Chương 25
Ở New York thời tiết tốt nhưng ở đây, ở Whitegates, trời lại mưa hay nói cho thật chính xác trời chỉ mưa lất phất. Tư dinh của gia đình Cole như chìm đắm dưới một loại lớn bông màu xám.
Đứng ở đầu lối đi dẫn tới thềm nhà, tôi nghe thấy tiếng taxi tắt dần ở phía xa rồi tôi thận trọng đi từng bước một tới ngôi nhà. Các cửa sổ ở tầng trệt vẫn còn sáng đèn nhưng tôi không thể biết trong nhà người ta đang làm gì vì các tấm rèm che kín mít. Ngoài ra tôi còn có cảm giác như nghe được những tiếng nói. Vẫn tiếp tục tiến tới, tôi tự hỏi không biết các gia nhân có còn ở nhà không và nếu vậy thì Miriam giải thích với họ như thế nào về sự có mặt của "người khách trọ”. Tôi mỉm cười khi nghĩ tới cái từ đó. Đối với bà Cole xinh đẹp, chắc chắn Peter còn hơn là một khách trọ. Chẳng phải gã đã giúp bà trong việc khử người chồng mà bản thân bà không dám thanh toán? Và rồi mặc dù là một tên giết người, Peter vẫn là một thằng đực…
Tôi dừng lại sau một bụi cây và nhìn thẳng trước mặt. Chùm hẹp tia sáng chiếu qua khe hở của các tấm rèm soi rõ một phần lối đi và bãi cỏ. Tôi phải hết sức thận trọng. Chỉ cần một người nào đưa mắt nhìn ra ngoài là hư sự hết, vì tôi muốn dành cho những nhân vật chính một sự bất ngờ hoàn toàn việc tôi đến đây. Như thế tôi phải đi vòng ngôi nhà theo những lối tối tăm nhất.
Đúng lúc tôi định đi tiếp thì nghe thấy tiếng cửa mở ở phía sau nhà. Tôi ngồi thụp xuống sau bụi cây. Những bước chân tiến gần. Một vài giây sau, tôi nhận ra hai bóng người phụ nữ. Tôi ngồi yên không nhúc nhích sợ làm một cành cây khô nào đó bị gãy.
Hai người đi cách tôi chưa đầy hai mét và một người nói:
- Đây là lần đầu tiên chủ nhà đồng ý để chúng ta ra về buổi tối mà không có xếp đặt trước. Không phải tôi phàn nàn về chuyện này đâu, nhưng mà có thấy quá nhiều chuyện kỳ lạ kể từ khi người em chồng đến đây ở. Thằng cha đó có bộ mặt độc ác dễ sợ. Và hắn chẳng có chút nào giống với cái ông bác sĩ tội nghiệp đó.
Người cùng đi rũ ra cười:
- Người em chồng à? Đó chỉ là lời con mẹ nói mà thôi. Nếu chị muốn biết quan điểm của riêng tôi.…
Những tiếng cuối cùng của câu nói mất hút trong bóng tối.
Tôi chờ cho cánh cổng sắt trông ra phố đóng lại rồi mới tới hàng hiên nhỏ, tôi dừng bước và nghe ngóng. Tại một nơi nào đó ở xa xa, một con chó sủa ầm ĩ. Ngay gần ngôi nhà, một chiếc xe hơi phóng khá nhanh. Mưa bắt đầu nặng hạt, những giọt nước đập trên mái hiên. Bên trong ngôi nhà thật yên tĩnh và lặng lẽ.
Thời tiết này làm tôi nhớ lại lần tôi gặp Helen Cole cũng vào buổi tối. Hôm đó trời cũng mưa. Bao nhiêu biến cố xáy ra kể từ đó! Bao con người đã bị ch.ết! Và tôi còn ngại danh sách những kẻ tử vong còn kéo dài.
Tôi nhón chân bước tới cửa và bắt đầu quay tay nắm. Rồi tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, trong lòng chờ đợi tiếng kêu ken két. Nhưng các bản lề được tr.a dầu và tôi chui vào hang cọp không gây ra sự chú ý của loài thú dữ.
Sau khi khép cửa lại, tôi đưa mắt nhìn quanh. Tôi đang đứng trong bếp và phân biệt rõ hình thù bồn rửa bát, lò nấu ăn và chiếc tủ lạnh. Một chiếc bàn đặt ngay ở chính giữa nhà bếp. Trước mặt tôi có một cái cửa nữa. Tôi mở ra và cố nín thở. Nó thông với một hành lang và ở cuối hành lang có ánh đèn chiếu xuống đất. Ngay cùng một lúc tôi nghe thấy tiếng người thì thầm rồi nhanh chóng bị khoả lấp bởi một chuỗi cười lanh lảnh.
Miriam đang đú đởn cùng với "người khách trọ".
Mắt vẫn chăm chú nhìn ánh đèn, tôi bắt đầu tiến tới, ngón tay trỏ đặt vào cò súng.
Đúng lúc tôi còn cách cái cửa một mét hay một mét rưỡi, một giọng nói đàn ông nổi lên nghe rất rõ:
- Chúng ta không cần cái đèn này… Hay là em sợ bóng tối?
Tôi nhận ra tiếng Peter.
Miriam đáp lại bằng một chuỗi cười lanh lảnh và nói với giọng vui vẻ hồn nhiên:
- Thế chúng ta ăn nói làm sao nếu có người đến thăm? Nhưng anh nói có lý… - ánh đèn tắt ngay và tôi chỉ còn nhìn thấy dưới cánh cửa một ánh sáng màu hồng chắc là từ một cây đèn bàn nhỏ chiếu ra.
Tôi phải tiến ba bước nữa mới tới sát cửa và mất thêm một phút để đặt bàn tay trái lên quả đấm cửa. Họng tôi khô khốc và cảm thấy có một ước muốn mãnh liệt là tung hô hết mọi việc để về nhà làm một giấc ngủ cho khỏe. Tôi quay tay nắm từng milimét một. Ở đây, các bản lề cũng được tr.a dầu, tôi có thể đẩy cánh cửa mà không sợ nó kêu. Tầm nhìn của tôi được mở rộng dần dần.
Bất thình lình Miriam thở dài rồi nói với giọng uể oải:
- Ôi Peter, Peter, tại sao ta không thể lợi dụng đôi chút mà cuộc đời đã dâng tặng chúng ta?
Tim tôi như ngừng đập và tôi tưởng như mình sống lại trong một cơn ác mộng. Agnès cũng đã dùng bấy nhiêu lời lẽ đó sau khi cô báo cho tôi biết không thể lấy tôi. Bước chân mạnh dạn, tôi đi qua ngưỡng cửa phòng khách.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy