Chương 50: À HIỂU RỒI, NHÀ NGƯƠI SẮP "TOANG"
Mạnh Thiểu Du đột nhiên lao tới đánh tên đạo sĩ già khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn ta xoay người lại trừng mắt nhìn Mạnh Thiểu Du, gầm lên: "Không thể nào! Không phải cậu đang bị ảo cảnh bao vây ư?!"
Hắn biết thừa năng lực của lão quỷ đến đâu, ấy vậy mà cậu thanh niên này lại có thể thoát ra được!
Hắn còn chưa dứt lời, vẻ mặt của Mạnh Thiểu Du đã dần trở nên méo mó.
Quả thực ban đầu khi ở trong rừng cậu đã bị mê hoặc, sau khi cánh tay cậu bị người phụ nữ kia bắt lấy, ý thức của cậu lập tức trở nên mơ hồ, quên luôn bản thân đang ở nơi đâu.
Mạnh Thiểu Du chỉ còn nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc lóc ỉ ôi: "Cục cưng ngoan, đúng là dọa ch.ết mẹ rồi, may mà con không có việc gì."
Cậu chưa bao giờ gặp được bố mẹ ruột của mình, từ lúc có ý thức, cậu đã sinh sống ở đạo quan. Mãi đến khi lớn hơn một chút, cậu mới biết hóa ra trẻ con trên đời này đều phải có cả cha lẫn mẹ, chẳng qua không biết tại sao cậu lại bị bố mẹ bỏ rơi...
Khi còn bé, Mạnh Thiểu Du cũng từng ôm nỗi chờ mong đối với bố mẹ, ảo tưởng rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ xuất hiện ở cửa đạo quan rồi nhận lại cậu. Song, khi cậu lớn hơn một chút thì suy nghĩ khờ dại đó đã không còn nữa.
Cậu cúi đầu nhìn vào người phụ nữ còn thấp hơn mình một chút. Lúc nhìn Mạnh Thiểu Du, dường như bà cũng có phần nào đó hao hao cậu, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, có dáng dấp của một người mẹ hiền hậu.
Kế đó người phụ nữ vươn tay sờ sờ hai má của Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Mẹ lo cho con lắm... Về nhà với mẹ nhé?"
Mạnh Thiểu Du mấp máy miệng, chậm rãi nói: "...Vâng."
Sau đó, còn có những người khác đi cùng người phụ nữ nọ, họ kéo Mạnh Thiểu Du đi ra khỏi khu rừng. Cậu bị bọn họ tóm chặt, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi, thoắt cái đã đi vào một căn nhà.
Người phụ nữ kia lau nước mắt, nói: "Mẹ rất vất vả, cuộc sống không hề dễ dàng, con cứ về phòng nghỉ ngơi trước đã."
Nói rồi, Mạnh Thiểu Du bị kéo vào trong một căn phòng, người phụ nữ kia lại nói dông nói dài: "Sau này chúng ta phải biết thân biết phận, đừng dây vào mấy người tai to mặt lớn nữa..."
"Con nói xem, sao con lại phải đi cướp vợ của đại nhân cơ chứ!" Người phụ nữ kia nói xong thì khóc nức nở.
"Không cướp được vợ đã đành, lại còn suýt chút nữa bị người ta đánh ch.ết!"
Mạnh Thiểu Du vốn bị bà đưa về phòng, đang nằm trên giường. Sau khi nghe loáng thoáng mấy câu này, cậu giật nảy mình, hét lên: "Đừng nói linh tinh! Con không có! Sao mẹ lại nói lung tung hệt như Lão Triệu vậy!"
Nói xong, cậu lại muốn nhìn phản ứng của Dư Giang Hòa theo bản năng.
Sau đó lại phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ, lật đật phản ứng lại.
Mà người phụ nữ trước mặt cậu nào có phải phụ nữ đâu, rõ ràng là một bộ xương khô được trang điểm tinh tươm, khoác áo voan mỏng, trên đầu cài hoa hồng, vẫn đang giả vờ giả vịt lau nước mắt.
Mạnh Thiểu Du phản ứng lại, cậu ném hết những lá bùa trong tay ra ngoài. Bùa thanh minh bốc cháy trong không trung, ý chí của Mạnh Thiểu Du cũng lấy lại sự sáng tỏ.
Cậu nào có phải đang ở trong phòng, rõ ràng đây là một cỗ quan tài!
Nếu cậu không phản ứng nhanh thì có thể đã bị chôn sống từ lâu rồi!
