Chương 11: Không biết thuộc về nơi nào

Ăn cơm tối xong, Lục Sênh và Từ Tri Diêu phải về nhà làm bài tập. Hai người bọn họ đều học lớp 6, gần một tháng nữa sẽ phải tham gia thi thử lần đầu.
Nam Phong hỏi bọn họ: "Hai em muốn lên cùng một trường trung học?"


Từ Tri Diêu đáp: "Huấn luyện viên lại hỏi thừa nữa rồi, vấn đề không phải là bọn em muốn lên cùng một trường trung học hay không, ngoài ở đó, bọn em còn có thể đi đâu nữa."


Nam Phong hiểu rõ, bây giờ bọn nhỏ muốn học lên đều phải nhìn thành tích, Từ Tri Diêu nói như thế, có thể thấy được đây là hai trường tiểu học nhỏ. Da mặt Từ Tri Diêu dày, không đổi sắc, không cảm thấy việc học trường nhỏ làm hổ thẹn, nhưng Lục Sênh lại có chút ngượng ngùng, đầu nhỏ cúi thật thấp, dù sao cũng lo lắng Nam Phong sẽ vì thế mà không thích mình.


Nhưng Nam Phong lại chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trước của trường Thụ Thanh có trạm xe buýt, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng có thể ngồi xe buýt về nhà. Ba người cùng nhau đợi ở trạm xe, xe buýt đầu tiên tới là xe của Lục Sênh.


Nam Phong đưa mắt nhìn cô lên xe, nhìn cô sáng ngời đứng bên trong xe buýt vẫy vẫy tay với anh, đột nhiên anh nhớ tới con hẻm nhỏ cũ rích dơ dáy bẩn thỉu đến nhà cô. Lúc này hẳn là hẻm nhỏ kia vẫn đen sì, chưa có đèn đường, một cô bé như cô, ngộ nhỡ gặp phải biến thái...


Đúng lúc này, Từ Tri Diêu nói: "Một mình tiểu sư muội về nhà, có thể có người xấu bắt cóc cô ấy không?"
Mắt thấy của xe sắp đóng, Nam Phong quyết định lên xe. Cũng may hành động của anh nhanh nhẹn, không bị cửa xe kẹp lại. Chú lái xe không hài lòng mắng một câu: "Sớm sao không lên?"


available on google playdownload on app store


Nam Phong ôn hòa gật đầu với ông ấy một cái: "Xin lỗi."
Chú lái xe không ngờ anh lại có phong độ như thế, vì vậy thần sắc hòa hoãn, nghiêm túc gật đầu đáp lại anh.
Nam Phong đi tới bên cạnh Lục Sênh, thấp giọng nói: "Anh đưa em về."
"Cảm ơn huấn luyện viên." Lục Sênh rất cảm động.


Mở của sổ xe buýt ra, Nam Phong nghe được Từ Tri Diêu ở bên ngoài đang lớn tiếng nói chuyện với mình: "Huấn luyện viên, em cũng có khả năng bị người xấu bắt cóc đó, anh không sợ sao?"
Nam Phong: "Không sợ."
Từ Tri Diêu: QAQ
Trong âm thanh tan nát cõi lòng của Từ Tri Diêu, chú lái xe nói một câu: "Đứng vững."


Sau đó, đạp chân ga một cái, vèo....
Xe buýt phi mạnh lên phía trước giống như chó điên.
Nam Phong lảo đảo thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mà anh phản ứng nhanh, nhanh chóng nắm được tay vịn. Lúc này cuối cùng anh mới hiểu, câu "đứng vững" kia của lái xe hoàn toàn không phải là khách sáo... -_-#


Có một đại đội hành khách có cùng cảnh ngộ với anh, toàn bộ khách đứng gần như không có ai may mắn thoát khỏi, nhưng lại thấy toàn bộ hành khách trên xe giống như chim cánh cụt hoạt động trên mặt băng, cùng quay ngược lại về phía sau xe.


Lục Sênh vốn đứng đối mặt với Nam Phong, phát sinh biến cố cô không thể nắm được tay tay vịn, vì vậy liền đâm đầu vào ngực Nam Phong. Hơi thở sạch sẽ trong trẻo lạnh lùng xa lạ khiến cô có chút hốt hoảng, vội vàng đứng ngay ngắn lần nữa, giọng nói không mạch lạc: "Thật thật thật thật...xin lỗi!"


