Chương 62: 62: Bánh Răng Vận Mệnh – 4
Sách bản vẽ có tổng cộng 30 trang, 6 trang đầu là bản vẽ ba bộ phận chính, 14 trang tiếp theo là bản vẽ 20 bộ phận lắp ráp, phần sau là tổ hợp bản vẽ thành phẩm.
Nội dung chi tiết và chặt chẽ, không hề qua quít như bài giảng ban nãy, chưa đến mức bị khiếu nại.
Chỗ duy nhất không ổn chính là...!thật sự quá phức tạp.
Úc Phi Trần chuyển sang xem bản vẽ hướng dẫn ở bàn khác, cũng may, sách của tất cả mọi người đều là một cỗ máy, nghĩa là có thể hỗ trợ nhau, vẫn có khả năng hoàn thành.
Mọi người đã chấp nhận hiện thực rồi, đều đang tự lật sách ra xem, càng nhìn càng tuyệt vọng.
Còn về các thành phần cưỡi rồng, ngự kiếm, viết sử thi và không rành ngôn ngữ, vẻ mặt và đầu óc đều trống rỗng như nhau.
Có mặt đều là nam thanh nữ tú, bầu không khí đặc biệt yên tĩnh của bài thi cuối kỳ gần kề tràn ngập phòng học số 1.
Nini giơ tay: "Tôi thật sự không làm được."
Sinh viên cơ giới Tiết Tân nói: "Tôi xem qua rồi, tuy bản vẽ rất khó nhưng không có các thao tác chuyên nghiệp hóa mức độ cao, chia nhỏ ra thì cũng chỉ là tổ hợp các bộ phận đơn giản như xếp gỗ thôi.
Thời gian có hạn, mọi người cùng nhau hợp tác, ai biết làm thì dạy người không biết, cố gắng hoàn thành nào."
Không ai phản đối.
Úc Phi Trần nói: "Chọn linh kiện ra trước, những người biết làm sẽ hỗ trợ."
Tiết Tân và Trịnh Viện lần lượt tiến lên, tỏ vẻ có thể giúp đỡ, Vincent cũng đến, sau chót Anphil cũng lững lờ bước đến đống linh kiện.
Bản vẽ ghi rõ loại hình và số lượng của từng bộ phận, loại hình đa dạng và số lượng rất lớn.
Mà đống linh kiện trong phòng học càng giống đại dương bao la, chỉ nhặt chúng ra thôi là cả một công trình khổng lồ rồi.
Vincent lên tiếng: "Sáu trang linh kiện, tôi hai trang, mấy người mỗi người một trang, làm mẫu trước rồi dạy những người khác."
Anh ta nói chuyện âm đầu nặng, âm cuối thì nhẹ, không đến nỗi khiến người ta có cảm giác giả thần giả quỷ.
Nội dung cũng không có gì để bắt bẻ, ngoại trừ khúc "tôi hai trang" ra.
Tuy thế, Úc Phi Trần không nói gì, hắn làm xong việc của mình rồi có thể giúp Anphil tìm linh kiện, hắn không cảm thấy hiện tại người này có đủ tỉnh táo.
Vài người nhanh tay chọn xong linh kiện, sau đó chia những người còn lại thành mấy nhóm, chỉ dạy đơn giản xong thì họ cũng bắt đầu lựa chọn các linh kiện thích hợp.
Để một người lựa toàn bộ linh kiện thì nhất định sẽ rất khó, nhưng nếu ai cũng thông thạo vài loại, chỉ làm việc trong phạm vi thuần thục của mình thì năng suất sẽ cao hơn nhiều, mới qua một phần mười thời gian mà tất cả linh kiện đã được xếp thành chồng, đủ số, còn thừa vài cái.
Kế tiếp là lắp ráp.
Trước mắt có hai con đường.
Một là sản xuất dây chuyền, hai là ai làm việc nấy.
"13 người, 14 bộ phận, mỗi người có thể phụ trách một bộ phận, làm 13 bộ phận, cuối cùng gộp lại.
