Chương 22

Mười giờ mười lăm tôi bước ra tới chỗ Mouse hẹn. Minnie đang còn làm bên trong thẫm mỹ viện, có một bà khách ngồi chờ. Thì ra là Maxine Cone, con bồ nhí của Mouse…
Lúc tôi đến nơi, cả hai đang ngồi trên giường uống bia. Mouse mời tôi một ly, tôi đỡ lấy.
Vừa rót ly thứ ba Mouse nói: “Bọn anh còn phải đi ăn trưa”.


Tôi đặt chai bia xuống sàn nhà rồi đứng dậy.
“Mấy ông bỏ đi đâu”. Maxine hỏi. Nước da nàng đen, người mảnh khảnh, tóc để ngang vai chải ngược ra sau.
“Bọn anh có việc cần, Maxine. Em ở nhà lát nữa anh sẽ gọi”, Mouse nói.


Tôi chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đụng độ sắp tới. Maxine nghiến chặt hai hàm răng nheo mắt lại như một xạ thủ đang nhắm bắn. Nàng dằn lại được, kể ra lúc này nàng chưa muốn nói. Nàng với lấy chiếc áo Pull treo trên tường rồi bỏ đi ra ngay.


Tôi với Mouse vừa ra tới chỗ xe đậu tôi gọi Maxine: “Cậu muốn đi nhờ xe không?”.
Nàng thủng thỉnh bước đi trên lề đường, tai không nghe. Nàng sẽ không còn dịp để ăn nằm với Mouse nữa. Nàng lấy Billy Tyler mới có bốn tháng.


Mouse chạy theo gái y như bọn trẻ đòi tặng quà sáng ngày Noel. Với Mouse ngày nào cũng là ngày hội hè; từ lâu lối sống của hắn là vậy.

• •


Cửa hàng thịt Federal Butcher nằm trong khu chung cư từ những năm bốn mươi. Về sau, nơi đây là nhà kho chứa hàng nhưng có cả một quày bar nhỏ hẹp ở trên lầu ba. Đây là quán bar do Joppy đứng tên.


available on google playdownload on app store


Joppy và tôi là bạn cố tri hồi còn ở xóm Fifth Ward bên Houston; qua tới L.A vào giữa những năm bốn mươi. Gặp lúc làm ăn thất bát Joppy không còn lối thoát. Tôi đã từng lâm vào nhiều cảnh ngộ éo le giờ cũng còn những kỷ niệm khắp vùng Los Angeles.


Ăn uống no say, chẳng nhìn thấy kẻ lạ mặt nào da đen, tóc đỏ. Tôi ra quán bán hàng lẻ mua nửa chai Seagram và hai cái ly nhựa.
Tới xế trưa, tôi không còn mở mắt nổi.
“Ta làm một giấc đi, Easy!”, Mouse nói.


Nghe tiếng xe nhộn nhịp, ánh sáng đèn chói lọi nhảy múa trước mắt,tôi thức dậy. Bên kia đường người ra vào tấp nập. Trong cửa hàng thịt Federal Butcher, công nhân còn khoác chiếc áo bờ lu trắng dính đầy máu, họ phải tự giặt lấy, cửa hàng không mướn thợ giặt.
“Hắn kia rồi!, Mouse kêu.


Gã có cái nhìn lanh lẹ, mặc quần áo sậm màu đang vội tới cửa hàng Central. Mái tóc đỏ lưa thưa xen lẫn tóc nâu quăn tít. Người gã cao ráo chắc nịch, gương mặt ngăm ngăm xương xẩu. Gã bước đi ngang qua chiếc xe đang đậu. Mouse đề máy cho xe vòng lại.


Gã dừng lại ngay ngã tư đèn đỏ phố 110th Street chúng tôi đậu xe, đi bộ theo.
Đi tới phố 125th Street, gã rẽ qua đường khác. Đi được nửa chặng đường gã
dừng lại ngay trước căn hộ y hệt kiểu mấy căn phố Magnolia Street. Chúng tôi chờ gã đi khuất rồi mở hộp thư ra dò tên.


Randall Abernathy ở tầng chót căn hộ 3C.
“Cậu về trước, Raymond”, tôi nói.
“Sao?”.
“Tớ cần gặp riêng với anh chàng này”.
Mouse phải xoay sở cho được một việc, hắn không tranh cãi với tôi. Thế càng hay, tôi cần yên tĩnh và khôn khéo để đối phó với tình thế mới.

• •


Tôi đứng bên ngoài gõ cửa căn hộ 3C, có tiếng bước chân đi tới rồi chợt dừng lại im lặng.
“Ai đấy?” tiếng người hỏi dè dặt.
“Roger Stockton đây!”, tôi đáp dõng dạc, có lúc cũng cần phải vậy.
“Tôi không biết Roger là ai?”.
“Tôi làm ở hãng Star Meat Packing thành phố Clara, thưa ông Aberthany.


