Chương 5: Hợp đồng lao động

Trước khi Thẩm Cố Bắc chính thức tiếp xúc với Trịnh An Nam, đã nghe rất nhiều lời đồn có liên quan đến hắn.


Theo tin đồn, ba Trịnh An Nam xuất thân hào môn, nhà lớn sự nghiệp lớn. Bởi vì tật ăn chơi khi còn trẻ, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên mới sinh ra Trịnh An Nam. Người trong nhà coi thường mẹ đẻ Trịnh An Nam, nói cái gì mà không muốn cho bà vào cửa, khăng khăng muốn tìm con dâu môn đăng hộ đối.


Bên phía mẹ đẻ cũng ngại Trịnh An Nam trói buộc, mang theo hắn không gả được cho chồng tốt. Liền ném đứa nhỏ ở nông thôn với cha mẹ, một mình gả xa đến ngoài tỉnh, từ đây nhắm mắt làm ngơ.
Trịnh An Nam từ nhỏ sống cùng ông bà ngoại, thẳng đến 17 tuổi, mới gặp được biến chuyển lớn nhất trong cuộc đời.


Ba ruột kết hôn nhiều năm, cũng thử rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không sinh được con. Đi bệnh viện kiểm tr.a mới phát hiện, vì thời thiếu niên ông ta hoang ɖâʍ vô độ, dẫn tới vô sinh suốt đời. Ông bà nội trải qua thương nghị, quyết định đón cháu trai duy nhất Trịnh An Nam đón về, kế thừa "huyết mạch" của Trịnh gia.


Một bên khác, hôn nhân của mẹ ruột tan vỡ. Bà ta sợ tuổi già bơ không nơi nương tựa, cũng muốn đón Trịnh An Nam về bên người nuôi nấng.


Kết quả hai bên vì tranh đoạt quyền nuôi nấng Trịnh An Nam, quậy đến tòa án. Không đợi phán quyết ra kết quả, Trịnh An Nam đã đủ 18 tuổi, trên pháp luật có được quyền sinh hoạt độc lập, không cần người giám hộ nữa.
Hai bên chỉ có thể sửa thành dùng chính sách dụ dỗ, dùng hết năng tranh Trịnh An Nam.
2


available on google playdownload on app store


Trịnh An Nam bắt đầu hình thức ăn hai đầu, dùng tiện nghi  cha mẹ tự thành lập công ty riêng. Hắn có thiên phú trong kinh doanh, không đến hai năm đã đứng vững gót chân, trở thành nhân vật oai phong một cõi.


Bởi vậy, Thẩm Cố Bắc trước khi nhìn thấy Trịnh An Nam, đã đối với hắn có lăng kính lấp lánh, cho rằng Trịnh tổng từ nhỏ nghiêm khắc kiềm chế bản thân cẩn trọng.
Kết quả đâu?
Ha hả, lăng kính vỡ đầy đất.


"Ê, mới tới à." Trịnh An Nam nâng cằm lên, dùng lỗ mũi trừng Thẩm Cố Bắc, "Cậu phát ngốc cái gì? Hối hận à? Nếu hối hận, hiện tại xin tha còn kịp."
Thẩm Cố Bắc không hối hận, cậu chỉ hơi bối rối.


Vì sao mình chỉ tùy tiện cười lạnh một tiếng, Trịnh An Nam liền luôn miệng nói "mày cũng dám khiêu khích tao". Sau đó cưỡng ép cậu gia nhập phe học sinh tiểu học, bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt địa bàn.
Ngụy Tắc Linh vốn dĩ muốn hỗ trợ, lại bởi vì quyền dự thi tham gia Schrödinger bị tước đoạt.


Trịnh An Nam xoa eo, lớn tiếng bíp bíp, "Chỉ cần mày kêu một tiếng anh Nam, tôi liền tha cho cậu!"
1
Thẩm Cố Bắc khóe miệng giật một cái, lại cười lạnh một tiếng.
"Cậu...!" Trịnh An Nam trừng lớn mắt, thiếu chút nữa tức thành cá nóc, hai má phồng lên như Shin-chan cậu bé bút chì.


Biểu tình đặc biệt ấu trĩ, trái lại cũng thuận mắt hơn lớp trang điểm dầu mỡ ban đầu nguyên bản nhiều.
"Hừ hừ, hôm nay một hai tôi phải cho cậu biết tay." Trịnh An Nam kéo ống tay áo, thở hồng hộc buông lời hung ác, cũng cầm túi cát quyết định thắng bại.


—— không sai, cái gọi là "đoạt địa bàn", thì ra quyết định bằng việc đánh bao cát.
1
Thẩm Cố Bắc gần như trợn mắt lên trời, không biết nên mắng hắn ấu trĩ hay khen hắn ngây thơ như trẻ con.


"Tôi nói." Thẩm Cố Bắc vững vàng tiếp được bao cát, trở tay, loại bỏ em trai bên cạnh, đồng thời thoải mái nói với hắn, "Cậu thấy vậy thú vị không?"
Trịnh An Nam hơi trầm mặc vài giây, mới cho trả lời, "Thú vị chứ."
"Bắt nạt học sinh tiểu học?"


"Anh Nam không có bắt nạt tụi em." Cô nhóc bên cạnh nâng lên khuôn mặt nhỏ non nớt, "Ảnh mua kẹo cho tụi em, để tụi em chơi cùng ảnh."
Thẩm Cố Bắc nghiêm túc nhắc nhở, "Bạn nhỏ, đừng tùy tiện ăn kẹo chú kỳ lạ đưa."
Cô nhóc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.