Hoặc là mỗi người tự mình làm toàn bộ động cơ của mình.
Chọn một đi." Úc Phi Trần nói đơn giản.
Trịnh Viện nhanh chóng hiểu được ý hắn, lý trí nói: "Không thể dùng phương án dây chuyền được.
Hiện giờ chúng ta có nhiều người mới vào nghề, người quen việc cũng không có thời gian giám sát, nếu có người lắp ráp xáy ra vấn đề thì cả động cơ không thể hoàn thành.
Ai làm việc mình thôi, tự chịu trách nhiệm."
Linh Vi đồng tình: "Tự dưng liên lụy chư vị, quả thật không ổn."
Sau cùng mọi người giơ tay biểu quyết, tất cả đều đồng ý tự làm phần mình.
Nhưng không có nghĩa là tự sinh tự diệt, phương án cuối cùng là năm người rành việc sẽ thay phiên lên bàn trung tâm cùng làm với những người khác, ai xong trước sẽ giúp những người chưa xong.
Giống như giữa các học sinh tự động sinh ra giáo viên vậy.
Trước khi chính thức bắt đầu, Trịnh Viện dùng bút đánh dấu thời gian giới hạn chế tác từng bộ phận, sau khi hết thời gian, dù có người chưa hoàn thành cũng phải bắt đầu làm phần tiếp theo.
Thời gian cực kỳ eo hẹp, không có cơ hội loay hoay vớ vẫn, ngay cả người lớn họng như Trần Đồng cũng nín thinh, mặt mày nghiêm túc hí hoáy với các linh kiện.
Khi bắt đầu, Úc Phi Trần làm mẫu đầu tiên.
Hắn không quá muốn nhìn Anphil, nhưng người này đang an vị vặn ốc vít ngay trước mặt hắn.
Anh còn chưa hoàn toàn hồi phục từ cơn choáng, ánh mắt mơ màng, động tác mệt mỏi.
Kỳ lạ là nếu Ludwig thành niên có hành vi tương tự thế này, sẽ mang vẻ thờ ơ ngạo mạn, đổi thành Anphil lại trông như con mèo tai xoắn chưa tỉnh ngủ.
Con người, quả là trưởng thành mới có thể tin cậy được.
May mà tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, không ai gây cản trở cả, ngạc nhiên hơn nữa là quý ngài Lẩm-bà-lẩm-bẩm tuy không hiểu ngôn ngữ nhưng lại cực kỳ nhạy bén với hình ảnh.
Anh ta thao tác nhanh nhất trong số những người mới, mỗi khi làm xong còn dư dả thời gian làm thay cho Nini và Kha An chật vật nhất, giúp các cô có thể miễn cưỡng đuổi kịp mọi người.
Úc Phi Trần đoán có lẽ ngôn ngữ mẹ đẻ của Lẩm-bà-lẩm-bẩm là loại không có âm thanh và chữ viết, mà giao tiếp bằng các hình vẽ và ký hiệu mang tính trừu tượng cao, hắn từng đến thế giới tương tự thế rồi.
Muôn vàn thế giới, vô số nền văn minh kỳ lạ.
Tiết Tân nói không sai, loại phức tạp của thời đại hơi nước không phải dạng khó hiểu, nó không trừu tượng như công thức vật lý, mà cực kỳ cụ thể và chuẩn xác.
Khoa học kỹ thuật hữu hạn nhưng có thể được trí tuệ vô hạn nâng cao, vô số linh kiện đơn giản liên kết với nhau bằng phương pháp nguyên sơ, tạo thành kết cấu tinh vi khó mà tưởng tượng được.
Nhưng như vậy mới đáng sợ, công thức vật lý không học được thì đành tuyệt vọng bỏ qua thôi, còn ráp linh kiện đã rành rành tất cả đều có thể làm được, thế mà lại có lòng nhưng không đủ sức, không tay run, thì là tay vụng, luôn chậm hơn người khác một bước.