Tự nhiên Nam Phong không thể trách cô: "Không sao." Thấy Lục Sênh đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào, Nam Phong sợ cô xấu hổ, nên nói: "Lần đầu anh ngồi xe buýt."
Quả nhiên lực chú ý của Lục Sênh bị chuyển đi: "Vậy sao? Cảm giác như thế nào?"


"À, không khác đi máy bay là bao, chẳng qua là không có chỗ ngồi thôi."
Đến trạm xuống xe, đi vào hẻm nhỏ, Nam Phong phát hiện tình huống thực tế tốt hơn anh dự trù một chút, ít nhất có đèn đường.


Ánh đèn đường kia lờ mờ, trơ trọi một mình, yếu đuối, giống như lúc nào cũng có thể bị đêm đen nuốt hết, rồi lại ương ngạnh lộ ra trong bóng tối.


Nam Phong cũng không biết tại sao, đột nhiên cúi đầu nhìn cô bé bên cạnh. Cô bé cao gầy teo, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đường cong khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn bộc phát vẻ nhu hòa sạch sẽ, ánh mắt đen trong suốt mà óng ánh, ánh mắt cô giống như ánh đèn này, yếu đuối mà kiên cường.


Lục Sênh còn nhắc nhở anh: "Ở đây đi chậm một chút, thím Lý thích hắt nước trước cửa. Không cần dựa vào tường, cũng không cần chạm vào tường, nghe nói trên tường có bọ cạp."
Đột nhiên Nam Phong nói: "Nhà em chỉ có hai người, em và mẹ thôi sao?"


Lục Sênh ngẩn ra, cô đứng lại, ngửa đầu nhìn anh. Anh che ánh sáng, gương mặt mơ hồ, chỉ còn lại bóng dáng cao cao to to. Lục Sênh không biết tại sao anh lại hỏi như thế, nhưng anh hỏi, cô cũng sẽ không không trả lời, vì vậy cô cúi đầu nhỏ giọng "Vâng" một tiếng.


Đột nhiên Nam Phong cảm thấy khó chịu, không biết nên nói gì.
Sau khi đưa Lục Sênh về nhà, Nam Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, chưa tới tám giờ.


Anh không biết mình nên đi nơi nào, không muốn về nhà, cũng không muốn trở về ký túc xá trường học - cũng không phải là anh không biết hòa đồng, mà thật sự là anh không có tiếng nói chung với các bạn cùng phòng.


Gần đây mỗi lần đến ban đêm, anh sẽ lâm vào tình cảnh không biết nên làm thế nào như thế này. Thế giới của anh đã từng được tennis chiếm giữ, mỗi ngày anh đều bận rộn mệt mỏi, mệt mỏi nhưng phong phút. Hiện tại đột nhiên tennis rút ra khỏi sinh mệnh của anh, anh chợt cảm thấy mình giống như cây bèo, trôi trôi bay bay, không biết nên đi về hướng nào.


Như đã nói, bèo còn có thể nước chảy bèo trôi, còn anh thì sao?
Lúc này điện thoại của Lăng Tuấn Vũ gọi tới.
Lăng Tuấn Vũ là bạn của Nam Phong, lớn hơn anh hai tuổi, năm nay sắp tốt nghiệp đại học. Người này là con nhà giàu điển hình, am hiểu nhất chính là sống cuộc sống tiêu sái phóng túng.


Nam Phong nhìn thông báo cuộc gọi tới, nghĩ thầm, ừ, có chỗ đi rồi.


Hộp đêm Queen là nơi mà Lăng Tuấn Vũ thường đi, nơi này nguy nga lộng lẫy, mười phần cường hào. Nam Phong tới hộp đêm, quen cửa quen nẻo âm thầm đi vào phòng bao, nhóm người Lăng Tuấn Vũ đã tới rất nhiều, nam nam nữ nữ ngồi chung một chỗ uống rượu vui chơi.


Thấy Nam Phong, Lăng Tuấn Vũ cười híp mắt dùng ngón tay chỉ anh: "Tới muộn, phạt rượu phạt rượu!"


Vẻ ngoài của Lăng Tuấn Vũ mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, tùy tiện đặt trong kịch truyền hình cũng có thể diễn thành người làm công việc bí mật, mà tình huống thực tế cũng là vậy, anh ta dùng tính mạng để thuyết minh cái gọi là [Nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo].


Nam Phong dùng tám chữ để tổng kết con người anh ta: Ra vẻ đạo mạo, ngũ độc( ) đều đủ.
( ) ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc.


