Chương 16: Chú đà điểu (1)
( ) Đà điểu khi gặp sợ hãi sẽ chôn đầu xuống cát. Ở đây ý chỉ những người không nhìn nhận sự thật bằng cách giả vờ không nhìn thấy.
Đàn ông nói chuyện thời sự chính trị, phụ nữ tập trung ở phòng bếp nấu ăn, Mộc Đóa và Chu Trùng Tiêu thì ở phòng khách xem phim hoạt hình với hai đứa nhỏ.
Đang xem ti vi, Chu Trùng Tiêu đưa di động cho Mộc Đóa, “Điện thoại của em.”
“Hả?” Tìm cô tại sao lại gọi cho Chu Trùng Tiêu, Mộc Đóa khó hiểu nhận điện thoại, nhìn trên màn hình rõ ràng hai chữ “Cố Lự” to đùng. Mộc Đóa chột dạ liếc mắt nhìn Chu Trùng Tiêu, anh đang bận đùa giỡn với hai em trai, không có thời gian để ý đến cô.
Mộc Đóa đi tới ban công, đóng cửa lại, trong điện thoại di động thấp thoáng truyền đến tiếng kêu. Mộc Đóa nhẹ nhàng trả lời, “A lô…”
“Mộc Đóa…” Âm thanh trong trẻo truyền qua điện thoại hơi khàn và nhỏ so với ngày thường, nhưng Mộc Đóa nghe được trong giọng nói rõ ràng thở dài một hơi.
“Ừm.” Mộc Đóa trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với anh.
Cố Lự yên tâm, ôn hòa nói, “Về đến nhà là tốt rồi. Đi ăn cơm đi, buổi trưa cũng không ăn được bao nhiêu.”
“Ừ.” Mộc Đóa chần chờ, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ, bàn tay nhỏ bé cầm chặt điện thoại, “Cậu cũng về nhà đi, ở một mình đừng nhịn đói.”
“Ừ, buổi tối đừng quên chuyện kể trước khi ngủ.” Cố Lự cười dịu dàng, được cô nhóc kia quan tâm hiển nhiên anh rất vui vẻ.
“Vậy, mình cúp máy đây, gặp lại sau.” Mộc Đóa vội vội vàng vàng cúp điện thoại, trong nhà đã gọi ăn cơm, liền nhanh chóng đáp lại. Mộc Đóa trả lại di động cho Chu Trùng Tiêu, thấy anh muốn hỏi cái gì, lập tức đập tay anh, lôi kéo anh đi ăn cơm.
Nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại, Cố Lự đặt di động xuống, khẽ chạm vào chiếc chuông nhỏ trên tay, tiếng vang lanh lảnh thoáng chốc ngân nga khắp phòng.
Sau khi ăn xong, Chu Trùng Tiêu mượn cớ đi siêu thị mua đồ ăn, lôi theo hai đứa em trai nhỏ, kéo Mộc Đóa ra cửa. Hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa liền chạy tứ phía, Chu Trùng Tiêu vất vả mãi mới gọi về được, mỗi tay túm một đứa, còn không quên dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ Mộc Đóa không được chạy trốn.
Sau khi hai đứa nhỏ bị Chu Trùng Tiêu dùng bóng rổ và khoai tây chiên đối phó, Mộc Đóa đã biết mình sẽ bị nghiêm hình tr.a hỏi.
“Hôm nay em đi ra ngoài với cậu ấy?” Chu Trùng Tiêu suy nghĩ nếu Cố Lự cùng Tiểu Đóa đi cắt tóc, trở về nhất định phải đánh hắn một trận.
Cô hơi cúi đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra làm bộ như “Em rất bận, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp”, không cho Chu Trùng Tiêu tiếp tục đặt câu hỏi.