Trong lớp truyền động deadline chồng chất cực kỳ nguy hiểm, thành ra ai cũng căng thẳng, nếu thỉnh thoảng không có mấy tiếng chửi "má nó" của Trần Đồng xoa dịu cảm xúc, phòng chừng vài người đã toang ngay tại chỗ rồi.
Khi kim đồng hồ đến vị trí thấp nhất, Vincent đang ngồi ở bàn Kha An, Lilia ôm Anphil thút thít, Lẩm-bà-lâm-bẩm kiểm tr.a lại tác phẩm của đạo trưởng Linh Vi, Úc Phi Trần vừa vặn xong con ốc cuối cùng cho Nini.
Động cơ của mọi người đều đã hoàn thành.
Tiếng thông báo vui tươi vang lên: "Đã đến giờ tan học! Các học trò thân mến đã vất vả rồi ~"
Trần Đồng gắng gượng lau mồ hôi trên trán, phun lời vàng ngọc: "Im mẹ giùm đê."
Lần này, đạo trưởng Linh Vi không phê phán anh ta nữa.
Kèn thông báo không nêu tên phê bình ai cả, cũng chưa nói họ không hoàn thành nhiệm vụ trong lớp.
Cả lớp bận rộn loạn cả lên, không quan tâm đến việc mình đang làm cái gì, giờ đã có thể thở phào, mới nhìn lại tác phẩm của mình.
"Chúng ta làm gì cái gì vậy? Gọi là cái gì ấy nhỉ, thiết bị cuối đơn giản của máy truyền động?"
Shiramatsu: "Nhìn giống cái ghế ha?"
"Cái ghế đó."
"Ra là ghế à."
"%#@."
Đầy đủ lưng ghế, tay vịn các loại, quả thật là cái ghế không hơn không kém, nhưng hình dạng hơi kỳ...!vật liệu còn kỳ hơn.
"Con Lợn Gặm Tỏi, muốn cái ghế thì đẽo khúc gỗ không được hả? Làm thế này không tốn sắt quá sao?" Trần Đồng quạu quọ.
"Không phải." Vincent giơ một thanh ngang lên, nói: "Đây là khóa an toàn, là ghế tàu lượn."
Trong quá trình chế tác Úc Phi Trần cũng đã chú ý tới điểm này, hắn ngó tác phẩm của Anphil, rồi nhìn của những người khác, xác nhận ngoại hình không có gì sai.
Linh kiện bên trong phức tạp, không thể kiểm tr.a nữa rồi.
Đúng lúc này, thông báo tiếp tục: "Mời các trò tự mang bài tập của mình rời khỏi phòng học ~"
Các thiếu nữ mảnh khảnh kéo lê chiếc ghế sắt nặng nề, may mà mặt đất bằng phẳng, không quá tốn sức.
Vốn dĩ tưởng rằng đoàn xe vẫn đợi họ ở chỗ cũ, nhưng phía trước trống không, chỉ có đường ray trơ trọi.
"Đi đâu đây?"
Như thể nghe được câu hỏi, tiếng thông báo lại vang lên, lần này âm thanh còn ngọt ngào hơn: "Chương trình học một ngày đã kết thúc, vui lòng tuân thủ giờ học tập và nghỉ ngơi của học viện, trở về ký túc xá và dùng bữa tối đúng giờ nha ~"
"Ê! Ít nhất cũng chỉ đường đi chứ!" Tiết Tân quát.
Không gian yên ắng.
Úc Phi Trần đẩy ghế ra trước đường ray.
Hắn nhìn khoảng cách giữa hai rãnh dưới ghế, sau đó ước tính chiều rộng của đường ray kim loại – xấp xỉ nhau.
Sắc mặt Vincent không quá tốt: "Thiết bị truyền động cuối cùng."
Trần Đồng đã phản ứng kịp: "...!Không thể nào."
