Chương 59: 59: Bánh Răng Vận Mệnh - 1

Gió đêm thổi tới.
Xung quanh đầy bụi bặm và mùi gỉ đồng, bầu trời phủ một lớp sương dày.
"Phù..." Shiramatsu thở phào một hơi, không còn quằn quại như con giòi nữa.
Úc Phi Trần cũng điều chỉnh lại hô hấp và nhịp tim.


Mấy ông thần của vườn Địa đàng đúng là khác người, mới vừa rồi, cái thứ "Mũi tên Chân lý" của thần Thời gian kia gần như là lực công kích mạnh nhất hắn từng đối mặt.


Khi trái tim bị mũi tên nhắm vào, hắn có cảm giác...!bản thân sẽ bị thiêu đốt dưới mũi tên rực lửa này, hoàn toàn tan biến khỏi thế giới, đến tro cũng chẳng còn.
Mà khoảnh khắc cầm thân tên, dưới xung lực khổng lồ đó, tất cả ký ức cả đời hắn cùng lúc hiện ra trước mắt.


"Anh Úc ơi, sao rút bài thôi mà rút luôn cả mạng thế?"
"Bởi vì lời tiên tri không tốt." Úc Phi Trần đáp.
Shiramatsu: "Lời tiên tri nói anh sẽ trở nên tồi tệ ấy hả?"
Không phải vì điều đó.
Lúc hắn rút được lá Bạo quân, thần Thời gian không tỏ vẻ gì, thậm chí còn chân thành nhắc nhở.


Mọi chuyện thay đổi là ở lá thứ ba, Murphy nói đó là "lời tiên tri vô nghĩa", nhưng sự thật hiển nhiên không phải thế, lúc đó anh ta đã xuất hiện trạng thái khác thường rồi, còn nỗ lực chống cự trói buộc "không được nói dối".


Về phần lời tiên tri kia, "cậu đang bước trên con đường lát bằng máu của anh ấy", đã nói rõ tương lai hắn sẽ làm hại người nào đó...!và là một người rất quan trọng với vườn Địa đàng.


available on google playdownload on app store


Các vị thần không cho phép kẻ gây hại cho vườn Địa đàng tồn tại, do đó quyết định sử dụng Mũi tên Chân lý xử quyết hắn trước.
Lần này may mắn cổng Đêm vĩnh hằng mở ra đúng lúc, hắn mới thoát khỏi truy sát, nhưng lần sau thì không chắc.


Shiramatsu cũng hỏi vấn đề tương tự, cậu sợ lần sau hai người họ về vườn Địa đàng sẽ bị chúng thần vây giết.
Úc Phi Trần động viên cậu ta một lát, theo như lá bài, trước khi hắn hoàn toàn rơi vào bóng tối còn phải trải qua giai đoạn "bạo quân", lúc này chưa ch.ết được đâu.


Về phần lời tiên tri của thần Thời gian có chính xác hay không...!Hắn vẫn duy trì thái độ hoài nghi, bởi vì hắn cho rằng bản thân giỏi tự khống chế, chưa hề có tiềm chất "bạo quân", càng không thể biến thành thứ điên cuồng, hỗn loạn, tối tăm kia được.


Song, nếu có thể chứng kiến bản thân rơi vào vũng bùn, không thể tự thoát ra, khiến Úc Phi Trần cảm thấy tương lai có chút hứa hẹn, rất đáng chờ mong.
Nếu vận mệnh lần lượt xảy ra những điều không thể, thế thì vẫn hơn là sống như vũng nước đọng không sóng không gió.


Thỉnh thoảng, hắn cảm thấy mình giống như một vật thể không có sự sống.
Shiramatsu ngờ vực nhìn Úc Phi Trần, xác nhận đây không phải ảo giác của mình.
Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, mà sao dòm anh Úc vui vẻ, thoải mái thế nhỉ? Còn khá giống thành phần xem-náo-nhiệt-chẳng-ngại-chuyện-lớn nữa kìa.


