Chương 13

Giờ tan tầm, Lục Tử Dạ đứng dưới sân khu chung cư nơi Mộ Vân sống đợi cô xuống. Tự nhiên anh cảm thấy hồi hộp như kiểu đến đưa cô dâu nhà mình về (=…=), anh tự chửi:
"Mọi ngày mày mạnh dạn lắm mà! Sao hôm nay lại run thế này. Cô ấy là vợ mày mà, run cái quái gì. "


Đứng một lúc thì, Mộ Vân đi xuống tay cầm vali tay đeo túi xách nhìn thấy bóng dáng cô, Lục Tử Dạ lật đật chạy lại:
"Đưa vali đây, tôi cất vào cốp xe cho. "
Mộ Vân không phản đối đưa vali cho anh, cất vali vào cốp xong Lục Tử Dạ lại chạy nhanh đến mở cửa xe cho Mộ Vân. Lúc này, Mộ Vân mới lên tiếng:


"Tôi tự có tay, anh làm như tôi là mấy cô tiểu thư bị nhốt trong nhà kính vậy! "
Lục Tử Dạ nghe vậy, anh nhỏ giọng:
"Trong mắt anh, em lúc nào cũng là cô tiểu thư nhỏ hết. "
Mộ Vân nghe không rõ hỏi lại:
"Anh nói gì? "
Lục Tử Dạ lắc đầu:


"Không có gì, tôi bảo đây là nhiệm vụ của cánh đàn ông mà. Cô đừng để ý. "
Mộ Vân gật đầu không nói gì ngồi vào ghế phụ, Lục Tử Dạ cũng không nói gì thừa nhanh chóng đi vào xe. 


Ngồi trong xe, tâm tình Mộ Vân rất loạn không như vẻ bề ngoài của cô. Đã lâu rồi cô không ngồi chung xe với anh, sao cô lại không hiểu ý của Thượng Hy và Lãnh Phong cơ chứ. Hai người họ sợ cô sẽ xa cách với Lục Tử Dạ, nên mới bày ra cái trò dở hơi này. Xe bắt đầu chuyển bánh về hướng Lục gia, trên xe không ai nói với ai câu nào không khí trong xe rất khó chịu. Mãi cho đến khi, Lục Tử Dạ bất ngờ lạc tay lái đâm vào vệ đường. Mộ Vân hoảng hốt, cô bắt lấy tay lái của Lục Tử Dạ bẻ ngược lại để tránh cho xe va chạm với giải phân cách. Khi xe dừng hẳn lại, Mộ Vân quay sang nhìn Lục Tử Dạ thấy anh đang nhíu mày thật sâu trán thì đầy mồ hôi lạnh rơi xuống. Cô hoảng hốt lay anh:


"Lục Tử Dạ, anh bị sao vậy? "
Lục Tử Dạ lắc đầu:
"Tôi không sao, nghỉ một lát sẽ đỡ. "
Cô biết anh muốn giấu nên cũng không vạch trần, cô chỉ gật đầu:
"Vậy được, chúng ta đổi ghế. Anh đọc địa chỉ đi tôi lái cho, anh nghỉ ngơi đi. "


available on google playdownload on app store


Mặc dù không muốn, nhưng Lục Tử Dạ dưới sự ép buộc của Mộ Vân đành phải sang ghế phụ ngồi. Trước khi Mộ Vân khởi động xe, Lục Tử Dạ vẫn không an tâm bảo:
"Hay em để tôi lái cho, còn chút nữa là về tới nhà tôi rồi. "


Nhưng đáp lại là cái nhìn sắc lạnh của Mộ Vân, làm cho Lục Tử Dạ khẽ rùng mình. Vẫn giống lúc trước, Mộ Vân giận anh ánh mắt sắc lạnh. Mộ Vân không hỏi nhiều, cô chỉ hỏi khu nhà Lục gia rồi an ổn lái xe. Còn Lục Tử Dạ vì cơn đau đột ngột đến, làm anh không chịu nổi mà túa mồ hôi lạnh ra. Dần dần Lục Tử Dạ mê man, thấy Lục Tử Dạ như vậy Mộ Vân đạp ga nhanh chóng về Lục gia. 


