Chương 74: Bức ra hung phạm?
Vốn tưởng rằng Đổng Khanh chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ nàng lại coi như có chuyện lạ, hướng ra ngoài kêu lên: "Tổng quản đâu rồi?"
Sắc mặt Lưu Ký chợt thay đổi.
Bên ngoài lập tức lên tiếng:
"Đây ạ”."
"Vào đi, bản quan có chuyện muốn hỏi ngươi."
“Dạ”.
Một lát sau, đã thấy tổng quản cung kính chạy vào, trước lễ bái hoàng thượng, rồi sau đó dời bước tới trước mặt Đổng Khanh, cúi cúi lưng, nói: "Xin Đổng đại nhân dạy bảo."
Đổng Khanh chỉ vào cái lò sưởi trong phòng, nói: "Đồ trong vương phủ, ngươi biết rõ ràng nhất, bản quan hỏi ngươi, chiếc lò sưởi này là từ nơi nào đưa tới?"
Tổng quản cẩn thận nhìn lò sưởi bên trên vẽ Mẫu Đơn, lập tức nhận ra là cái trong sương phòng của hoàng thượng, vì thế rủ rỉ nói: "Ngày đó, Tiểu An Tử công công yêu cầu tiểu nhân cho chiếc lò sưởi, tiểu nhân không dám chậm trễ, liền phân công xuống, sự vụ của vương phủ bận rộn, tôi tớ rất nhiều, xin cho tiểu nhân trước xuống điều tr.a kết quả là ai đưa đến sương phòng của hoàng thượng, mới có thể hỏi rõ cái bếp lò này rốt cuộc là được chuyển tới từ phòng nào."
"Lập tức xử lý ngay tại đây đi, gọi người vào đây hỏi một câu là được rồi” - Đổng Khanh nói.
Lưu Hâm ở một bên nghe thấy được, cười nói: "Hỏi tới hỏi lui, bất luận như thế nào đều không phải là đồ của phủ Ninh Vương sao? Có gì khác biệt? Đổng Tư Mã làm gì phải hao tốn khổ tâm vậy."
Đổng Khanh cười lạnh, nói: "Khác biệt rất lớn."
Lại thấy Anh vương đứng dậy tiến gần lò sưởi, nhìn chằm chằm Mẫu Đơn phía trên, bộ dáng có vẻ thưởng thức, khóe miệng gã cất lên nét tươi cười, nói: "Kỹ thuật vẽ của Hoàng huynh càng thấy tinh tiến rồi... , lấy dịch hoa vẽ tranh, trước đây chưa từng thấy đó!" - Nói xong, gã dùng móng tay theo viền phía trên, cạo một ít dịch hoa xuống, nói: "Nghe nói lấy hoa thả vào trà sẽ có một phong vị khác, dịch hoa này đã được lửa lò sưởi hun qua, hẳn là không giống bình thường”.
Đậu Nguyên Nguyên thấy thế, lập tức phụ họa nói: "Vị của hoa đã bị hun qua, hương vị đặc biệt thơm, lấy ra cho vào trà nói không chừng mạnh hơn ngâm trà hoa đó."
Rõ ràng là Đổng Khanh đang tr.a án ở trước mặt mọi người, nàng ta không nghĩ để nàng được như ý, bất luận như thế nào, việc lò sưởi chứa độc, Ninh vương thân là chủ, y cũng không thoát khỏi có quan hệ. Nhưng Đổng Khanh vậy mà dám đứng lên trước mặt mọi người tr.a rõ, nói thẳng là hoàn toàn không nể mặt Ninh vương, sắc mặt Ninh vương cũng thay đổi, bởi vậy có thể thấy được thái độ của hoàng thượng... . . Việc này không phải là nhỏ, nếu việc này liên lụy đến Anh vương, gã lại là anh em bên ngoại của nàng ta, nghiêm cẩn truy cứu tới, chỉ sợ ngay cả nàng ta cũng sẽ gặp họa theo.
Trầm ngâm chốc lát, nàng ta cũng đứng dậy, lấy xuống trâm phượng ở trên đầu, tới gần lò sưởi, cạo xuống một ít dịch hoa, rồi sau đó sai Bảo Châu ngâm trà mới, thả vào trong trà, dùng trâm phượng trộn đều, nhẹ hớp một ngụm, tán dương nói: "Thơm quá, quả nhiên so với trà hoa phơi khô càng thơm hơn."
