Chương 93: Anh có biết mình đang nói cái gì không?
Khi Mạnh Thiểu Du vươn mình nhảy xuống, đội ngũ vốn mang một màu xám xịt đã biến mất, để lộ ra hình dạng ban đầu.
Phướn chiêu hồn và tiền giấy mà Mạnh Thiểu Du nhìn thấy trước đó đều hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một đống người giấy đang đờ đẫn nhìn cậu.
Khung xương của đám người giấy này rất giống người thật, thế nhưng ngũ quan trên mặt lại được vẽ lên rất tùy ý. "Đại thiếu Nhâm" mà Mạnh Thiểu Du nhìn thấy ban đầu thực ra là một con rối gỗ có phết hai gò má hồng.
Người giấy đi đầu cầm chuông đồng trong tay, tiếng chuông mà Mạnh Thiểu Du nghe thấy trước đó là phát ra từ nó.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du gặp phải đồ giấy như thế này. Nếu là nhằm vào một mình cậu thì Mạnh Thiểu Du cũng không tức giận đến vậy, nhưng ai ngờ lúc bấy giờ bọn chúng còn muốn đụng đến nhà họ Nhâm.
Nếu Mạnh Thiểu Du không để ý thì có khi mấy người nhà họ Nhâm đã bị mê hoặc hồn phách từ lâu rồi...
Nghĩ đến đây, một cơn tức giận không khỏi trỗi dậy trong lòng cậu.
Tuy rằng ngũ quan của mấy đồ giấy này được vẽ rất qua loa, nhưng bọn chúng vẫn được chế tạo với tỉ lệ 1:1 dựa theo kích cỡ người thật. Thấy không dọa được Mạnh Thiểu Du, mấy người giấy này lại xoay đầu nhìn chằm chằm vào cậu.
Tiếp đó bọn chúng lại lao đến như ong vỡ tổ rồi bao vây lấy Mạnh Thiểu Du.
Nhưng e rằng người chế tạo bọn người giấy này không hiểu biết đủ nhiều về Mạnh Thiểu Du. Bùa ngũ lôi chỉ mới đánh ra đòn thứ nhất mà đã có một bộ phận người giấy bị tiêu diệt, đám còn lại trông rất hiên ngang nhưng thực ra cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khi Mạnh Thiểu Du bình tĩnh quay về phòng nằm ngủ, trước cửa nhà họ Nhâm chỉ còn lại một đống tro đen.
Hôm sau tỉnh lại, mẹ Nhâm có để ý đến đống tro đen trước cửa nhà. Tuy khó hiểu nhưng bà cũng chỉ nhờ người giúp việc quét dọn kĩ hơn mà thôi, cũng không quá chú ý.
Anh cả Nhâm và bố Nhâm thì không hề bận tâm, tất cả mọi người đều không hay biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- -
Dư Giang Hòa đã đến từ lúc sáng sớm.
Mẹ Nhâm dành rất nhiều sự chú ý cho con trai mình. Khi nhìn thấy tương tác giữa Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du, là một người mẹ, bà cũng nhìn ra được tình cảm của hai người thật sự rất tốt đẹp.
Chuyện đôi trẻ cũng không vì thân phận của Mạnh Thiểu Du thay đổi mà lung lay.
Nhưng đến khi Mạnh Thiểu Du rời đi cùng Dư Giang Hòa, mẹ Nhâm vẫn không nỡ như cũ, bà không khỏi nói: "Con cứ ở nhà không được sao?"
Cũng không phải là không được, thế nhưng hai người bọn họ ở cùng nhau đã quen, căn nhà kia còn chứa đựng vết tích sinh hoạt chung của hai người, nếu phải rời đi đột ngột thì họ cũng không thích ứng được.
Hơn nữa, trong nhà vẫn còn hai tổ tông phải nuôi mà.
Tuy mẹ Nhâm bịn rịn với Mạnh Thiểu Du nhưng bà cũng không ép cậu. Hơn nữa bây giờ bọn họ đã nhận lại nhau, người nhà gặp mặt cũng không khó, bà cũng không nhất thiết phải bắt con trai ở lại trong nhà.
Đến lúc rời khỏi nhà họ Nhâm, mẹ Nhâm cứ trông theo bóng dáng hai người rời đi.
