Chương 11
Sau khi cuộc họp cổ đông chấm dứt,Lam Thi đuổi theo Mộ Vân:
"Trương Huyền."
Mộ Vân quay lại:
"Phó tổng Lam,có chuyện gì không?"
Lam Thi thở hồng hộc vì mệt,đáp:
"Tôi có chuyện muốn nói với cô"
Mộ Vân gật đầu:
"Được thôi."
Rồi cô vẫn đi trước ra ngoài,bước vào một quán cafe đối diện công ty,Mộ Vân ngồi xuống trước nhìn Lam Thi đang từ từ vào.Cô nhắn cho Thượng Hy một cái tin nhắn:
"Đã hoàn thành bước một.Chuẩn bị bước hai"
Xong cô cất điện thoại đi,Lam Thi cũng sang đến nơi:
"Cô nói như vậy trong cuộc họp là có ý kiến gì?"
Mộ Vân nhàn nhạt trả lời:
"Không muốn mất đi số tiền đã đầu tư."
Lam Thi nhíu mày:
"Cô có 15% cổ phần công ty Lam thị từ lúc nào?"
Mộ Vân hỏi vặn lại:
"Cũng như cô có 3% cổ phần Lục thị từ bao giờ?"
Lam Thi nghe vậy run rẩy hỏi lại:
"Sao cô biết chuyện này?"
Mộ Vân nghịch ly nước trước mặt,thả ra từng chữ:
"Đừng quên chủ tịch của Lục thị bây giờ và anh rể tôi có quan hệ như thế nào với nhau."
Nghe vậy Lam Thi run rẩy hỏi tiếp:
"Tử Dạ cũng biết chuyện này?"
Mộ Vân nhíu mày:
"Nghe thân thiết nhỉ?Cô nghĩ cô giấu được hay sao?Một cổ đông không bao giờ thấy mặt với con người như Lục Tử Dạ thì tìm hiểu ra là chuyện sớm hay muộn thôi."
Lam Thi thất thần,ai mà không biết Lam thị và Lục thị xưa nay vẫn cạnh tranh với nhau chứ.Nên lúc thu mua được 3% cổ phần Lục thị Lam Thi đã rất khổ sở,mà cũng không dám xuất hiện ở cuộc họp cổ đông của Lục thị.Bây giờ thì tốt rồi Lục Tử Dạ đã biết rồi,anh ta từng tuyên bố với truyền thống không hợp tác với Lam thị,không qua lại với người nhà Lam thị,tóm lại là Lục gia và Lam gia nước sông không phạm nước giếng.
Nếu để người ta biết được chắc chắn là ba sẽ nổi giận,Lam Thi cô có thể sẽ bị xóa khỏi danh sách thừa kế của ông nội,đặt biệt là Lam Kì cô ta sẽ lợi dụng cô hội này để khiêu khích cô.
Nhìn sắc mặt của Lam Thi,Mộ Vân đứng lên nói:
"Tôi nghĩ chắc cô biết nên làm như thế nào.Tôi đi trước."
Trước khi đi ra ngoài,Mộ Vân quay lại:
"À quên! Thượng Hy và Lãnh Phong nhờ tôi chuyển lời tới cô, là tốt nhất tránh xe Lục Tử Dạ và Lục Hàn ra không..."
Mộ Vân dừng lại một chút lại tiếp tục nói với giọng lạnh lẽo:
"Họ sẽ lấy Lam gia nhà cô, để an ủi Mộ Vân dưới suối vàng."
Nói xong cô quay đi,không thèm nhìn biểu hiện của Lam Thi.
Ngồi trong quán một mình,Lam Thi tiêu hóa hết những điều Mộ Vân vừa nói,cô ta bắt đầu hoảng hốt:
"Không lẽ chuyện năm năm trước đã bị tìm ra gì rồi sao?Không thể nào chuyện lâu như vậy rồi mà?Không được mình phải hỏi anh hai mới được."
Lam Thi gọi cho Lam Âu xong cũng đứng lên ra về,cả hai không ai để ý đến sau bước tường phía trước có một bóng người khá quen thuộc với cả hai:Lục Tử Dạ
Bước ra khỏi bức tường,Lục Tử Dạ nheo mắt nhìn ra cửa,anh nghĩ:
"Đây là trùng hợp hay sao?Sao Trương Huyền biết nhiều chuyện của Lục gia thế?Và còn biết khá rõ?"
Lục Tử Dạ trầm ngâm,hôm nay anh ra đây gặp khách hàng nhưng họ bận,anh đang chuẩn bị về thì vô tình nghe được cuộc đối thoại trên,chắc chắn là anh phải tìm hiểu thêm về cô gái tên Trương Huyền này rồi.Không chỉ ngoại hình giống Mộ Vân,cách nói chuyện cũng khá giống.Nếu Trương Huyền là Mộ Vân thì...
Nghĩ đến đây trong lòng Lục Tử Dạ lại có chút phấn khởi chút xúc động,anh gọi điện cho thư ký:
"Tôi Lục Tử Dạ đây."
"..."
"Tìm hiểu về Trương Huyền cho tôi."
"..."
"Phải tất cả."
"..."
"Được tôi về ngay."
Rồi Lục Tử Dạ nhanh chóng đi ra ngoài,trở về công ty.Nhưng tâm tình anh vẫn có chút kích động.
~còn tiếp~