Nhưng bọn họ không còn đường nào khác có thể đi, không có xe lửa, không có mục tiêu, chỉ có yêu cầu cứng nhắc "trở về ký túc xá đúng giờ".
Phương tiện giao thông duy nhất chỉ có "tác phẩm tại lớp", một cái ghế tàu lượn.
Hoặc là nói, một cái "tàu lượn" mini.
Úc Phi Trần đặt ghế lên đường ray, quả nhiên vừa khít.
Mặt mày ai nấy trắng bệch.
So với tàu lượn ở khu vui chơi thì tàu lượn ở thế giới mảnh vụn không hề đáng tin, mà càng đáng sợ hơn tàu lượn ở thế giới mảnh vụn cũng chỉ có...!tàu lượn tự tay mình lắp ráp.
Hơn mười người lục tục đặt ghế vào đường ray, may là tất cả đều rất vừa vặn.
Đã đến nước này, chỉ có thể lên ngồi thôi.
Sau khi Anphil gài khóa an toàn, một tia lửa bắn ra từ dưới ghế, là phản ứng khi đường ray kim loại va chạm, bánh răng ở hai đầu từ từ chuyển động, theo đó, các bánh răng trên ghế cũng cùng chuyển động.
Lưng ghế và mặt ghế lõm xuống, cố định người ngồi càng chặt hơn.
Sau đó, chúng chầm chậm di chuyển.
Ban đầu vững vàng tiến lên, rồi ngày càng nhanh, đến khi tiếng gió gào thét thì đột nhiên quẹo qua khúc cua!
Tiếng thét chói tai vẫn như cũ, nhưng trải nghiệm không giống với khi đến bằng tàu lượn, chẳng có gì che chắn tầm nhìn nữa.
Họ đang ở giữa một thế giới máy móc tinh vi, khổng lồ và đáng sợ, như thể đang đi qua cái miệng đầy răng nanh của một con quái vật khổng lồ.
Úc Phi Trần ở cuối cùng, nhìn xe của mọi người an toàn vượt qua khúc cua hình elip 360 độ, cũng không tệ lắm.
Đường ray không phải một đường từ đầu đến cuối, nó có rất nhiều lối rẽ, nhưng trong ghế có một số thiết bị có tác dụng chọn lọc, học viện chưa cho họ biết đường, nhưng tuyến đường đã được khắc vào động cơ rồi.
Đột nhiên xảy ra biến cố.
Khi đi qua một chỗ rẽ, tiếng hét của Nini đột ngột thay đổi.
Tàu lượn của cô run lên ở chỗ rẽ, lao sang hướng khác và phóng về phía trước.
Nguy rồi.
Cách đó không xa lại là một chỗ rẽ khác.
Hai giây sau, các bánh răng phía dưới cọ xát, phát ra tiếng kêu ken két và tia lửa tung tóe.
Giây tiếp theo, ở chỗ rẽ thứ hai, trong tàu lượn không có cơ chế lựa chọn nào để đáp ứng chỗ này.
Quán tính cực lớn đưa xe vào chỗ rẽ, các linh kiện nổ tung giữa không trung như pháo hoa, cùng lúc đó, cơ thể Nini cũng văng ra ngoài.
Cô giống như con chim lạc đàn, bị ném lên cao rồi rơi xuống.
Trong khi rơi, đầu tiên cô va vào cần treo, sau đó rơi thẳng đứng xuống một bánh răng đồng khổng lồ, bánh răng chậm rãi quay tròn, giao nhau với hai bánh răng khác.
Ở chỗ giao nhau thứ biến mất đầu tiên là mái tóc nâu của cô, sau đó đến chiếc váy bồng xinh đẹp và cuối cùng là đôi bốt da ngắn.
Máy móc vẫn chầm chậm hoạt động như cũ.
Nhưng sự sống đã biến mất trong đó và cả âm thanh cũng không còn nữa.
Tiếng thông báo chợt cao vút: "Trò Nini, số hiệu 11, lớp thử nghiệm – không đạt tiêu chuẩn nha.".