Chương 19

Ta đành miễn cưỡng đi tìm một người giúp ta chống đỡ, khi ta tới phòng tiếp khách sang trọng của tập đoàn Thiên Viễn, lúc ta nói với lễ tân là ta muốn gặp tổng tài của bọn họ thì nàng cười mỉm nhìn ta hỏi xem ta có hẹn trước hay không. Ta trả lời không có, sau đó bị nàng rất khách khí cự tuyệt.


Sau đó ta nói cho nàng biết, ta là bằng hữu của tổng tài của bọn họ, nàng vẻ mặt hồ nghi nhìn ta. Kỳ thực không cần nàng hoài nghi, ngay cả chính ta cũng không tin, ta và Hàn Phong  là bằng hữu? Đây quả thực là chuyện cười hay nhất thiên hạ.


Vài lần sắp xếp đều không thành công, không biết là bởi vì y phục của ta thật sự quá đơn giản, thoạt nhìn không giống như là một người cùng đẳng cấp với tổng tài của bọn họ, hay là còn có nguyên nhân gì khác, cuối cùng ta chỉ có thể ngồi ở phòng khách chờ hắn.


Lẳng lặng mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặc dù ta có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp nào khác? Ai bảo ta không quyền không thế!


“Lãnh tiên sinh hảo!” “Lãnh tiên sinh hảo!” Ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang không ngừng nói ra những âm thanh cung kính đó, ta thấy có một người mặc âu phục đi tới, nhất thời ta cũng không nhìn rõ tướng mạo của hắn, mãi cho đến khi hắn dừng lại ở bàn tiếp tân, ta mới đột nhiên nhớ ra người này ta đã từng gặp qua.


Nhớ tới nước mắt của muội muội hắn, lòng ta đột nhiên có chút bất an. Không muốn bị hắn nhận ra, ta đang muốn cầm lấy tờ báo lên che mặt, cũng không nghĩ hắn lại nhìn sang bên này. Chúng ta bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, thân thể hắn dường như run lên, trên mặt lộ biểu tình giật mình. Xem ra, nguyện vọng của ta lại thất bại rồi.


available on google playdownload on app store


“Thanh Dương!” Giọng nói mừng rỡ của hắn khiến ta không biết làm sao, chỉ có thể xấu hổ cười xem như chào hỏi.
“Ngươi sao lại tới đây?”
“Ta có chút việc muốn tìm Hàn Phong.” Ta thản nhiên nói, nhìn biểu tình băng lãnh của hắn dần dần trở lại nhu hoà.
“Thế sao không lên đi?”


“Này…. Ta nghĩ dù sao cũng không phải chuyện khẩn cấp gì, nên ngồi chờ một lát cũng được, dù sao ta cũng vừa tới.”
Không muốn liên lụy đến lễ tân, dù sao nàng cũng chỉ là cẩn trọng trong công việc mà thôi.


“Đi lên đi!” Biết ta không muốn nhiều lời, hắn đạm đạm nhất tiếu dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Hảo.”
Ta thấy hắn ấn nút lên tầng 67 xong thì nhắm mắt trầm tư không hề mở miệng, trong lòng ta có chút nghi hoặc.


Cái người này, tuy rằng cùng ta cũng chưa từng trở mặt, thế nhưng Lãnh Ngưng hận ta ta biết, mà hắn lại là ca ca của nàng. Hôm nay lần thứ hai gặp mặt sau ba năm, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với hắn.


“Ta đã từng thích một nữ nhân, thế nhưng người trong nhà lại kịch liệt  phản đối, nói chúng ta không môn đăng hộ đối. Ta vốn nghĩ hai chúng ta đều sẽ không dao động thế nhưng đến cuối cùng nàng lại lấy một trăm vạn rồi rời khỏi ta. Cho nên lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta cũng nghĩ ngươi là loại người này, nhưng sau đó ta đã minh bạch, là ta sai rồi.”


Ta đang quan sát hắn thì hắn đột nhiên mở mắt, thanh âm nghe có chút bi thương, thần tình phức tạp khiến ta bối rối. Ta không biết hắn vì sao lại nhắc tới chuyện ba năm trước, vì sao ba năm sau hắn lại hướng ta giải thích.