Tôi cần bàn chuyện làm ăn với ông”.
Người nghèo ai cũng mong có việc làm, dù đang có việc làm ổn định chắc gì đã là một chỗ làm bảo đảm lâu dài. Ông chủ đổi tính bất chừng có thể sa thải công nhân, hay gặp mẹ già đau yếu cần kiếm thêm thu nhập phải đổi chỗ làm.


Tôi không biết có phải Abernathy đang gặp lúc túng quẫn. Nhưng dù sao gã cũng phải mở cửa.
Tôi phải tươi cười để yêu cầu được chấp nhận, nếu tôi là một người da trắng.
“Chào ông Abernathy!”. Tôi nắm chặt tay ông giật giật”. Vậy là cuối cùng cũng gặp được ông?”.


Gã nhếch mép cười đáp lại, chợt cau mày lùi lại một bước. Tôi liếc nhìn cây thánh giá hắn đeo trên cổ, miệng mồm tôi còn nồng hơi men.
Ta muốn trở xuống dưới kia, người anh em Abernathy ở đây không tiện. Tôi vừa nhận được một việc làm cho ông chủ cửa hàng thịt Starr, tôi chợt nhớ đến ông bạn đây!


“Sao?”.
“Cho phép tôi vào trong nói qua việc này!”.
Tôi lê bước vào tới ngay giữa gian phòng. Tôi rành mấy chỗ này vì kiểu xây dựng giống như khu chung cư nơi tôi sống. Một căn hộ vừa đủ ở, một chỗ kê giường nằm, chỗ nấu ăn buồng tắm kề liền.


Nhìn cách trang trí bên trong, tôi biết đây là một căn hộ độc thân. Một bàn, một ghế một tủ đứng có ngăn kéo. Sàn nhà lau chùi sạch, không lót thảm.
Tôi tìm chỗ dựa lưng, duỗi thẳng chân cho dễ thở.
“Ông đau chân à?”, Abernathy hỏi.


Tôi nhìn thấy một cuốn Thánh kinh để trên bàn trước mặt đang đọc dở, gạch mực xanh hết phân nửa trang.
“Sao? Ồ, ông vừa nhắc cái chân đau?”.
Abernathy đứng ngay dậy, tôi phải nói dối cho thật hay.


“Tôi đi chiến đấu bị thương, còn nhiều mảnh đạn chưa gắp ra được. Bọn tôi bị pháo Trung Quốc do Bắc Triều tiên bắn đi…”.
Abernathy nghiêng người bên mép giường mới thay ra.


“…Tai nghe tiếng đạn pháo tôi nhảy xuống hố… lúc đó chỉ còn mỗi anh chàng Tooms tôi xô hắn nhào và bị trúng vào chân”.
Tôi nhăn mặt xoa tay lên chỗ vết thương tưởng tượng.
Randall hỏi tôi: “Vậy nên ông bạn mò tới đây?”.


Anh chàng Tooms thấy tôi nhào xuống hắn cứ tưởng tôi muốn cứu hắn? Hắn biết ơn tôi, nhưng thật tình tôi đã bỏ chạy trước.
“Nếu ông cứu được hắn thì hắn phải nhớ ơn ông chứ”.
Abernathy nói. Gã chưa lần ra hướng câu chuyện tôi vừa kể, giả vờ như là hiểu hết.


“Tôi cũng biết là vậy. Lúc cha nó muốn giao công việc nhà lại cho hắn thì Eagene, anh chàng tôi cứu mạng, đến gặp tôi nhờ đứng ra nhận làm người quản lý”.
“Đấy là hãng Star Meat Packing hiện nay”.
Tôi gật, một nụ cười thoáng hiện trên môi.


“Không phải vì chuyện đó nên ông tới đây, ông Stockton?”, người hàng thịt nói.


“Ôi”, tôi nhìn quanh, một chút nao núng. “Tôi nghĩ ông là một con chiên ngoan đạo, nên tôi không nói dối. Bữa đó tôi vào một quán bar, quên mất tên hình như ở phố Slauson thì phải. Đúng rồi, tôi nhìn thấy anh chàng và tôi thuật lại câu chuyện như mới nãy rồi gã nhắc tên ông. Gã khen ông là một tay giết thịt lành nghề, thật là không may nếu một tên Negro phục vụ cho chủ da trắng”.


Tôi kể lại cho bạn bè nghe ai nấy đều khen ông?
“Anh chàng kia là ai?”.
Tôi dằn được nỗi vui mừng không tả xiết nói: “Tôi không nhớ tên, nghe anh chàng barman hay gọi hắn là ông Saunders?”.
Randall nhảy dựng lên như chẳng may ngồi nhầm phải đống than hồng.
“Anh chàng to con phải không?”