Bộ xương khô kia thấy cậu phá vỡ ảo giác thì hơi sững sờ, tiếp đó nó triệu tập những bộ xương khô khác ở bên cạnh vây lại đánh. Hiển nhiên là phải nhốt Mạnh Thiểu Du ở trong quan tài cho bằng được!
Đương nhiên Mạnh Thiểu Du không thể để cho bọn chúng toại nguyện. Đầu tiên cậu ném lá bùa trong tay ra khiến cả đám xương khô này văng hết ra ngoài, sau đó lợi dụng kẽ hở trong quan tài mà chạy thoát.
Mấy bộ xương khô này phải dựa vào ma thuật thì mới có sức liều mạng với Mạnh Thiểu Du, bây giờ cậu đã lấy lại tinh thần, hiển nhiên bọn chúng không thể ngăn cậu lại được nữa.
Mạnh Thiểu Du đá văng đám xương khô chặn đường rồi chạy ra bên ngoài, tiếp đó thì nghe thấy giọng nói của gã đạo sĩ già, nghe kĩ lại thì thấy hắn ta đang uy hϊế͙p͙ thầy Dư!
Đây là đang ngồi chễm chệ trên đầu đạo trưởng Tiểu Mạnh luôn rồi!
Ảo thuật đã bị phá vỡ, Mạnh Thiểu Du cứ thế xông ra ngoài, cậu tiện tay nhặt một nắm sỏi trên mặt đất rồi nhắm vào đầu ông già kia mà ném, cứ thế ném đến mức hắn phải đần cả người!
Tên đạo sĩ già thấy cậu xông đến thì mang vẻ mặt hoảng sợ. Lão quỷ rất rành rọt chiêu ảo thuật này, vì thế mà người có thể phá được nó, hoặc là tâm chí kiên định không bị ảnh hưởng bởi những việc bên ngoài, hoặc là một người có đạo pháp uyên thâm...
Bất kể là cái nào thì cũng không thể khinh thường cậu đạo sĩ trẻ này được!
Mạnh Thiểu Du cũng cóc thèm quan tâm suy nghĩ hỗn loạn của gã đạo sĩ già, trong tay cậu không có vũ khí thuận tiện, cứ thế nhặt ngay một cành cây khô ngay tại chỗ làm vũ khí.
Đạo sĩ già cũng không thất thần quá lâu, hắn thấy vậy thì cũng nhấc cây kiếm gỗ đào trong tay rồi vọt đến.
Nhưng suy cho cùng thì gã đạo sĩ cũng già rồi, Mạnh Thiểu Du trẻ hơn hắn ta, tài năng cũng chỉ hơn chứ không kém. Cho dù chỉ cầm trong tay một cành cây khô thì cậu cũng dư sức giáp lá cà với gã đạo sĩ.
Mắt thấy mình sắp bị Mạnh Thiểu Du thong thả đánh bại, tên đạo sĩ già kia quýnh lên, hắn bấm một cái thủ quyết, một vệt đen bỗng nhắm đến từ phía sau Mạnh Thiểu Du. Dư Giang Hòa ở một bên vẫn luôn chú ý đến Mạnh Thiểu Du, anh thấy vậy thì vội vàng lao đến, không kịp đẩy cậu ra, cứ thế mà che chở sau lưng cậu, mạnh mẽ cản lại sự công kích của bóng đen này!
Bóng đen kia chính là con quỷ đầy tớ của gã đạo sĩ, âm khí và linh hồn sống va chạm với nhau khiến Dư Giang Hòa phải bật ra một tiếng kêu rên.
Có điều con quỷ đầy tớ kia cũng không chiếm được hời, khi nó xông đến thì bị pháp bảo trên cổ Dư Giang Hòa đánh văng ra.
Mạnh Thiểu Du dốc lòng đối phó với gã đạo sĩ, không ngờ đối phương còn dám sử dụng ám chiêu. Lúc bấy giờ cậu lại càng tức giận hơn, không giữ thể diện gì cho ông già này nữa, dùng một tay ném hắn xuống mặt đất.
Tiếp đó, trong lúc gã đạo sĩ không thể giãy dụa, cậu lôi hết bảo bối trong ngực hắn ra rồi bẻ gãy toàn bộ trước mặt hắn.
Tên đạo sĩ già: "!!!"
Những thứ này đều là tích góp hơn nửa đời của hắn. Luyện ra được một pháp khí không hề dễ dàng, vậy mà Mạnh Thiểu Du lại hờ hững phá hư hết tất cả!