Gác bỏ suy nghĩ sang một bên, Úc Phi Trần đảo mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mùi kim loại hắn ngửi thấy không sai.
Khói mù dày đặc, có thể mơ hồ nhìn thấy thành phố cao ngất phía xa, mà trước mặt họ là một pháo đài kim loại hình bán cầu khổng lồ.


Tường ngoài pháo đài được làm từ sắt và đồng thau, qua khe nứt trên tường có thể nhìn thấy mấy bánh răng chuyển động san sát bên trong.
"Lạch cạch, lạch cạch" âm thanh máy móc vang dội như đại dương, mặt sau phía phải của pháo đài có một ống khói hình vuông thả khói đen ngòm lên không trung.


Trước họ đã có mấy người đến rồi.
Úc Phi Trần dẫn Shiramatsu đi tới phía trước.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, rồi lại duỗi tay ra.


Hắn mặc áo khoác dáng dài màu nâu sẫm, bên trong là sơ-mi trắng và gi-lê da, nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là hắn nhỏ tuổi.
Tay như thế này chỉ thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi mới có, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, thảo nào hắn cứ cảm thấy tầm nhìn hơi thấp.


Tuy nhiên, ngay cả khi khung xương có nhỏ hơn trạng thái trưởng thành một cỡ, thì so với bạn cùng lứa hắn đã khá ưu tú rồi.
"Cuối cùng anh cũng phát hiện rồi hả anh Úc." Shiramatsu nói: "Anh đẹp trai phết, lại còn đáng yêu nữa, thiệt đó.
Lần trước em cứ nghĩ mãi, không biết hồi đi học trông anh ra làm sao."


Úc Phi Trần cũng chân thành đánh giá ngoại hình Shiramatsu: "Nhìn cậu giống học sinh trung học cơ sở chưa tốt nghiệp."
"Há! Anh Úc cũng biết nói đùa kìa!"
Nói xong, họ đi tiếp về phía trước.


Đằng trước đã túm tụm vài người rồi, nữ giới mặc váy màu hạt dẻ dài đến đầu gối, mang thắt lưng da, tay áo phồng và khuy bằng đồng, trong khi nam giới thì mặc áo khoác, gi-lê và giày bốt ngắn có phong cách tương tự nhau.


Người lớn tuổi nhất dường như chỉ ngoài hai mươi, bởi vì tuổi tác bề ngoài không lớn lắm, nên những người đồng hành lần này trông có vẻ thanh tú hơn lần trước nhiều.
Mà vẻ mặt họ cũng bối rối phù hợp với độ tuổi.


"Vẫn còn người đến kìa!" Người thanh niên có vẻ ngoài hai mươi tuổi vẫy tay với hai người họ: "Các cậu đến thế nào? Cũng không biết đây là chỗ quỷ quái nào à?"
Úc Phi Trần nhìn một lượt.


Tổng cộng tám người, hai trong số đó trông như người sa sút trí tuệ, hai người đang khóc, bốn người còn lại thì tràn đầy hy vọng nhìn hắn, hoặc là sốt ruột mong hắn có thể mang đến thông tin giá trị, hoặc vui ra mặt vì "lại thêm hai con ma xui xẻo".


Theo phán đoán sơ bộ của hắn thì ván này hầu hết đều là người mới.
"Các anh đến bao lâu rồi?"
"Chưa bao lâu, ôi." Nam thanh niên kéo cổ áo sơ-mi: "Tôi đang thi chạy cự ly ngắn, xém chút đâm mẹ vào cái tường sắt đằng kia luôn, làm như tôi chạy vượt cả tốc độ ánh sáng hay sao ấy?"


Cô gái tóc xoăn đang khóc nói: "Thầy phạt tôi chép lại thần chú khế ước, tôi còn chưa chép hết nữa..."
Một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi đang lẩm bà lẩm bẩm mấy từ ngữ lộn xộn, họ nghe không hiểu được.
Còn có một người kỳ lạ hơn, anh ta cứ đi lòng vòng mãi.


