Chương 55: Ngoại truyện 3: Rồng thời không va? Vĩnh hằng
Đối với rồng thời không và vĩnh hằng mà nói, ít có thứ gì có thể gọi là vĩnh hằng, tuổi thọ của nhân loại có thể gọi là thoáng qua liền mất, có lẽ khi hắn mới chợp mắt thì một đứa trẻ mới chào đời đã biến thành cát bụi.
Cho đến khi một vị quốc vương loài người nói với hắn rằng: "Ta sẽ tạo ra một vương quốc vĩnh hằng, lần sau khi anh đi ngang qua trần gian thì ý nguyện của ta sẽ mãi mãi truyền lại trên mảnh đất này, đó là sông biển bất tận, núi non hùng vĩ, mùa màng bội thu, người dân sống làm ăn yên ổn hòa bình."
Claykerrstie cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào nhân loại giống như con kiến bên cạnh đôi chân của mình với đôi mắt rồng vàng nóng chảy. Nhân loại mà hắn có thể giết bằng một ngón tay nhìn hắn không sợ hãi, hào hoa phong nhã, sặc sỡ lóa mắt.
"Nhân loại." Tiếng rồng như sấm rền, binh lính xung quanh đều sợ hãi bò trên mặt đất nhưng nhân loại kiêu ngạo lại càng ngẩng cao đầu hơn.
"Nói tên của cậu."
Bệ hạ lớn tiếng nói: "Đường Ẩn."
Ngay từ đầu, Claykerrstie cũng không để tâm đến lời nói của Đường Ẩn, hắn thừa nhận nếu chỉ xét về sắc đẹp thì nhân loại đó quả thực có thể xếp hàng đầu nhưng việc tạo ra một vương quốc vĩnh hằng thực sự là không biết tự lượng sức mình.
Nhân loại quá yếu ớt, ngay cả những cự long cũng không thể tạo ra một vương quốc vĩnh hằng thì làm sao một nhân loại có thể làm được?
Dù không tin nhưng Claykerratie quá nhàm chán, hắn lựa chọn nền văn minh yếu ớt này làm trò tiêu khiển.
Hắn quan sát vị quốc vương trẻ tuổi thống nhất Đồ An từng chút một, quan sát đối phương thống nhất chữ viết và tiền tệ, quan đối phương phát triển thương mại, quan sát đối phương thành lập một chế độ mới...
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua như vậy, đối với cự long mà nói thì thời gian thoáng liền mất đối với cự long đã tạo nên huy hoàng lạ thường trong bàn tay của nhân loại này.
Còn sinh mệnh của đối phương vừa mới bắt đầu, có thể có một ngày cậu có thể nhận ra những lời nói ngôn cuồng của mình, không cần vĩnh hằng, cho dù là ngàn năm cũng được coi là một kỳ tích.
Cự long kiêu ngạo biến thành hình người, đến bên cạnh quốc vương nhân loại, quốc vương nhân loại bày tiệc thịnh soạn và chiêu đãi nhiệt tình, thức ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn nhưng đối với cự long ăn bảo ngọc mà nói thì không có chút sức hấp dẫn nào.
"Sao không động đũa, có chuyện gì sao?" Vị quốc vương trẻ tuổi khó hiểu hỏi.
Claykerrstie thản nhiên trả lời: "Ta không ăn thức ăn của nhân loại."
Đôi đồng tử vàng của rồng không khách khí chút nào nhìn chằm chằm quyền trượng trong tay quốc vương, hay chính xác hơn là viên hồng ngọc chói lọi trên đỉnh quyền trượng.
"Chỉ có nó mới tạm bỏ vào miệng được."
Các thần tử và người hầu xung quanh giận mà không dám lên tiếng nói gì, nhưng vị quốc vương trẻ tuổi không hề cảm thấy bị xúc phạm, cậu mỉm cười và trao quyền trượng tượng trưng cho vinh quang cao nhất cho Claykerrstie, đầy tò mò hỏi: "Bảo ngọc có mùi vị gì?"
"Đây là viên bảo ngọc có vẻ rất quan trọng đối với nhân loại các cậu." Claykerrstie nói một câu trước khi nhận quyền trượng.
"Sở dĩ quan trọng là vì ta đã ban cho nó vinh quang." Đôi mắt đen như đá obsidian lấp lánh dưới ánh mặt trời, vị quốc vương trẻ tuổi tự hào nói: "Bảo ngọc quý nhất không thể thay thế nhất của toàn bộ Đồ An không phải nói."
"Là ta."
Mặt Claykerrstie vẫn luôn không thay đổi có hơi nhếch khóe môi lên, hắn thận trọng gật đầu, tán thành những gì quốc vương Đồ An nói ——
Quả thực như thế.
Đây là bảo ngọc nhỏ được hắn đào ra, bảo vệ cẩn thận từng chút một.
Viên bảo ngọc này quá mức trân quý và độc nhất vô nhị, cự long luôn phung phí của trời không nỡ hạ miệng, cũng không thèm liếm, hắn biết trên đời này không có gì là sống mãi, thứ gần nhất với vĩnh hằng chính là rồng thời không và vĩnh hằng, chỉ cần hắn trân trọng ký ức của vị quốc vương nhân loại này suốt đời thì đối phương có thể tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn trong cung điện ký ức của hắn.
