Chương 56: 56: Tôi Không Muốn Làm Người Nữa!!
Nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của Tần Bân, Mạnh Thiểu Du hơi do dự một lúc rồi hỏi: "Anh và bạn gái quen nhau thế nào vậy?"
Câu này hơi đem lại cảm giác xâm phạm quyền riêng tư, song Tần Bân lại đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt nên không để ý đến những điều này, thậm chí cậu ta còn thích chia sẻ kinh nghiệm yêu đương của mình nữa kìa.
Nghe Mạnh Thiểu Du hỏi như vậy, cậu ta bèn kể lại cách mình và bạn gái gặp nhau.
Nếu phải nói thì Tần Bân và bạn gái của cậu ta có duyên cũng vì thi thể nữ kia.
Lúc trước thì nhà Tần Bân bị quỷ ám, sau đó lại đào ra được một khối thi thể trong vườn, khiến cậu ta sợ đến mức phải nhanh chóng báo cảnh sát.
Sau khi điều tra, họ phát hiện ra đây là vụ án đã treo hơn mười năm, Tần Bân báo cảnh sát xong thì còn giúp đỡ phá án nữa.
Đây đều là những câu dùng để nói với người ngoài, còn bản thân Tần Bân cũng có nỗi khổ riêng.
Phá án là chuyện tốt, nhưng Tần Bân vốn có lá gan nhỏ nên bị những sự kiện liên tiếp này dọa sợ ghê gớm, buổi tối ngủ cũng không yên.
Hứa Ngưng nghe xong còn trêu cậu ta là con thỏ nhát gan, nhưng gặp phải chuyện như vậy thì chẳng ai thấy dễ chịu!
Chưa kể khi khối thi thể nữ được đào ra, Tần Bân còn đứng ngay bên cạnh, buổi tối cứ nhắm mắt lại là cậu ta sẽ gặp ác mộng.
Vì vậy mà cuộc gặp gỡ giữa Tần Bân và bạn gái khá kịch tính.
Ngày đó Tần Bân gặp ác mộng nên thức giấc, cậu ta lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ được, bèn đi ra ban công để hóng gió.
Cậu ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ nên trên người đổ không ít mồ hôi, gió đêm thổi về phía cậu ta mang theo vài tia lạnh lẽo.
Tần Bân rùng mình một cái.
Sau đó cậu ta nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà hàng xóm, tiếp đó lại thấy một người đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc đi ra từ ban công nhà đối diện.
Người ta thường nói nhìn hoa trước đèn, ngắm người đẹp dưới ánh trăng lại là một cảnh tượng khác.
Trước kia Tần Bân không cảm nhận được, đến khi gặp phải người này cậu ta mới biết những câu đó mang ý nghĩa gì.
Không thể không thừa nhận rằng người đẹp vừa đi ra có sức hấp dẫn để thu hút người khác.
Cậu ta nhìn chăm chú trong chốc lát, sau đó lại cảm thấy mình hơi vô lễ nên mới mặt đỏ tai hồng mà quay đầu đi.
Ấy vậy mà không ngờ đối phương lại chủ động nói chuyện với cậu ta.
Sau khi nghe nói Tần Bân gặp ác mộng nên tỉnh giấc, người đẹp nọ nở nụ cười nhẹ, cũng không nói gì thêm mà về nhà cầm một túi thơm nhỏ đưa cho Tần Bân rồi nói: "Cái này trợ ngủ rất tốt, hi vọng có thể giúp cho anh."
Ngày đó, khi Tần Bân cầm túi thơm về ngủ thì quả nhiên là một đêm không mộng...
Lúc Tần Bân nói đến đây thì trên mặt tràn ngập niềm hạnh phúc, cậu ta nói: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng mà..."
Nghe thì thấy chuyện này không kì lạ chút nào, sau đó là phong cách cũ rích: Gặp mặt ngẫu nhiên rồi lui tới nhiều nên động lòng.
Người đẹp cũng lăn lộn trong giới giải trí nhưng vẫn đem lại cảm giác chân thành và ấm áp, khiến Tần Bân động lòng không thôi.
Mạnh Thiểu Du không kìm lòng được mà nói: "Nửa đêm mà trùng hợp gặp được một người đẹp như vậy, anh không cảm thấy người đó hơi kì lạ à?"
Huống chi Tần Bân cũng có nói là bạn gái cậu ta mới vừa dọn đến ở gần cậu ta trong khoảng thời gian đó, sau lại trùng hợp gặp được vào buổi tối.
