Chương 29: Bánh ngọt và thùng rác

Edit: Peiria
Trường thể thao Thụ Thanh không có sân tennis trong nhà, nhưng mùa đông bảo học viên đánh tennis bên ngoài, đừng nói đứa nhỏ, đến vợt tennis cũng không chịu được.
Cho nên Nam Phong đã nghĩ ra một chủ ý.


Trong trường có hai phòng dạy bóng bàn lớn, từ khi trường thể thao Thụ Thanh xuống dốc, tài nguyên bị ngâm nước, hiện tại các phòng bóng bàn đều trống rỗng. Nam Phong bảo người chuyển bàn đánh bóng bàn đi, cải tạo lại mặt đất và mặt tường, mặc dù dọn được chỗ không lớn bằng sân tennis, nhưng có thể luyện đánh bóng với mặt tường.


Lúc Nam Phong trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Lục Sênh và Từ Tri Diêu vẫn chưa kết thúc huấn luyện, hai người đang ở trong nhà luyện đánh bóng. Lục Sênh đánh đâu ra đấy, còn Từ Tri Diêu đánh cho... gà bay chó sủa.


Dường như cậu không thể khống chế tốt phương hướng và lực đánh tennis, đối với bóng bật ngược lại không có cách nào tổ chức phòng thủ hiệu quả, vì vậy, Từ Tri Diêu vẫn luôn lấy "Bất động như núi" làm nguyên tắc, lần này lại chuyển động.


Đinh Tiểu Tiểu ở bên cạnh cười nhạo cậu: "Ôi chao, ha ha ha ha ha, Diêu Diêu, có phải hôm nay cậu uống rượu say rồi không?"
Từ Tri Diêu quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, "Không được gọi tôi là Diêu Diêu."
"Được, Diêu Diêu."
"Tiểu Đinh - - "


"Diêu Diêu!" Đinh Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, vừa xoa tay, vừa nói, "Cậu quên lát nữa là ai giúp cậu mát xa hả? Muốn trải nghiệm cảm giác lên núi đao xuống vạc dầu lần nữa?"
Từ Tri Diêu tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, giả vờ như cô không tồn tại.


available on google playdownload on app store


Nam Phong đi tới, đứng bên cạnh Đinh Tiểu Tiểu. Đinh Tiểu Tiểu vốn không thấp, nhưng Nam Phong lại cao 1m88, cô đứng bên cạnh anh, rất giống chim nhỏ nép vào người.
Đinh Tiểu Tiểu ôm cánh tay, hỏi Nam Phong, "Hôm nay Từ Tri Diêu làm sao vậy?"
Nam Phong đáp: "Tôi bảo cậu ta đổi vợt tennis. Hệ số pound thấp hơn một chút."


Hệ số pound của mặt vợt trực tiếp quyết định lực đàn hồi lớn hay nhỏ, hệ số pound càng thấp, lực đàn hồi càng cao, khi sử dụng cùng một lực, tốc độ đánh bóng sẽ nhanh hơn. Như vậy, chơi bóng đỡ tốn sức, đương nhiên, nếu làm thế cũng phải trả giá lớn - - lực đàn hồi tăng đồng nghĩa với khả năng kiểm soát bóng sẽ giảm xuống.


Cho nên hiện tại Từ Tri Diêu nhìn giống hệt như khỉ Macaque(*).
(*) Khỉ Macaque (Mắc-ca): một loài khỉ sống ở miền Bắc của Trung Quốc. 
Đinh Tiểu Tiểu bừng tỉnh gãi đầu, sau đó càng thêm nghi hoặc: "Nhưng mà tại sao phải làm như vậy? Cậu ấy rõ ràng am hiểu kiểm soát bóng hơn."


Lúc đánh bóng, tay thuận của Từ Tri Diêu sẽ không tự chủ mà xoay cổ tay, từ khi mới bắt đầu học tennis đã là như thế. Cái gọi là "xoay cổ tay", chính là chỉ lúc đánh bóng khớp xương ở cổ tay sẽ hoạt động.


