Chương 46: Lo lắng âm thầm
Editor: Thư Kỳ
“Diệp tam ca, ngươi thế nào đến đây!”Hắc Muội trở lại nhìn thấy Diệp Tĩnh vô thanh vô tức đứng ở sau nàng bị doạ một phen.
“Dọa đến ngươi ?”
“Không có!”
Ánh sáng mặt trời chiếu lên da thịt trắng nõn của Diệp Tĩnh có một loại cảm giác trong suốt, Hắc Muội đón ánh mặt trời tà liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn như một gốc hoa lan rừng trong sơn cốc toả mùi thơm, tinh tế nhu hòa, nghĩ mình về sau cùng hắn ở bên nhau cả đời, đối với hắn cười cười, “Diệp tam ca, ngươi mặc như vậy có lạnh hay không, tuy nói hiện tại đầu xuân , nhưng nên cẩn thận đừng để rét lạnh.”
Diệp Tĩnh vốn đang đắm chìm trong ý cười ôn nhu của mỹ nữ trước mắt vừa nghe nàng nói, vội vàng nói, “Hắc Muội, ta không lạnh, đừng nhìn ta gầy nhưng thân thể ta không kém, rất tốt!”
Hắc Muội sửng sốt, cảm thấy câu trả lời của hắn có thâm ý khác, “Ta chưa nói thân thể ngươi không tốt a?”
Diệp Tĩnh lập tức trầm mặc lại, đứng ở nơi đó cũng không nói gì.
Hắc Muội đã phơi đồ xong, mang thùng gỗ xuống nhà bếp, giờ phút này Tứ Nha đang ở dưới bếp nhóm lửa nấu cháo.
“Hắc Muội!”Diệp Tĩnh bỗng nhiên mở miệng gọi nàng lại.
“Làm sao vậy?”Hắc Muội cảm thấy có chút kỳ quái, một buổi sáng có hai người tới tìm nàng, lại đều một bộ dạng nói không nên lời.
Nói thật nếu bình thường Hắc Muội còn có chút kiên nhẫn, nhưng gần đây tâm trạng nàng thực không được tốt, bởi vì lần trước cùng Bạch lão bản thương lượng chuyện đóng gói thương phẩm, hiện tại đã là giữa tháng hai nàng còn phải nghĩ ra phương án cụ thể, thứ hai, từ lúc nương nàng lưu sản, trong nhà không còn tiếng cười nói vui vẻ , hơn nữa cho dù hiện tại mỗi ngày nàng nấu thuốc bổ, sức khoẻ nương nàng vẫn không thấy gì khởi sắc.
“Ta, ta chính là đến thăm ngươi, có gì cần giúp không?”Hắn ấp úng nói.
“Cám ơn ngươi, chuyện của ta ngươi không thể giúp! Ngươi về nhà xem sách, viết chữ đi!”Hắc Muội nói , trong lòng nàng còn nghĩ chuyện đóng gói sản phẩm vào ngày ba tháng ba tới, lần này vào thành dẫn theo nương nàng, để đại phu trong thành xem kỹ, nương nàng cũng đã ra tháng , có thể xuất môn .
Nhưng mà người nói vô tâm người nghe cố ý, Diệp Tĩnh chưa bao giờ cảm thấy thâm trầm ảo não chính mình chân tật như lúc này.
Trên đường về nhà hắn vẫn nghĩ câu nói của Hắc Muội nói “Việc của ta ngươi không thể giúp! Ngươi về nhà xem sách, viết chữ đi “.
Hắn nghĩ có phải sắp cắt hạt giống cải dầy , làm ruộng hắn quả thật cái gì cũng giúp không được.
Vùi đầu đi tới, bỗng nhiên hắn liền sinh ra một cỗ lửa giận vô danh, hướng ngược đường về nhà đi đến.
Bất tri bất giác , đi tới bên cạnh mảnh đất cải dầu.
Mảnh cải dầu đã cao lớn , trên cùng đã bắt đầu có hoa.
Nửa tháng nữa, hoa cải dầu nở khắp nơi vàng óng ánh , đợi đến tháng tư sẽ kết quả , từng nhà cắt hạt giống xong, sẽ đâj hạt giống .