Nhưng con đường canh giữ kho báu không có khả năng có thể thuận buồm xuôi gió.
Lần đầu tiên trong những năm qua, Claykerrstie nhận ra rằng vấn đề khó khăn không phải là sóng to gió lớn mà là cơn gió nhỏ ớn lạnh.
Quốc vương nhân loại vốn luôn có năng lượng vô hạn, đang nằm trên giường bệnh, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng ốm yếu, cổ tay mảnh khảnh lộ ra khỏi chăn, ốm yếu mà rơi xuống như cánh của một con chim trắng gãy cánh.
Một đám bác sĩ khẩn trương quây quanh bệ hạ, một hầu gái cẩn thận lấy một chiếc thìa ra, đút thuốc cho đối phương, thuốc có vẻ rất đắng khiến quốc vương khẽ nhíu mày.
Claykerrstie cũng nhíu mày đi theo, hắn chợt xuất hiện trong cung điện, bóng người đột nhiên xuất hiện khiến hầu gái giật mình còn chưa kịp cầm bát thuốc thì canh thuốc đã đổ trên mặt đất, bát sứ vỡ tan tành.
Cho đến khi hầu gái mắc lỗi quỳ xuống đất hoảng sợ, toàn thân run rẩy.
"Các người lui xuống đi." Quốc vương ấm áp nói.
Mọi người đều lui ra, còn Claykerrstie thì đứng bên giường tỏ vẻ bất mãn, như thể ai đó nợ hắn một món nợ khổng lồ.
Kỳ thật cũng chính xác có thể hiểu như vậy, bảo ngọc vô song của hắn bị va chạm rồi, nếu có vết nứt, quả thực là tổn thất rất lớn, chuyện này cự long keo kiệt làm sao có thể giữ được bình tĩnh.
"Ai làm anh tức giận?" Đôi mắt đen ẩm ướt nhìn hắn khó hiểu.
Claykerrstie từ trên cao chỉ vào cậu: "Cơ thể nhân loại quá yếu ớt."
Quân chủ bất đắc dĩ cười.
Claykerrstie vươn tay sờ lên cái trán nóng rực của quốc vương, bắt chước hành vi vừa mới nhìn thấy của hầu gái, đem khăn đặt ở chậu nước lên trán quốc vương, nghiêm mặt dạy dỗ như phụ huynh: "Cậu phải chú ý thân thể, biết chưa?"
"Ta hiểu rồi." Trong thời gian bị bệnh, giọng nói của quốc vương nghe có hơi khàn.
Claykerrstie thực sự không muốn nghe loại giọng nói này, hắn quay người bỏ đi.
Khi quay lại lần nữa, hắn lại được nhìn thấy vị quốc vương nhân loại vui vẻ đầy sức sống, Claykerrstie ném một chiếc lọ nhỏ chứa tinh hoa sinh mệnh cho vị quốc vương này.
"Đây là cái gì?" Đối phương hỏi.
Claykerrstie lãnh đạm trả lời: "Uống đi."
"Dễ uống không?"
Claykerrstie nhíu mày: "Ta không biết."
Rồng thời không và vĩnh hằng chỉ có thể nến được vị của bảo ngọc.
Quốc vương uống hết tinh hoa sinh mệnh có thể gặp nhưng không thể cầu, liếm môi nhận xét: "Mùi vị cũng ngon lắm."
"Được, lần sau ta sẽ cho cậu thêm."
Sau đó, nhân loại mà hắn nuôi dưỡng cũng không bao giờ bị bệnh nữa.
Nhưng sinh vật nhân loại này quá yếu ớt mong manh, chẳng bao lâu Claykerrstie lại gặp phải rắc rối thứ hai, tinh thần của nhân loại mà hắn nuôi dưỡng quá căng thẳng.
Thật ra hắn cũng không hiểu tại sao quốc vương lại siêng năng như vậy, mỗi ngày cậu dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, theo cách gọi của con người là dốc sức vì nước.
Cự long đều là sinh vật lười biếng, giống như Claykerrstie, hắn có thể ngủ trong hang động cả trăm năm rồi đi kiếm ăn và sau quay lại ngủ tiếp.
Hoặc đơn giản là ngủ trên mỏ bảo ngọc, thức dậy, mở mắt, cắn viên rồi ngủ tiếp.
"Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Claykerrstie xuất hiện trong phòng làm việc của quân vương, bất mãn nói.
Quốc vương bất lực mỉm cười nhìn hắn nói: "Thân thể của ta không sao cả."
Đây không phải thật vớ vẩn sao?
Hắn đã cho nhân loại này ăn không biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo, nếu thân thể vẫn có vấn đề thì đúng là kỳ quái.
Nhưng nhân loại dễ bị tổn thương không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý.
Claykerrstie đã làm rất nhiều bài tập về nhà trong thời gian này, biết rằng bệnh tâm thần cũng có thể hủy hoại một nhân loại.
