Chương 5
Đến một phòng ăn dài và sang trọng, Tuyết Cần đưa mắt nhìn chung quanh, ngoài 3 hộ vệ đeo kính đen ở cửa canh giữ ra, thì bên ngoài cổng lớn cũng có hơn 5 gã hộ vệ.
cô ước chừng lượng hộ vệ này có kẽ hở gì không, đáng tiếc ngoại trừ đoạn đường khá xa dễ bị phát hiện ra, còn số lượng hộ vệ ngoài sáng như thế, trong tối chưa chắc là bao nhiêu, nên việc cô chạy trực diện ra đó là không thể nào. cô liếc mắt nhìn ra cửa sổ, hình như chỉ có bức tường phía đông hơi thấp, mà bên đó…. Cùng hơi vắng người, nếu có thể leo qua bức tường đó thật nhanh, chạy vụt vào rừng cây thì độ trốn thoát của cô sẽ tương đối cao.
Nghĩ như thế nhưng tạm thời Tuyết Cần vẫn chưa dám mạo hiểm, chỉ bởi vì cô nhìn thấy được sự do dự trong lòng cô gái kia. cô vẫn còn đang có chút hy vọng cô ấy sẽ sợ danh tiếng của cha và anh trai mình mà buông tha cô.
một bàn đầy ắp thức ăn, lúc này dù đã đói đến mức bụng sôi ùng ục nhưng Tuyết Cần vẫn không dám ăn, bản năng cảnh giác mà anh trai thường dạy cô báo cho cô biết, cô không nên ăn thức ăn của người lạ. Nhưng…. Hu hu, cô đói quá đi.
Dù sao đi chăng nữa, Tuyết Cần vẫn chỉ là cô bé mười lăm tuổi, đang tuổi ăn no chóng lớn, nên đã nhịn đói suốt cả ngày giờ cái bụng đói meo. cônhìn bàn thức ăn nuốt nước miếng một cái.
Lệ Tử nhìn liếc qua, dường như hiểu cô đang nghĩ gì, cô ta cười khẽ:
“Em ăn đi, tôi không dại đến mức giết em ngay khi em vẫn còn là con mồi tôi dùng để câu anh trai em. Nên tôi không làm hại em đâu.”
Nghe như thế, dù biết là mình không nên tin, nhưng cơn đói đã thắng tất cả, cô ngồi xuống ăn ngấu nghiến. Ít ra, ít ra ăn no bụng trước rồi mới có sức chạy, nếu để cái bụng đói và tay chân bủn rủn này thì chuyện chạy thoát sẽ rất khó khăn.
Bàn bên kia, Lệ Tử lẳng lặng ngồi nhìn cô, không nói gì, cô ta nở nụ cười quỷ quyệt, Tuyết Cần đang mãi ăn nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc trộm cô ta và đương nhiên cô cũng thu được nụ cười đó vào mắt, bất chợt cô thấy lạnh cả người.
Nhưng thức ăn cũng đã ăn rồi, giờ có ói ra cũng đã muộn.
cô bất chợt muốn uống thật nhiều nước, nếu có dược hiệu gì trong thức ăn, ít ra uống nhiều nước vào thì dược hiệu sẽ chậm phát tác, trong lòng côthầm kêu không ổn. cô ta chắc chắn sẽ không tha cho cô, chỉ là cô không hiểu cô ta đang có ý định gì, nhưng trước tiên, cô phải nghĩ cách tự cứu mình.
đang ăn, bất chợt Tuyết Cần ôm bụng kêu:
“Chị ơi, hic, em đau bụng quá…”
Lệ Tử đưa mắt nghi ngờ nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái xanh, còn co giật nữa. cô ta hất hàm cho thuộc hạ mang cô vào nhà vệ sinh.
Vọt được vào nhà vệ sinh, cô bắt đầu đưa mắt nhìn chung quanh, gian này thật rộng, có cánh cửa sập, tuy nhỏ nhưng cô có thể chen qua được.
cô gắng gượng chui vào đó, lắc lư từng chút, từng chút.
Úi, mắc kẹt cái mông rồi! Hic, ngày thường ai bảo ăn nhiều quá làm chi, bây giờ….
Cố nhúc nhích, lắc lư, lắc lư, rốt cuộc cũng rơi được ra ngoài.
Cũng may, cửa sập đó không cao lắm, nên khi té xuống cô chỉ hơi ê mông và do tay chỏi xuống đất nên cổ tay hơi ê, nhưng đó không phải là vấn đề, bây giờ chạy thoát quan trọng hơn.
cô chạy thụt mạng vào khu rừng cây, bình thường thì Tuyết Cần rất sợ tối, hay những tùm cây um lùm, vì có 1 lần cô trốn vào một lùm cây để trốn anh hai, cô thishc nhất cảnh anh hai tái xanh cả mặt đi tìm cô, nhưng lầm đó cô bị rắn cắn suýt ch.ết, nếu cô không kêu lên và anh hai ở gần đó kịp thời chạy đến hút nọc rắn ra cho cô giờ đây cô đã ch.ết rồi.
Từ đó về sau cô cực kì sợ những đám cây um tùm.
Nhưng giờ không phải là lúc nên sợ hãi, cô chạy thật nhanh vào đó, sau lưng cô mơ hồ thấy ánh đèn chiếu lấp loáng sau lưng. Dường như họ đã phát hiện ra rồi. cô chạy thật nhanh, thật nhanh.
không khí trong lồng ngực của cô dường như bị rút ra hết. Nhưng cô không dám dừng lại….