Nhưng trên màn hình “ tin nhắn chưa đọc, 4 cuộc gọi nhỡ” khiến cho bước chân Mộc Đóa không khỏi khựng lại. Chu Trùng Tiêu mắt sắc liếc thấy Mộc Đóa ấn mở tin nhắn “Form: Cố Tiểu Hùng, về đến nhà chưa,” khinh thường dùng mũi hừ một tiếng, thì ra ám độ trần thương ( ) từ lâu rồi nhỉ, có cả biệt danh rồi cơ đấy.
Mộc Đóa vội giả bộ cất điện thoại vào túi xách, bĩu môi lẩm bẩm giải thích, “Cậu ấy dạy thêm giúp em, em cũng nên cám ơn một chút. Cho nên… Buổi trưa mời cậu ấy ăn bữa cơm mà thôi, không có gì cả…”
“Anh biết.” Nói xong, Chu Trùng Tiêu lại nổi giận nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn phía trước quát lên, “Hai đứa quay lại đây cho anh, cẩn thận một chút, nhìn xe kìa.”
Anh đương nhiên biết không có gì cả, chỉ là trong lòng anh thấy khó chịu. Cùng nhau lớn lên, từ nhỏ em gái đã được anh che chở rất cẩn thận, thiếu điều ngậm trong miệng sợ tan, nay lại bị người ta lấy đi, hơn nữa người này lại là anh em của anh. Anh tất nhiên hiểu rõ tính cách cùng đạo đức của Cố Lự, cũng bởi vì hiểu rõ nên mới càng không có lý do gì có thể phản đối, không có cách nào có thể giải quyết giống như người khác.
“Anh…” Mộc Đóa kéo tay áo Chu Trùng Tiêu, bĩu môi làm nũng với anh. Bị quát trở lại hai đứa em trai cũng lôi kéo áo của anh, “Anh Tiêu Tiêu…”
Chu Trùng Tiêu rất đau đầu.
Mộc Đóa rửa mặt xong thì trở về phòng mình, trong điện thoại đều cuộc gọi đến của Cố Lự, tin nhắn cũng hỏi cô về đến nhà chưa. Trong lòng Mộc Đóa ngổn ngang trăm mối ngã xuống giường, nằm thành hình chữ đại, nhắm mắt lại lẳng lặng hồi tưởng, bắt đầu từ khi nào người này đã bước vào cuộc sống của cô…
Đồng hồ trên tường, cây kim đã chỉ 9h, Mộc Đóa không quên chuyện phải phiên dịch câu chuyện tiếng Anh. Hôm nay, cô chỉ tìm một chuyện ngắn nhất qua loa cho xong, hơn nữa cô không cho Cố Lự cơ hội trả lời tin nhắn, gõ xong câu chuyện rồi bỏ thêm một câu “Ngủ ngon”, sau đó liền tắt máy đi ngủ. Một câu không rõ ràng, cô không muốn lãng phí thời gian đi lo lắng rồi phiền lòng, người kia tự bản thân đào hoa, cũng đừng dây dưa với cô.
Cố Lự vẫn đang ở phòng khách xem ti vi với cha mẹ, tay nắm chặt điện thoại di động. Vừa thấy có tin nhắn, lập tức đứng lên, “Cha mẹ, con trở về phòng đi ngủ.”
Trần Tuệ Di được MC chương trình chọc cho cười đến ngặt nghẽo, nhịn cười nói, “Vừa mới xem tivi thôi sao con đã đi ngủ rồi?”
Cố Cường liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng thấy lạ, “Bây giờ đi ngủ à?”
“Con là học sinh, cần phải ngủ sớm.” Nói xong, Cố Lự liền chạy vào phòng.
Trần Tuệ Di không thể tin được chọc chọc cánh tay chồng, “Con trai của ông không có vấn đề gì chứ?” Cố Cường nghi ngờ lắc đầu.
