Chương 4: Lệ nhan
Bị đổ thừa Tuệ Nhi không vừa bật ngay lại – Cái gì mà tại tao, là do mày không để ý đó chứ- A cái con nhỏ này mà ngon nhỉ
- Chứ sao... hứ
Chiến tranh giữa hai cô nàng chuẩn bị đến cảnh giới của sự bùng nổ cho đến khi
- Tuệ Nhi, nhà em không có khăn dự phòng à...
Từ trong phòng dành cho khách tiếng anh Quang Trường vang ra (t/g: tưởng ông này đi đâu hóa ra trốn đi tắm ahaha)
- Ở trong tủ ấy.. mà sao anh lại cần
- Tối nay anh ngủ ở đây
- Nhà của em là chỗ anh muốn tới thì tới muốn ở là ở à, em sẽ gọi cho mẹ....
Tuệ Nhi vừa càu nhàu vừa đi vào phòng anh. Nhìn theo bóng dáng nhỏ mà cô chỉ biết lắc đầu. Rõ ràng là rất lo cho cô mà cứ giả bộ không có gì.... haizzz. Cứ như vậy ngôi nhà tràn đầy tiếng cười nói hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trái ngược với sự yên bình vốn có, ở một ngôi biệt thự nọ đang xảy ra một việc khiến mọi người run sợ....
Người phụ nữ chạy ra từ căn phòng với vẻ mặt hốt hoảng. Cầm điện thoại trong tay chị giúp việc run rẩy ấn một dãy số..
- Alo
- Alo.. thưa bà chủ, cô chủ lại đang đập phá đồ đạc, chúng tôi.. chúng tôi không thể nào ngăn lại được ạ
- Cái gì... thôi được rồi tôi sẽ về ngay.... - đầu đây bên kia khi nghe thấy cũng hốt hoảng không ngừng
............. Cuối dãy hành lang..............
- Các người cút.... cút hết cho ta. Anh đâuu.. gọi anh về đây cho ta
“CHOANG”
Gần cửa sổ, một người con gái với dáng người gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, đầu tóc rối tung đang cầm từng vật trên bàn ném về phía cửa, miệng không ngừng la hét. Những người giúp việc xung quanh không ai dám tiến lại gần, tất cả đang trong trạng thái hốt hoảng cực độ. Trong đám người, một phụ nữ khoảng 50t tiến lên khuyên can
– Cô chủ... cô bình tĩnh lại đi, tôi đã gọi bà chủ về rồi cô... á
- Ta nói ta muốn anh, các người điếc hết rồi sao.... á á.
.Không để người phụ nữ nói hết câu cô gái lại hét lên rồi điên cuồng ném đồ về phía những người giúp việc
Cảnh tượng trở nên thật hỗn loạn, không ai còn có thể nhận ra trước đó đây từng là một căn phòng lộng lẫy. Ai trong số những người có mặt ở đây đều đang cầu nguyện bà chủ nhanh về để cho cái người kia đừng khiến họ trong trạng thái đau tim bất cứ lúc nào nữa...
- Lệ Nhan.. Lệ Nhan
Ngoài cửa một người phụ nữ nhanh chân chạy vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì không khỏi hốt hoảng
- Con gái.. con ngoan của mẹ đừng làm vậy nữa mẹ sẽ gọi anh con về ngay mà...
Người con gái được gọi là Lệ Nhan nghe thấy vậy động tác trên tay ngừng hẳn, hỏi bằng vẻ khó tin
- Mẹ...nói thật chứ
Thấy động tác của con gái có dấu hiệu ngừng lại,người phụ nữ gật đầu nói
- Đúng vậy.. nhưng trước hết con phải nghe lời mẹ, nếu không anh con sẽ giận con đó-
Bà Liên cố gắng khuyên con gái,nước mắt bà đã rơi từ lúc nào...
Sau khi bình tĩnh trở lại Lệ Nhan được mẹ dìu qua phòng khác những người giúp việc thấy thế lập tức thu dọn phòng.
Bà Liên dỗ cho con gái ngủ say, nhìn Lệ Nhan bà lại không kìm được nước mắt. Có người mẹ nào nhìn thấy con như vậy mà không đau lòng chứ.
- “Cốc... cốc”.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bà lập tức lau hết nước mắt, nói với giọng khàn khàn – Vào đi
Ngoài cửa người giúp việc cung kính nói
- Thưa bà, thư kí Hoàng đang đợi bà dưới lầu ạ
- Được rồi ta xuống ngay
khẳng định con gái đã ngủ say, đắp chăn xong bà nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Dưới
lầu thư kí Hoàng đứng nghiêm trang, vừa thấy bà chủ xuống ông liền cúi đầu chào
- Bà chủ
- Thư kí Hoàng, ông có chuyện gì sao?
- Dạ, đây là kết quả khám sức khỏe của cô chủ tháng này ạ
Nhận tập hồ sơ từ tay thư kí Hoàng, càng xem bà càng không thể dấu được sự lo lắng. Đặt tập hồ sơ xuống bàn bà Liên nghẹn ngào nói
- Bệnh của nó càng ngày càng nặng thêm, tôi thì không thể ở nhà 24/ 24 được, thằng Phong thì bận việc...