Một lát, nàng ta lại cạo một ít dịch hoa trên lò sưởi xuống, tự mình ngâm một ly trà nhỏ mới, rồi lại đưa tới trước mặt Hoàng thượng, cười duyên nói: "Xin Hoàng thượng thử xem vị này, sẽ biết lời của Nguyên Nguyên không giả."
Hành động này hoàn toàn là vì chứng minh vừa rồi nàng ta không biết lò sưởi có độc.
Tiểu An Tử cả ngày ở cùng với hoàng thượng, không có chút dấu hiệu trúng độc nào, uống một ngụm trà nhỏ chứa ít độc hẳn là không đáng ngại, thứ nhất vừa bày tỏ nàng ta trong sạch, đồng thời ngầm trợ giúp Anh vương.
Tiểu An Tử cơ trí tiếp nhận cốc trà, cười nói: "Trà nóng bỏng miệng, chớ để bỏng Hoàng thượng, đợi chút hãy dâng lên cũng không khác lắm."- Rồi sau đó liền đặt ở trên án.
Lò sưởi có độc, dịch hoa khẳng định cũng dính độc, tất nhiên là không thể để vào miệng của Hoàng thượng. Anh vương lạnh lùng liếc mắt lườm Tiểu An Tử một cái, thầm nghĩ, Hoàng thượng và Đổng Khanh quả thực đã biết lò sưởi có vấn đề rồi, việc này bất luận như thế nào cứ đổ lên trên người Ninh vương đi, gã có thể nguyên vẹn mà thoát ra.
Đổng Khanh trầm tĩnh nhìn chằm chằm Anh vương, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng đích thân vẽ Mẫu Đơn, lại để cho các người cạo xuống sao."
Lưu Hâm cười nói: "Chỉ là viền góc, không làm tổn hại đến phần vẽ chính, huống chi hoàng huynh mở miệng vàng, lò sưởi này đã là vật của Vũ thái phi - mẫu thân của tiểu vương, làm con trai, trộm cắn dịch hoa trên thân chiếc lò sưởi của mẫu thân nhà mình, không phải là cái tội lớn gì đi?" - Gã vừa nói, vừa cạo xuống dịch hoa trộn vào trong cốc trà, rồi sau đó nâng cốc uống một ngụm, cười nói: "Thơm! Quả thực thơm lắm, mùi hoa thơm trộn mùi trà thơm tràn ra khắp mồm miệng, thực sự đến cả hàm răng cũng lưu hương." - Gã nhướng mi, nói: "Đúng rồi, Đổng đại nhân không phải là đang tr.a việc sao? Chiếc lò sưởi này là từ cùng một chỗ phủ Ninh vương chuyển đến? Hay là... lò sưởi này có vấn đề?"
Đổng Khanh nói: "Ta chỉ là nhìn thấy lò sưởi này không quá giống cùng loại so với lò sưởi mà vương phủ sử dụng, tựa hồ là vật trong cung, nhất thời tò mò, muốn hỏi rõ ràng thôi."
Lưu Hâm nói: "Tiểu vương vừa mới đã nhìn kỹ, lò sưởi phía dưới có chữ Quan Diêu (*), vật do Quan Diêu sản xuất, đồ thượng phẩm tự nhiên trước sẽ đưa vào trong cung, trong cung không dùng được nhiều như vậy, sẽ phân phối tới vương phủ ở các nơi, trong vương phủ có mấy thứ vật phẩm giống trong cung có gì kỳ quái? Ở trong phủ ta còn nhiều vật mà giống trong hoàng cung đó thôi."
(*) Quan Diêu [quan dao]: là lò gốm sứ chuyên chế tác các sản phẩm cúng tiến cho hoàng cung và các quan lại. Đồ sứ Quan Diêu để chỉ đồ sứ ở Biện Kinh (Khai Phong) thời Bắc Tống và các trấn ở Hàng Châu cùng khu ngoại thành thời Nam Tống
Đổng Khanh lắc lắc đầu nói: "Cũng không phải, lò sưởi này kỳ thực là hàng nhái, Ninh vương phủ sao lại có thể có hàng nhái Quan Diêu? Việc này rất lạ, nhưng lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta, vì thế mới tính hỏi rõ ràng."