Gã đạo sĩ còn muốn giãy dụa nhưng lại bị Mạnh Thiểu Du nắm thóp, thanh kiếm gỗ đào trên tay cũng lọt vào tay cậu.
Có kiếm gỗ đào, Mạnh Thiểu Du lại càng không kiêng dè.
Một tay cậu bấm pháp quyết, vung thanh kiếm lên, khiến luồng gió mạnh của đất trời như nổi trận lôi đình mà bắn ra, đánh tan màn sương mù ở bốn phía, lúc bấy giờ bọn họ đang đứng trong phòng khách lớn ở nhà thầy Dư.
Ảo thuật đã bị phá...
Gã đạo sĩ bị cậu ấn trên mặt đất, trông thấy cảnh tượng này, hắn chỉ có thể trợn to đôi mắt mà nhìn một cách bất lực.
Dù là bản thân hắn thì cũng không thể chắc rằng chỉ vung kiếm lên đã có thể phá vỡ ảo thuật của lão quỷ, vậy mà cậu thanh niên này, cậu thanh niên này lại!
Trong lòng hắn vừa ước ao lại vừa đố kị, hốc mắt hắn đỏ oạch rồi phun ra một ngụm máu! Kế đó hắn lại nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, thấy sắc mặt cậu không hề tốt đẹp, hiển nhiên là sẽ không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng.
Bây giờ gã đạo sĩ đã bị đánh te tua, tất cả pháp khí đều đã bị hủy, pháp khí lại phản ngược, mấy con quỷ đầy tớ thì chạy tán loạn, hắn xong đời rồiii!
Chỉ thấy mặt hắn xám xịt nhìn Mạnh Thiểu Du, run rẩy ôm lấy đùi cậu gào khóc: "Bố ơi —! Con sai rồi bố ơi!!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Gã đạo sĩ già đã lăn lộn trong giang hồ rất lâu, hắn biết cái gì gọi là "co được giãn được", ôm đùi sửa miệng vô cùng nhanh gọn lẹ.
Ngọc phách ở bên cạnh nghe xong thì kích động không thôi: Ta khinh!! Ngươi cũng xứng đáng gọi phụ hoàng là bố à?!
Đạo sĩ già có tâm thuật bất chính, mấy con quỷ đầy tớ trong tay hắn còn cướp đoạt linh hồn sống, đương nhiên là Mạnh Thiểu Du sẽ không bỏ qua cho hắn.
Huống chi tên đạo sĩ này còn làm thầy Dư bị thương...
Mạnh Thiểu Du lạnh lùng nhìn hắn, đốt thư gọi Lão Triệu tới.
Gã đạo sĩ vừa thấy cậu gọi âm sai đến thì sắc mặt trắng bệch ra như tờ giấy. Hắn nhắm tịt mắt lại, cuối cùng lại mặt dày hét lên: "Bố ơi, người không thể tàn nhẫn như vậy được! Con chỉ là một em bé tám mươi tuổi thôi mà —!"
Hắn vừa dứt lời thì Lão Triệu đã bay đến, nghe gã đạo sĩ nói câu này, hắn lại nói một cách u ám: "Ngươi tưởng mình là ai? Âm phủ xếp hàng còn chưa tới lượt ngươi nhá!"
Gã đạo sĩ đã không thể cứu vãn, không chỉ hắn mà đám quỷ tay sai của hắn cũng bị bắt lại tất.
Sau khi Mạnh Thiểu Du báo án thì chuyện này có thể xem như là chuyện của âm phủ. Họ sẽ tr.a ra được gã đạo sĩ này chính là người đã hãm hại Phạm Tín lúc trước, còn có vài vụ án cố ý gây thương tích nữa.
Lúc bấy giờ hắn lọt vào tay Mạnh Thiểu Du rồi bị đưa đến âm phủ, kết cục của gã đạo sĩ này không thể nào tốt đẹp được.
Tên đạo sĩ bị âm sai tóm lại, Lão Triệu nói: "Vậy ta mang tên này đi trước nhé."
Hắn còn phải áp giải tên đạo sĩ này đến miếu Thành Hoàng để chờ xét xử nữa.
Đúng lúc này Mạnh Thiểu Du lại nói: "Đợi đã." Cậu nhìn tay đạo sĩ, hỏi: "Trừ Bạch Diệu Tuyết ra, ông còn câu hồn của ai nữa?"