Shiramatsu: "Anh làm gì thế?"
Người nọ lịch sự, "Xin lỗi, bình thường tôi có tám chân lận, tự nhiên giờ chỉ còn hai cái, nên rất tò mò cách đi lại.
Hóa ra còn có thể không đi đường thẳng, hay nhỉ."
Shiramatsu: "Làm phiền rồi, thưa ngài cua."
Thanh niên lại hỏi: "Các cậu đến đây thế nào?"


Úc Phi Trần suy nghĩ một lát, không hề giấu giếm: "Trước khi đến đây đang bị đuổi giết."
Thanh niên bật ngón cái: "Cừ đấy người anh em, được cứu rồi ha."
Đang nói thì nơi lúc nãy họ đến lại xuất hiện một bóng người, là một thiếu niên mặt mũi vô cùng thanh tú, tao nhã.


Mái tóc đen dài buộc một nửa, áo khoác choàng trên người, có vẻ không hài hòa với tổng thể.
"Tại hạ Linh Vi," Anh ta cúi chào mọi người, giọng nói có hơi ngập ngừng: "Xin hỏi cái vị đạo hữu...!đây là nơi nào?"


Sau khi đã được trau dồi vốn từ ngữ, Shiramatsu nhìn quanh một lượt, lẩm bẩm: "Chạy cự ly ngắn, chép thần chú, lẩm bà lẩm bẩm, họ cua, tu tiên, còn có cưa sừng làm nghé[1]...!nồi nguyên liệu nấu ăn này phong phú ghê."


[1] Lão hoàng qua xoát nộn tất ( - dưa leo già phủ lớp áo non) chỉ hành vi của ai đó không phù hợp với lứa tuổi.
Về phần "cưa sừng làm nghé" là ai, Úc Phi Trần cho rằng Shiramatsu đang tự nói cậu ta.


Thanh niên tên Trần Đồng đi tới tiếp đón anh đạo trưởng trẻ kia, qua một lát, lại thêm một thanh niên tóc nâu xoăn, khuôn mặt tuấn tú, điềm đạm nhưng chẳng nói chẳng rằng, động tác đầu tiên khi đến nơi là quan sát mọi người, xem ra là người có kinh nghiệm.


Hiện tại đã mười hai người rồi, nhưng phía pháo đài không có động tĩnh gì, không giống tình tiết mở đầu kiểu mẫu, hẳn là vẫn còn người đến nữa.
Thanh niên Trần Đồng sinh lực dồi dào đề nghị: "Hay là đi một vòng xem sao?"
Nói xong lại bắt đầu kêu gọi những người khác.


Úc Phi Trần: "Đợi một lát, vẫn còn người đến."
Thanh niên tóc nâu thoáng nhìn hắn, mặt mày lạnh tanh.
Trần Đồng: "Cậu có biết chỗ khỉ gió này là đâu không?"
Vừa dứt lời, trên nền đất gỉ sắt xám xịt trước mặt lại xuất hiện một bóng người.


Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo tương tự những người khác, tóc vàng nhạt, phần đuôi xoăn nhẹ, mang phong cách lãnh đạm với cặp mắt xanh ngọc.


Mười ba người rồi, khi người nọ bước tới, tiếng bánh răng chuyển động đột nhiên tăng lên, cánh cổng đồng ở giữa pháo đài chậm rãi mở ra, hơi nước mịt mù bốc ra từ lỗ cửa.
Sau khi hơi nước tản đi lộ ra kết cấu hai tầng bên trong.


Dòng nước sôi bao quanh pháo đài sắt ở trung tâm, cầu treo kim loại nối liền pháo đài và tường ngoài.
Cánh quạt loại nhỏ mang theo cái kèn đồng treo lơ lửng trên không, phát ra thông báo vui tươi, ngọt ngào:


"Chào mừng các tân sinh nhập học Học viện Ma thuật Alice! Hãy xếp hàng lên cầu treo, đăng ký thông tin nhập học và nhận huy hiệu trường nhé ~"
Một người máy cũ nát đứng cạnh cổng cầu treo, bánh răng ở cánh tay phải không khớp với nhau, vừa chuyển động vừa bắn tia lửa tung tóe.


