Chương 84: Sao Dư Giang Hoà không ở cùng cậu?
Tiếng cứu mạng này to đến mức bất hợp lý, cả Mạnh Thiểu Du và con chồn đều ngây ra, chỉ có con quỷ bị cậu tóm lấy vẫn đang sợ hãi tột độ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của Mạnh Thiểu Du, con quỷ này chỉ hận không thể qua đời ngay tại chỗ!
Trời ơi, tui chỉ là một con quỷ nô lệ bình thường thôi, cớ sao lại bắt tui gặp cái tên Mạnh Thiểu Du đáng sợ này chứ!
Vốn dĩ Mạnh Thiểu Du cũng không có phản ứng gì, nhưng khi thấy con quỷ này sợ mình như thế, cậu bèn thuận thế hỏi: "Ngươi đang làm gì ở đây? Có phải chủ chiếc xe này đã bị nhà ngươi hãm hại không?"
Con quỷ kia giật mình rồi ngây ra một lúc, sau đó nó lại thấy Mạnh Thiểu Du lấy một lá bùa vàng ra rồi nói: "Nhà ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng mở miệng."
Con quỷ đầy tớ: "..."
Hu hu!
Chồn lớn ở bên cạnh cũng hùa theo, nhảy đổng lên nói: "Ngươi thức thời một chút đi! Đây chính là đạo trưởng Mạnh hung ác có tiếng của bọn ta, ngươi mà dám nói dối thì đếch có gì tốt lành đâu!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Con quỷ đầy tớ: "..."
Con chồn này cũng biết nịnh hót ghê!
Thật ra không cần con chồn nói thì con quỷ đầy tớ cũng biết đến bản lĩnh của Mạnh Thiểu Du, nó không có lá gan giở trò ngay dưới mí mắt cậu, nên cũng không cần ép uổng gì nhiều thì nó đã mở miệng nói: "Đúng, là ta làm... Nhưng ta cũng bị sai khiến mà thôi!"
Nói đến đây con quỷ còn hơi tủi thân, nó nói không ngớt lời: "Là do ta có mắt như mù, xin ngài xét đến việc bản thân không bị thương, để lại cho ta một con đường sống đi mà!"
Mạnh Thiểu Du nhất thời buồn bực, con quỷ này nói chuyện cứ như cậu là một đại ác nhân vậy...
Cậu có thể nhìn ra con quỷ này chỉ là đầy tớ, bèn mở miệng nói: "Tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải dẫn bọn ta đến chỗ tên chủ nhân đứng sau, thêm nữa ngươi phải trả lại hết những hồn phách mà ngươi đã lấy đi cho ta!"
Con quỷ đầy tớ đảo mắt tới lui. Nói trắng ra thì nó là một con quỷ làm công, thậm chí còn chưa được lên hàng 996, nó không quá trung thành với tên chủ nhân sử dụng mình, lại càng không dám đắc tội Mạnh Thiểu Du, vì thế mà nó cũng đáp ứng cái một.
Mạnh Thiểu Du và con chồn canh chừng nó, đặc biệt là con chồn lớn còn nhe răng trợn mắt mà mắng: "Còn không mau trả hồn phách của Lý Gia Mình về đi! Có tin bọn ta vác ngươi xuống địa ngục nhúng vào chảo chiên không hả?"
Con quỷ đầy tớ vâng vâng dạ dạ đáp: "V-vậy, mời hai vị đại nhân đi theo ta..."
Thực lực của con quỷ đầy tớ cũng không mạnh, Mạnh Thiểu Du và chồn lớn bèn theo sau nó, đến xem nơi giam giữ các hồn phách.
"Hồn phách không ở Bắc Tân Kiều, phải đi thêm một đoạn đường ạ." Con quỷ đầy tớ vừa bay phía trước vừa nói.
Chồn lớn đi theo phía sau nó, hừ nhẹ một tiếng: "Cứ dẫn đường là được, nếu ngươi dám lừa gạt bọn ta..."
Con quỷ đầy tớ vội vàng nói: "Không dám, không dám, làm sao ta dám lừa Mạnh đại nhân chứ ạ!"
Nghe giọng điệu khép na khép nép của con quỷ này, Mạnh Thiểu Du cũng không khỏi xấu hổ, cậu mở miệng nói: "Sao nhà ngươi sợ ta dữ vậy?"
Con quỷ đầy tớ kia cười gượng hai tiếng rồi nói: "Cái này còn phải nói sao ạ?"
