Chương 62: Đại học và quán quân

Edit: Yangmimi912
Buổi tối hôm trước Lục Sênh mượn rượu làm càn, hôm sau liền không nhớ chút gì. Giống như năm ngoái, cô và Nam Phong cùng nhau ăn sủi cảo, sau đó đi dạo, xem hội chùa. Lục Sênh lôi kéo nắm tay Nam Phong, Nam Phong không cự tuyệt.
Thời tiết thực lạnh, tâm tình Lục Sênh lại ấm áp tươi đẹp như mùa xuân.


Từ Tri Diêu gọi điện thoại hỏi Lục Sênh ở đâu, Lục Sênh thuận miệng nói ra địa điểm, nào biết nửa giờ sau, cô thấy Từ Tri Diêu từ trong đám người đã đi đến đây, cậu nhìn đông nhìn tây, khi nhìn thấy Lục Sênh thì nhếch miệng cười. Lục Sênh thấy thật kì quái, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.


Từ Tri Diêu quét tầm mắt đi xuống, dừng ở nơi tay cô và Nam Phong đang nắm lấy nhau liền không động đậy. Ánh mắt kia rất kỳ lạ.
"Khụ." Lục Sênh không được tự nhiên mà rút tay về.
Nam Phong rũ mắt nhìn cô, đường cong nhu hòa trên khuôn mặt tựa hồ có chút hồng.


Ừm, thì ra là thẹn thùng. Không biết làm sao, nhưng anh có một loại cảm giác yên tâm.
Từ Tri Diêu đi đến đây, Lục Sênh nhìn thấy trong tay cậu cầm hai cây kẹo hồ lô đường.
Lục Sênh thấy hơi lạ, "Từ Tri Diêu, cậu không phải không thích ăn thứ này sao?"
"Cho cậu."


"Hội chùa khắp nơi đều bán hồ lô đường, cậu vì mua cái này đến nỗi chạy tới đây?"


"Cậu không biết rồi, tôi nghe nói bây giờ bán hồ lô đường này rất điên cuồng, lúc làm còn cho thêm nhựa cao su, làm vậy sẽ không chảy ra. Tôi mua cái này ở chỗ Tôn đại gia dưới lầu, ông ấy làm hồ lô đường đã hơn ba mươi năm, người đặc biệt tốt, cậu có thể yên tâm ăn."


available on google playdownload on app store


Lục Sênh rất cảm động, cầm lấy nếm thử một miếng. Không biết có phải tác dụng của tâm lí ám chỉ hay không, cô cảm thấy hồ lô đường này so với những cái khác ăn ngon hơn một chút.


Sau đó ba người liền đi dạo hội chùa. Lục Sênh tuy rằng không thích người khác quấy rầy thế giới hai người của cô và Nam Phong, nhưng Từ Tri Diêu là đi từ xa tới đưa kẹo hồ lô cho cô, hôm nay mới mồng một, cô cũng ngại ngùng nói oán giận gì đó. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy kì lạ, hỏi Từ Tri Diêu: "Sao cậu lại tới đây? Không đi chúc tết họ hàng sao?"


“Đừng nói nữa,” Từ Tri Diêu nhẹ nhàng nhưng mắt trợn trắng, “Ba tôi điên rồi.”
“Hả?!” Lục Sênh hoảng sợ.


"Không phải tôi chỉ là lên Bắc Đại thôi sao, ba tôi cao hứng, miệng liền không khép lại được. Ông ấy mang tôi đi gặp họ hàng chúc tết, cũng có người đến chúc tết ông ấy. Dù sao chỉ cần là có người, ông ấy liền lôi tôi ra triển lãm cho người ta nhìn một chút, làm tôi giống như con khỉ trong đoàn xiếc vậy."