Đã thế cô ta lại còn đưa túi thơm đúng lúc cậu ta gặp ác mộng nữa, thật sự không có vấn đề gì sao?
Vẻ mặt Tần Bân mê muội: "Có vấn đề gì được chứ?"
Mạnh Thiểu Du: "...".
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Nhóc đạo trưởng nghĩ bụng, cái cô Hứa Ngưng kia nói không sai đâu, Tần Bân đúng là một tên không có mắt nhìn mà...
Tần Bân thật lòng cảm thấy không có vấn đề gì.
Mạnh Thiểu Du nhìn dáng vẻ tín nhiệm hoàn toàn của cậu ta, trong chốc lát, cậu cũng không biết có nên đập vỡ suy nghĩ tốt đẹp của cậu nhóc này hay không.
Dù sao đối phương cũng không phải là người sống, Mạnh Thiểu Du thở dài rồi vẫn mở miệng nói: "Tôi nghĩ nếu có thời gian rảnh thì anh nên để ý đến bạn gái của mình nhiều hơn."
Tần Bân: "...?"
"Đại sư, ý của cậu là tôi phải chăm sóc cô ấy kĩ hơn ấy hả? Cậu yên tâm đi! Lúc không đi làm thì tôi chính là người bạn trai có đủ 24 tiêu chuẩn đó!"
Mạnh Thiểu Du trưng ra một ánh nhìn hết sức trìu mến, Tần Bân thấy vậy thì trong lòng lộp bộp, sau đó mở lời một cách không yên: "Không thể nào, đại sư à, vất vả lắm tôi mới hẹn hò được đó!"
Chắc không xui xẻo đến vậy chứ?!
Tần Bân tỏ vẻ không muốn nghĩ sâu thêm nữa, Mạnh Thiểu Du bèn lấy ra một lá bùa rồi đưa cho cậu ta: "Nói chung...!Anh cứ để tâm hơn tí là được."
Thấy dáng vẻ tan nát cõi lòng của cậu ta, Mạnh Thiểu Du cũng không khỏi sinh ra một chút thương hại.
Dù sao thì người đẹp xương khô kia cũng chưa làm gì với Tần Bân, Mạnh Thiểu Du bèn đưa trước một lá bùa thanh minh cho cậu ta.
Tần Bân nhận xong thì ôm mặt cười khổ, nói: "Đại sư, chuyện này có thể là do cậu nghĩ nhiều mà nhỉ?"
Mạnh Thiểu Du không nói gì.
- -
Sau hôm đó, Tần Bân luôn đặt lá bùa mà Mạnh Thiểu Du cho mình vào trong quần áo.
Lúc rảnh rỗi cậu ta cũng sờ sờ lá bùa kia, nghĩ bụng, không lẽ mình thật sự xui xẻo vậy sao?
Về mặt tình cảm thì cậu ta mong rằng chuyện này là do Mạnh Thiểu Du nhìn nhầm.
Nhưng về mặt lý trí và thực tế mà nói, sau khi đã chứng kiến bản lĩnh bắt quỷ của Mạnh Thiểu Du, cậu ta luôn có chút bất an.
Mỗi khi ở cùng bạn gái, cậu ta luôn vô thức bắt lấy lá bùa nho nhỏ được gấp thành hình tam giác trong túi.
Mà bạn gái lại hoàn toàn không hay biết gì cả, vẫn ngọt ngào kéo tay cậu ta trò chuyện như trước kia.
Cả hai đều là người trong giới giải trí nên thời gian hẹn hò cũng ngắn, vì tránh né paparazzi nên họ không thể đến rất nhiều nơi, phần lớn thời gian thì hai người toàn hẹn hò ở nhà.
Nhà cô bạn gái có một căn phòng được sửa chữa thành rạp chiếu phim gia đình, bọn họ rất hay hẹn hò ở đó.
Hôm nay sau khi xem phim xong, Tần Bân nói: "Anh về trước đây."
Vì nhà hai người ở cạnh nhau nên bình thường Tần Bân cũng không nán lại qua đêm.
Thế nhưng lúc bấy giờ, cô bạn gái lại ôm lấy cậu ta từ sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lưng cậu, cô hỏi: "Đêm nay ở lại với em được không?"
Trong lòng Tần Bân khẽ rục rịch, nếu là bình thường thì chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý, song bây giờ trong đầu cậu ta lại hiện lên những điều mà Mạnh Thiểu Du đã nói với mình lúc trước.
Cậu ta do dự một chút rồi nói: "...Hôm nay thì thôi vậy."