Dưới tình huống bình thường, người mới học tennis nếu như không cố định được cổ tay thì rất dễ bị thương, nhưng Từ Tri Diêu chưa bao giờ bởi vì xoay cổ tay mà bị thương. Khi đó, Nam Phong nghiên cứu động tác nhỏ này của cậu rất lâu, cuối cùng rút ra kết luận: Động tác xoay cổ tay có thể làm cho tỉ lệ chuyển hóa sức mạnh của Từ Tri Diêu cao hơn, trình độ cao sẽ bù cho thể lực không đủ; đồng thời, hướng và biên độ xoay cổ tay có thể điều chỉnh, sẽ trợ giúp cậu tăng khả năng kiểm soát bóng.


Đó là lí do tại sao mà khả năng kiểm soát bóng của Từ Tri Diêu trời sinh là tốt rồi.
Tiếp theo, kiểm soát bóng tốt có thể tiết kiệm thời gian và sức lực, có đôi khi còn có thể chạy ít đi vài bước... Vì vậy việc cậu tập luyện kiểm soát bóng tương đối tích cực...


Có lẽ Đinh Tiểu Tiểu không hiểu rõ cách làm của Nam Phong, cô nói, "Anh làm như vậy, mặc dù có thể giúp cậu ấy bù lại thể lực, nhưng cũng khiến cho ưu thế bị suy yếu, mất nhiều hơn được đi?"


Nam Phong lại lắc đầu, giọng nói có chút khinh miệt, "Tại cuộc so tài chính thức, người không có thể lực, ngay cả cơ hội liểm soát bóng cũng sẽ không có."
Đinh Tiểu Tiểu há to miệng, phát hiện những lời này hoàn toàn không có cách phản bác.


Một lát sau, Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện xong, hai người tập các động tác thả lỏng. Đinh Tiểu Tiểu bởi vì vẫn luôn xem bọn họ huấn luyện, cũng không phát hiện ra đồ Nam Phong cầm trên tay, lúc này cô nhìn thấy đĩa bánh ngọt xinh xắn, ngạc nhiên nói, "Nam Phong, anh cầm cái gì thế? Là bánh ngọt à?"


"Ừm." Nam Phong chìa tay, Đinh Tiểu Tiểu nhìn thấy trên tay anh có một đĩa bánh ngọt trong suốt, bên trong là một quả bóng tennis.
"Oa, rất giống thật!" Đinh Tiểu Tiểu có phần kích động, "Là cho tôi sao?"
"Không."
"..."


Nam Phong coi nhẹ âm thanh tan nát cõi lòng của Đinh Tiểu Tiểu, đón nhận ánh mắt của Lục Sênh, khẽ nhướng mày, nói, "Hôm nay có thể phá giới một lần."


Yêu cầu về bữa ăn của vận động viên rất cao, bình thường không thể hấp thu quá nhiều thực phẩm không có hàm lượng dinh dưỡng cao. Lục Sênh rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vì đánh tennis, hiện tại cô cũng phải kiêng, ăn một lần bánh ngọt cứ như được ăn Tết.


Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Phong, Lục Sênh vừa nghe nói có thể ăn bánh ngọt, con mắt lập tức sáng lập lánh, cười giống hệt một chú sóc hạnh phúc.
Đinh Tiểu Tiểu có chút không phục, "Này, sao anh chỉ cho mỗi lục Sênh ăn bánh ngọt? Hừ, tôi muốn nói... Còn có Diêu Diêu nữa?"


Người trong cuộc Từ Tri Diêu nghe vậy, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, làm gì thì tiếp tục làm cái đó, bước chân bình tĩnh giống như dáng di của con chim cánh cụt.
Nam Phong đáp: "Diêu Diêu không thích ăn đồ ngọt."
Oạch! Chim cánh cụt ngã trên mặt đất.


Từ Tri Diêu lặng yên đứng dậy, vô cùng đau đớn nói, "Tôi van cầu các người đừng gọi tôi là Diêu Diêu! Còn gọi nữa tôi sẽ ch.ết cho các người xem!"
Đinh Tiểu Tiểu vẫn không phục, hỏi Nam Phong, "Cho dù cậu ta không thích ăn đồ ngọt, vẫn còn có tôi mà?"
"Xin lỗi, tôi quên."
Đinh Tiểu Tiểu: QAQ


Từ Tri Diêu cười không phúc hậu. Haizzz, người trẻ tuổi ấy mà, lúc này nên ngoan ngoãn trầm mặc, không nên tùy tiện hỏi cái này hỏi cái kia. Hỏi chính là tự rước lấy nhục nha...