Lục Sênh che miệng cười trộm, vừa cười vừa nói, "Cậu thỏa mãn đi, rất nhiều người ao ước như cậu cũng không được đâu!"
Nam Phong nghe hai người nói chuyện cũng không chen vào. Tầm mắt anh dừng trên đôi mắt Lục Sênh, anh nghĩ, "rất nhiều người" mà cô nói cũng bao gồm cả cô sao?


Từ Tri Diêu thoát ra ngoài cũng không nghĩ sẽ về nhà làm vật triển lãm, vì thế mà cả buổi chiều làm bóng đèn cũng không biết, hoặc là "biết" cậu cũng sẽ lựa chọn tiếp tục ở lại.


Từ Tri Diêu đùa với Lục Sênh, mua hai cái mặt nạ, một cái Tôn Ngộ Không một cái Trư Bát Giới, cậu là đại sư huynh mà, tự nhiên Trư Bát Giới liền phân cho Lục Sênh. Lục Sênh bưng lấy cái đầu heo, dở khóc dở cười, đuổi theo cậu muốn đánh, hai người chạy vòng vòng xung quanh Nam Phong. 


Nam Phong mặt không biểu tình nhìn bọn họ chơi đùa.
Anh đúng thật là già rồi, cảm thấy hai đứa trẻ thanh xuân dào dạt này cùng với mình không tương dung.


Trong lòng Nam Phong có một ý niệm nhỏ như vậy, tức khắc cảm thấy không được tự nhiên, lập tức lại phủ định. Anh mới 26 tuổi, phong hoa chính mậu, già đâu mà già.
Cho nên anh và Lục Sênh vẫn rất xứng đôi, ít nhất là so với Từ Tri Diêu kia, rất xứng đôi.


Từ Tri Diêu chơi rất vui, đến lúc ra về, cậu sờ túi tiền, phát hiện tiền đều đã biến mất.
“A a a a a!” Từ Tri Diêu kêu rên, lúc này kêu lên mới có thể biểu đạt tình cảnh bi thương của cậu, "Tiền mừng tuổi của tôi đều bỏ trong đây, năm nay tiền mừng tuổi đặc biệt nhiều, đều! Mất!!!!"


Lục Sênh cũng sốt ruột, một bên mắng tên ăn trộm, một bên hỏi Từ Tri Diêu, "Trong đó ngoài tiền còn có giấy tờ gì quan trọng không?"
"Ngoại trừ nhân dân tệ, còn có một tấn ảnh--", cậu nói tới đây đột nhiên che miệng.
Lục Sênh truy vấn hỏi, "Tấm ảnh gì?"


Một tấm ảnh nhỏ của sư muội, kẹp ở trong góc túi tiền.
Từ Tri Diêu không có khả năng nói thật bèn haha đáp, "Còn có một tấm nhân dân tệ, tấm này Mao gia* bị vẽ mặt đỏ, rất dễ thương."
*Mao Trạch Đông trên tờ nhân dân tệ.
“……” Lục Sênh vô lực mà đỡ trán.


Vì an ủi Từ Tri Diêu, Nam Phong cho Từ Tri Dao tiền mừng tuổi gấp đôi, một ngàn biến thành hai ngàn.
Từ Tri Diêu hỏi, “Huấn luyện viên Nam cho tôi hai ngàn là ám chỉ tôi luôn đứng thứ hai sao?"
"Đừng nghĩ nhiều, cậu vốn dĩ luôn đứng thứ hai."


Sau khi Từ Tri Diêu rời đi, Nam Phong chậm rì rì đi bên cạnh Lục Sênh. Bởi vì chân dài nên tốc độ khác nhau, trong tình huống khi anh cùng Lục Sênh đi đường anh sẽ không dùng tốc độ bình thường, nếu không đi một lúc, Lục Sênh sẽ bị anh bỏ lại, còn phải chạy theo anh. Cho nên khi ở bên cạnh cô, anh có thói quen đi chậm một chút.