Giọng nói tủi thân của bạn gái vang lên sau lưng cậu ta: "Tại sao chứ? Không lẽ anh không thích em à...?"
Tần Bân thở dài, con gái mà, cứ thích nghĩ đông nghĩ tây thôi.
Cậu ta vỗ vỗ tay bạn gái, vừa định mở miệng an ủi thì đã ngây cả ra.
Đôi tay mà cậu ta vuốt ve đã không còn cảm giác mềm mại và máu thịt đầy đủ nữa, mà trái lại là xúc cảm gầy còm và khô héo.
Tần Bân sững sờ, cúi đầu nhìn về phía cánh tay đang vòng quanh eo mình.
Đây mà là tay á!
Đây rõ ràng là một bộ xương khô nặng nề, chất xương trắng bệch, khớp xương rõ rệt đang bấu lấy hông cậu ta một cách gắt gao!
Tần Bân lập tức ch.ết trân tại chỗ, sau đó cậu ta tránh khỏi cái ôm này, quay đầu nhìn về phía bạn gái mình.
Người đẹp ban đầu đã không còn thấy đâu nữa, đứng ở nơi đó là một bộ xương còm ròm đang mặc quần áo của bạn gái cậu ta, trên cổ cũng lộ ra mặt dây chuyền giống y như đúc.
Chuỗi dây chuyền rất dài trĩu xuống, lắc lư trước lồng ngực không có máu thịt.
Mà đôi mắt khiến Tần Bân say mê thuở ban đầu cũng biến thành hai hốc trống tối đen như mực.
Bộ xương khô hỏi Tần Bân: "Anh sao đó? Đêm nay ở lại không được sao?"
Theo bản năng, Tần Bân sờ lên lá bùa nằm trong túi áo mình.
Không biết từ khi nào mà lá bùa kia đã nóng hôi hổi, đến mức đụng một cái thôi cũng có cảm giác đầu ngón tay bỏng rát!
Bộ xương khô nghiêng đầu hướng về phía Tần Bân, mỗi một cử động đều khiến các khớp xương trên người vang lên răng rắc, giọng nói vẫn là tông giọng tủi thân của cô bạn gái: "Sao anh nhìn em như thế?"
Tần Bân nghẹn họng nửa ngày trời, thấy bộ xương khô hẵng còn nhìn theo mình, cậu ta bèn nghẹn ra một câu: "E-em bị loãng xương!"
Bộ xương khô: "..."
Nó phản ứng lại ngay lập tức, Tần Bân nhìn thấu được ảo thuật của nó, trông thấy bộ dạng thật của nó rồi!
Bộ xương khô nói: "Anh thấy rồi à!"
Bản thân bộ xương không có biểu cảm gì, thế nhưng từ giọng điệu này thì Tần Bân lại có thể ảo tưởng ra một tông giọng lạnh lùng, da gà da vịt nổi lên ngay tắp lự.
"Vậy thì anh càng phải ở lại với ta!"
Tần Bân không còn quan tâm gì nữa, chưa đợi bộ xương khô nhào đến thì cậu ta đã tông cửa xông ra, chạy thẳng một mạch như điên xuống bãi đỗ xe, chui vào xe mình rồi lái thẳng ra ngoài!
Cậu ta đánh xe ra ngoài với tốc độ mình chưa bao giờ sử dụng, nào ngờ chiếc xe mới vừa trờ ra thì trên nóc đột nhiên có một trận chấn động.
Gương mặt của bộ xương khô chợt treo ngược xuống trước cửa kính xe!
Tần Bân: "Á a a a a!!!!!"
Nước mắt Tần Bân lập tức trào ra mãnh liệt, cậu ta vừa khóc lóc vừa đạp chân ga, quẹo tay lái hòng quẳng bộ xương khô xuống!
Chưa đợi cậu ta kịp nhả chân ga, từ kính sau cậu ta đã thấy bộ xương khô kia bò về hướng này bằng bốn chân!
Nó bò còn nhanh hơn bốn bánh xe tự động của cậu ta nữa!
Tần Bân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, vừa khóc vừa đạp chân ga chạy ra ngoài.
Đại sư cứu mạng vớiii!!
Dọc đường đi, Tần Bân đều lái xe bằng bản năng, cuối cùng nhìn kĩ lại thì mới nhận ra mình đã chạy đến thành điện ảnh.
Cậu ta quay lại đằng sau thì thấy bộ xương khô kia vẫn còn đuổi theo với khoảng cách không xa.
Vào thành điện ảnh thì không tiện lái xe, Tần Bân bèn nghiến chặt răng mà vứt xe lại, chui vào trong lối nhỏ của thành điện ảnh.