Làm vận động viên thì Nam Phong hoàn toàn không hút thuốc lá, rượu cũng uống ít, bây giờ nghỉ thi đấu hai tháng, thế nhưng anh lại thả lỏng hơn bất kỳ ai. Lăng Tuấn Vũ phạt rượu, anh liền mặt không đổi sắc uống hết một cốc bia. Người xung quanh ồn ào một hồi, cũng không biết là người nào, lại đưa tới một cốc.


Nam Phong không nhận. Anh không phải kẻ ngu.
Người chuyển rượu cũng không tức giận, cười hì hì: "Ơ, Nam thiếu gia, sao lại không cho em chút mặt mũi thế này?"


Nam Phong nghe vậy, lúc này mới liếc mắt nhìn người nọ, là một cô gái, mắt mở tơ, môi đỏ mọng như lửa, cô ta đón ánh mắt của anh, nhẹ nhàng vén mái tóc đen dày, nâng khóe môi cười nhìn anh.
Ánh mắt Nam Phong nhẹ nhàng chuyển xuống dưới.


Cô ta mặc một chiếc váy rất nhỏ, ngực hở rất thấp, đơn giản không lấn át được bảo vật của cô, làn váy rất ngán, lộ hai chân dài trắng nõn nà. Ánh mắt Nam Phong xuống dưới thì đúng lúc đó cô ta nhẹ nhàng cọ chân một chút.


Tầm mắt của anh lại không giữ lại ở vóc người kiêu ngạo của cô ta, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, liền rất có phong độ thu hồi lại, lại nhìn ánh mắt của cô ta lần nữa, ánh mắt anh nhu hòa như nước.
Cô ta cảm thấy cô ta sẽ bị ánh mắt ôn hòa sạch sẽ của anh hòa tan.
Sau đó anh hỏi: "Cô tên gì?"


"..." Trong nháy mắt, mặt của cô gái đó xanh lét.
"Hahaha!" Đột nhiên Lăng Tuấn Vũ tiến lại gần nắm bả vai của Nam Phong, cười to: "Tôi nói cậu không phải vậy chứ? Đây là đại mỹ nữ Nancy, lần trước hai người còn uống rượu với nhau đó, quên rồi sao?"
"Ừ."


Nancy có chút tức giận, lại không dám nổi giận, cô ta chỉ chỉ nhóm người, cười nói: "Nam thiếu gia không nhìn được tôi, tôi đi tìm bọn họ chơi."
Nam Phong cũng không giải thích vấn đề [Có nhìn được hay không], Lăng Tuấn Vũ không ngăn cô ta, Nancy có chút thất vọng.


Sau khi Nancy đi, Lăng Tuấn Vũ lại ôm bả vai của Nam Phong, câu được câu không nói chuyện phiếm với anh. Nói qua nói lại, đột nhiên anh ta hỏi anh: "Ai, Kiều Vãn Vãn muốn tham gia Wimbledon thanh thiếu niên, cậu có biết không?"
Rời khỏi mấy tháng, lần đầu tiên nghe được chữ [Wimbledon], thật sự có loại cảm giác mấy đời rồi.


Nhưng anh cũng không muốn nghe đến từ này. Anh tới giải buồn, chứ không phải là tới tìm kích thích.
Lăng Tuấn Vũ không nhận được câu trả lời của anh, liền ngạc nhiên nói: "Không thể nào, cậu không nghe sao? Cô ấy là sư muội của cậu mà."
Đột nhiên Nam Phong nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.


Cái nhìn này khiến Lăng Tuấn Vũ lập tức im bặt, nín nửa ngày, anh ta lại hỏi: "Gần đây hai người không liên lạc sao?"
Nam Phong cau mày, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Có cần tôi nhắc nhở anh không, Vãn Vãn mới chỉ có mười sáu tuổi thôi."


Lăng Tuấn Vũ lập tức bùng nổ: "Này này này, cậu đang nghĩ đi đâu rồi? Tôi cùng lắm chỉ là người ái mộ cô ấy thôi, người ái mộ, có hiểu không? Tôi có hạ lưu như vậy sao?"
"Có."


"Cậu! Có phải cậu ăn lửa không? Lười quan tâm tới cậu! Tiểu Tuyết, tới đây uống rượu với anh!" Lăng Tuấn Vũ nói xong cũng không để ý tới Nam Phong, chạy tới chỗ cô gái kia uống rượu.
Nam Phong cũng lười để ý đến anh ta.