Ngoại trừ Lục Sênh, người khác không có cái đãi ngộ này. Con gái bình thường chân không dài như Lục Sênh, Nam Phong lúc cùng các cô ấy thì bước đi như bay. Cũng không phải anh cố ý, chỉ là không để ý, liền không thể săn sóc.
Nam Phong vừa đi, vừa hỏi Lục Sênh, “Em cũng hâm mộ sao?”


“Hả?” Lục Sênh nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
“Hâm mộ Từ Tri Diêu, có thể vào Bắc Đại.”
“Kia là đương nhiên,” Lục Sênh thở dài.


Thanh Hoa Bắc Đại, trường đại học hàng đầu Trung Quốc, ai lại chưa từng có mộng tưởng này? Nhưng mà, cô không có khả năng. Lấy thành tích học tập hiện tại của cô, vào đại học cũng rất khó rồi? Nếu thi năng khiếu, cô chỉ có thể thi vào học viện thể thao, học viện thể thao cũng hạn chế thành tích. Muốn thành tích thi tốt nghiệp trung học đạt tiêu chuẩn, cô nghĩ cùng đừng nghĩ.


Như vậy xem ra, chỉ có thể thi chuyên khoa học viện thể thao.
"Bất quá không vào được đại học cũng không có gì quan trọng," Lục Sênh nói, như là tự mình trấn an, "Con đường của cuộc đời em đã xác định, vào đại học với em mà nói cũng chỉ là dệt hoa trên gấm."


Nam Phong đột nhiên sờ đầu cô, tay anh dừng ngay trên gáy, lòng bàn tay ấm áp dán vào da thịt cô. Lục Sênh ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện trong mắt anh mang theo ý cười. Anh nói: "Em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn không."
Ánh mắt và nụ cười ôn nhu, cho cô loại cảm giác yên ổn quen thuộc. Cô gạt gật đầu, "Muốn."


"Muốn vào trường đại học nào?"
"Ách..."Lục Sênh mấp máy miệng, không xác định được hỏi, "Coa thể tùy tiện tuyển ạ?"
"Ừ, trước tiên em chọn đi."
"Vậy, em muốn thượng* anh --"
Nam Phong: "..........."


*Thượng: Ở trên, lên, nó còn có nghĩa là xxx, ý ở đây hình như là muốn học lên đại học anh từng học.
" Trải qua đại học." Lục sênh nói xong, nhìn thấy Nam Phong thần sắc cổ quái, cô hỏi, "Nam huấn luyện viên anh làm sao vậy?"


Cô cũng không biết vừa rồi trong nháy mắt kia, tâm lý anh lên xuống phập phồng muôn màu muôn vẻ.
Nam Phong thu liễm tinh thần, cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án của cô, "Không nghĩ muốn đi Bắc Đại?"
"Bắc Đại em cũng muốn vào, nhưng em càng muốn tốt nghiệp ở cùng một trường đại học với anh."


Lục Sanh ngửa đầu nhìn anh cười, tươi cười như vậy ngây thơ hoàn mĩ, lại phảng phất dụ hoặc trí mạng. Nam Phong nghe được trái tim mình đập thình thịch, rối loạn.
Người con gái này, nhất cử nhất động đều có thể đánh vào tiếng lòng anh.


Nam Phong cười, gật gật đầu nói, "Đại học N có thể. Bất quá em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Chuẩn bị tâm lý?”


"Đại học N trước cũng nằm top mười trường đại học trọng điểm cả nước. Chỉ cần là trường đại học trọng điểm, chẳng  phải sợ em là vận động viên, việc áp lực cũng sẽ khá lớn. Thi không đạt tiêu chuẩn sẽ không có cách nào tốt nghiệp."


“A?!” Cái này thật ra cô không nghĩ tới, quả nhiên cô đối với đại học ảo tưởng quá tốt đẹp.