Tần Bân đã diễn ở đây rất lâu nên rất rành rọt kiến trúc của nơi này, trong chốc lát bộ xương khô cũng không đuổi kịp cậu ta.
Tần Bân lấy điện thoại di động ra, cậu ta đang định gọi điện cầu cứu Mạnh Thiểu Du thì lá bùa mà cậu tặng lúc trước chợt hóa thành một nắm tro tàn.
Ai ngờ cậu ta còn chưa gọi được thì đã bắt gặp hai bóng người quen thuộc trong lối tắt bí mật.
Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa đang ôm nhau, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
Trong một góc khuất khỏi mọi người, Dư Giang Hòa đang nâng mặt nhóc đạo trưởng lên...
Tần Bân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra bọn họ đang làm gì!
Trời má?!!
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để kinh ngạc! Bộ xương khô kia đã sắp đuổi đến nơi rồi, Tần Bân cũng không màng xem có đột ngột hay không mà hét ầm lên: "Đại sư cứu mạnggg!!"
Sau đó thì cậu ta chạy hùng hục về phía họ.
Giọng nói của cậu ta như tiếng sáo cắt ngang qua sự tĩnh lặng, hai người đang hôn nhau nhanh chóng tách ra.
Mạnh Thiểu Du vừa giương mắt lên đã thấy một bộ xương khô ở xa xa!
Cậu khựng lại một chút rồi định tiến lên.
Ấy vậy mà cậu lại bị Dư Giang Hòa ngăn lại, sau đó cậu thấy anh lấy một bọc giấy nhỏ từ trong túi ra.
Anh dùng bật lửa châm gói giấy lên rồi ném ra ngoài, chỉ thấy gói giấy bị thiêu đốt kia "thịch" một tiếng rồi hóa thành một con cự xà có đường kính bảy tám thước.
Nó nằm chắn trước lối đi, khi nhìn thấy bộ xương khô đang bò đến bằng bốn chân, con rắn khổng lồ vung đuôi lên, đập bộ xương khô xuống mặt đất một cái "rầm".
Sau đó nó lại hóa thành khói bụi rồi tản đi.
Tần Bân: "..."
Móa!!!
Mạnh Thiểu Du ở bên cạnh nói một cách bình tĩnh: "Da rắn lột này xài được ghê."
Thứ mà Dư Giang Hòa vừa sử dụng chính là da rắn lột mà liễu tiên tặng.
Mạnh Thiểu Du chưa nghĩ ra nên dùng nó như thế nào, nhưng vẫn gói da rắn lột thành một bọc nhỏ rồi đưa cho thầy Dư.
Bây giờ xem ra liễu tiên kia không hề nói dối, da rắn lột này đúng là thứ tốt.
Tần Bân cũng không ngờ bộ xương khô bị giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy, trong chốc lát cũng không biết nên cảm thấy như thế nào.
Cuối cùng cậu ta nghẹn họng nửa ngày trời, quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, cố gắng xác định một cách sợ sệt: "A-anh thật sự là thầy Dư sao ạ?"
Thay đổi gì lớn dữ vậy!!
Cậu ta lại nhớ đến cảnh tượng vừa thấy ban nãy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du.
Hai người vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà chấp nhận cho cậu ta đánh giá.
Tần Bân lắp bắp nói: "B-bọn anh?"
Dư Giang Hòa mở lời trước, giọng điệu không hề có chút gợn sóng: "Ừ."
Mạnh Thiểu Du thì bảo: "Nhưng mong là đừng lộ ra ngoài."
Thấy cả hai đương sự đều bình tĩnh như vậy, Tần Bân bắt đầu nghi ngờ có phải mình ngạc nhiên là kì lạ lắm không...
Có điều Tần Bân cũng không phải là người thích buôn chuyện, đương sự chẳng có phản ứng gì, cậu ta suy nghĩ một chút rồi cũng bỏ qua luôn.
Sau đó cậu ta lại nhớ đến hành động vừa rồi của Dư Giang Hòa, nói thầm một câu: "Coi như cái thầy Dư làm là chồng tung vợ hứng ha."
Dư Giang Hòa: "..."
Mạnh Thiểu Du không để ý đến câu nói của Tần Bân mà đi về phía bộ xương khô.
Tuy đã bị đập nát nhưng đầu của bộ xương khô vẫn có thể nói chuyện được.
Thấy Mạnh Thiểu Du bước đến, nó nói một cách đầy phẫn nộ: "Cái tên đạo sĩ thối thích xen vào việc của người khác!"