Nó húng hắng rồi cất giọng hát: "Đại vương sai ta đi tuần núi ~ Cẩn thận đề phòng Mạnh Thiểu Du ~ Í a ~"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Trước khi mấy con quỷ đầy tớ này xuất môn, tên đạo sĩ cầm đầu có cho bọn chúng xem ảnh chụp của Mạnh Thiểu Du, dặn đi dặn lại rằng lúc đi tuần tr.a nhất định phải đề phòng Mạnh Thiểu Du...
Con quỷ đầy tớ – Tiểu Toàn Phong – gãi gãi đầu nói: "Cái này ai mà chẳng biết, đạo pháp của ngài cao thâm, tất cả mọi người đều sợ hãi!"
Không riêng chỗ bọn nó, những người nuôi quỷ đầy tớ khác cũng không ít lần dạy thủ hạ của mình phải biết đề phòng. Điều này khiến cho đám quỷ đầy tớ có ấn tượng ghê gớm đối với Mạnh Thiểu Du.
Con chồn lớn nghe vậy thì nhìn Mạnh Thiểu Du rồi tấm tắc khen: "Đây là do đạo trưởng lợi hại! Để thêm một thời gian nữa, đám quỷ dưới âm phủ chỉ cần thấy cậu là sợ! Hệt như Thần Chung Quỳ vậy!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Tương lai kì quái như vậy thì thôi không cần đâu.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến một nơi trống huơ trống hoác, con quỷ đầy tớ mở miệng nói: "Chính là nơi này, chẳng qua chỉ có linh hồn mới có thể tiến vào nơi này được, hai vị cứ ở ngoài chờ ta đi."
Con chồn lớn bèn giục: "Biết rồi, mau đem hồn phách của Lý Gia Minh ra đây cho ta."
Nghe vậy, thân thể con quỷ đầy tớ thoáng đong đưa rồi biến mất trước mặt hai người.
Mạnh Thiểu Du và chồn lớn đứng tại chỗ đợi tầm mười phút, con chồn có tính tình nóng nảy, vừa nhịp nhịp chân trên mặt đất vừa sốt ruột nói: "Lâu quá, sao còn chưa ra nữa?"
"Không phải là bỏ trốn rồi chứ!"
Mạnh Thiểu Du không nói gì, chồn lớn lại ảo não nói: "Đáng ra ta phải buộc cho nó một sợi dây thừng mới phải!"
Đúng lúc này, giọng nói của con quỷ đầy tớ kia lại truyền đến — "Để hai vị đợi lâu rồi!"
Con quỷ nọ bước ra từ trong hư không, trên tay cầm theo hồn phách của Lý Gia Minh, lúc bấy giờ hồn phách của anh ta đã vô tri vô giác, không còn phản ứng gì.
Chồn lớn bèn nhận hồn phách về, sau đó lại nghĩ cách đưa hồn phách về lại bản thể.
Con quỷ đầy tớ nói: "Chuyện ta đáp ứng hai vị đã làm xong rồi, mời hai vị đi cho."
Chồn lớn đang định đi thì Mạnh Thiểu Du lại mở miệng nói: "Những hồn phách khác đâu? Còn nữa, chủ nhân của ngươi là ai?"
Con quỷ đầy tớ kia cười hì hì nói: "A? Không phải đã nói chỉ cần hồn phách của Lý Gia Minh thôi sao! Đại nhân, mấy câu ngài hỏi ta cũng không biết đâu."
Mạnh Thiểu Du nhướng mày, trầm giọng nói: "Nhà ngươi gạt ta?"
Con quỷ sợ hãi lui mấy bước về phía sau, kế đó nó lại giả vờ bình tĩnh nói: "Ta đã trả hồn phách của Lý Gia Minh cho ngươi rồi! Số còn lại thì liên quan gì đến ngươi chứ? Bọn ta đã khách khí lắm rồi, thức thời chút đi, đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa!"
Mạnh Thiểu Du lập tức lấy bùa vàng ra, ngay tức khắc con quỷ đầy tớ kia lại trốn vào, trong không khí chỉ còn lại một giọng nói khe khẽ: "Ông chủ nói sẽ không giằng co với ngươi, ngươi mau đi đi!"
Sau đó thì không còn tin tức gì nữa.
Chồn lớn phản ứng lại, ấy vậy mà nó lại bị một con quỷ đùa giỡn, lúc bấy giờ nó phẫn nộ giơ chân lên rồi nói: "Đáng ghét! Hèn gì nó nghe lời như vậy, hóa ra là quay về mật báo, chẳng trách!"
Mạnh Thiểu Du nhíu mày, song con quỷ đầy tớ này đã chạy trốn rồi, e rằng sẽ rất khó để tìm được nó.
Hai người chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi đi theo chồn lớn đến bệnh viện của Lý Gia Minh.
