Chương 92: 92: Bọn Ngươi Mới Là Cái Đám Xúi Quẩy Đó!!
Ngao Huyền đi theo sau bọn họ, y liếc nhìn tờ giấy một cái rồi nói với vẻ ghét bỏ: "Nhìn cứ như một tên lụy tình biến thái vậy."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Chưa nói đến thiếu niên, Mạnh Thiểu Du lại tò mò về không gian mà bọn họ vừa tiến vào hơn.
Tuy cậu không thể nhìn rõ được toàn cảnh của không gian ấy, nhưng Dư Giang Hòa lại quanh quẩn ở đó rất lâu nên vẫn nhớ rõ.
Dù chỉ mới nhìn vài lần nhưng Dư Giang Hòa lại cảm thấy khung cảnh ấy rất quen mắt, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra quang cảnh ở đó khá giống âm phủ."
Dư Giang Hòa vẫn chưa đến âm phủ bao giờ, nhưng kể từ khi hẹn hò với Mạnh Thiểu Du, anh cũng cố ý đi tìm hiểu thêm về những thứ này.
Ở nơi đó có đường hoàng tuyền, cầu đá và một số phong cảnh vẫn chưa thành hình.
Nhìn sơ qua thì thấy đó chính là nguyên mẫu của âm phủ, chỉ là không gian đó vẫn chưa được hoàn thiện mà thôi.
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì bất ngờ: "Còn có người muốn mô phỏng lại kiến trúc của âm phủ ư?"
Chưa nói đến chuyện khác, cách trang trí dưới âm phủ không hề có chút tiến bộ, cho đến tận bây giờ nơi đó vẫn còn giữ dáng vẻ cổ xưa, không hề phát triển thêm.
Nếu được xây thêm dù chỉ là một con đường lát đá thì âm phủ cũng đã không đến mức cũ nát như vậy.
Ấy vậy mà còn có người muốn phỏng theo kiến trúc xập xệ đó, chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn của đồ cổ?
Ngao Huyền nói: "Chắc khung cảnh kia khiến hắn ta có cảm giác như đang ở nhà."
Đến lúc này mà y vẫn không quên chê bai đối phương.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Song Ngao Huyền lại nhớ đến một chuyện khác, y nói: "...Có khả năng cao không gian kia là do kẻ mà các cậu muốn tìm làm ra." Dù sao Ngao Huyền cũng từng là một con rồng gián điệp, tuy phần lớn thời gian con rồng này cũng không làm chuyện gì ra hồn, nhưng lúc bấy giờ y cũng nhớ ra được chuyện này.
Sau khi thoát khỏi Khóa Long Tĩnh, Ngao Huyền vẫn luôn nán lại ở tổ chức kia, đôi khi y cũng nghe bọn chúng nói đến "bản thiết kế" gì đó...
Y chun mũi lại rồi nói: "Trên người bọn chúng có mùi tử khí rất nồng, chắc là vì phải ở lại không gian đó trong thời gian dài để xây dựng mấy cảnh tượng kia."
Khi ấy Ngao Huyền không tìm hiểu sâu hơn về ý định của bọn chúng, nên y cũng không để chuyện này trong lòng.
Bây giờ ngẫm lại, có khả năng cao "bản thiết kế" kia chính là bản thiết kế không gian mà bọn họ vừa nhìn thấy.
Ngao Huyền vừa nói vậy thì Mạnh Thiểu Du lại nhớ đến Lý Gia Minh.
Sau khi cậu lấy lại được linh hồn cho Lý Gia Minh, y chỉ nhớ trong khoảng thời gian đó bản thân cứ lao động không ngừng...
Nếu nói như vậy, mục đích ban đầu của bọn chúng khi cướp linh hồn sống là để xây dựng âm phủ giả mạo này ư?
Vậy cậu thiếu niên kia đóng vai trò gì trong việc này chứ?
Mạnh Thiểu Du cúi đầu nhìn tờ giấy mình nhặt được, Ngao Huyền đứng sau thấy vậy bèn nói: "Cậu không nên có hảo cảm gì với loại người này."
"Nhìn bọn chúng không hề giống người bình thường."
Giọng điệu của Ngao Huyền có ý coi thường những người này, câu nào câu nấy đều ám chỉ bọn họ không có đầu óc.
- -
Nhà họ Nhâm không biết chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ thấy Mạnh Thiểu Du hốt hoảng chạy đi, nên không lâu sau họ bèn gọi điện đến hỏi han.