Mặc dù sinh trưởng ở miền quê, nhưng hắn giờ phút này thật sự hận mảnh đất trước mắt, giờ phút này này mảnh cải dầu đối với hắn thật châm chọc, nương theo gió xuân rung đùi đắc ý , phảng phất cười nhạo chân què của hắn.
Diệp Tĩnh vô lực ngồi bên đường, ngây ngốc ngẩn người, mãi cho đến mặt trời lên thật cao mới im lặng đứng dậy chậm rãi về nhà.
Vừa về nhà liền nhìn thấy Diệp bà bà đang đứng ở cửa nhìn ra đường, thấy Diệp Tĩnh tươi cười đầy mặt nói, “Tĩnh nhi, thăm vợ ngươi !”
Vẻ mặt Diệp Tĩnh không chút thay đổi, làm như không thấy bà, lập tức vào nhà.
“Làm sao vậy? Đây là?”Diệp bà bà hiển nhiên thấy được bùn đất dính trên y bào của hắn, vượt qua giúp hắn vỗ vỗ, một bên vỗ một bên vô cùng sủng ái hỏi, “Sau mông đều bị bẩn, ngã à ?”
Diệp Tĩnh bỗng nhiên xoay người lại hắt mạnh tay Diệp bà bà, rống, “Ta chỉ bị què cũng không phải thiếu một cái chân , thế nào có thể ngã chứ?”
Diệp bà bà không rõ chuyện gì, còn tưởng hắn thực sự bị ngã xấu hổ , tâm trạng không tốt vội vàng an ủi hắn, “Làm sao vậy? Ngã có bị gì không?”
Diệp Tĩnh phiền không chịu nổi, trực tiếp đóng cửa lại để nương hắn ở bên ngoài, “Có phiền hay không a!”
“Ai, thế nào đóng cửa lại chứ , lập tức phải ăn điểm tâm —— “Diệp bà bà ở ngoài cửa một bên vỗ cửa một bên lo lắng hỏi, trong lòng lại lo lắng người này hôm nay bị sao vậy.
Diệp Tĩnh ngồi trong phòng, dựa vào bàn học bên cửa sổ, trên bàn học là sách bình thường hắn xem cùng một nghiên mực.
Hắn ngồi ở bàn học vẫn không chút thay đổi âm trầm , hoàn toàn không để ý tới bên ngoài Diệp bà bà la lối, trong chốc lát, nghe được Diệp bà bà tức giận rời đi, hắn một phen đem toàn bộ mọi thức trên bàn quét xuống dưới.
Đứng ở một bên nhìn đống hỗn độn đầy đất không tiếng động khóc nức nở ——
Hắc Muội ở dòng suối nhỏ rửa rau, Tứ Nha và Đại Thụ ở bên cạnh bắt tiểu nòng nọc.
“Các ngươi có thể chơi, nhưng không được giết ch.ết nòng nọc a, chúng nó lớn lên chính là ếch, chuyên ăn sâu hại, chúng ta phải bảo vệ chúng nó!”Hắc Muội thấy bọn họ chơi quên trời đất liền nhắc nhở nói.
“Nhị tỷ, muội đem tiểu nòng nọc bắt thả vào ruộng chúng ta!”Tứ Nha chớp mắt to nói, qua năm mới, Tứ Nha rõ ràng lớn lên một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đẫy đà hơn.
“Trong ruộng bây giờ còn chưa có nước, chúng nó sẽ ch.ết !”Đại Thụ vội vàng nói.
“Ừm, Đại Thụ nói đúng, nói sau chúng nó còn chưa lớn lên, rời không được cha mẹ!”Hắc Muội nói.
Hai ngày nay ban ngày Hắc Muội trừ bỏ lo việc nhà ra chính là nắm chặt thời gian làm rau trộn, thấy qua vài ngày Bạch gia có lẽ sẽ phái người đến lấy hàng , Hắc Muội định đi nhờ xe ngựa bọn họ mang nương nàng vào thành xem đại phu.
Hai tháng gió xuân thổi khắp nơi.