Tại phòng bệnh, sau khi hồn phách quay về vị trí cũ, rất nhanh sau đó Lý Gia Mình đang mê man cũng tỉnh dậy. Khi đám Mạnh Thiểu Du đến nơi, các bác sĩ còn đang làm kiểm tr.a toàn thân cho y.
Trừ việc mệt mỏi về tinh thần thì thân thể của Lý Gia Minh không có gì bất thường, các bác sĩ hơi khó hiểu một chút, nhưng vẫn kiểm tr.a xong xuôi.
Lúc nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, Lý Gia Minh vẫn còn hơi mơ hồ.
Vì hồn phách mới trở về vị trí cũ nên kí ức của y vẫn còn hơi lẫn lộn, y chỉ nhớ hình như mình mới gặp Mạnh Thiểu Du không lâu, không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp lại.
Trước hết Mạnh Thiểu Du kể lại tình huống của Lý Gia Mình cho y nghe, sau đó lại hỏi: "Sau khi tỉnh lại, anh còn nhớ lúc ly hồn mình đã đi đâu không?"
Lý Gia Mình cau mày, trong trí nhớ của y hiện lên mấy đoạn ngắn.
Dòng nước sông đục ngầu, con đường đầy đất cát sỏi đá, còn có ánh trăng kì quái...
Thế nhưng những thứ này chỉ lóe lên chớp nhoáng, Lý Gia Minh cố gắng hồi tưởng một lúc lâu, cuối cùng y ngẩng đầu lên nói: "...Tôi bị bắt đi khai thác than!"
Khai thác than?
Mạnh Thiểu Du sững sờ, chẳng lẽ người đứng sau là một ông chủ mỏ than có lòng dạ thâm độc?
Lý Gia Minh nói: "Tôi cũng không nhớ cụ thể, chỉ biết lúc ly hồn tôi bị đưa đến một nơi hoang vu, rồi không ngừng di chuyển thứ này thứ kia. Vật đó rất nặng, giống như tảng đá vậy! Hơn nữa bên cạnh còn có người thúc giục, rất giống như người giám sát mỏ than."
Lý Gia Minh chỉ có thể nhớ lại hình ảnh như vậy.
"Về phần tôi bị đưa đến đâu, cái này tôi cũng không rõ lắm... Chắc là một nơi vô cùng hoang vắng, đa phần là đất cát sỏi đá, ngay cả nước sông cũng đục ngầu."
Những thứ Lý Gia Minh có thể kể lại chỉ có bấy nhiêu, Mạnh Thiểu Du đành phải từ bỏ.
- -
"Nghe nói chỗ bọn ngươi thay đổi địa điểm ra vào rồi à?"
Dưới lòng đất tối tăm, có mấy con quỷ đầy tớ đang ghé đầu vào nhau nói chuyện phiếm. Ngày nào bọn chúng cũng đi đi lại lại ở các cổng ra vào, vậy nên ai nấy đều biết rõ những thay đổi này.
Con quỷ đầy tớ bị hỏi gật đầu, con quỷ bên cạnh bèn hỏi: "Sao thế?"
Con quỷ kia đáp với vẻ mặt hẵng còn sợ hãi: "Bọn ngươi không biết đâu, trong đám bọn ta có một đứa tiểu tốt gặp đúng Mạnh Thiểu Du luôn!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt xung quanh vang lên một tràng tiếng hút khí.
Con quỷ đang nói chuyện thở dài rồi bảo: "Cũng may huynh đệ của bọn ta lá mặt lá trái với đối phương nên mới có cơ hội bảo toàn tính mạng!"
Nghe câu này quả là khủng bố.
Mấy con quỷ đầy tớ khác liếc nhau, bọn chúng đều vỗ bả vai của đối phương rồi nói: "Cũng may mà chạy trốn mau, không thì có khi đã bị tóm hết nguyên ổ rồi..."
Dù sao cái tên Mạnh Thiểu Du này chỉ phất tay là gọi được cả đám Vô Thường!
Nói đến đây chúng quỷ thổn thức không thôi, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút bi ai.
Trong lúc mấy con quỷ này nói chuyện phiếm với nhau, đoạn đối thoại này lại truyền đến tai người ngoài. Nghe xong đoạn tán gẫu của mấy con quỷ đầy tớ, một thiếu niên có ngũ quan tinh xảo nhưng tướng mạo u ám mở lời: "Sao bọn chúng lại sợ cái tên Mạnh Thiểu Du đó đến vậy?"
Một gã tay sai cao lớn bên cạnh hắn nghe vậy thì cúi người xuống, nói: "Đại nhân, bọn chúng nghe nhiều tin đồn về Mạnh Thiểu Du nên mới có cảm giác sợ sệt. Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi ạ."