Sau khi Mạnh Thiểu Du giải thích cặn kẽ từng vấn đề, bọn họ mới có vẻ yên lòng.
Bữa tiệc gia đình cuối tuần vừa rồi có thể xem như Mạnh Thiểu Du đã chính thức chấp nhận người nhà họ Nhâm, nếu họ nói không vui thì là đang dối lòng.
Sau lần đó, họ lại cẩn thận hỏi cậu có muốn gặp gỡ người quen của gia đình hay không.
Trừ bản thân gia đình nhà họ Nhâm ra thì còn có rất nhiều họ hàng, dù là gần hay xa thì họ đều rất tò mò về Mạnh Thiểu Du.
Hơn nữa còn có chuyện của Dư Vĩnh Nhạc, nên họ lại càng muốn gặp cậu hơn.
Mạnh Thiểu Du cũng không phản đối gì về việc này, mẹ Nhâm vừa ngỏ lời thì cậu đã đồng ý ngay.
Vốn là họ muốn tổ chức một bữa tiệc giới thiệu để đồng thời công bố với người ngoài, nhưng bà Nhâm lại nghĩ chuyện này không được tổ chức qua loa, nhất định phải làm hoành tráng hơn lần trước, vì vậy nên lần này chỉ họp mặt nội bộ các thành viên trong gia đình mà thôi.
Dù đây là lần đầu tiên gặp gỡ các thân thích trong nhà, nhưng Mạnh Thiểu Du đã hiểu việc bị họ hàng "tr.a hỏi đến tận linh hồn" mà Diệp Hòa Phong đã từng nói là có ý gì.
Vì sở hữu vẻ ngoài khôi ngô nên có không ít phái nữ trong gia đình vây quanh cậu, họ đều rất đồng lòng mà hỏi một câu — "Cháu có người yêu chưa?"
Mạnh Thiểu Du cực kì lúng túng.
Cậu chỉ trả lời hơi chậm thôi mà không ít người đã bắt đầu mai mối cho cậu một cách rất nhiệt tình.
Nhâm Lâm Lâm cũng có mặt trong bữa tiệc gặp mặt này, các phụ huynh rất niềm nở giới thiệu con cái nhà mình, hi vọng các anh em có thể chơi với nhau.
Nhâm Lâm Lâm nghe vậy thì cạn lời, đã bao lớn rồi mà còn y như lúc bé vậy chứ? Lại còn chơi cùng nhau này nọ...
Tuy nói vậy, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, tâm trạng của Nhâm Lâm Lâm cũng có chút phức tạp!
Ai mà ngờ được CP mình đu nhiệt tình bấy lâu nay lại rơi trúng vào đầu mình chứ!
Nhâm Lâm Lâm còn phải gọi Mạnh Thiểu Du một tiếng anh, nếu vậy không phải thầy Dư sẽ trở thành anh rể sao
Nghĩ vậy, biểu cảm của Nhâm Lâm Lâm càng trở nên phức tạp hơn.
Chưa nói đến cái khác, riêng việc được trở thành người nhà với thần tượng, cô nhóc chỉ muốn mua ngay một ổ khóa tình nhân rồi khóa ch.ết hai người này với nhau luôn!!
Sau khi thấy các thân thích muốn giới thiệu người yêu cho Mạnh Thiểu Du, Nhâm Lâm Lâm ở bên cạnh bèn nói thẳng: "Anh con có người yêu rồi!"
Nhâm Lâm Lâm vừa nói vậy thì những người khác cũng nhìn sang, cô bé nói với vẻ mặt không đổi: "Tình yêu của anh con và người yêu ảnh đúng là tình yêu thần tiên, duyên trời định, cả nhà đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần đứng đó vỗ tay chúc phúc là được rồi."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Nghe Nhâm Lâm Lâm nói vậy, tuy những người khác rất đỗi bất ngờ nhưng sau đó họ cũng không nói gì nữa, khiến Mạnh Thiểu Du thở phào một hơi.
Sau đó Nhâm Lâm Lâm lại nhìn sang Mạnh Thiểu Du, cô nhóc cười hì hì rồi nói: "CP Nước Tương cố lên!!"
Thôi xác định rồi, đây là một người thích ăn nước tương!
Nhà họ Nhâm rất coi trọng Mạnh Thiểu Du, có thể nói những ai nằm trong ngũ phục*đều được mời đến buổi gặp mặt này.