- -
Sau khi hai người về nhà, Ngao Huyền vừa nhìn thấy bọn họ thì đã hừ một tiếng. Lúc trước khi Mạnh Thiểu Du nói mình phải về nhà ăn Tết Trung Thu, con rồng già này còn gào lên đòi đi cùng, bảo là phải được chứng kiến tận mắt cảnh tượng gặp mặt phụ huynh gì đó.
Hiển nhiên, đối với con rồng đu CP đến mức "chập cheng" này, Mạnh Thiểu Du thẳng thừng từ chối.
Bị tước đi niềm vui có mặt tại hiện trường, lúc bấy giờ Ngao Huyền vẫn còn hơi hờn dỗi.
Song Mạnh Thiểu Du đã quen với việc này rồi. Tuy lớn tuổi, nhưng thực tế con rồng này bị nhốt trong Khóa Long Tĩnh đã lâu, tuổi tâm lý chưa chắc đã trưởng thành. Vả lại Ngao Huyền còn biết lên mạng, trên mạng có đủ lương thực CP cho y gặm rồi, cậu không cần phải để ý đến sự cáu kỉnh của y làm gì.
Mạnh Thiểu Du không để ý đến Ngao Huyền, y bèn nghĩ "bản long đây cũng không thèm để ý đến cậu", trưng ra vẻ giận lẫy vô cùng ngây thơ.
Ấy vậy mà khi Mạnh Thiểu Du băng qua trước mặt y, y lại khịt mũi hỏi: "Cậu gặp phải cái gì vậy? Có mùi như mùi tro ấy."
Mạnh Thiểu Du khựng lại, chợt nghĩ đến đám người giấy tối qua. Vốn dĩ hôm nay cậu định ra ngoài để tìm hiểu, dù sao đồ giấy cũng là một nét văn hóa rất kì diệu. Ở âm phủ, mọi loại đồ giấy đốt đi đều có thể sử dụng được. Vàng mã, người hầu hay nhà ở, giấy trên dương gian khi đến âm phủ sẽ trở thành vật phẩm, coi như là một loại hàng hóa liên kết hai giới âm – dương.
Song thời nay cái gì cũng có thể bị công nghiệp hóa, mà ngành sản xuất đồ giấy cũng không được ưa chuộng. Ngày trước, các sư phụ trong cửa hàng vàng mã có thể làm ra những thành phẩm đồ giấy rất sinh động, chỉ cần chú tụng một phen rồi đem đốt thì những vật phẩm này có thể trở thành đồ vật dưới âm phủ.
Thế nhưng bây giờ những người có tay nghề như vậy không nhiều, phần lớn các mặt hàng được bày trong cửa tiệm đều rất sơ sài. Người làm không có tâm nên đồ vật cũng mất đi linh tính.
Ấy vậy mà Mạnh Thiểu Du lại liên tục gặp phải người giấy. Tuy đám người giấy này có hình dạng cẩu thả, nhưng tay nghề của người làm ra bọn chúng không hề qua loa một chút nào.
Những người như vậy chắc không còn sót lại được bao nhiêu, Mạnh Thiểu Du bèn nghĩ biết đâu cậu có thể đi tr.a thử, thu hẹp lại phạm vi.
Ngao Huyền nghe vậy thì nói: "Bên trong tổ chức mà các cậu muốn tìm cũng có người như vậy." Thật ra Ngao Huyền cũng không hiểu biết quá nhiều về tổ chức nọ, y chỉ biết trong đó có vài người sở hữu năng lực không tệ.
Cơ mà trong mắt Ngao Huyền, chất lượng của đám người giấy này cũng chỉ tạm được mà thôi.
Phải biết rằng trong thời đại mà con rồng này sinh sống, tại kinh thành, những ai chỉ có chút ít năng lực còn nhục nhã không dám ra ngoài lang bạt. Vì lẽ đó mà trong mắt y thì tay nghề của người hiện đại chỉ có thể xem như tạm được mà thôi.
Nghe Ngao Huyền nói vậy, sau khi xác định được nguồn gốc của đám người giấy, Mạnh Thiểu Du rất muốn đi tìm thử.
Sản xuất đồ giấy được coi là một ngành nghề đặc biệt, tổ tiên của những người có tay nghề đều là dân ăn cơm âm phủ, có tiếp xúc không ít với các đạo sĩ. Có thể Mạnh Thiểu Du không biết rõ, nhưng sẽ luôn có ai đó nhận thức.