Thiếu niên: "..."
Trên gương mặt non nớt của thiếu niên hiện lên sự tàn nhẫn, hắn thấp giọng nói: "Cái tên Mạnh Thiểu Du này..." Hắn vẫy tay một cái, sai một con quỷ đầy tớ truyền lệnh xuống.
"Cũng đến lúc phải sử dụng người được mời về rồi."
Người trong miệng thiếu niên chính là hắc long ở Bắc Tân Kiều. Bọn chúng phải bỏ ra trăm cay nghìn đắng, lợi dụng âm khí tràn ra lúc quỷ môn bật mở để bào mòn phong ấn đã trấn áp hắc long, sau đó để đối phương phá tan phong ấn rồi thoát thân.
Tuy ngạo mạn và không có tình cảm, thế nhưng xét đến phong ấn thì hắc long vẫn lưu lại ở chỗ bọn chúng. Bọn chúng sai người chăm sóc cẩn thận, bây giờ cũng đến lúc con hắc long này phát huy tác dụng rồi...
Lúc hai vệ sĩ đi theo hắc long nhận được mệnh lệnh, vẻ mặt của họ có chút do dự.
Con quỷ truyền lệnh thúc giục nói: "Bọn ngươi mau đi nói với y đi, nuôi lâu như vậy thì cũng phải làm việc chứ!"
Hai vệ sĩ nghe vậy thì: "..."
Một người trong số đó dè dặt mở lời: "Ta nghĩ, lão đại đừng mong chờ gì thì tốt hơn..."
Tên sứ giả lại hiểu lầm câu này, trở mặt xem thường rồi nói: "Không phải các ngươi cho rằng đến lúc này mà Mạnh Thiểu Du vẫn còn chống đỡ được đó chứ? Tên kia là rồng đó! Được rồi, khẩn trương bảo y đi lo liệu việc này đi!"
"..."
Bọn ta không có ý này mà!
Song tên sứ giả đã đi mất, hai vệ sĩ chỉ có thể đi vào nhà hắc long một cách bất chấp.
Lúc bấy giờ trong căn nhà này đã có không ít đồ nội thất, TV trong phòng khách chiếu phim thời kỳ đầu của Dư Giang Hòa, máy tính đặt bên cạnh bật phim Mạnh Thiểu Du đóng, mà trong tay hắc long lại đang cầm một cái máy tính bảng chiếu video CP được cắt ghép biên tập.
Hai vệ sĩ liếc nhau, đều nhìn ra sự tuyệt vọng trong mắt đối phương...
- -
Gần đây Mạnh Thiểu Du đang tr.a xét mấy nơi ẩn náu tại thủ đô, sự kiện của Lý Gia Minh đã nhắc nhở cậu, có khả năng tổ chức này biết cách sử dụng pháp thuật không gian liên quan đến việc mở rộng phạm vi hoạt động để ẩn nấp.
Hơn nữa, gần đây các sự kiện mất hồn xảy ra liên tiếp, e rằng có không ít người bị bắt đi khai thác than.
Mạnh Thiểu Du vội vàng kết hợp với lực lượng huyền môn ở thủ đô, mải miết đi tìm địa điểm thích hợp để bọn chúng lẩn trốn.
Hiện tại cậu đang đi lục soát một đập chứa nước đã bỏ hoang, nghe nói gần đây luôn có tiếng động kì quái truyền đến từ đập chứa nước này, cũng có vài sự kiện mất hồn xảy ra.
Mạnh Thiểu Du bày pháp trận tìm kiếm trong đập chứa nước, trong lúc cậu đang hết sức tập trung, một trận gió cát bất chợt nổi lên. Mạnh Thiểu Du bị thổi một cái mà lảo đảo, sau đó cậu trông thấy một cơn gió lốc thổi đến từ xa xa, cuối cùng khi đến trước mặt cậu thì biến thành một thanh niên tuấn tú.
Ngao Huyền nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, vừa nhấc cằm lên đã hỏi: "Sao Dư Giang Hòa không ở đây với cậu?"
Mạnh Thiểu Du: "...Bộ anh ấy bắt buộc phải ở cùng tôi à?"
Sắc mặt Ngao Huyền trở nên u ám, y nói: "Các cậu là CP, sao có thể không ở cùng nhau chứ!"
Mạnh Thiểu Du: "...?!"
—
Hết chương 84.
- -
> Tiểu Toàn Phong: Một tiểu yêu trong "Tây Du Ký", lính truyền tin của Đại Bằng đại vương, mỗi lần có lệnh xuống núi đều rất vui vẻ hát "Đại vương sai ta đi tuần núi!".