“Gã để hàm râu rậm”, tôi gật đầu, nhắc lại.
“Ông nhớ kỹ lại xem bữa nào?”
Tôi rụt cổ so vai: “Để coi, hai ba tuần gì rồi?”.
“Sao ông chờ tới bữa nay mới nói”. Abernathy lo cuống cuồng.


“Thì nghe tôi kể ra đây. Eugene đề nghị tôi làm quản lý cửa hàng thịt, gã giúp tôi học nghề, cân đo đong đếm thành thạo, làm nghề này rất lu bu. Mãi ba tuần sau mới gặp ông thì có gì đáng trách”.
“Là vì tôi không ngờ Saunders lại đi rêu rao nói xấu về tôi”.


“Thấy hắn có vẻ khác lạ lắm, giờ ông mới chịu nói ra. Chắc là vì bữa đó hắn uống quá chén, hắn còn kể chuyện chơi gái nữa!”.
“Chơi gái”, Abernathy nói như muốn chửi. “Bọn đàn bà con gái là quỷ sa tăng”. Nghe gã nói tưởng hắn là ngài mục sư giảng đạo.


“Tôi thấy gã được lắm”.
“Còn bề trong nó thối ta, quỷ tha ma bắt nó. Chạy đâu cho khỏi tròi. Không có đức tin dù có thần dược cũng không cứu nổi. Không, không bao giờ. Chúa trừng phạt kẻ tà ɖâʍ mắc bệnh phong tình”.
Mặt gã đỏ bừng, môi miệng run lắp bắp. Nhà Saunders có tiền sử bệnh tâm thần.


“Ồ, hắn có kể cho tôi nghe chuyện của ông”, tôi nói. Thôi ta nói qua việc ông về làm cho hãng Star”.
Tôi bịa đến chuyện hãng Star đang cần một tay nghề quản lý cửa hàng đáng tin cậy. Rồi tôi hẹn hai tuần sau sẽ đưa gã đến gặp ngay Eagene Tooms. Tôi đưa địa chỉ và số điện thoại dỏm cho hắn.


“Còn tôi có thể gặp người bà con tại địa điểm nào?”.
Ra tới cửa tôi hỏi lại.
“Ông muốn hỏi J.T chi vậy”.
“Không nói được. Hắn tử tế với tôi, mời tôi uống rượu cho tôi biết tên ông. Như vậy còn hơn một câu chào”.
“Hắn bỏ đi lâu rồi”.


“Đi rồi, Ở đâu biết không?”.
“Về miền bắc”.
“Về Frisco àh?”.
“Nhà hắn ở tận bên Oakland, tôi chưa tới đó?”.

• •


Ba mẹ con Regina Jesus và Edna đang ở ngoài trước nhà. Jesus ngã người trên đùi Regina, Edna ngồi kế bên hất quả banh. Thoáng thấy tôi bước lên bậc thềm mấy mẹ con nhìn theo.
“Ô kìa, cưng”, Regina chỉ kịp thốt lên không nhìn tôi.
“Kìa mấy mẹ con”.


Edna muốn chồm dậy, Jesus níu tay lại khều lên người cho nó đừng khóc.
“Jesus con, con bồng Edna vào nhà chơi!”, tôi nói.
Hai anh em thích chơi trò cưỡi ngựa gỗ, bò dưới đất phá phách tùm lum. Mẹ Regina không cho, tôi muốn bày trò để chúng chơi một lúc cho rảnh rang.


Tôi hôn nàng rồi nắm tay dắt ra bờ rào trước sân. Công ty cây xanh sao lại đi trồng cây sồi trên khu đất cấm bên kia đường? Cây đâm rễ làm hư lề đường ăn qua tới bên kia. Che tối cả đường đi.
“Em hay biết gì về bệnh phong tình kể cho anh!”, tôi hỏi.
“Nghĩa là sao?”, Regina chới với, nàng vụt bỏ đi.


“Anh đâu có lỗi gì, anh muốn nói bệnh tình của tên tôi phạm kia, hắn đang uống thuốc Sulfa”, tôi nói.
“Bị lâu mau?”.
“Chưa biết bao lâu nhưng nghe nói bệnh nặng”.
“Nếu nặng thì nguy lắm. Bệnh phong tình nó ăn vào tới óc,điên luôn”.


“Sách báo nào nói về bệnh tình đó em? Nghe nói bên Texas có bệnh viện chuyên trị bệnh đó”, tôi hỏi.
“Em phải hỏi cho biết”.
“Hắn tên là Saunders, J.T. Saunders. Hắn còn uống thuốc, chưa đến lúc chích pê-ni-ci-lin”.


Tôi hôn phớt lên môi, nàng xích ra bước vào nhà. Thằng nhóc Jesus với con bé Edna đã xô ngả bàn nước làm ướt cả sàn nhà.






Truyện liên quan