“Nàng đã ch.ết.” Lúc cửa thang máy mở ra, ta nghe thấy tiếng hắn thở dài chua xót, khiến cho người ngoài như ta nghe thấy cũng cảm thấy đau đớn.
Theo Lãnh Quá đi qua phòng khách, đi tới phòng của tổng tài, liền thấy thư ký vội vàng đứng lên chào hỏi.
“Lãnh tiên sinh hảo. Tổng tài hiện tại không….”


“Ta có việc gấp, ngươi không cần thông báo, ta có thể trực tiếp đi vào.” Hắn lạnh lùng ngắt lời của thư kí.
“Thế nhưng….” Cô thư kí ấp a ấp úng nói, biểu tình trên mặt rất kỳ quái.
Đẩy hai cánh cửa đen tuyền ra, trong phòng làm việc to như vậy lại không có một bóng người.


Hàn Phong không có ở đây? Trong lòng ta bỗng cảm thấy buồn bực.
“A…. Ân….” Một thanh âm như có như không  bỗng vang lên bên tay phải ta.
Nhìn kỹ, nguyên lai trong phòng tổng tài còn có một gian phòng nghỉ, cửa không có đóng, thanh âm liền truyền ra bên ngoài.
“A…. Nhanh một chút…. Ân…. A…”


Người phát ra âm thanh tựa hồ rất thống khổ, thế nhưng nếu nghe một cách cẩn thận, lại thấy trong đó có mười phần vui sướng.
Ta chậm rãi đến gần, thậm chí tiếng ngăn cản của Lãnh Quá cũng không nghe thấy, nhìn hai thân thể giao triền trước mắt, trong lòng ta minh bạch là đang xảy ra chuyện gì.


“Đi ra ngoài!” Người ở phía trên hình như còn chưa có hoàn toàn chìm đắm trong đó, hắn đưa lưng về phía ta quát lớn.


Không để ý đến hắn, ta dựa vào cánh cửa, ung dung nhìn bọn họ, cái người vừa quát ta hình như là sắp đến cao trào rồi, cho dù biết ta không có đi, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là trừu sáp nhanh hơn.


Sau khi nghe hắn thỏa mãn kêu to một tiếng, ta mới đạm đạm nhất tiếu: “Hiện tại ta rốt cục minh bạch vì sao có nhiều người thích xem phim cấp 3 như vậy, xác thực rất hay.”
Ánh mắt ta mơ hồ nhìn vào không trung, trong lòng lại có một sự bình tĩnh không nói nên lời.


“Thanh Dương?” Trên mặt hắn là biểu tình không thể tin nổi.
“Đúng.” Ta mỉm cười.
“Cút, mau cút ra ngoài.” Hắn giống như ăn phải thuốc nổ, cúi xuống gào lớn với người tình đang híp mắt say sưa trong khoái cảm của mình.
“Phong…. Ta…. Ngươi làm sao vậy?”


Nam hài đáng thương nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể vô tội nhìn hắn, không biết làm sao.
“Cút, ta kêu ngươi cút.” Hắn thô bạo đẩy người dưới thân ra rồi cúi xuống tìm y phục dưới đất mặc vào.


“Phong, ngươi làm sao vậy?” Nam hài đó thần tình như muốn khóc run rẩy hỏi hắn.
“Ngươi không cần phải bảo hắn cút, người nên đi là ta mới đúng.” Không muốn tiếp tục xem trò hề này nữa, ta xoay người li khai.
“Thanh Dương, ngươi chờ một chút, ta….” Phía sau truyền đến thanh âm sốt ruột của hắn.


“Ngươi không sao chứ?” Lãnh Quá mặt không chút biểu tình liếc mắt hỏi ta.
“Ngươi hỏi câu này rất kỳ quái.”
Ta biết ý tứ của hắn, thế nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thích Hàn Phong, sao lại phải thương tâm chứ?
“Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”


“Hảo.” Hắn sảng khoái đáp ứng ta.
“Theo ta đi gặp….” Ta lạnh lùng nhìn người vừa ra khỏi phòng nghỉ, nhìn hắn quần áo bất chỉnh, liền đem lời định nói nuốt trở vào trong bụng.
“Thanh Dương, ta…. Ta….”
Hắn không dám nhìn ta, chỉ có thể xanh mặt trừng mắt với Lãnh Quá.


“Chạm mặt trong đại sảnh liền dẫn tới.” Lãnh Quá thản nhiên giải thích.
“Ngươi? Hảo, tốt. Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?” Hàn Phong bị chặn họng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.
“Kế hoạch thôn tính của chúng ta có thể vô pháp thực hiện.”
“Vì sao?”