Nó kéo theo hai cái khay, một cái đặt mấy tờ giấy, cái kia chất đống mười mấy huy hiệu hình bánh răng.
"Đậu, nhập học là thế quái nào?" Trần Đồng ỉ ôi, "Tôi đã thoát khỏi bể khổ hai mươi năm rồi, đừng mà."
Đáp lại anh ta là tiếng cổng sắt ngoài pháo đài hạ xuống ầm ầm.


Trần Đồng ngó Úc Phi Trần xin giúp đỡ: "Người anh em, cậu nói xem giờ ta làm gì đây?"
Úc Phi Trần vỗ vai Shiramatsu, Shiramatsu giải thích sơ lược khái niệm "phó bản" và cho họ biết rằng hiện tại chỉ có thể cố gắng trốn thoát, hơn nữa còn phải đối diện với những nguy hiểm ch.ết người.


Những người đó đều ngẩn người, chưa kịp phản ứng, anh bạn "lẩm bà lẩm bẩm" vẫn đang kích động lẩm bẩm.


Theo lý thuyết, người sống ở môi trường bất đồng ngôn ngữ khi bị kéo vào cùng một thế giới đều sẽ tự động hiểu được ngôn ngữ ở đó, nhưng có lẽ logic ngôn ngữ ở thế giới của anh bạn thiện lành này - mà có khi là cả hệ thống tư duy, khác biệt quá xa với nơi này, không thể chuyển đổi trôi chảy được, dẫn đến việc chỉ có thể nói mấy từ ngữ rời rạc.


Úc Phi Trần điền mẫu đơn trước, nó thậm chí không thể gọi là "mẫu đơn", vì chỉ có mỗi mục tên thôi, hắn điền một chữ "Úc" đơn giản.
Shiramatsu cũng học theo, điền một chữ "Shira".
Thanh niên tóc nâu điền "Vincent".


Không hiểu sao, Úc Phi Trần cảm thấy thái độ thù địch của người này với mình ngày càng sâu sắc.
Tiếp theo là vị tới chót kia.
Người nọ không nhìn ai cả, chỉ vén mớ tóc dài ra sau tai, cầm bút lông ngỗng chấm mực, ngòi bút chạm vào mặt giấy, chuẩn bị viết gì đó.


Úc Phi Trần đột nhiên ghé vào tai thiếu niên, gằn từng chữ: "Anfield."
Giọng điệu như thể đang chỉ đạo hoặc cưỡng chế phải viết xuống cái tên này.
Ngòi bút khựng lại.
Úc Phi Trần thấy thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trẻ tuổi lạnh tanh nhíu mày, trông có vẻ hơi tức giận.


Giống như đang hỏi: "Tại sao?"
Úc Phi Trần lại nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt phải của người nọ.
Thật sự không biết cơ à.
Quá tam ba bận, liên tiếp ba lần gặp mặt ở thế giới mảnh vụn cũng xem như đã kết tình hữu nghị đặc thù đi.


Úc Phi Trần trực tiếp giành lấy cây bút lông ngỗng, không thèm quan tâm vẻ mặt đối phương.
Dáng vẻ thiếu niên nên lực sát thương giảm mạnh, dù giận thật cũng không có gì nguy hiểm cả.
Hắn lại chấm mực lần nữa, đặt bút xuống giấy, thản nhiên viết chữ "Anfield".


Thật ra tên "Ludwig" cũng hay, nhưng so với Anfield thì nó hơi thông dụng hơn một chút, lần sau có cơ hội sẽ gọi.
Shiramatsu như vừa nghĩ đến gì đó, trợn mắt dòm Úc Phi Trần, như thể mới quen hắn lần đầu.
"Anh Úc ơi, tuy anh...!nhưng...!còn chưa có..." Cậu ta lẩm bẩm: "Thế này, thế này không ổn lắm đâu...".






Truyện liên quan