Lục Sênh liền có điểm do dự. Có thể cùng Nam Phong học trên một trường đại học sẽ rất hạnh phúc, nhưng nếu không thể tốt nghiệp thì chi bằng không vào còn hơn. Bản thân cô mấy cân mấy lượng cô còn đếm ra được, cho nên vấn đề áp lực học tập này quá hiện thực, không thể không thừa nhận.


Lục Sênh rối rắm mà lắc lắc đầu, “ Vẫn là không cần lên đại học.”
“Kỳ thật em có thể vào trường lớn. Bắc thể* thế nào?”
*Học viện thể thao Bắc Kinh
Lục Sênh nghĩ đến vấn đề hiện thực "Bắc thể cũng là đại học trọng điểm, khẳng định yêu cầu rất cao. "Em thi không qua."


Nam Phong gõ vào trán cô, "Bạn học Lục Sênh, em có phải ngốc không?"
Lục Sanh há miệng, “Á?”
"Huy chương vàng của em trong thế vận hội là để trang trí sao?"


"Huấn luyện viên Nam, cái anh nói là cấp bậc vận động viên sao? Em đã được xếp làm vận động viên sau đại hội thể dục thể thao, nhưng mà vận động viên thì vẫn phải tham gia thi các môn văn hóa..."
"Thi cũng phân ba bảy loại."


Nam Phong phổ cập cho Lục Sênh một ít thông tin. Trước mắt mặc kệ là trường thể thao chuyên nghiệp hay trường đại học tổng hợp thì thi tuyển vào vẫn bằng hai con đường. Một là đối với vận động viên thể thao, yêu cầu tuyển vào là phải có thành tích chuyên nghiệp đồng thời thành tích thi đại học đạt tiêu chuẩn, trường đại học trọng điểm đối với thành tích yêu cầu tương đối nghiêm khắc. Một loại khác là tuyển sinh đặc biệt. Điểm khác biệt chính là đối đãi với loại tuyển sinh này. Nhìn chung, mức độ cạnh tranh của những sinh viên như vậy cao hơn nhiều so với việc tuyển dụng sinh viên thể thao đồng đều, do đó mà yêu cầu đối với các khóa học văn hóa giảm đi. Nếu là một quán quân thế vận hội, anh sợ rằng ngay cả kỳ thi cũng sẽ được miễn.


Đại hội bốn năm tổ chức một lần, cả nước quan tâm, quán quân trong đại hội này hoàn toàn có thể đi con đường tuyển thẳng. Thi tuyển các môn văn hóa là thi riêng, chỉ lấy ba môn, đề thi rất đơn giản. Lục Sênh tuy rằng yếu tiếng Anh, nhưng ngữ văn và toán học thành tích đều không tồi, đặt vào các vận động viên thể thao có thể nói là rất tốt rồi. Cho nên Nam Phong đối với Lục Sênh có đủ tin tưởng cô sẽ tự mình chọn trường nào đó.


"Chính là như thế này."
Lục Sênh gãi gãi đầu. Cô suốt ngày không phải luyện tập thì cũng là thi đấu, thi đại học cũng là nghe người khác nói, cho nên không biết nhiều.
Vì sao có thể yên tâm mà chẳng phải đi tìm hiểu?


Có lẽ là bởi vì có Nam Phong. Cô biết Nam Phong có thể an bài cho cô hết thảy, cho dù cách rất xa, trong tiềm thức Lục Sênh, Nam Phong vẫn ở bên cạnh cô, không hề rời đi.
Cô luôn ỷ lại anh, không có lý do, được một tấc lại muốn thêm một thước.
Vào tháng hai, Lục Sênh tham gia một lần thi đấu ITF cấp thấp.


Còn một tháng nữa cô tròn 18 tuổi, đây là lần cuối cùng cô tham gia thi đấu quần vợt giành cho thanh thiếu niên. Tưởng tượng cô sắp từ biệt giai đoạn thanh thiếu niên, gia nhập vào tổ thi đấu trưởng thành, trong lòng Lục Sênh rất vui. Lúc thi đấu tâm tình bay bổng, thua không lo nghĩ, thắng thì vui vẻ. Cuối cùng lại giành được quán quân.