"Đúng là có thứ như cậu miêu tả."
Người mà Mạnh Thiểu Du tìm gặp là chủ quán của miếu Đông Nhạc, ông nghĩ nghĩ rồi đáp: "Người trong giới âm môn chia thành nhiều phe phái khác nhau, đỉnh tiên có, làm đồ giấy cũng có, từng phe phái đều có bản ghi chép lại."
Nhìn chung, có thể nói giới đạo sĩ là một tín ngưỡng tôn giáo được công nhận. Song, dù cũng là một kiểu phong tục tập quán, những thứ như tứ đại môn lại hay bị gọi là mê tín dị đoan.
Dù vậy thì hai bên vẫn lén lút giao thiệp rất thường xuyên, vì thế Hiệp hội Đạo giáo cũng làm ra một danh sách nội bộ về những người trong giới âm môn.
Chủ quán cũng có quan hệ trong Hiệp hội Đạo giáo, thấy Mạnh Thiểu Du hỏi, ông bèn đưa cho cậu một tờ danh sách rồi nói: "Đây là danh sách nội bộ, nếu cậu muốn tìm người làm đồ giấy thì cứ tìm ở trong này."
Thời nay nghề làm đồ giấy có thể coi như di sản văn hóa phi vật thể trong giới huyền học. Số người sẵn lòng theo nghề này không nhiều, vậy nên trên danh sách chỉ có vài cái tên ít ỏi.
Ấy vậy mà chỉ riêng ở Bắc Kinh thì đã có tận mấy hộ.
Khi Mạnh Thiểu Du đi tìm, có hai gia đình đã không làm nghề này nữa. Cuối cùng, chỉ có một ông cụ ở phố đồ tang chịu gặp mặt cậu.
Phần lớn cửa hàng trên con đường này đều kinh doanh về tang sự, vậy nên cửa hàng của ông cụ cũng không dễ thấy. Thậm chí so với những nơi khác thì cửa hàng này trông rất bình thường, không hấp dẫn được nhiều sự chú ý.
Mạnh Thiểu Du vừa bước vào đã chạm mặt với một người giấy. Đôi mắt người giấy tuy vô hồn nhưng ngũ quan thì rất tinh xảo, ai không nhìn kĩ có khi còn nghĩ một người thật đang đứng ở đây.
Trước khi đến Mạnh Thiểu Du đã gọi điện thoại trước, vậy nên không lâu sau cậu đã nghe tiếng ông cụ nói: "Cháu đến rồi à? Vào đây rồi nói."
Mạnh Thiểu Du đi theo tiếng gọi vào buồng trong. Lúc nhìn thấy ông cụ, cậu phải sững ra một lát.
Ông cụ này chính là người đã bán gỗ sét đánh cho cậu ở Vườn Phan Gia!
Ông nhìn cậu rồi cười ha ha, nói: "Ngồi đi cháu."
Mạnh Thiểu Du ngồi xuống đối diện ông, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ông ơi, đã lâu không gặp ông ạ."
Ông cụ kia cười cười, sau đó lại nói: "Cháu muốn hỏi gì?"
Mạnh Thiểu Du liếc nhìn ông cụ một cái, nghĩ bụng hai người cũng có duyên thật. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến gỗ sét đánh, cậu bèn kể lại chuyện người giấy mà mình đã nhìn thấy.
Cụ ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Cái này nghe giống phong cách của Nam Phái."
Nghề làm đồ giấy cũng có phe phái, lấy hai hướng Nam – Bắc để phân chia. Phong cách của mỗi phái không giống nhau, tài liệu cũng bất đồng, công dụng cũng khác biệt.
Đại diện cho Nam Phái mà cụ ông nói là khu Hồ Nam – Giang Tây. Nghe Mạnh Thiểu Du miêu tả xong, ông nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghe giống cách ra tay của nhà họ Trương."
Về cơ bản, những người có năng lực đều biết đến tên nhau. Hơn nữa nhân số bây giờ không nhiều, ông cụ thoáng nghĩ ngợi rồi nói ra vài cái tên với Mạnh Thiểu Du.
Mạnh Thiểu Du rất mừng rỡ. Nếu lần theo manh mối này, biết đâu bọn họ có thể mò ra được tổ chức kia!