Đạo sĩ già không ngờ cậu lại hỏi điều này, vẻ mặt hắn hơi mù mờ. Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Gần đây ở Nam Thành có rất nhiều vụ án mất hồn, có phải đều là do ông làm không?"
Quý An và Bạch Diệu Tuyết chỉ là vài ví dụ bên cạnh Mạnh Thiểu Du, theo lời Lão Triệu thì gần đây bắt đầu có nhiều vụ án liên quan đến linh hồn sống ở Nam Thành hơn, việc này thì lại rất kì lạ.
Đã bị đánh một lần nên gã đạo sĩ biết rõ sự lợi hại của Mạnh Thiểu Du, vừa nghe câu này, hắn đã nói ngay: "Không phải ta!"
Tuy hắn làm xằng làm bậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn câu hồn, tất cả là để cưới vợ cho lão quỷ!
Nghĩ đến đây, đạo sĩ già không khỏi nghiến răng, nói một cách oán hận: "Nếu không phải để tìm vợ cho tay sai thì ta cũng sẽ không câu hồn đâu..."
May mắn sao đó mà gặp phải Mạnh Thiểu Du!
Con quỷ đầy tớ của hắn cũng bị Lão Triệu bắt lại, lão quỷ nghe vậy thì mở miệng nói: "Lúc đó ông cũng không từ chối mà! Bây giờ lại còn chống chế nữa?! Ông có biết xấu hổ không hả!"
Hai ông già gườm gườm nhìn nhau, chỉ tiếc là không thể lao vào cắn xé.
Mạnh Thiểu Du không nói gì, cũng chẳng có tâm trạng xem bọn họ chó cắn chó. Nếu gã đạo sĩ đã nói vậy thì xem ra việc Bạch Diệu Tuyết gặp chuyện không may chỉ là ngẫu nhiên, kẻ câu linh hồn người sống lại là một người khác...
- -
Sau khi tên đạo sĩ và đám quỷ đầy tớ bị Lão Triệu mang đi, Mạnh Thiểu Du lại quay đầu đi xem Dư Giang Hòa.
Mạnh Thiểu Du cũng không quên lúc nãy Dư Giang Hòa đã giúp cậu cản lại sự công kích của con quỷ đầy tớ. Bây giờ đã rảnh rỗi nên cậu nhìn ngay về phía thầy Dư, cau mày hỏi: "Thầy Dư, anh có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Đối với người thường mà nói, việc âm khí đi vào thân thể không hề dễ chịu chút nào. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của thầy Dư, Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Thật ra anh không giúp tôi cũng không sao... Tôi không sợ những thứ này..."
Dư Giang Hòa thấy vậy thì cầm lấy tay cậu, anh cúi đầu nhìn cậu rồi bảo: "Nhưng tôi sợ."
Mạnh Thiểu Du nghe vậy, lại bắt gặp ánh mắt của Dư Giang Hòa, kế đó vành tai cậu chợt nhuốm lên một lớp hồng nhạt, hai gò má cũng bắt đầu nóng bừng. Cậu muốn rút tay về, nhưng suy nghĩ mới lóe lên trong đầu thì lại thoáng do dự.
Dư Giang Hòa nhìn cậu, anh chỉ phân vân trong nháy mắt rồi lại nói một cách kiên định: "Nếu em gặp phải chuyện gì bất trắc, tôi sẽ sợ."
Suy cho cùng, nhóc đạo trưởng cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi, dù đạo thuật có ưu việt thì sao chứ? Cậu vẫn còn thiếu sự từng trải, thế gian này lại có lắm điều hỗn loạn, ngay cả Mạnh Thiểu Du cũng sẽ gặp chuyện không may nếu không suy xét kĩ càng.
Câu nói của thầy Dư khiến Mạnh Thiểu Dư hơi sững sờ. Từ trước đến nay, cậu luôn là kiểu người để người khác dựa dẫm vào. Vì hiểu chuyện rất sớm, lại còn thông minh từ nhỏ, nên lúc còn bé cậu đã một tay nuôi nấng các sư đệ, sau khi lớn lên thì bắt đầu học đạo thuật, trừ tà bắt quỷ.
Các sư đệ đều xem cậu là một đại sư huynh không gì là không làm được, sư phụ thì tin rằng năng lực của cậu xuất sắc và đáng tin cậy, cậu đã là một đạo sĩ chín muồi.
Nhưng chưa bao giờ có người nói thẳng ra rằng họ lo lắng cho cậu như thế...