Trong đó còn có một người chú có vai vế rất cao, tuy không còn để tâm nhiều đến chuyện gia tộc nhưng ông vẫn quay về.
(Ngũ phục: Những người cùng tông tộc, chia ra 5 hạng: Đại tang, Tư thôi (còn gọi là Cơ niên), Đại công, Tiểu công và Ti ma.)
Mạnh Thiểu Du phải gọi ông một tiếng thúc gia.
Sau khi biết Mạnh Thiểu Du mới là con ruột, người nhà họ Nhâm nhanh chóng đi điều tr.a lý lịch của cậu, vậy nên mọi người đều biết cậu là một đạo sĩ.
Vừa nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, câu đầu tiên của vị thúc gia kia là: "Có người yêu rồi, thế đã nhảy tường chưa?"
Thật ra "nhảy tường" là một tập tục, hai giáo Phật – đạo đều có nghi thức hoàn tục của riêng mình.
Thời xưa, khi một đứa trẻ chào đời, nếu có mệnh cách yếu ớt hoặc mệnh cách "khắc sát" gì đó, người trong gia tộc sẽ gửi đứa bé này vào chùa để tu hành, mượn sức của thần minh để giải vận.
Đợi đến khi đứa bé lớn lên, đến tuổi cưới vợ sinh con, người ta sẽ cử hành nghi thức "nhảy tường" cho y.
Tuy nói là nhảy tường, nhưng thực chất chỉ là nhảy qua một băng ghế tượng trưng cho tường mà thôi.
Khi rời đi, y cũng không được quay đầu lại.
Sau một trăm bước thì đi vào một cửa hàng để cắt tóc, ngụ ý "làm lại từ đầu".
Tập tục này khá phổ biến ở khu Hoa Bắc, hơn nữa còn là một tập tục rất lạc hậu.
Bây giờ người ta không còn xét nét nhiều như vậy nữa, chỉ là vị thúc gia này của Mạnh Thiểu Du vẫn còn giữ lối suy nghĩ thời xưa mà thôi.
Huống hồ chi bản thân Mạnh Thiểu Du cũng không cần nhảy tường để hoàn tục.
Sau khi cậu giải thích, vị thúc gia kia bèn gật đầu, sau đó ông lại hỏi: "Vậy con tu hành ra sao?"
Chung quy lại là đang hỏi thăm công việc của con cháu, một chủ đề muôn thuở của các bậc phụ huynh.
Đứng bên cạnh thúc gia là chú tư có phần trẻ tuổi hơn, ông bèn mở miệng nói: "Anh không biết rồi, cháu nó giỏi lắm, một người xuất sắc trong giới đạo giáo đấy!"
Lúc bấy giờ Nhâm Lâm Lâm đứng bên cạnh cũng gật đầu, cô nhóc bổ sung: "Bộ phim anh con quay cũng nổi tiếng lắm! Đạo sĩ và hòa thượng đều thích xem, thắp sáng tình hữu nghị của Phật – đạo luôn đó!"
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì: "..."
Cái này nghe hơi lố rồi.
Vị thúc gia kia nghe xong thì cười ha ha nhìn Mạnh Thiểu Du, ông vỗ vai cậu rồi cảm thán: "Nói mới nhớ, tổ tiên nhà họ Nhâm chúng ta cũng có một vị là đạo sĩ đấy."
"Nghe nói tiên pháp của ông rất cao, còn làm quốc sư trong cung nữa.
Có khi gia đình chúng ta có duyên với thần tiên đấy!"
Mạnh Thiểu Du bèn cười cười.
Thật ra thúc gia chỉ đúng lúc nhớ ra chuyện cũ như vậy chứ cũng không có ý gì khác, sau đó ông kéo tay Mạnh Thiểu Du rồi hỏi han mấy câu.
Cứ như vậy, Mạnh Thiểu Du đã dần quen mặt với các thân thích trong nhà.
Khi thấy cậu, không ai là không mang vẻ mặt tươi rói.
Đặc biệt là phái nữ, những ai nhỏ tuổi đều rất thích anh đẹp trai này, những ai lớn tuổi thì lại nảy sinh tình thương của người mẹ.
Phái nam cũng không thành vấn đề, nói tóm lại, Mạnh Thiểu Du rất được mọi người chào đón.
Trong nhà còn có không ít người đã từng xem phim cậu đóng, họ mừng rỡ đòi chữ kí của cậu.