Nghe thấy là hàng nhái Quan Diêu, mặt Lưu Ký tối lại, quay đầu hỏi tổng quản: "Lò sưởi này là từ nơi nào làm ra? Tựa hồ không là đồ mới, sao lại là đồ nhái? Vương phủ sao có thể nào có đồ phỏng chế Quan Diêu hả?"
Tổng quản nói: "Chiếc lò này thoạt nhìn vô cùng tốt, kỹ thuật chế tạo tinh xảo, tiểu nhân cũng không biết tại sao lại là đồ phỏng chế, đông sương phòng muốn lò sưởi, nhất loạt trong phòng đã có sẵn sẽ được cầm trực tiếp tiến dâng, cũng không cần phải mở kho, đến khố phòng lấy. Tiểu nhân phải hỏi thăm từng người, rốt cuộc là ai cho đưa tới."
Lúc này, Tiểu An Tử chen miệng nói: "Là một kẻ người hầu tên là Thuận Tử đưa tới."
Mỗi ngày, tôi tớ đưa vật phẩm đến trong sương phòng của hoàng thượng, gã nhất định sẽ hỏi rõ tên họ của đối phương.
Lưu Ký vẫy vẫy tay nói: "Kêu Thuận Tử vào đi."
“Dạ”
Tổng quản cúi khom khom người, nhanh chóng lui xuống, thời gian ước chừng trôi qua một ly trà nhỏ, quả thực đã dẫn một chàng trai tiến vào.
Anh chàng tên gọi Thuận Tử không rõ nguyên nhân, vẻ mặt mờ mịt.
Lưu Ký chỉ vào lò sưởi trong phòng, hỏi: "Ngươi xách chiếc lò sưởi này từ đâu ra?"
Thuận Tử nghẹo đầu, híp mắt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Tiểu nhân cho tới bây giờ chưa thấy qua chiếc bếp lò vẽ Mẫu Đơn này."
Tiểu An Tử vội vàng nói: "Ta nhớ được là ngươi! Mấy ngày trước đây ngươi chuyển đến một chiếc lò sưởi."
Lưu Ký lại hỏi: "Chiếc lò sưởi trong phòng này, rốt cuộc là ngươi chuyển từ đâu đến?"
Thuận Tử "A" một tiếng, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Tổng quản sai đưa lò sưởi cho khách quý ở đông sương phòng, tiểu nhân liền đi đến tìm một cái không dùng trong phòng khác, chị Tuyết Nhạn nói trong phòng phu nhân có thừa một cái, liền bảo tôi chuyển đến."
Tuyết Nhạn hầu hạ ở bên cạnh Thái phu nhân, nghe thấy được, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức tiến lên, quỳ xuống, thừa nhận nói: "Chiếc lò sưởi trong phòng này là từ trong phòng Thái phu nhân đưa tới."
Đổng Khanh lườm Thái phu nhân trước sau vẫn chưa nói một câu, thấy thái độ bà ấy trầm ổn, vì thế nghiêm nghị hỏi: "Biết rõ chúng ta đang truy vấn việc lò sưởi, ngươi vẫn luôn đợi ở chỗ này, vừa rồi vì sao không nói gì ?"
Sắc mặt Tuyết Nhạn phút chốc xanh mét, nàng ấy nỗ lực áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng, run giọng nói: "Nô tì đêm qua mất ngủ, một đêm không ngủ, tinh thần hoảng hốt, hôm nay cả ngày không yên lòng, vừa mới nghe thấy tên của bản thân, bây giờ mới hồi phục tinh thần lại."
Lúc này, đột nhiên vang lên "Loảng xoảng" một tiếng thật lớn, cốc trà bỏ thêm dịch hoa mà Đậu Nguyên Nguyên luôn luôn cầm ở trên tay, đột nhiên rơi trên đất. Cốc trà nát vụn đầy trên đất, nước trà tung tóe, thần sắc nàng ta kích động chạy lên phía trước, quỳ ở trước mặt hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, trà này có độc, ngài ngàn vạn không thể uống chiếc cốc trên bàn này!"
Đổng Khanh cười lạnh nói: "Sao cô biết trong trà có độc?"