Sau khi ông cụ nói xong, Mạnh Thiểu Du bèn cảm ơn rối rít, cậu nhớ kĩ những cái tên mà ông đã nói.
Đến khi Mạnh Thiểu Du rời đi, ông cụ bèn hỏi: "Khối gỗ sét đánh kia dùng tốt chứ?"
Mạnh Thiểu Du thoáng khựng lại, sau đó lại nghe ông cười ha ha nói: "Lúc đó ông cũng có linh cảm nên mới cho đi khối gỗ kia. Dù đã giữ nó mười mấy năm nhưng ông vẫn chẳng biết làm gì với nó, có lẽ là để tặng lại cho người có duyên."
"Cháu phải dùng nó thật tốt đó!"
Mạnh Thiểu Du bèn gật đầu nói: "Vâng ạ."
- -
Khi Mạnh Thiểu Du quay về miếu Đông Nhạc, ánh mắt của những người xung quanh có vẻ bất thường. Cậu cảm nhận được nên nhìn sang, lại thấy không ít người nhanh chóng cúi đầu xuống.
"..."
Trong lòng Mạnh Thiểu Du cảm thấy kì lạ, đến khi cậu đi tìm Huyền Vi thì bắt gặp đồ đệ của chủ quán, vừa nhìn thấy cậu thì y đã vội vã bỏ đi.
Nhưng Mạnh Thiểu Du ngăn y lại trước, cậu mở miệng hỏi: "Các anh làm sao vậy?"
Đạo trưởng kia nhìn trái nhìn phải, nhưng Mạnh Thiểu Du lại đứng ngay trước mặt y. Thấy không tránh né được nữa, y bèn hít sâu một hơi rồi nói: "Ừm... Cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói nhé."
Mạnh Thiểu Du nhíu mày nói: "Anh nói đi."
Đạo trưởng nọ bèn bảo: "...Thì, mới ban nãy, có tin báo ông bà Nhâm đã xảy ra tai nạn giao thông, họ đang ở bệnh viện, tình hình không rõ."
Y nói xong thì liếc nhìn Mạnh Thiểu Du, không nhìn thấu được cảm xúc trên gương mặt cậu. Sau đó y lại nghe giọng nói chậm rãi và điềm tĩnh của Mạnh Thiểu Du vang lên: "Ở bệnh viện nào vậy?"
- -
Khi Mạnh Thiểu Du chạy đến bệnh viện thì anh cả Nhâm đã ngồi chờ trước cửa phòng phẫu thuật.
Sau đó cậu thấp giọng nói: "Xin lỗi anh, em đến muộn..."
Anh cả Nhâm lắc đầu: "Anh định đợi tình hình ổn định rồi mới thông báo cho em."
Anh nói xong thì liếc nhìn em trai, tuy không nói lời nào nhưng ngón tay đang buông thõng của Mạnh Thiểu Du lại run lên rất nhẹ, để lộ tâm trạng của cậu.
Vừa xác nhận quan hệ máu mủ mà đã xảy ra tai nạn giao thông, mấy ai có thể chấp nhận được.
Anh cả Nhâm vốn định đợi hai người ra khỏi phòng phẫu thuật, tình hình ổn định rồi mới thông báo cho Mạnh Thiểu Du, như vậy thì cậu sẽ không quá sợ hãi.
Anh bèn bước đến vỗ vai em trai rồi an ủi: "Đừng lo, sức khỏe bố mẹ rất tốt, sẽ không có việc gì đâu."
Mạnh Thiểu Du gật đầu, nhưng rồi vẫn im lặng.
Không lâu sau, người nhà họ Nhâm và nhà họ Giang đều chạy đến. Cả đám người tụ tập trước phòng phẫu thuật, trên mặt ai nấy đều mang biểu cảm lo lắng.
Trong đó, Khương Văn Phi đột nhiên mở miệng nói: "Bình thường thì chẳng sao, sao bây giờ lại gặp chuyện chứ."
Khương Văn Phi vừa mở lời đã thu hút mọi ánh mắt, gã nhìn về phía Mạnh Thiểu Du rồi mở miệng nói: "Không phải mệnh cách của cậu có vấn đề đấy chứ?"
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều phải cau mày.
Vợ Khương Văn Phi trợn to hai mắt, bà nói với vẻ không thể tin nổi: "Anh có biết mình đang nói cái gì không hả?!"
—
Hết chương 93.