- -
"...Chậc, không sớm không muộn mà lại trở về đúng lúc này, ai biết có phải thật hay không." Khương Văn Phi liếc nhìn Mạnh Thiểu Du đang được mọi người vây quanh, nhỏ giọng nói thầm một tiếng.
Giang Thục Vân đứng cạnh nhìn gã một cái.
Nhà họ Giang là nhà mẹ đẻ của bà Nhâm, Giang Thục Vân là em gái của bà, còn Khương Văn Phi là em rể.
Khương Văn Phi cũng là người lúc trước đã đưa Dư Vĩnh Nhạc về.
Nghe chồng nói thầm một câu như vậy, Giang Thục Vân bèn nhìn sang rồi nói với vẻ mặt khó hiểu: "Anh nói câu này là có ý gì? Anh đừng làm mất vui chứ!"
Lúc trước khi đưa Dư Vĩnh Nhạc về, Khương Văn Phi cũng đã nhận được kha khá lợi ích từ nhà họ Nhâm.
Tuy chuyện này không liên quan trực tiếp đến gã, nhưng bố Nhâm cũng coi như đó là duyên phận, cho gã tham gia vào một số hạng mục trong công ty.
Cho dù Dư Vĩnh Nhạc bị điều tr.a ra là kẻ giả mạo, nhà họ Nhâm cũng không gây khó dễ gì cho gã.
Song Khương Văn Phi cứ ra vẻ không vừa ý với Mạnh Thiểu Du, Giang Thục Vân bèn nhỏ giọng cảnh cáo mấy câu.
Khương Văn Phi cũng biết điều, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Nhâm, có ra sao thì gã cũng không dám làm càn.
Nhìn Giang Thục Vân vui vẻ trò chuyện với Mạnh Thiểu Du, gã tức tối nghĩ bụng, đến con ruột cũng không thấy bà niềm nở đến vậy.
Nhà họ Nhâm ư, chẳng phải nhà họ Nhâm chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao!
"Đợi tôi phát đạt..." Khương Văn Phi đứng một góc nói thầm, sau đó lại nghe tiếng Giang Thục Vân gọi: "Anh đứng đó làm gì vậy? Lại đây!"
Lúc này Khương Văn Phi mới miễn cưỡng bước đến, trên mặt treo lên một nụ cười ôn hòa.
- -
Mẹ Nhâm còn chưa chọn được ngày lành để tổ chức tiệc giới thiệu, nhưng ngày nhận tổ quy tông thì lại được quyết định rất nhanh chóng.
Bố Nhâm đưa Mạnh Thiểu Du đến từ đường của gia đình, lần bái tổ này tất cả đều suôn sẻ.
Bố Nhâm thông báo cho thần linh và tổ tiên theo nghi thức, cuối cùng thì ghi tên Mạnh Thiểu Du vào gia phả — Tên trên gia phả được đổi thành Nhâm Thiểu Du.
Nghi lễ lần này được tổ chức suôn sẻ thẳng một mạch.
Thậm chí vào ngày hôm đó, sau khi thắp hương xong, bố Nhâm còn cảm thấy tia nắng rọi vào từ đường cũng trở nên rực rỡ hơn rất nhiều.
Hương nến được đốt trong phòng dần dần lịm đi, mùi hương khói tràn ngập khiến người ta cảm thấy an yên, khi bước ra thì tâm trạng tươi tắn hơn hẳn.
Sau đó là việc công bố thân phận của Mạnh Thiểu Du...
Sự kiện thiếu gia thật – giả của nhà họ Nhâm đã có độ bàn tán sẵn, một khi thân phận của Mạnh Thiểu Du được tiết lộ thì độ thảo luận còn trở nên dồn dập hơn.
Hơn nữa bộ phim chiếu ra cùng thời gian chỉ mới vừa hạ màn, trên mạng vẫn có độ hot còn sót lại.
Chỉ trong chớp mắt Mạnh Thiểu Du đã kéo đến một làn sóng fan bạn gái và fan vợ — Sau đó họ lại bị tống một họng cơm của CP Nước Tương.
Đồng thời cũng có fan sự nghiệp tan nát cõi lòng — Nếu có tiền như vậy thì sao cậu ấy chịu debut đây!!
Đúng vậy, làn sóng yêu cầu Mạnh Thiểu Du ra mắt vẫn không hề suy giảm, thậm chí có người còn ngỏ ý:
> Dư Giang Hòa vẫn đang đóng phim mà, sao Mạnh Thiểu Du không thể chồng tung vợ hứng chứ!
