Chương 9: Xem mắt (2) sự việc bất ngờ
- Sao mà đơ người ra thế Sau khi đưa chìa khóa cho bảo vệ cất xe, Tuệ Nhi thấy cô đang ngẩn ngơ thì hỏi
- Tên này cũng không keo kiệt đâu
- Tất nhiên anh ta là ông chủ của một công ty tầm cỡ thế giới mà
- uầy, từ sáng đến giờ mày cứ lải nhải khen anh ta suốt, sao mày không tự đi đi còn nhờ tao làm gì
Nhận thấy cô lại bắt đầu bất mãn Tuệ Nhi lập tức cười hòa
- Hề hề mày cũng biết tao xinh đẹp thế này, biết đâu anh ta lại “yêu tao từ cái nhìn đầu tiên” thì sao, tao còn muốn tự do đấy
- Bớt tự sướng đi cô nương,tao chưa ăn mà muốn ói rồi đấy
- Thôi vào đi nhớ tao ngồi đằng sau, có gì thì ra hiệu. Ok
- Ok
Sau khi ra dấu cố lên, Tuệ Nhi đi vào trước, hít một hơi thật sâu cô cũng bước vào trong. Vừa bước vào trong cô đã cảm nhận được phong cách sang trọng, xa hoa nơi đây. Thấy cô bước vào người phục vụ nở nụ cười tươi như hoa hỏi
- Xin hỏi tiểu thư có thẻ hội viên không ạ
“ tiểu thư cái quái gì chứ” tuy hơi khó chịu nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại
- Tôi có hẹn với anh Lâm
- Dạ, xin hỏi tiểu thư có phải cô Phương
- Đúng
- Dạ, xin mời cô đi bên này
Theo chân người phục vụ cô đến một bàn bên cạnh cửa sổ. Nhưng có một điều rất ba chấm ở đây đó là đi được vài bước người phục vụ lại len lén nhìn cô. Tất nhiên cô biết điều đó và cũng hiểu rất rõ lí do tại sao. Sau khi người phục vụ đi khuất cô đưa mắt tìm kiếm Tuệ Nhi. À bên kia sau lưng tên đó nhưng trong một góc khuất “ lại còn đeo kính ai nhận ra đâu chứ”. Nhỏ nhìn thấy cô lập tức vẫy tay ra hiệu, cô gật đầu rồi bước đến nơi anh ta đang ngồi. Đã đâm lao thì phải theo lao thôi,haixx
- Chào anh, tôi đến trễ đã để anh đợi lâu
Nghe thấy có tiếng nói, anh ta quay đầu lại. Đập vào mắt anh bây giờ là người con gái có vóc dáng nhỏ, khuôn mặt trắng được trang điểm khá đâm trở nên quá lố. Bộ quần áo trông có vẻ hơi bạc màu, cụ thể là chiếu áo phông màu đen tôn lên làn da trắng muốt nhưng nhàu nhĩ, chiếc quần bò rách bụi bặm và đôi converse mà ngoài chợ không thiếu. Và điều đặc biệt khiến người ta chú ý là nốt ruồi rất to đậm ở má trái. Anh thật không ngờ mình lại bị ép đi xem mắt và càng không thể ngờ đối tượng xem mắt lại tệ hại đến vậy.
Trong khi anh ta đánh giá cô thì cô cũng ngầm quan sát anh ta. Khuôn mặt trắng mịn có thể nói trắng không khác gì em bé, đôi mắt ánh lên sự đào hoa bỡn cợt, thể hiện rõ hơn ở nụ cười. Bộ suit lịch lãm màu đen tạo cảm giác lịch sự nhưng không mất đi vẻ lãng tử của người mặc. Có thể nói rằng người phụ nữ nào khi gặp anh ta cũng muốn nhào ngay vào lòng... trừ cô nhé
- Không sao, mời cô ngồi
Đột nhiên anh ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí bằng câu nói không biết trách hay không trách.
- Chắc anh cũng biết tôi là Phương Tuệ Nhi con gái tập đoàn đá quý Hông Ân
- Nghe danh đã lâu, tôi là Lâm Chính Hạo
Cô cố làm ra vẻ mặt hống hách khoe mẽ, mục đích để anh ta chán ghét nhưng kế quả không như ý rồi. Có lẽ cô sẽ tiếp tục diễn vai một cô tiểu thư kiêu kì, không lịch sự đến cuối buổi, nhưng đời đâu được như ta mơ. Một sự việc bất ngờ xảy ra khiến suy nhĩ của anh về cô thay đổi hoàn toàn
- Chính Hạo sao anh lại ở đây....
Một giọng nói õng ẹo vang lên làm tóc gáy của cô cứ dựng ngược không thôi