứ nhất khi trả phép đi làm, phát quà.
Thường Trấn Viễn phát từ đội cảnh sát hình sự tới đội phòng chống ma túy. Đương nhiên, số lượng khác nhau, đội cảnh sát hình sự một người một phần, đội phòng chống ma túy cả đội một phần.
Đầu to ôm lấy vai hắn, “Sao rồi? Cảm giác về nhà tốt lắm đúng không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh thì sao? Cảm giác chờ gả tốt lắm đúng không?”
Đầu to cười mất hết hình tượng, “Đến lúc đó nhớ uống thêm mấy chén đó nhé.”
Thường Trấn Viễn nhìn sang Cá nhỏ.
Cá nhỏ nói, “Em mất năm ngày mới quen được đấy.”
Thường Trấn Viễn nhìn Đầu to, “Bao giờ?”
“Hai tư tháng này.” Đầu to nói, “Có gấp chút chút, song thầy tướng bảo cưới hôm đó đảm bảo sống ân ái một đời.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tiền thưởng anh cho ông ta hẳn nhiều lắm.”
Ánh mắt Đầu to nhìn hắn từa tựa người lên bờ rồi đang nhìn người anh em vẫn còn giãy giụa dưới sông, “Chú em A Tiêu, đừng tị nạnh. Cậu yên tâm, anh nói với Trân Trân rồi, đến lúc đó nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một cô vợ xinh đẹp hiền lành. Đến lúc đó nhớ cảm ơn bà mối là được rồi. Người anh em, không cần cảm ơn!”
Cá nhỏ thấy Thường Trấn Viễn ra vẻ bất đắc dĩ, đột nhiên nói một câu, “Bản án Hầu Nguyên Côn sao rồi?”
Đầu to ngừng cười ngay lập tức, “Lão Hổ nói…”
“Ha ha ha…” Cá nhỏ và Gậy trúc lập tức cười váng.
Đầu to vậy mới biết mình bị chơi xỏ, “Làm việc phải nghiêm túc.”
Cá nhỏ nói, “Chuẩn bị tiệc cưới thế nào rồi?”
Đầu to ngượng nghịu lừng khừng một lúc mới nhỏ giọng nói, “Cũng hòm hòm rồi.”
Đùa giỡn xong, mọi người quay lại chuyện chính, nói về vụ án Hầu Nguyên Côn.
Đầu to nói, “Tuy kế hoạch thâm nhập của các cậu lần trước thất bại, nhưng phía lão Hổ thì thành công rồi, mà còn có đầy đủ dấu vết chứng minh Lỗ Dương Quang và em trai hắn là Lỗ Hải Ba dính líu tới việc buôn bán chất gây nghiện, bản án đã chuyển cho lão Hổ rồi. Trước mắt vẫn chưa có chứng cớ chứng minh Hầu Nguyên Côn liên quan tới vụ này, song chúng ta sẽ tiếp tục điều tr.a vụ cháy ở biệt thự của Triệu Thác Đường và mấy tên đàn em mất tích.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có manh mối không?”
Đầu to nói, “Chỉ có thể lần theo công ty và thân tín của Triệu Thác Đường để điều tra, tr.a chứng cứ vắng mặt khi ấy của bọn họ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không điều tr.a Hầu Nguyên Côn à?”
Đầu to nói, “Không có chứng cứ chứng minh lão có liên quan tới vụ án này, khó mà điều tr.a được. Với lại lão Hổ cũng không muốn chúng ta tiếp xúc nhiều với lão, tránh đánh rắn động cỏ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế Lịch Sâm thì sao?”
Mọi người lặng ngắt.
Đầu to thở dài, “Sếp bảo, tạm ngưng lại đã.”
Thường Trấn Viễn vỗ vai anh ta, “Yên tâm, thiện ác cuối cùng… rồi sẽ báo.” Hắn đã gặp báo ứng rồi thì sao bọn chúng không bị cho được!