Sau đó cả đám lại chạy đến Weibo của Dư Giang Hòa, năn nỉ thầy Dư kéo theo Mạnh Thiểu Du debut làm diễn viên.
> Dù hai người có quay phim phát cơm chó mỗi ngày thì ông đây cũng nguyện ý!!
Đây chỉ là một cách bày tỏ suy nghĩ thường thấy của cư dân mạng.
Nào ngờ, thầy Dư muôn đời không lướt Weibo lại phá lệ trả lời bình luận.
Dư Giang Hòa:
> Về việc này, trước hết phải hỏi ý em ấy đã.
Cư dân mạng: "..."
Phong cách của anh bất thường quá!!
Các cư dân mạng – vốn chỉ muốn hóng drama, không ngờ lại bị đút một họng cơm chó – ngồi trước máy tính mà rơi hai hàng nước mắt chua lè.
- -
Có điều, sau khi nhà họ Nhâm tiết lộ thân phận của Mạnh Thiểu Du, có không ít người cũng dõi theo cậu.
Thậm chí Trương An Sinh còn nhận được điện thoại của một chương trình giải trí — "Thầy Dư có muốn tham gia chương trình cùng trợ lý không? Giá cả cứ thương lượng, chính là cái cậu họ Mạnh ấy."
Mong ước ké fame cứ phải gọi là dâng trào mãnh liệt!
Trương An Sinh: "..."
Thế nhưng cũng như Dư Giang Hòa đã nói, có gia nhập giới giải trí hay không cũng tùy vào nguyện vọng của Mạnh Thiểu Du, vì cậu không muốn nên anh đều từ chối hết thảy.
Với địa vị trong giới của Dư Giang Hòa, anh đã nói vậy thì đương nhiên cũng không ai dám dị nghị.
Khoảng thời gian đó, chỉ cần là vấn đề có liên quan đến Mạnh Thiểu Du thì Dư Giang Hòa đều sẽ tự mình giải quyết.
Việc này khiến ai nấy trong giới đều phải bàn tán, thái độ của thầy Dư chẳng khác nào đang biến thân thành người đại diện!
Nhưng đương nhiên anh sẽ chỉ là người đại diện độc quyền của Mạnh Thiểu Du mà thôi...
- -
Mạnh Thiểu Du nhận lại người thân không bao lâu thì đã đến Trung Thu.
Mẹ Nhâm đã hỏi ý Mạnh Thiểu Du từ sớm, xem cậu có muốn về ăn bữa cơm đoàn viên cùng cả nhà không.
Đón Trung Thu cùng người nhà là một chuyện bình thường, vậy nên cậu cũng không từ chối.
Đến hôm đó, Mạnh Thiểu Du mới nhận ra không chỉ có nhà họ Nhâm, mà còn có cả nhà họ Dư.
Vốn là hai vợ chồng nhà họ Dư định tham gia xong tiệc giới thiệu rồi sẽ rời đi ngay, thế nhưng họ không ngờ còn có diễn biến bất ngờ như vậy, vì thế mà họ bèn nán lại cho đến tận Lễ Trung Thu.
Quan hệ của mẹ Nhâm và mẹ Dư vẫn rất tốt đẹp, dù nhà họ Dư luôn ở nước ngoài quanh năm nhưng họ cũng không hề xa cách.
Quan trọng hơn hết, con trai của hai nhà đã ở bên nhau, nên hai người đã thân lại càng thân hơn...
Lúc nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, mẹ Dư lại càng vui vẻ hơn, bà nói: "Lúc trước tôi đã rất thích đứa bé này, bây giờ biết nó là con cô, tôi lại càng quý mến thằng bé hơn!"
Sau đó mẹ Dư lại nháy mắt nói: "Cơ mà hai đứa cũng có duyên thật đấy!"
Mẹ Dư nhìn hai đứa con trai rồi cười nói: "Khi đó bố mẹ cứ nghĩ nhà họ Nhâm sẽ có thêm một cô công chúa, còn định đến xin cho hai đứa đính hôn từ trong bụng mẹ nữa đó."
Kết quả là sau đó lại xảy ra sự kiện như vậy, nên chuyện này đành đi tong.
Bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng là trùng hợp.
Mẹ Nhâm cũng nói: "Nếu Thiểu Du vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi, có lẽ hai đứa đã lớn lên cùng nhau rồi."
Nói đến đây mẹ Nhâm lại thấy đau lòng, mọi người bèn dời đề tài đi.
