Chương 2
Khi Lục Tử Dạ và Hàn nhi về đến Lục gia thì đã tối đen,bước vào nhà thấy dì Châu đang đứng bên ngoài cửa bếp,còn bên trong bếp vang lên tiếng của một cô gái:
"Dì Châu,tôi nghe thấy tiếng xe.Tử Dạ và Hàn nhi về rồi sao?"
Nghe giọng này đối với cha con anh là thực sự quen thuộc.Năm năm nay, ngày nào cô ta cũng đến Lục gia kiếm đủ cớ để đến.Lúc đầu, Lục Tử Dạ không cho đến nhưng Lam Thi cứ đến rồi làm ầm lên bây giờ anh kệ cô ta không nói gì nữa.Lục Hàn cũng ghét rất ghét Lam Thi,vì cô ta lúc nào cũng tự nhận mình là nữ chủ nhân Lục gia.Nhưng thằng bé biết, trong lòng ba nó thì chỉ có Mộ Vân-mẹ nó mới là nữ chủ nhân của Lục gia mà thôi.Lục Hàn bi bô chạy vào ôm dì Châu:
"Dì Châu! Con vừa đi thăm mộ mẹ con về."
Dì Châu thấy một cục bông nhỏ lao vào lòng,liền ôm Lục Hàn vào lòng,âu yếm lên tiếng:
"Thế là Hàn nhi được gặp mẹ như mơ ước rồi nhé."
Lục Tử Dạ bước vào trong mắt nhàn nhạt nhu tình.Anh lên tiếng nói với Lục Hàn:
"Hàn nhi vừa đi về, chưa thay quần áo mà đã ôm dì Châu."
Dì Châu nghe giọng của Lục Tử Dạ liền cúi chào:
"Cậu chủ,người đã về."
Lục Tử Dạ gật đầu hỏi:
"Cô ta lại đến?"
Dì Châu gật đầu:
"Xin lỗi cậu chủ.Tôi không ngăn được."
Lục Tử Dạ lắc đầu nói:
"Không phải tại dì.Mai đổi toàn bộ khóa là được.Chuyển sang khóa vân tay."
Dì Châu cung kính:
"Vâng!Cậu chủ."
Lam Thu nghe tiếng Lục Tử Dạ,liền chạy ra:
"Tử Dạ, anh về rồi?"
Lục Tử Dạ lạnh lẽo nhìn cô ta nói:
"Tôi về hay đi liên quan gì đến cô?Từ bao giờ Lục gia thành cái chợ muốn đến là đến?"
Lam Thi run rẩy chưa bao giờ Lục Tử Dạ như vậy với cô,trước kia không nói gì mặc kệ cô ta.Nhưng bây giờ, lại thể hiện như thế này cô có cảm giác không ổn.Lục Tử Dạ kéo Lục Hàn lên tầng,để lại câu nói cho dì Châu:
"Nửa tiếng nữa tôi không muốn nhìn thấy người không muốn nhìn.Và dì chuẩn bị chút đồ ăn cho Hàn nhi nó chưa ăn gì."
Dì Châu "dạ"một tiếng,quay sang Lam Thi nói:
"Lam tiểu thư mời."
Lam Thi hậm hực bước ra tay nắm chặt lại:
"Lục Tử Dạ!tôi không tin không bước vào được Lục gia."
------------------------------
Tại một quán bar nằm trung tâm thành phố,trong căn phòng tổng thống.Một cô gái đi vào,hai tên bảo vệ canh cửa nhìn thấy cô gái liền cung kính:
"Trương tiểu thư."
Cô gái đó gật đầu,mở cửa bước vào.Đặt túi xách lên ghế.Một giọng nói vang lên từ phía gần cửa sổ:
"Vừa đi thăm chồng và đứa con trai của em sao?"
Mộ Vân cười nhạt:
"Có thể xem là như vậy."
Giọng cười lạnh lùng vang lên:
"Lục Tử Dạ đối với em như vậy mà em vẫn không quên được hắn sao?"
Mộ Vân bước đến quầy rượu rót một cốc rượu:
"Giống anh mãi không quên được Mạnh Lạc."
Người đàn ông đó vỗ tay,nói:
"Ví dụ rất hay."
Mộ Vân lại cất tiếng:
"Việc năm đó anh điều tr.a được gì chưa?"
Người đàn ông lại cất tiếng:
"Được chút ít.Anh sẽ cho em câu trả lời sớm nhất.À Phong có gửi cả thiệp mời cho em đó.Đi chứ?"
Mộ Vân mân mê miệng ly rượu, bâng quơ đáp:
"Mời cả Tử Dạ?"
Người đàn ông lại đáp:
"Tất nhiên rồi.Bạn bè với nhau mà không mời thì không được."
Mộ Vân gật gù nói:
"Tiêu tổng đã mời và Thượng tổng lại lên tiếng như thế này.Em nào dám không đi."
"Ha ha..."
Người đàn ông bật cười.Rồi cả căn phòng chìm vào trong im lặng.
~còn tiếp~