Đạt quán quân, chính Lục Sênh cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Có lẽ là thi đấu cấp bậc thấp, vận động viên kỹ thuật thấp chăng?


Tuy rằng thắng, kỳ thật trong trận chung kết và các vòng khác cô đều phát huy như nhau, may mắn đối thủ của cô cũng tạm được. Nguyên nhân có lẽ là do Nam Phong ở đây xem cô thi đấu...


Lý Vệ Quốc gần đây rất bận, không mang đội theo, cũng không xem Lục Sênh thi đấu. Ông nghe nói Lục Sênh cầm quán quân, nhưng một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ông nói với Nam Phong, "Như trong dự kiến, cô ấy hiện tại nên cái trình độ này, một năm qua tập luyện cũng không phải luyện không, thế nào, tôi không làm cậu thất vọng chứ?"


Nam Phong cười nói, “Đâu chỉ không thất vọng, ngài thật là làm tôi kinh hỉ.”


"Được rồi cậu đừng đùa với tôi nữa...kỳ thật cái chính vẫn là đứa trẻ này tự mình nỗ lực. Cô ấy mỗi ngày đều huấn luyện đến mệt muốn ch.ết, buổi tối còn tự mình tập luyện thêm, trước tới nay không hề lười biếng."
Nam Phong nghe thấy “đến mệt muốn ch.ết”, lại thấy đau lòng.


"Từ Tri Diêu cũng vậy," Lý Vệ Quốc lại nói, "Ban ngày không tập luyện, buổi tối cùng Lục Sênh tập luyện thêm lại đặc biệt có tinh thần, hoặc là đầu óc cậu ấy có vấn đề hoặc là yêu thầm Lục Sênh. Tôi nói cậu ấy yêu thầm Lục Sênh, có phải không?"


“Huấn luyện viên Lý, loại sự tình này ông không cần nhọc lòng.”
Lý Vệ Quốc cười cười, có chút bỡn cợt, “Tôi không nhọc lòng, dù sao cậu cũng mệt tâm."


Nam Phong da mặt cũng có chút dày, nói, “Nhưng mà Lý huấn luyện viên, vẫn là yêu cầu ngài nhọc lòng một chút. Về sau Lục Sênh nếu là cùng chàng trai nào ở gần nhau, phiền ông nói cho tôi một tiếng.”
“Có ý tứ gì, tôi đường đường là một huấn luyện viên, cậu lấy tôi ra làm bà tám hả?”


“Làm ơn.”
“Vậy trước tiên cậu nói cho tôi, cậu cùng Lục Sênh rốt cuộc có phải là bạn trai bạn gái hay không?”
Lão đàn ông bát quái này thật là, Nam Phong bất đắc dĩ mà đáp: “Ông nghĩ như thế nào thì chính là như thế.”


"Cậu thế mà một chút cũng không nghiêm túc. Tôi nghĩ là cậu cưỡng bách Lục Sênh, cậu thật sự là cưỡng bách Lục Sênh sao?"
“Tin tưởng tôi, phần lớn thời điểm đều là cô ấy cưỡng bách tôi.”
"Tôi, trời, cái này thật là!"


Sau đó trở về tỉnh đội, Lục Sênh luôn có cảm giác Lý Vệ Quốc tập trung ánh mắt lên cô nhiều hơn một chút. Ông ấy còn đập vai cô, thần sắc có chút kích động, hồng quang đầy mặt, " Lục Sênh, làm tốt lắm."


Lục Sênh luôn cảm thấy quái quái chỗ nào đấy, nhưng lại không nói ra được. Cô trịnh trọng gật đầu, " Lý huấn luyện viên, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
" Ha ha ha tiếp tục cố gắng, cố lên! Tôi xem trọng trò!"






Truyện liên quan