“Vân Hạo đã trở về.”
“Chính xác không?”
Nhìn hai người bọn họ trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, ta biết mình có lẽ nên tránh đi chỗ khác.
“Việc này chúng ta sẽ bàn sau…. Thanh Dương, chờ một chút….” Ta đang muốn xoay người rời đi thì bị Hàn Phong túm tay giữ lại.


“Buông ra.” Ta nói.
“Ngươi rất tức giận đi….” Hắn giống một hài tử vừa làm chuyện sai trái cẩn cẩn dực dực nhìn ta.
Ta tinh tế đánh giá hắn, mỉm cười hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi không tức giận?” Hắn nghe ta trả lời như vậy, lại trở thành phát hoả.


“Hiếm khi được thấy một màn kịch hay như vậy, ta vì sao phải tức giận?”
“Ngươi?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, trong mắt toát ra một tia tức giận, nhưng rất nhanh nắm tay liều mạng kiềm chế.


“Ta không tức giận, là bởi vì ta cho tới bây giờ cũng không có ký thác mong muốn gì ở ngươi…. Hàn Phong, ngươi biết không? Nếu như đây là cách yêu mà ngươi nói, như vậy cho dù ta có thể đáp lại ngươi, sau này người thống khổ chắc chắn sẽ là ta. Ngươi đã quen với kiểu sinh hoạt này, bây giờ có thể vì yêu, ngươi có thể tạm thời buông tha tất cả, thế nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận, tựa như…. Tựa như bà ấy….”


Ta yếu ớt nói, lẳng lặng hồi tưởng phụ thân bởi vì nàng bỏ đi mà thống khổ, trong lòng nhất thời thê lương không gì sánh được.


“Xin lỗi Hàn Phong, xin lỗi, cho dù ta nguyện ý tin tưởng ngươi thật sự yêu ta, thế nhưng hiện tại ta chỉ có thể hướng ngươi nói xin lỗi. Ta có thể không trách ngươi đã từng thương tổn ta, thế nhưng ta từ lâu đã không còn tin tưởng cái gọi là ái tình. Ta biết ta rất nhu nhược, ta biết ta đang trốn tránh, nhưng ta thực sự không muốn giống như phụ thân, chịu đựng sự thống khổ vì bị ái nhân vứt bỏ. Không sai, hai người đó đã từng hạnh phúc, tình yêu của bọn họ cũng rất mãnh liệt, thế nhưng khi tình cảm qua đi rồi thì còn lại cái gì? Chỉ có đau xót vô tận. Mà ta…. ta muốn chính là lâu dài, ta không muốn hạnh phúc tạm thời đó.”


“Ta sẽ không hối hận… sẽ không hối hận. Ngươi nghe cho rõ đây ta sẽ không hối hận. Ta sẽ không vứt bỏ ngươi….”
Hắn đột nhiên không khống chế được hét lớn, mặt hắn lộ ra thần tình quả quyết trước nay ta chưa từng thấy.


Thấy hắn như vậy, lòng ta đột nhiên có chút khó chịu, rồi lại không muốn tái làm hắn tức giận, vì vậy ta nói với hắn: “Ngày hôm nay tới tìm ngươi, vốn là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, thế nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.”


Không có ngăn cản, hắn đứng sững tại nơi đó, giống như dã thú bị thụ thương, cho dù đã đau đớn không chịu nổi, thế nhưng hắn vẫn có thể dùng sự kiêu ngạo để đè nén sự yếu đuối.


Trước khi đóng cửa lại, ta quay đầu lại liếc nhìn Hàn Phong, dùng âm lượng chỉ có chính mình mới có thể nghe được nói thầm một câu:
“Mong rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ phải gặp lại nữa.”


“Ngươi định đi theo ta đến khi nào?” Thẳng cho đến khi rời khỏi toà nhà, ta mới phát hiện phía sau còn có một người.
Hắn đạm đạm nhất tiếu, không có trả lời nhưng lại dời trọng tâm câu chuyện đi.
“Ngươi vừa nói muốn ta giúp ngươi một chuyện, là gì?”


“Ta muốn ngươi theo ta đi gặp một người, bây giờ.” Ta nói.
“Có thể.”
“Cảm tạ.”
Ta lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Nhiên, thấy hắn trả lời bằng thanh âm kinh ngạc, ta liền nói muốn gặp hắn một lần, định địa điểm hẹn xong ta liền tắt máy.