Phiền phức.
Chết tiệt, yếu quá mức.
Nhìn thấy cử chỉ không thể tranh cãi của Claykerrstie ép buộc cậu phải nghỉ ngơi, quốc vương thở dài nói với hắn: "Ta không có thời gian, Kerr, ta chỉ có thể sống một trăm năm, ta vẫn còn rất nhiều chuyện ta muốn làm, bây giờ ta chỉ có thể làm hết sức mình."
Claykerrstie bình tĩnh nói: "Ta sẽ không để cho cậu chỉ sống được một trăm năm đâu."
"Vậy anh định làm gì? Anh định biến ta thành sinh vật bất tử sao?" Quốc vương mỉm cười: "Kerr, anh có biết tại sao sinh mệnh lại thú vị không?"
"Vì có chết, vì có thời gian."
Khi cậu nói về cái chết, trong mắt cậu không có nhiều sợ hãi mà rất bình: "Sinh mệnh cũng không phải vĩnh hằng thì mới có ý nghĩa, ý chí của ta sẽ trường tồn cùng Đồ An, khi anh đi ngang qua nhân gian lần nữa, mỗi ngọn cây cọng cọng cỏ đều là ta, anh sẽ chứng kiến vĩnh hằng thay cho ta."
Claykerrstie lại bỏ đi.
Hắn không nghĩ mỗi ngọn cây cọng cỏ là bảo ngọc của mình, hắn bắt đầu tìm cách biến nhân loại trở thành vĩnh hằng ngoại trừ sinh vật bất tử.
Cự long luôn kiêu ngạo, kiên định với ý nghĩa của mình và không bị người khác quấy nhiễu.
Kerr cuối cùng đã phải trả giá cho tính kiêu ngạo của mình.
Tai nạn xảy ra quá đột ngột, khi phát hiện Đường Ẩn gặp nạn liền vội vàng đến đó thì đã quá muộn.
Hắn nhìn thấy quốc vương kiêu ngao tự cao tự đại ngã xuống đất, da dẻ hồng nhuận trở nên tái nhợt, đôi mắt đen bị màu đỏ thẩm thấu, móng tay đen mới sinh ra cực kỳ sắc bén nhưng lại bị quân vương mạnh mẽ bẻ gãy trên mặt đất.
Tay đứt ruột xót là một chuyện chắc chắn cực kỳ đau đớn, thế nhưng vị quốc vương này lại liên tục bẻ gãy ngón tay của mình, dưới sự đau đớn tột cùng, gân xanh trên trán của cậu xuất hiện, giống như vết nứt từ đồ sắp vỡ, đúng là một vẻ đẹp vỡ vụn khiến cho người ta rung động.
Claykerrstie tàn sát tất cả các huyết tộc có mặt, hắn thẫn thờ bước tới vị quốc vương sắp bị biến thành huyết tộc, ngơ ngác nhìn quốc vương đầy nhếch nhác.
"Giết ta." Môi dưới của cậu bị cắn nát, mỗi câu nói ra đều là đậm mùi máu tươi: "Giết ta trước khi ta trở thành huyết tộc, giết ta."
Đôi mắt vàng ngắm nhìn quốc vương, Claykerrstie dường như bị trúng thuật ngưng đọng thời gian, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đầu ngón tay đẫm máu run rẩy nắm lấy vạt áo của hắn: "Ta xin anh."
Cần cổ ngẩng cao như một con thiên nga trên bờ vực của cái chết, vị quốc vương kiêu ngạo lần đầu tiên cúi đầu: "Claykerrstie, ta xin anh."
"Ta thà ở vào thời điểm mà nghi thức chuyển đổi... chưa hoàn thành hoàn toàn —— a a a a!" Cơ thể dần mất đi nhiệt độ đột nhiên co giật, hai dòng máu và nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp kia, nhuộm cả tròng trắng của đôi mắt, đôi mắt đó giống như máu quấn quanh mã não: "Chết theo cách của nhân loại..."
Cậu nói ngắt quãng, giọng khàn khàn: "Vậy. Cũng không cần sống tạm thân phận huyết tộc."
Răng nanh đặc biệt của huyết tộc chậm rãi nhô ra, vào lúc này đôi mắt đen sáng ngời ban đầu không thể cưỡng lại được đã biến thành màu đỏ thẫm.
Nhân loại.
Tại sao lại yếu ớt đến như vậy?
Hắn mới đi một lúc, hắn mới đi một thời gian, tại sao sẽ xảy ra chuyện này?
Claykerrstie chậm rãi cúi xuống, hắn run rẩy vươn tay sờ trán quốc vương, lúc này không còn nhiệt độ nóng hổi nữa mà lạnh lẽo đến chết người: "Không sao." Hắn không biết chính mình đang nói cái gì, hay là đang nói chuyện với ai.
"Cậu sẽ không chết."
"Cậu sẽ mãi không bao giờ thay đổi, cậu sẽ được lại lên ngôi vua lần nữa."
Trong âm thanh của lời thề không thể tranh cãi, đôi mắt đỏ máu ấy dần mất đi tia sáng cuối cùng.