Bất chợt, trước mắt cô có ánh sáng lập lòe, cô mừng rỡ biết mình đã ra đến đường cái, khi thấy những chiếc xe dập dìu chạy ngang qua. cô dùng sức vẫy gọi. Đáng tiếc, thân thể bẩn thỉu, đầu tóc rối bù thêm, chiếc váy đồng phục trên người rách bươm, không một ai dám dừng lại chở cô.
Vừa mệt, vừa hoảng sợ, trước mắt Tuyết Cần xoay vòng vòng, thân thể lại cực nóng, cô thấy trời đất như quay cuồng ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc đó, một chiếc Porchers đen tuyền thắng kịt lại trước mặt cô,cô mơ hồ hình như thấy bóng người nam nhân vội vàng lao xuống.
Hình ảnh trước mắt nhập nhòe, nhưng mùi hương nam tính quen thuộc xông tới làm cô nở nụ cười gọi:
“anh hai…”
Sau đó ngất đi.
***********
Nóng, nóng quá, cực nóng, vô cùng nóng….
Lửa ở đâu như muốn thiêu đốt cô, cô bực bội muốn đưa tay xé hết tất cả những vướng bận trên người.
Bất chợt, mùi hương quen thuộc thơm mát của ai đó, và cả cái gì đó mát lạnh, trên thân thể cô.
cô hưởng thụ, mát quá. Nhưng không đủ, cô cần nhiều hơn.
Miệng khô, lưỡi khô nhưng dòng nước ngọt ngào kia không đủ để giải khát, cô quơ tay lung tung tìm tòi.
Khi tay cô dán vào lớp da thịt trần trụi lành lạnh của ai đó, cô chợt cảm thấy thõa mãn.
Đây mới chính là thứ giải khát mà cô cần, cô càng dán sát mặt mình vào nguồn tươi mát có thể giải cơn khát trên người cô, lung tung gặm cắn.
Tiếng ai kia thở dốc, cố đẩy cô ra, nhưng cô ch.ết cũng không buông, liều mạng dùng cả tay và chân bám chặt vào thứ có thể giải nhiệt cho cô. Tay còn sờ mó lung tung.
Viễn Chinh Huân lúc này đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, anh gầm nhẹ, lôi lấy cô bé con đang đốt lửa trên người anh ra.
Tay cô bé sờ vào những nơi nhạy cảm gần như anh không thể kiềm được.
anh hất hàm nhìn anh bạn bác sĩ đang cười hả hê một bên khi nhìn thấy cô em gái mình đang quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ anh trai.
Đó chính là Đưỡng Dĩ Thần, thiên tài trong giới y khoa, nhưng đáng tiếc cá tính anh ta tùy hứng chả thích cứu người, cũng chả thích giết người, anh ta thích nhất là thấy cảnh người sống dở ch.ết dở làm niềm vui thú.
E hèm, dù niềm vui này của anh ta, hơi bệnh hoạn một chút, nhưng đó đã là bản tánh tự nhiên của anh ta, cũng như bản tánh phong lưu trời sinh vậy.
không phải khi không anh ta đột nhiên xuất hiện nơi này, anh ta cũng là một thiếu chủ của tập đoàn dầu mỏ lớn. Nhưng từ nhỏ vốn đam mê thú vui tao nhã kia của mình mà anh ta chỉ vùi đầu vào nghiên cứu y học.
Cha anh ta nợ món nợ ân tình của họ Viễn khá lớn, nên anh ta cũng phải đến đây khi họ cần, dần dần anh ta thấy cá tính Viễn Chinh Huân thú vị, nên anh ta thân thiết tự lúc nào.
Nửa đêm bị anh bạn thân gọi giật dậy khi còn đang say nồng trong vòng tay của hai người đẹp.
Khụ! Bạn thấy không sai, là hai người.
Vâng, anh bạn họ Đường của chúng ta chỉ có hai sở thích đặc biệt đó là phong lưu và hành người nửa sống nửa ch.ết. còn cứu người? Xin lỗi, từ đó không dành cho loại người như anh ta.
Nhưng đây là trường hợp đặc biệt nên dù muốn hay không, anh ta cũng phải đến, dù rất muốn văng tục vì trong giai đoạn hứng khởi nhất mà….
Nên dĩ nhiên, anh ta cũng có thú vui nho nhỏ là nhìn ông anh đạo mạo nghiêm chỉnh kia vật lộn với cô em gái đang trúng xuân dược.
Dưới sự trợn mắt đe dọa của Viễn Chinh Huân, Đường Dĩ Thần tao nhã…. Ngoáy lỗ tay, sau đó thổi phù một cái hỏi:
“không phải cậu yêu con bé ch.ết đi sống lại sao, mồi ngon đó, ăn luôn cho rồi! Ồ, no no, cứ tự nhiên, cứ xem như tôi trong suốt, tôi đang muốn nghiên cứu thêm vài tư thế mới nên cần kinh nghiệm thực tiễn.”
Viễn Chinh Huân nở nụ cười, nhìn vào mà sởn cả tóc gáy:
“Cậu muốn kinh nghiệm thực tiễn hả?”
Với thủ đoạn từ trước đến nay của Viễn Chinh Huân cộng thêm không ít lần bị thua thiệt trước những trò hiểm độc của anh ta, Đường Dĩ Thần lúng túng cười giả lả:
“nói đùa, nói đùa thôi…”
nói xong anh xăn tay áo, bắt tay vào làm việc.