Người khác không biết, bọn họ làm cha làm mẹ đương nhiên biết con trai mình xưa nay chưa bao giờ coi chuyện học bài là chuyện lớn, mỗi ngày đến trường giống như làm nhiệm vụ. Học giỏi thực chất dựa vào việc Cố Lự ham học hỏi, nhìn thấy thứ không biết liền muốn học, nhìn thấy thứ không hiểu liền tìm hiểu. Kết quả bây giờ lên đến cấp ba, kiến thức đều đã biết, cuộc sống cấp ba của nó chính là cùng bạn bè chơi đùa chờ đến kì thi đại học. Bằng không, trường học nào cho học sinh lớp chọn ( ) chuyển đến lớp khác để trải nghiệm cuộc sống bình thường. Ngoài miệng nói thì dễ nghe, ở lớp chọn áp lực lớn như thế mà giáo viên chủ nhiệm còn phải đồng ý chuyển người đi đấy.
Cố Lự nhìn chằm chằm tin nhắn ở trong điện thoại chỉ có chữ “Ngủ ngon”, do dự một lát vẫn chỉ nhắn lại “Ngủ ngon.”
Vừa rạng sáng hôm sau, Cố Lự liền gửi tin nhắn cho Mộc Đóa, “Hôm qua mình mời bữa trưa, không thì còn cơm trưa hai ngày cậu mời lại.” Đáng thương thay sông có khúc người có lúc ( ), hôm nay Cố Lự chờ đến giữa trưa, Mộc Đóa mới nhắn lại một tin ngắn gọn, “Có việc bận, hôm khác sẽ mời sau.”
Đêm hôm đó, Cố Lự như thường lệ chỉ nhận được một câu chuyện nhỏ trước khi ngủ được Mộc Đóa chủ động gửi, kèm theo một câu “Ngủ ngon”, ngay cả cơ hội để anh nói chuyện cũng không có, trong lòng nhớ mong đến khó chịu. Vừa nghĩ tới tối mai tự học ban đêm, Cố Lự bình tĩnh lại.
Trái lại, Mộc Đóa cùng mọi người trong nhà đi đến vùng ngoại ô kết hợp nông gia lạc ( ), leo núi câu cá, hít thở một chút không khí trong lành, vui vẻ vô cùng.
Tối hôm sau, những người lớn xếp đồ ăn tiếp tế vào cốp xe, đưa Chu Trùng Tiêu và Mộc Đóa đến trường.
Thiệu Thiến Thiến nhận được tin nhắn Mộc Đóa gửi nói buổi tối trực tiếp đến phòng học. Chờ cô tới phòng ngủ, hai người khác đã đi đến lớp, trên bàn cô còn để rất nhiều đồ ăn các cô ấy mang tới từ nhà. Mộc Đóa thu xếp xong đồ đạc, cầm trên tay hai hộp thịt kho tàu và chân gà đi xuống lầu, rất dẻo miệng đưa một hộp cho cô quản lý ký túc xá, một hộp khác cũng tạm thời đặt ở chỗ cô, chờ buổi tối trở lại bỏ lò vi sóng một chút mang lên ăn.
Cô quản lý khá ấn tượng với Mộc Đóa phòng 315 suốt ngày đạp cửa đi r nhưng Mộc Đóa sống rất ý tứ, cô quản lý nhắc nhở ngoài miệng bảo cô dậy sớm đi học, nhưng chuông reo thấy cô vẫn còn ở cầu thang, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhìn thấy Mộc Đóa cắt tóc ngắn, còn khen cô đáng yêu.
“Cô, sắp vào học rồi, con đi trước.”
“Được được, đi đi đi đi, cô sẽ chú ý giờ giấc để hâm nóng đồ cho con, buổi tối đừng quên mang chân gà lên.”
“Được ạ, cảm ơn cô.”
Mọi người thà rằng buổi tối trở lại lớp tự học cũng không mấy người thích sáng sớm từ nhà chạy tới lớp. Thời điểm Mộc Đóa đến phòng học chỉ còn có vài chỗ trống. Mộc Đóa đứng ở cửa cầu thang vuốt vuốt tóc, đi vào từ cửa sau, định mau chóng tới chỗ ngồi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, nam sinh hàng cuối giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới, “Wow, Mộc Đóa, cắt tóc.”