Một mình vùi người trong ghế salon mềm mại, miệng nhỏ uống rượu đỏ, nhìn trai thanh gái lịch trước mặt làm yêu. Kỳ lạ, ồn ào náo nhiệt, nhưng anh lại giống như không thuộc về thế giới này, lại giống như đang cúi đầu nhìn thế giới này, nhưng dù nói thế nào, ở một trình độ nào đó, tiếng động ồn ào có thể bổ sung tịch mịch. Như vậy là đủ rồi.


Nancy đợi ở đó không xa, thỉnh thoảng lén nhìn Nam Phong một cái. Đàn ông cũng không có dụng tâm chải chuốt trang điểm, cả người mặc trang phục sạch sẽ đơn giản, nhưng lại có độ cực khổ của đàn ông thuộc về riêng mình. Vì từng là vận động viên, vóc người đẹp đến khó tin, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt nhỏ hẹp tinh xảo, ánh mắt sáng, tùy tiện quét một vòng tới dây, ánh mắt lạnh nhạt này, thật sự con mẹ nó làm người ta mất hồn mất vía. Trên mặt có một vết sẹo nhỏ hẹp, vạch một đường vừa đủ, ngoại trừ vị đàn ông chính là vị đàn ông.


"Nhìn gì thế?" Đột nhiên Tiểu Tuyết tới cạnh Nancy, tò mò hỏi.
Nancy bĩu bĩu môi, nhìn về phía Nam Phong: "Tôi muốn ngủ với anh ấy."
Tiểu Tuyết: "Người nào con mẹ nó không muốn ngủ với anh ta."
Nancy: -_-#


Cô ta cố gắng hạ quyết tâm lần nữa, vì vậy chậm rãi tiến tới giống như mèo. Lúc này Nam Phong để ly rượu xuống, móc một điếu thuốc ra, Nancy vô cùng biết nhìn, không đợi Nam Phong chạm vào bật lửa, cô ta "Tạch" một cái, ngọn lửa sáng ngời hiện lên.
Nam Phong hơi nghiêng về phía trước, châm thuốc lá: "Cảm ơn."


Nancy nâng môi nhìn anh, ánh mắt quyến rũ như tơ, cô ta cẩn thận tiến sát vào, thổi một hơi vào tai của anh: "Nói một câu cám ơn là được?"
"Ừ, cô muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Anh cố gắng đè nén âm thanh trầm thấp xuống, cô ta cảm thấy lỗ tai của mình có thai rồi.
Nancy: "Anh hôn em một cái được không?"


Nam Phong nghiêng mặt sang nhìn thẳng vào mắt cô ta, anh khẽ cười một cái: "Tôi không biết." Hai người cách nhau quá gần, khói thuốc lá phun đến mặt cô ta, cô ta có chút mê man.
"Em dạy cho anh." Cô ta nói xong lời này, không thấy bị phản đối, như lấy được khích lệ lớn lao. Chuyển cơ thể, lập tức ngồi trên đùi anh.


Anh không động, yên lặng nhìn cô ta.
Nancy chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy. Thành thục hơn cậu bé một chút, ngây ngô hơn đàn ông một chút, vừa đúng, lại không có chút giả tạo cùng làm bộ nào, cười như không cười, đuôi mắt mang một chút xíu phong tình, gần như muốn bao phủ người khác.


Cô ta giữ mặt anh, chậm rãi cúi xuống, muốn hôn.
Không có gì có sức dụ hoặc hơn sự sa đọa, cô ta tin chắc.
Cô ta gần như thành công.
Nhưng, đột nhiên anh nghiêng đầu đi, tránh môi thơm cô ta đưa lên.


Nancy còn đang vùi lấp trong cảm giác khổ sở lúc sắp thành công lại bại trận, ánh mắt có chút mệt mỏi, dừng lại ở hõm cổ khêu gợi của anh.
Giọng nói của Nam Phong không nhanh không chậm: "Cô nặng quá."


Cô ta xấu hổ mà ảo não, bỏ qua Nam Phong chạy về đống người, không biết nói nhỏ gì đó vào tai Lăng Tuấn Vũ. Một lát sau, dường như Lăng Tuấn Vũ quên mất hiềm khích lúc trước, lại cười hề hề chạy lại gần, ôm bả vai Nam Phong: "Nghe nói cậu thích tinh khiết? Anh trai tìm cho cậu một người nhé?"


Nam Phong dùng ánh mắt ngu - ép nhìn anh ta: "Chỗ này có tinh khiết?"






Truyện liên quan