Xem nàng ta phối hợp không chê vào đâu được. Đậu Nguyên Nguyên sớm đã biết đến dịch hoa có độc rồi, diễn trò vất vả như vậy, đơn giản là muốn giải nguy thay người anh em Anh vương của nàng ta. Lại không biết là, hoàng thượng đều xem tất cả ở trong mắt.
Thị nữ thân tín Bảo Châu của Đậu Nguyên Nguyên cầm trâm phượng vàng vừa mới lấy xuống từ trên tóc của chủ, đi theo chủ nhân quỳ ở trước mặt hoàng thượng, chuyển dâng lên trâm phượng, nói: "Vừa mới rồi, tiểu thư dùng cây trâm phượng này cạo xuống dịch hoa, trộn vào trà, sau đó đặt ở trên bàn, đến hiện tại mới phát hiện phía trên trâm phượng tua hoa làm bằng bạc bị chuyển thành màu đen, trong trà nếu không phải là có độc, bạc này sao có thể nào trong nháy mắt biến thành màu đen chứ?"
Lưu Ký nghe nói trong trà có độc, sắc mặt sớm xanh mét, y bước nhanh tiến lên, trực tiếp cầm lấy trâm phượng trong tay Bảo Châu, phát hiện trên đầu bộ phận vốn màu bạc trắng quả nhiên đã hiện ra màu đen sẫm, vẻ mặt y thâm trầm, cơ hồ là gầm nhẹ nói: "Mau lấy ngân châm lại đây!"
Tổng quản sớm bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức mồ hôi đầy người, "Dạ" một tiếng, lập tức vội vội vàng vàng mang ngân châm đến.
Trong trà của Hoàng thượng lại có độc, đây chính là tội ch.ết diệt môn!
Ninh Vương cầm ngân châm, trước tiên hướng đến cốc trà của mình thăm dò, ngân châm vẫn cứ sáng màu bạc như mới, rõ ràng là trà không có vấn đề, ngay sau đó dò xét cốc trà mà Tiểu An Tử đặt ở trên án chuẩn bị dâng lên hoàng thượng, ngân châm nhanh chóng đổi màu, thành màu đen sẫm nhìn thấy mà ghê người, y lại lấy một cây châm bạc khác, đến cạo dịch hoa trên lò sưởi, ngân châm đồng dạng nhanh chóng biến thành màu đen, lại cầm một cây, mở ra nắp lò, dò xét từ bên trong lò sưởi, đồng dạng cũng biến đen, hiển nhiên, lò sưởi có vấn đề.
Ninh Vương toàn thân rùng mình, cảm thấy nặng nề, lập tức bước nhanh về phía trước, vén lên tay áo, quỳ xuống nền đất đá xanh, ôm quyền, trầm giọng nói: "Lưu Ký tội đáng ch.ết vạn lần!"
Sự tình cũng đã thấy được rõ ràng.
Nước chảy thành sông, người hạ độc có thể bức ra, Lưu Lăng thừa cơ làm khó dễ, nặng nề vỗ lên bàn, cả giận nói: "Lưu Ký, ngươi thật to gan, vậy mà dám đầu độc trẫm!"
Địa bàn là của y, lò sưởi cũng là trong vương phủ, bất luận thế nào y đều không thoát khỏi can hệ, Lưu Ký không nói chuyện có thể biện giải, trong lòng nghĩ lại, trừ mẹ của mình ra, có ai dám can đảm ở phủ Ninh vương làm ra chuyện lớn hạ độc hoàng thượng như vậy?
Tiếp tục truy tra, lò sưởi có độc quả thật là từ trong phòng của mẹ y chuyển đến cho hoàng thượng sử dụng.
Y tuyệt đối không thể để mẹ chịu tội, vì thế hạ quyết tâm, chậm rãi dập đầu xuống đất, nói: "Tiểu vương có tội, mặc cho hoàng thượng xử trí!"
Lưu Lăng mặt trầm xuống nói: "Lưu Ký à, ngươi phạm phải chính là tử tội, tổn hại long bào là chuyện nhỏ, dù sao trẫm không bị tổn thương gì, nhưng ngươi lại ngày một nghiêm trọng, càng thêm hung ác, trái lại đầu độc trẫm, hành động ác độc này ngay cả chư vương cũng không có cách bảo vệ ngươi rồi... ." - Nói tới đây, vẻ mặt hắn đau thương, trầm giọng hỏi: "Ngươi, có tòng phạm không?"