Khi đi tới quán cá phê, ta ngồi bên cạnh Lãnh Quá, thấy sự khó hiểu trong mắt hắn, ta liền đạm đạm nhất tiếu nói:
“Nếu như ta nói gì đó quá phận, xin ngươi không nên chú ý.”
“Sẽ không.”


Người ta đang đợi rốt cuộc cũng đến, mặc dù khi thấy Lãnh Quá hắn có chút giật mình, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra hắn thật cao hứng. Ta lẳng lặng chờ hắn gọi đồ uống xong mới mỉm cười.
“Lão sư, xin ngươi chúc phúc cho ta đi!”


“Ngươi nói cái gì….” Tay cầm tách cà phê của Mạc Nhiên run lên, hắn khó hiểu nhìn ta
“Tìm kiếm rất lâu, ta rốt cục tìm được một người có thể bên ta suốt đời, đó là lí do ta thỉnh lão sư chúc phúc cho chúng ta!”


Ta âu yếm nhìn Lãnh Quá. Hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó dường như đã hiểu rõ liền cười tủm.
“Ngươi? Hắn? Điều này sao có thể?” Mạc Nhiên vẻ mặt không tin nhìn ta.


“Ta thích cảm giác cùng hắn cùng một chỗ, cùng hắn không có bất luận áp lực gì, hắn đối ta rất tốt.” Ta thuận miệng bịa ra vài lý do.
“Ta đối với ngươi…. Ta đối với ngươi… không tốt sao?”
Thanh âm của Mạc Nhiên đang run rẩy, mà bi thương trong mắt hắn khiến lòng ta đau nhức.


“Ngươi đối ta tốt, thế nhưng ta…. Ta thích chính là hắn….”
Ta không dám nhìn Mạc Nhiên, chỉ có thể nhìn Lãnh Quá nói ra những điều trái với lương tâm mình.
“Ta hiểu được, chúc mừng ngươi, ha hả….”
Hắn mặc dù cười, nhưng thê lương bên trong lại không cách nào che giấu.


“Ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, ngươi yên tâm đi!” Lãnh Quá đột nhiên cầm tay ta, đối Mạc Nhiên nói.
“Hảo, hảo…. Ta không làm phiền các ngươi nữa.”
“Mạc Nhiên….” Khi hắn định đứng dậy li khai, ta nhẹ nhàng gọi hắn.


Ta thấy được sự trông đợi trong mắt hắn, nhưng vẫn chỉ có thể nhẫn tâm nói:
“Lão sư, xin ngươi hảo hảo đối đãi với vợ mình.”
Chỉ là trong nháy mắt, quang mang trong mắt hắn tối sầm xuống, thần tình thất vọng, tâm hắn giống như đã nguội lạnh.


Bóng hắn rời đi cô đơn như vậy khiến ta si ngốc mà nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng như có dao cắt.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không.” Ta thu hồi ánh mắt, một lúc lâu mới miễn cưỡng đối người bên cạnh cười.
“Ngày hôm nay thực sự rất cảm tạ ngươi.”
“Không cần khách khí.” Hắn nói.


Lãnh Quá là một người thông minh, cũng rất săn sóc. Hắn cái gì cũng không có hỏi liền đưa ta trở về nhà, còn dặn ta nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi tối nằm ở trên giường, trước mắt ta không ngừng hiện lên thần tình bi thương của Mạc Nhiên, hắn không hề chất vấn khiến ta trằn trọc. Nửa đêm, trong lúc ngủ mơ ta cảm thấy có gì đó đè trên người mình, liền từ từ mở mắt ra.


“A….” Hai mắt ta còn đang nhập nhèm chưa mở ra hẳn liền hoảng hốt kêu lên.
Ta kinh hoàng đẩy kẻ đang áp trên người ta ra, hoảng loạn vội vã mở đèn lên.
“Hàn Phong ? Là ngươi?”
“Thanh…. Ha hả….” Người nọ cười khúc khích nhìn ta, trên mặt đỏ ửng, hơi thở toả ra mùi rượu nồng nặc.


“Ngươi sao lại ở trong nhà ta? Ngươi….”
Thấy hắn đang muốn ép ta nằm xuống, ta vội vàng đạp hắn một cước, ôm chăn dịch vào trong góc.
“Nhà ngươi? Đều không phải, đây là nhà của ta, ta đã mua rồi….” Hắn vừa lè nhè nói vừa chồm về phía ta.