Mạnh Thiểu Du ngơ ngác một lúc, cái miệng khéo léo ngày thường lại không biết nói gì vào lúc này.
Đúng lúc này, thầy Dư lại buông tay cậu ra, anh xoa xoa tóc cậu rồi nói: "Không còn sớm nữa, lại còn vất vả lâu như thế, về ngủ trước đã."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Tôi, anh!
Trời ơi, làm vậy rồi sao người ta ngủuu?!
Trái lại, Diệp Hòa Phong — Lúc ở bên trong ma trận, Diệp Hòa Phong và cậu chó đen túm tụm lại một chỗ. Cả hai ở yên không nhúc nhích, khi mở mắt ra lần nữa thì ảo thuật đã bị phá bỏ, sau đó hắn lại nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du.
Thấy Mạnh Thiểu Du trằn trọc, Diệp Hòa Phong cười khì nói: "Tiểu đạo trưởng, cái này có gì đâu mà xoắn? Không phải cái cậu nên nghĩ là tổ chức lễ phong tước như thế nào hả —!"
Bị quấy rầy, Mạnh Thiểu Du dứt khoát vẽ một lá bùa cấm nói cho Diệp Hòa Phong.
- -
Chưa tới vài ngày sau, Lão Triệu đã vội vàng tìm đến. Vừa thấy Mạnh Thiểu Du, hắn đã nói: "Không ổn rồi!"
Là một quỷ sai mà Lão Triệu còn có cảm giác cấp bách, hắn nhìn Mạnh Thiểu Du bảo: "Đường Trạch chạy mất rồi!"
Mạnh Thiểu Du rất quen thuộc với cái tên này, nhưng không phải cậu ta còn đang ở trong ngục sao? Cậu bèn nói: "Vượt ngục thì phải đi tìm cảnh sát chứ."
Tìm đến bản đạo trưởng làm chi?
Lão Triệu nói: "Không phải vượt ngục, mà là mất hồn."
Đường Trạch bị giam giữ trong tù, ban đầu Lão Triệu còn nghía qua cậu ta mấy lần. Đôi khi đến nhà tù để bắt quỷ, hắn còn thổi hai hơi âm khí vào Đường Trạch.
Lần nào cũng thổi cùng một chỗ, thổi đến mức Đường Trạch sắp bị phong thấp tới nơi.
Hôm nay hắn cũng đến nhà giam như thường lệ, nhưng lại phát hiện ra Đường Trạch đã ch.ết trong tù rồi!
Lão Triệu bảo: "Nhưng thời hạn ch.ết của Đường Trạch vẫn chưa đến, cho dù là ch.ết oan thì hồn phách cũng phải ở đâu đó, thế nhưng ta lại không tìm thấy hồn phách của cậu ta đâu cả!"
Hắn vừa nói vậy, Mạnh Thiểu Du cũng phải nhíu mày.
Hiển nhiên là Đường Trạch cũng không phải ch.ết bất ngờ, mà là sử dụng chiêu ve sầu thoát xác để vượt ngục rồi.
Âm sai không tìm thấy hồn phách của cậu ta ở gần đó, điều đó chứng minh rằng cậu ta đã tẩu thoát. Mạnh Thiểu Du ngẫm lại, hồi trước Đường Trạch cũng có phương pháp ẩn nấp của riêng mình, e rằng lần này muốn tìm cậu ta thì sẽ không dễ...
Vả lại lần trước Đường Trạch hãm hại Mạnh Thiểu Du là vì sự tồn tại của cậu gây cản trở cho kế hoạch của cậu ta. Nói như thế, người mà Đường Trạch nhắm vào chính là thầy Dư.
Lần ẩn náu này, xác suất mà cậu ta lại tìm đến thầy Dư là cực kì cao...
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Mạnh Thiểu Du không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Lão Triệu cũng biết chuyện xảy ra giữa Đường Trạch và bọn họ nên mới đến đây thông báo trước tiên.
Hắn bảo: "Nói chung là vậy. Sắp đến Thanh Minh rồi, khi âm dương giao hội là lúc gặp nguy hiểm, cậu phải chú ý nhiều hơn nha."
Sau đó thì hắn vội vã rời đi, dạo gần đây âm sai cũng bề bộn rất nhiều việc!