Giọng nói lớn này, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều quay về phía sau. Chuyện đã đến nước này, Mộc Đóa đành cười cười, “Để thể hiện ý chí quyết tâm học tập cho giỏi.”
“Vậy mình hẳn nên đi cạo quả đầu trọc, rời xa dòng đời tấp nập mới có thể một lòng đọc sách thánh hiền.” Các nam sinh đùa giỡn, giải tỏa áp lực của Mộc Đóa khi được nhiều người chú ý đến. Mấy nữ sinh ngày thường chơi thân với Mộc Đóa liền lôi kéo cô đến chỗ ngồi, nghiên cứu kiểu tóc mới của cô.
Cố Lự vội tới phòng học chỉ chờ cô đến. Mộc Đóa vừa bước vào anh liền nhìn thấy một mái tóc ngắn xinh xắn mát mẻ của cô, làm nổi bật đôi mắt to vô cùng động lòng người. Cô mặc trên người áo khoác đồng phục thật rộng, bị mọi người nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Ngay cả tâm tình bực bội đã vài ngày của anh trong nháy mắt được trấn an.
Thế nhưng cô nhóc kia không liếc mắt nhìn anh một cái, Cố Lự không khỏi có chút thất vọng, đành phải chờ cô lát nữa đổi chỗ tới học thêm hóa.
Từ thiếu gia bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông vang lên, nhìn thấy mái tóc ngắn của Mộc Đóa kia vẫn bình thản ngồi ở chỗ của mình, sửng sốt một chút, hỏi Cố Lự, “Các cậu không học thêm buổi tối sao?”
Cố Lự đứng lên, “Để mình sang chỗ cậu ấy.”
Mặc dù không chủ động để Cố Lự dạy thêm nhưng Mộc Đóa vẫn tự giác làm hóa, nhìn thấy Cố Lự ngồi xuống chỗ Thiệu Thiến Thiến, Mộc Đóa vội vàng quay đầu.
Cố Lự chỉ cầm theo một cuốn vở qua đây, nhìn dáng vẻ Mộc Đóa bịt tai trộm chuông ( ) thật sự là vừa tức vừa buồn cười, viết một hàng chữ lên cuốn vở đưa cho cô. “Sao bỗng nhiên cậu lại cắt tóc? Rất đẹp, mình rất thích.”
Mặc dù không có chủ ngữ, nhưng Mộc Đóa vẫn đỏ mặt, “Muốn học tập cho giỏi, cám ơn.” Viết xong, đầu cũng không xoay qua đẩy trả lại cho anh.
Mộc Đóa lấy lí do từ chối khiến Cố Lự không biết làm sao, không để cho cô giả bộ ngớ ngẩn ( ), tiếp tục viết, “Buổi tối đó vì sao không đến học hóa?”
Cố Lự nói trúng tim đen vấn đề khiến cho Mộc Đóa nghẹn lời, hơn nữa cô sợ bạn học bên cạnh nghi ngờ nhìn chằm chằm cô. Mộc Đóa khép vở trả lại cho Cố Lự, trên tay cầm đề hóa đẩy qua, khẽ nói, “Đề 13, không biết làm.”
Tính tình giống như đà điểu này thật khiến anh tức hộc máu, nhưng vẫn là một con đà điểu thông minh, biết thế nào là tránh nặng tìm nhẹ. ( )
Cố Lự không thể làm gì khác hơn, trước tiên giải thích đề bài cho cô, Mộc Đóa không giống thường ngày chờ anh đọc hết đề mà đã mở bài tập khác ra làm. Cố Lự buồn bực, anh nhanh chóng xem xong rồi tìm cách lôi kéo sự chú ý của cô lên người mình….