Đến cổng,dì Châu đã chạy ra vì ban nãy Mộ Vân dùng điện thoại của Lục Tử Dạ gọi cho dì Châu. Vừa dừng xe Mộ Vân nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến đỡ Lục Tử Dạ xuống xe dưới sự trợ giúp của dì Châu liền đưa Lục Tử Dạ lên tầng. Bác sĩ tư nhân cũng được gọi đến rồi, trong lúc đợi bác sĩ khám cho Lục Tử Dạ thì Mộ Vân mở cốp xe ra lấy vali. Trước đó, được lệnh của cậu chủ nên phòng của Mộ Vân đã được dọn dẹp xong. Dì Châu đi đến nhận vali từ tay Mộ Vân, nói:


"Trương tiểu thư, mời cô theo tôi lên phòng. Ban sáng cậu chủ đã dặn dò dọn phòng cho cô. "


Mộ Vân không nói gì chỉ gật đầu, lúc đi ngang qua căn phòng ở tít trong-căn phòng cũ ngày xưa của cô và Lục Tử Dạ. Cô chần chừ mãi không đi chỉ nhìn căn phòng đó, dì Châu thấy cô cứ mãi nhìn căn phòng đó liền giải thích:


"Đó là phòng cũ của cậu chủ và cô chủ. Nhưng sau khi, cô chủ mất hai năm thì cậu chủ không cho ai vào đó. Kể cả Hàn nhi. "
Mộ Vân lúc này mới cất tiếng:
"Sau khi cô chủ mất hai năm? "
Dì Châu gật đầu:
"Đúng rồi, cô có điều gì sao?"
Mộ Vân vội lắc đầu:


"Không có gì, thôi dì đưa tôi về phòng đi. Rồi còn qua xem Lục thiếu nữa. "


Dì Châu không nghi ngờ gì, liền tiếp tục đưa Mộ Vân đi về căn phòng trên tầng hai. Nhưng Mộ Vân thì khác, ngoài mặt cô không có gì khác nhưng trong lòng cô lại rất loạn, nếu cô nhớ không nhầm. Thì cái sau hai năm dì Châu bảo, cũng là cái lần bất ngờ gặp anh trong quán bar và bất đắc dĩ cô phải nhờ Thượng Hy giúp né anh. Rồi cũng vì lần ý mà mang lại bao nhiêu rắc rối cho Thượng Hy, tại sao lại lúc đó? 


Bước vào phòng, cô thoáng giật mình vì nó vẫn là kiểu trang trí lúc trước tự tay anh trang trí vẫn bị cô chê là quê mùa. Tại sao hôm nay anh lại trang trí căn phòng này? Cô kinh hãi hỏi lại dì Châu:
"Có phải chúng ta đi nhầm phòng? "
Dì Châu lắc đầu:


"Không nhầm, đây chính là phòng cậu chủ bảo để cô dùng khi ở đây. "
Mộ Vân gật đầu:
"Được rồi, dì sang xem Lục thiếu trước đi. Tôi thay đồ một chút rồi tôi sang. "
Dì Châu gật đầu:
"Vâng tôi sang trước, cô từ từ rồi sang sau. "


Mộ Vân bước vào phòng, cô ngồi thụp xuống sau cửa. Mọi sự mạnh mẽ của cô đã tan vỡ khi nhìn thấy căn phòng này, có lẽ cô quá tự tin vào sức chịu đựng của mình. Nhưng khi nhìn thấy anh người toát mồ hôi lạnh khi ở trên xe, nhìn thấy căn phòng anh chuẩn bị cho cô, thì mọi sự mạnh mẽ của cô đều tan vỡ. Lúc này đây, cô cho phép mình được khóc vì cô đã không chịu được sự quan tâm này của anh. Cô cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng không đây chỉ là vỏ bọc mà thôi, khi gặp anh mọi vỏ bọc của cô đều tan vỡ cả. Cô ghét bản thân mình quá yếu đuối khi gặp anh, cô ghét cái vỏ bọc này làm cô không thể nhào vào lòng anh mà khóc. Cô ghét bản thân mình. Bây giờ cô phải làm sao? 


~còn tiếp~






Truyện liên quan