- -
Đầu tiên Mạnh Thiểu Du đặt thêm chú pháp vào ngọc hồ lô cho Dư Giang Hòa, sau đó cậu lại bày bố cục phong thủy trong nhà. Nếu không phải sợ bị ảnh hưởng, cậu còn tiếc là không thể trang bị vũ khí hạng nặng cho Dư Giang Hòa nữa kìa!
Nhưng thầy Dư không thể ngày nào cũng ở lì trong nhà được, anh vẫn phải ra ngoài để đi làm.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, mỗi khi các fansite chụp ảnh xong xuôi rồi nhìn lại ảnh chụp của mình, họ đều không khỏi trưng ra vẻ mặt vi diệu.
Cậu trợ lí đạo sĩ kia và thầy Dư ngày càng dính lấy nhau nhỉ...
Một số bạn Cá Heo thậm chí đã chịu thua: Dựa theo logic này, bây giờ mà có công bố tin tức kết hôn thì bọn tui cũng không thấy bất ngờ nữa!
Bay cao bay xa quá rồi.
Thời gian gần đây Mạnh Thiểu Du rất lo lắng cho sự an toàn của Dư Giang Hòa, những cảm xúc nho nhỏ không đáng kể cũng bị cậu cho lui sang một bên.
Có điều, nhóc đạo trưởng như vậy...
Dư Giang Hòa rũ mắt, thu lại cảm xúc trong lòng mình.
Nhóc đạo trưởng như vậy cũng đáng yêu quá sức.
Thích thật.
- -
Mạnh Thiểu Du đề phòng rất kĩ càng, cậu canh chừng bên cạnh Dư Giang Hòa không chừa một kẽ hở, song vẫn có lúc cậu không thể trông nom được.
Ví dụ như khi quay phim...
Mỗi khi thầy Dư quay phim thì Mạnh Thiểu Du cũng chỉ có thể đứng bên cạnh dõi theo, cảnh giác động tĩnh ở xung quanh.
Ấy vậy mà lúc này, đang trên đường đi quay thì Dư Giang Hòa bất tỉnh ngoài ý muốn!
Tất cả mọi người đều bu lại, cuống quít đưa anh đến bệnh viện, thế nhưng cũng giống như Bạch Diệu Tuyết lúc đó, họ không thể tr.a ra được kết quả nào.
Sắc mặt Mạnh Thiểu Du tối dần đi.
- -
Khi Dư Giang Hòa mở mắt ra lần nữa, anh đang đứng ở một nơi có khói bụi mù mịt, gió lạnh gào thét ở bốn phía. Con đường dưới chân được làm từ bùn vàng, bốn phía trống huơ trống hoác, song mỗi khi có cơn gió thổi qua đều có thể nghe thấy tiếng gào khóc.
Viên ngọc trên người Dư Giang Hòa tỏa ra ánh sáng êm dịu, để anh không đến mức bị ma quỷ mê hoặc.
Ngọc phách ở bên trong lóe lên như trấn an. Dư Giang Hòa chạm vào mặt dây chuyền ngọc, trong lòng cảm thấy yên ổn trở lại, anh dùng sắc mặt hờ hững mà đánh giá xung quanh.
Nơi này bị một luồng khí đen bao phủ, Dư Giang Hòa ngẫm nghĩ rồi vẫn đứng yên tại chỗ, không dám tự ý đi lại.
Nếu không cẩn thận đi vào đường hoàng tuyền thì anh sẽ chẳng thể nào nhìn thấy nhóc đạo trưởng được nữa...
Dư Giang Hòa nhìn trái nhìn phải rồi ngồi xuống một tảng đá to uỳnh.
Ngọc phách cũng không biết an ủi anh như thế nào, nó chỉ có thể lặng lẽ tỏa ra ánh sáng — Đừng sợ! Ba sắp tới rồi!
Nơi này không có trời hay trăng, Dư Giang Hòa cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh bỗng nhìn thấy một tia sáng dần hiện lên trước mặt mình, Đường Trạch đốt đèn lồng từ xa đi đến.
Nhìn thấy người lạ, ngọc phách bắt đầu trở nên căng thẳng.
Sau đó nó lại thấy Đường Trạch nở nụ cười với Dư Giang Hòa, nói: "Thầy Dư, đã lâu không gặp." Cậu ta nhìn anh rồi nói tiếp: "Tuy mất nhiều thời gian hơn dự định nhưng cũng không sao."
"Dư Giang Hòa, tôi sẽ lấy mạng anh."
Ngọc phách: À hiểu rồi, nhà người sắp toang.
—
Hết chương 50.