“Cứ cho là ngươi đã mua đi, tại sao nửa đêm rồi còn tới quấy nhiễu ta như vậy?” Ta tức giận nhìn hắn.
“Ta muốn nói cho ngươi… nói cho ngươi…. Ta sau này…. không bao giờ… ôm người khác nữa….”
“Ngươi say rồi. Trở về đi!”


Đối với một con ma men, cho dù ta có tức giận, hắn cũng sẽ không biết, đã vậy ta chỉ có thể bình tĩnh mà nói với hắn thôi.
“Ta không có say, không có say…. Ta….”


Hắn đột nhiên giống như một tiểu hài tử bị đoạt mất đồ chơi mà hướng ta kêu la, sau đó ôm lấy cổ ta. Ta giãy giụa không ra, cũng không biết người uống say lại khoẻ như vậy.
“Thanh…. Ta yêu ngươi…. Ta yêu ngươi. Ta muốn ngươi…. Ta yêu ngươi….” Hắn liên tục nói hai câu đó.


“Hàn Phong, ngươi nhỏ tiếng một chút. Phòng ở đây rất cũ rồi.”
Ta chưa từng thấy hắn ngang ngược như thế, nếu là hắn hung ác độc địa thì ta còn có cách, thế nhưng hiện tại…. Ta thực sự cảm thấy bất đắc dĩ nhìn hắn.


“Ta…. Ta muốn cho ngươi hạnh phúc vĩnh viễn…. Không thích ta cũng được…. Chỉ cần ở lại bên cạnh ta là tốt rồi. Ta muốn cả đời này quấn quít lấy ngươi… Ta thích ngươi….” Hắn liên tục thì thầm bên tai ta, thỉnh thoảng lại còn khẽ ɭϊếʍƈ lên vành tai ta.


“A… Đừng, ân….” Không thể chịu nổi động tác này của hắn, ta cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại vô cùng.
Đang muốn đẩy ra hắn, thì đã thấy trên vai nặng trĩu, người kia vậy mà đã ngủ mất.


Nhẹ nhàng đưa hắn nằm lên giường, ta vừa bực mình vừa buồn cười nhìn khuôn mặt anh tuấn cả trong lúc ngủ của hắn, tâm tình ta lúc này rất phức tạp. Mọi người nói lời nói khi say rượu đều là nói thật, còn ngươi? Ta rốt cuộc nên làm thế nào với ngươi đây?


“Thanh…. Thanh.” Hắn nói mớ, thần tình trên mặt hình như rất hoảng hốt, hai tay đột nhiên giơ lên, như đang muốn cầm lấy cái gì đó ở giữa không trung.
Lòng ta mềm nhũn, đành cầm lấy tay hắn.


Không biết ta cũng ngủ quên từ khi nào, đến khi tỉnh lại thì thấy khuôn mặt tươi cười của hắn dí sát mặt ta, đến khi ta kịp có phản ứng thì môi ta đã sớm bị hắn phủ kín.


“Ngô…. Ân….” Hắn dùng lưỡi tỉ mỉ ve vuốt môi ta, sau đó thừa dịp ta sắp bị hắn hôn đến ngất xỉu, tham tiến vào trong miệng ta, không ngừng dò xét, quấn quýt bắt lưỡi ta nhảy múa cùng lưỡi hắn.


Ta muốn véo vào lỗ tai hắn, nhưng hình như hắn đã biết ý đồ của ta từ lâu, liền nắm lấy tay ta, không cho ta phản kháng.
Mắt thấy ta thực sự sắp ngất xỉu, hắn mới buông ta ra, nhưng ngoài miệng vẫn trêu đùa nói.
“Làm sao mà ba năm trôi qua rồi mà ngươi một điểm kỹ xảo cũng không có?”


“Ngươi? Ngươi….” Ta muốn mắng hắn, nhưng thực tế lại khiến ta phải liều mạng thở hổn hển.
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận…. Rồi ta sẽ làm ngươi vui sướng.”
Hắn cười cười, cởi áo sơmi trên người ra để trói hai tay ta lại.
“Ngươi muốn làm cái gì?”


Ta luống cuống, bắt đầu giãy giụa muốn vùng ra.
“Làm chuyện khiến cho ngươi vui sướng a!”
Hắn xấu xa cười, giữ chặt người ta rồi luồn tay vào cởi áo ngủ của ta ra.
“Đừng… A….”






Truyện liên quan