Nếu không có Mạnh Thiểu Du thì bây giờ Tần Bân đã là hồn ma dưới trướng nó rồi!
Mạnh Thiểu Du bị mắng nhiều rồi, nên ngay cả mí mắt cậu cũng chẳng thèm nhấc lên.
Bộ xương khô kia mắng cậu xong thì lại quay đầu về phía Tần Bân, giọng nói trở nên ngọt ngào: "Sao anh lại muốn chạy chứ? Anh ch.ết xong rồi chúng ta làm một đôi quỷ uyên ương không được sao?"
Tần Bân bị dọa suýt thì són ra quần, nghe thế, cậu ta nói với sắc mặt tái nhợt: "T-tôi còn chưa sống đủ mà! Ai thèm làm quỷ uyên ương với cô chứ!!"
Bộ xương khô bắt đầu khóc nức nở: "Chứ không phải là do anh ghét bỏ một bộ xương như ta à? Anh cũng là một tên đàn ông nông cạn chỉ nhìn mặt thôi sao?"
"Hơn nữa, không phải bây giờ vẻ đẹp xương xẩu đang phổ biến à? Chẳng lẽ ta không xứng sao!!"
Tần Bân: "..."
Tần Bân khóc không ra nước mắt, người và quỷ không chung đường chị gái ơi, lúc yêu đương cô cũng không nói cô là quỷ, trên nhân gian thì cái này gọi là lừa tình á hiểu không!!
Mạnh Thiểu Du ngồi xổm xuống, cậu nhìn bộ xương khô mà hết biết nói gì: "Ngươi lừa giết anh ta mà còn mặt dày nói mấy câu này à?"
Cậu cầm lấy mặt dây chuyền của bộ xương khô.
Hoa văn trên mặt dây chuyền mang phong cách cổ xưa, chất gỗ hơi giống sứ, Mạnh Thiểu Du nhận ra đây chính là tủy.
Trong thuật vu cổ, từ xưa đến nay thì xương cốt là một đạo cụ không tồi để thi pháp.
Sự kết hợp của mặt dây chuyền và xương cốt khiến cho bộ xương khô này có năng lực mê hoặc người khác.
Nhưng suy cho cùng xương vẫn là xương, cho dù có thủ thuật để che mắt và mê hoặc người thường thì cũng không gạt được sự truy đuổi của âm phủ và ánh mắt của tu sĩ.
Vì vậy mà bọn chúng sẽ giết người.
Tốt nhất là dùng máu và bát tự chí dương của một chàng trai tân, như vậy thì bọn chúng có thể sinh hoạt trên dương thế như người bình thường...
Bộ xương khô không cho rằng mình sai tí nào cả, nó nói một cách đúng lý hợp tình: "Ai bảo anh ta lớn vậy rồi mà vẫn còn là trai tân chứ?"
Tần Bân: "..."
Mạnh Thiểu Du quyết không cho nó nói thêm nữa, thấy cậu lấy bùa ngũ lôi ra cầm trong tay, giọng nói của bộ xương khô đột nhiên trở nên kích động: "Ngươi làm gì đó? Nếu ngươi giết ta thì chủ nhân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Nhưng chỉ trong tích tắc thì bùa ngũ lôi đã được tung ra.
Sấm sét cực dương bổ xuống từ không trung rồi đánh vào người bộ xương khô.
Bộ xương khô kia hóa thành một nắm vôi trong chớp mắt, sau đó thì tiêu tán vào trong một cơn gió đêm thổi đến bất ngờ.
Mạnh Thiểu Du đứng lên rồi nói với Tần Bân: "Giải quyết xong rồi."
"...Cảm ơn." Tần Bân còn hơi hoảng hốt, vị trí ban đầu của bộ xương khô đã không còn gì nữa.
Cậu ta gửi một khoản tiền sang cho Mạnh Thiểu Du, sau đó thì đi theo hai người ra khỏi lối nhỏ.
Trước khi chia tay, cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du, cầm lòng không đậu mà hỏi: "Tiểu đạo trưởng này, vì tôi là...!Nên bộ xương kia mới tìm đến tôi sao?"
Tần Bân quá xấu hổ để nói ra cái cụm từ kia.
Mạnh Thiểu Du nhìn về phía cậu ta, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tần Bân: "..."
Một anh trai mạnh mẽ như Tần Bân lại đột nhiên rơi lệ: "Tại saooo! Tôi có trêu chọc ai đâu, tôi giữ mình trong sạch là sai à? Tôi ứ muốn làm người nữa đâu!!".
—
Hết chương 56..