Chim én bay về, đỗ quyên đề kêu, tạo nên một bức tranh xuân làng quê, làm cho cuộc sống của dân quê càng thêm nhiều niềm vui.
Buổi chiều Hắc Muội dẫn theo Tứ Nha và Béo Nha lên núi hái một nắm lớn hoa đỗ quyên về nhà, cắm vào bình, đặt ở đầu giường của Tú Cô, hy vọng tâm trạng bà tốt hơn một chút!
Nghĩ một người dĩ vãng đã quen cần mẫn bỗng nhiên mỗi ngày phải nằm ở trên giường quả thật là dày vò lớn nhất a.
Hôm nay mười bảy tháng hai, xe ngựa Bạch gia rốt cục đến, Hắc Muội không nghĩ tới lần này Bạch đại lão bản cùng Bạch tiểu thư lại tới nữa.
Hai người tựa hồ ăn mặc so với lần trước tùy ý chút, nhưng ở trong người thôn Đại Diệp vẫn đẹp đẽ quý giá, Bạch tiểu thư hôm nay mặc một thân váy dài xanh biếc, mặc dù tuổi tác không lớn lại xinh đẹp thướt tha, lay động sinh tư, khiến Hắc Muội như một tiểu tử.
Bạch lão bản giống như Bạch tiểu thư mặc một thân áo dài xanh nhạt, vạt áo cùng cổ tay áo đều thêu hoa văn màu lục, quần dài màu chàm bó vào trong giày gấm, xuống xe đã thấy một cỗ phong tư.
Hắc Muội nghĩ phỏng chừng bọn nhà giàu lão gia tiểu thư này ở trong thành nhàm chán , thừa dịp tháng hai tháng ba đến làng quê du xuân.
“Hắc Muội, hôm nay ta đến muốn nghe ý tưởng đóng gói hàng hoá của ngươi.”Bạch lão bản đi thẳng vào vấn đề, đang cùng Hắc Muội hợp ý.
Nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp từ ngăn tủ trong phòng kéo ra một cái hộp.
“Đây là —— “
Bạch lão bản nhìn một cái hộp hình trái tim hết sức kỳ quái.
“Đây là ta dùng xác giầy để làm, coi như là hộp giấy.”Hắc Muội nói, mở ra chậm rãi giải thích, “Đây hoàn toàn là gấp thủ công , rất đơn giản, một người một ngày có thể gấp cả trăm cái, bên ngoài vẻ màu , bên trong đặt điểm tâm —— “
Bạch lão bản cùng Bạch tiểu thư nghe xong càng không ngừng nhìn nhau, Hắc Muội còn tưởng rằng chính mình không có giải thích rõ ràng đang chuẩn bị nói tỉ mỉ lại, Bạch tiểu thư bỗng nhiên nói, “Cha, con thấy hộp này có màu đỏ.”
Hắc Muội vội gật đầu, màu đỏ là màu Phật giáo, màu này là thích hợp nhất, nàng vốn định dùng màu này .
“Còn có, ta nghĩ điểm tâm bên trong các ngươi nên làm theo khuôn mẫu.”
“Thế nào là khuôn mẫu?”Bạch tiểu thư hỏi, nàng cũng không tin Hắc Muội nghĩ ra khuôn mẫu nàng chưa thấy qua.
“Chúng ta khắc chữ trên mặt điểm tâm.”
“Khắc chữ?”
Bạch lão bản nở nụ cười không nói lời nào, Bạch tiểu thư vô cùng nghiêm túc đối với Hắc Muội nói, “Ngươi có biết Bạch gia chúng ta ở Đại Đường quốc có bao nhiêu tửu lâu, một tửu lâu mỗi ngày cần bao nhiêu cân điểm tâm không?”
Ý Bạch Minh Tuệ là, trên mỗi khối điểm tâm có khắc chữ căn bản không thể làm.
Hắc Muội cũng không trả lời, lấy ra một nắm bột mì đặt ở trên bàn, sau đó theo lấy ra một miếng gỗ, đè lên bột mì, lại lên, trên bột mì liền có một khuôn mặt tươi cười.