Song hai người Mạnh Thiểu Du lại liếc nhìn nhau, họ đều suy nghĩ vẩn vơ, nếu được lớn lên cùng nhau thì cũng không tệ...
Không biết thầy Dư lúc còn bé ra sao?
Nhà họ Dư cách nhà họ Nhâm không xa.
Ngoại trừ nơi mà Mạnh Thiểu Du và thầy Dư sinh sống, nhà họ Nhâm còn có vài căn nhà ở gần nhà họ Dư, vì chủ nhân quay về nên đã được thu dọn sạch sẽ.
Cơm nước xong, Mạnh Thiểu Du vô thức đi theo thầy Dư về nhà, sau đó cậu lại nghe bố Nhâm húng hắng một tiếng rồi nói: "Dù sao hai nhà cũng cách nhau rất gần, con ở nhà vẫn thoải mái hơn."
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì ngoan ngoãn quay về trong nhà.
Bố Nhâm hài lòng nhìn cậu, sau đó ông lại gật đầu với Dư Giang Hòa rồi nói: "Cũng không còn sớm nữa, cháu nghỉ ngơi đi." Kế đó ông đưa con trai mình vào nhà, không hề thương tiếc mà đóng sập cửa lại.
Dư Giang Hòa: "..."
Cuối cùng hai người ai về nhà nấy.
Mạnh Thiểu Du nằm trên giường.
Trăng tròn ngày mười lăm dần dần lặn xuống, sắc đêm ngày càng đậm dần, cậu có chút mất ngủ.
Cậu ở cùng Dư Giang Hòa đã quen, đột nhiên phải tách ra nên cảm thấy không thoải mái.
Mạnh Thiểu Du đành bò dậy rồi đi đến bên cửa sổ.
Cậu đẩy cửa ra, gió đêm bèn lùa vào trong ô cửa sổ.
Đến cùng làn gió còn có một tiếng nhạc tang, tiếng kèn Xô-na và chiêng trống vang dội, còn có tiếng khóc nức nở.
Lễ Trung Thu mà vẫn có người đưa tang ư...?
Mạnh Thiểu Du nhướng mày, tiếng nhạc tang như có ma lực, theo chân cơn gió đêm mà đâm vào tai người khác.
Những ai nghe được đều không khỏi cảm thấy bi thương, cứ thế mà đi theo...
Tiếng nhạc tang càng lúc càng gần, Mạnh Thiểu Du đuổi mắt nhìn theo, sau đó cậu nhìn thấy một đội tang đi qua trước mặt mình.
Người đi đầu giơ phướn chiêu hồn, phía sau còn có nghi trượng.
Cả đám người mặc áo tang, họ cầm ảnh chụp và nâng quan tài đi qua trước mặt cậu.
Tiền giấy bay lả tả đầy trời, theo cơn gió mà rơi rụng xung quanh, trông như một đàn bướm trắng đang bay đi tán loạn.
Mạnh Thiểu Du bị tiếng nhạc tang hồn xiêu phách lạc này khống chế.
Cậu bèn nhìn kĩ, người trong tấm ảnh lại chính là bố mẹ cậu?!
Người đi đầu đang giơ phướn câu hồn lại chính là đại thiếu Nhâm, anh trai cậu!
Theo tiếng nhạc tang, đội ngũ này đi từng bước đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, càng lúc cậu càng nhìn rõ hơn.
"Hu hu hu...!Gia đình đáng thương, lại đem một kẻ xúi quẩy về...!"
"Hại ch.ết cha mẹ, xui xẻo, xui xẻo, xui xẻo!"
Tiếng khóc này truyền đến tai Mạnh Thiểu Du, cậu nhìn sang hai người đang nằm trong quan tài...
Trong lòng Mạnh Thiểu Du run lên, kế đó lại nổi trận lôi đình!
Phòng Mạnh Thiểu Du ở tầng hai, bên dưới là một bãi cỏ trống.
Cậu bèn mở cửa sổ rồi vươn mình nhảy xuống lầu, ném một xấp bùa về phía bọn họ.
Bùa ngũ lôi mang theo tiếng sấm ngập trời, Mạnh Thiểu Du nói với vẻ mặt phẫn nộ: "Bọn ngươi mới là đám xúi quẩy đấy!"
Tiếng nhạc tang lập tức dừng lại.
Đám người nhìn Mạnh Thiểu Du với ánh mắt ngây dại.
Lạ thật, sao cậu ta lại không bị mê hoặc nhỉ?
—
Hết chương 92..