Đinh Tiểu Tiểu mát xa cho bọn họ xong, Lục Sênh uống một ngụm nước, nâng bánh ngọt ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nghĩ đến Đinh Tiểu Tiểu vừa rồi rất ấm ức, vì vậy cô đưa bánh ngọt cho cô ấy, "Chị Tiểu Tiểu, chúng ta cùng ăn nhé?"


Đinh Tiểu Tiểu ôm mặt, "A a a a vẫn là Sênh Sênh tốt nhất! Thật cảm động!" Nói xong, đột nhiên ôm lấy bả vai Lục Sênh, rướn cổ đến gần, hôn ‘Bẹp’ một cái trên mặt cô.
Lông mày của Nam Phong nhíu chặt.


Lục Sênh hơi hơi ngượng ngùng sờ mặt, nhét bánh ngọt vào trong lòng Đinh Tiểu Tiểu. Đinh Tiểu Tiểu trả lại cô, "Chị không ăn, chị đang muốn giảm cân, nhìn cánh tay chị này, toàn cơ bắp!"
Phải nói, cánh tay Đinh Tiểu Tiểu còn thô hơn Lục Sênh một chút, hiển nhiên, cô không thể làm như Lục Sênh được.


Lục Sênh đành phải cầm đĩa bánh ngọt ăn. Hình dạng tennis nhìn có vẻ thân thiết động lòng người, ăn vào trong miệng hương vị ngọt ngào mềm mại, cảm giác đó không cần nói có bao nhiêu hạnh phúc. Nhìn cô cao hứng híp cả mắt, Nam Phong hơi buồn cười.


Dù sao cũng là đứa nhỏ, ăn miếng bánh ngọt đã thích thú như vậy.
Ăn bánh ngọt được một nửa, trên miệng Lục Sênh dính bơ. Nam Phong đưa cho cô một tờ khăn giấy, "Lau miệng đi, ăn ra cả râu ria rồi."


Khăn giấy trắng tinh ở trước mắt, Lục Sênh cũng không nhận, cô ngước đầu, khẽ chu môi, ý bảo Nam Phong giúp cô lau.


Anh nhìn cô, đáy mắt trong veo giống như dòng suối chảy qua khe núi, khuôn mặt nho nhỏ, da thịt nhẹ nhàng giãn ra, cười rực rỡ như một đóa tường vi nở rộ. Môi nhẹ nhàng chu lên, ngay cả hai má cũng khẽ phồng lên, giống như một trái táo.
Lục Sênh làm nũng như vậy, Nam Phong hoàn toàn không có cách nào từ chối.


Anh đưa khăn giấy đến khóe miệng cô, cẩn thận lau, vừa lau vừa nở nụ cười mang theo chút oán trách, "Em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn giống như đứa bé vậy."


Anh dùng lực rất nhẹ, cảm giác mềm mại của khăn giấy khiến Lục Sênh thấy thật thoải mái, giống như là bị cánh bướm lướt qua da thịt. Cô mở to mắt, xem như đáp lại.
Cuối cùng, Nam Phong không nhịn được, bật cười.


Đinh Tiểu Tiểu đang uống nước, cô nghe thấy Từ Tri Diêu bên cạnh nghiến răng, giống như con chuột chạy đến gặm chân bàn trong đêm tối... Chính là âm thanh đó.
Đinh Tiểu Tiểu hơi khó hiểu, chọc vào cánh tay Từ Tri Diêu một cái, nói, "Thèm ăn? Chẳng phải là cậu không thích ăn đồ ngọt sao?"


Từ Tri Diêu không nói gì, bóp méo chai nước khoáng rỗng cầm trong tay, cuối cùng vo thành một cục, giống như vải rách.
Vèo - - cậu ném nó ra ngoài.
Chai nước khoáng rơi vào thùng rác, phát ra tiếng “Bịch” thật lớn quanh quẩn trong phòng huấn luyện trống trải, có vẻ cực kỳ rung động lòng người.
#Đoạn kịch nhỏ:#


Thất ca: Gâu.
Từ Tri Diêu: Gâu.
Đinh Tiểu Tiểu: Gâu.






Truyện liên quan