Hai cha con Bạch lão bản nhìn Hắc Muội lại nhìn bột mì, trong mắt không thể nghi ngờ lo lắng, Bạch lão bản lại cười ha ha, “Thật là hảo tâm tư !”
Bạch tiểu thư cũng lập tức hiểu được , chỉ cần đem chữ khắc tốt, trước khi điểm tâm hoàn chỉnh ở phía trên đóng dấu một cái .
Hắc Muội thấy ánh mắt các nàng tán thưởng cũng vui vẻ, trong lòng cũng có lo lắng .
“Ngươi muốn khắc chữ gì lên điểm tâm?”
“Chân, thiện, mỹ “.
Ba người trong nhà chính bàn bạc vô cùng sôi nổi, Hắc Muội sáng ý được khẳng định cả người tinh thần sáng láng, vốn nàng mỗi ngày vẫn hăng hái mười phần , hiện tại càng giống như gà cắt máu.
“Bạch lão bản, hôm nay ta có thể theo các ngươi vào thành không?”
“Có thể!”Bạch lão bản mi tâm khẽ nhúc nhích, sắc mặt vui mừng, “Mỗi lần tới lễ hội ngươi đều phải đích thân trông coi chỉ đạo bán hàng.”
“Cha, để Hắc Muội ở Bạch phủ đi! Sẽ thuận tiện hơn!”
Bạch lão bản gật đầu.
“Vậy tiền công —— “Hắc Muội cũng không nhăn nhó, trực tiếp hỏi.
“Ba phần điểm tâm bán được.”Bạch lão bản ý cười ẩn ẩn, nhìn bộ dạng vui vẻ của Hắc Muội khi nghe được kết quả, trong mắt ý cười từng chút lan tràn ra, trên khuôn mặt tuấn lãng ý cười tràn đầy như gió xuân thổi vào mặt.
Giữa trưa cha con Bạch lão bản đi theo Béo Nha đến bên dòng suối ngắm hoa, đạp thanh, Hắc Muội cùng cha nàng ở nhà nấu cơm.
Phùng Quý ở trong rừng trúc đào hai bụi măng non, Hắc Muội ngâm nước xong trực tiếp đem xào, lại cầm một chút thịt còn dư hồi đông chí đem đi hầm tiêu.
Hai cha con Bạch lão bản liên tục khen ngợi, Bạch tiểu thư ăn nhiều hơn một chén cơm, nhìn về phía Hắc Muội ánh mắt thân thiết hơn chút.
Cơm nước xong Hắc Muội đề xuất muốn mua xác giấy làm giầy của người trong thôn, Bạch lão bản không nói hai lời trực tiếp xuất bạc kêu nàng đi mua.
Kỳ thực loại xác giấy này chính là mấy thứ dân quê dùng để lót trong giầy, tận cùng bên trong là một tầng giấy dai tốt nhất.
Hắc Muội trực tiếp đối với người vây quanh ở ngoài sân kêu một tiếng, các nữ nhân nghe nói trong nhà có mấy thứ có thể bán, chạy nhanh về nhà lấy xác giấy đưa tới.
Hắc Muội khẳng định là mua của người có quan hệ tốt với nàng trước, những người bình thường không thích Hắc Muội cùng nàng không có quan hệ tốt , hiện tại hối hận đến ruột đều xanh.
Hắc Muội nói thẳng , tháng năm tới sẽ cần nữa, có rảnh mọi người liền làm một ít, cũng kiếm thêm được vài đồng, nhất thời người người nói Hắc Muội thật giỏi.
Hết thảy thỏa đáng xong, lúc trở về thành, Hắc Muội còn nói muốn dẫn theo nương nàng cùng vào thành xem bệnh, Bạch lão bản đặc biệt dọn một xe ngựa cho mẹ con Hắc Muội, hắn cùng nữ nhi chen chúc một cái xe ngựa.
Cảm động Phùng Quý liên tục nói, người tốt a! Người tốt a!
Đoàn người, hai chiếc xe ngựa, một chiếc xe vận tải lắc lắc chạy ra thôn Đại Diệp, đem ánh mắt của toàn thôn bỏ lại phía sau.
Người trong thôn có đủ các loại hâm mộ ghen tị hận!