Trịnh An Nam lại bị chọc tức giận, cầm bao cát dùng sức ném lại, "Ai là chú kỳ lạ hả!"
Thẩm Cố Bắc duỗi cánh tay dài, chuẩn xác không nhầm tiếp được bao cát. Tuy nhiên vì lý do thể chất, lực cổ tay quá yếu nên bao cát vẫn tuột khỏi tay.


"Hay lắm!" Trịnh An Nam cao hứng như đứa trẻ hơn năm chục ký, cùng đàn em vỗ tay chúc mừng.
"Bắc Tử, cậu không sao chứ?" Ngụy Tắc Linh lập tức chạy tới.
"Không có việc gì." Thẩm Cố Bắc xoa cổ tay phải, xác định không có bị thương.


Nếu bởi vì cuộc chiến giành địa bàn nhàm chán này mà bị thương, ảnh hưởng học tập, cậu sợ sẽ tiến lên đánh Trịnh An Nam tơi bời.


"Biết sự lợi hại của tôi chưa?" Trịnh An Nam không hề có cảm giác nguy cơ, ngữ khí đầy đắc ý, điên cuồng nhảy disco trên khu sấm thử điểm mấu chốt của Thẩm Cố Bắc.
"Ha." Thẩm Cố Bắc lần thứ ba cười lạnh, một chút mặt mũi cũng không cho.


Trịnh An Nam thấy thất bại như đấm vào bông, rõ ràng thắng thi đấu, lại không cảm thấy vui vẻ chút xíu nào. Hắn không có biện pháp với Thẩm Cố Bắc, tự cao ban đầu trở thành hư không, mang theo đàn em bên cạnh chuẩn bị rời đi.


"Đừng đi." Thẩm Cố Bắc gọi hắn lại, "Lão Ngô nhờ tôi nhắn lại cho cậu, nếu cậu lại không đi học, bên phía trường học sẽ cưỡng chế thôi học."
"Lão Ngô nhờ cậu tiện thể nhắn?" Trịnh An Nam kéo kính râm xuống, vẻ mặt khinh thường, "Được thôi, nghỉ thì nghỉ, ai sợ ông ta."


"Thôi học..." Mặt đàn em bên cạnh lộ rõ vẻ do dự, rõ ràng sợ bị thôi học.
"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Thẩm Cố Bắc thuận theo hắn lên tiếng, "Sau khi thôi học, cậu tính làm gì? Mỗi ngày tranh địa bàn với học sinh tiểu học?"


"Tôi..." Trịnh An Nam bị hỏi đến nghẹn họng, trầm mặc vài giây, mới mạnh miệng trả lời, "Trong tay tôi có tiền, cái gì cũng không cần làm."
Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, "À, ba cậu cho cậu phí nuôi nấng."


"Làm sao cậu biết?" Trịnh An Nam chịu hoảng sợ, lui ra phía sau nửa bước, từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Cố Bắc, hoài nghi cậu tinh thông tà thuật nào đó.
Ngụy Tắc Linh cùng mấy đàn em cũng khá tò mò, Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam không hề có giao thoa, thế nào biết tình huống gia đình hắn?


Thẩm Cố Bắc không nói chuyện, duỗi tay che thái dương.
"Nắng quá, tìm nơi nào râm rồi nói chuyện."
Trịnh An Nam ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu, trong miệng lẩm bẩm, "Ê này, cậu là con gái à? Còn sợ nắng."


"Ai quy định chỉ có con gái mới có thể sợ nắng?" Thẩm Cố Bắc khó có thể chịu lời phàn nàn của thẳng nam, "Phơi nắng lâu sẽ gia tăng xác suất ung thư da. Trước bệnh tật, cũng chẳng phân biệt giới tính."


Mấy nam sinh cũng không hiểu nguồn gốc cụ thể của ung thư da, nghe được "ung thư" bản năng sợ hãi. Ngay cả tên cẩu thả  Ngụy Tắc Linh cũng tăng bước chân, nhanh chóng trốn dưới mái hiên.
Mấy nam sinh làm thành vòng, bắt đầu hội nghị mâm tròn phi chính thức.


Thẩm Cố Bắc dù bận vẫn ung dung, dẫn đầu mở miệng dò hỏi, "Bạn học Trịnh An Nam..."
"Gì!" Trịnh An Nam bị ngữ khí chính thức của cậu, làm nổi da gà khắp người, "Gọi tôi là anh Nam."
"......" Thẩm Cố Bắc mặt không biểu tình liếc mắt nhìn hắn.
Trịnh An Nam bỗng nhiên hơi rụt lại, sửa lời, "Kêu tên cũng được."


"Được rồi, bạn học Trịnh An Nam."
Trịnh An Nam: Có gì khác nhau hả
"Ha ha ha ha ha!" Đàn em không nhịn được cười ra tiếng, bị Trịnh An Nam hung hăng trừng mắt nhìn, sợ tới mức che miệng lại.
Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Cậu có biết, quốc gia quy định độ tuổi độc lập là bao nhiêu không?"
"18 tuổi, tên ngốc cũng biết."


"Nói cách khác, sau 18 tuổi, cha mẹ thân sinh cậu không còn nghĩa vụ nuôi nấng nữa." Thẩm Cố Bắc khẽ cười, dùng giọng man mát êm tai trần thuật, "Nói cách khác, hết năm nay, ba cậu có quyền không tiếp tục gửi phí nuôi dưỡng."
"......" Trịnh An Nam nuốt xuống nước miếng, ánh mắt tan rã.


"Tôi hỏi một lần nữa, sau khi thôi học, cậu tính làm cái gì?"
"Làm, làm..." Trịnh An Nam nâng ngón tay, chột dạ nâng tay gãi gãi mặt, "Làm buôn bán, có thể kiếm thật nhiều tiền nhờ việc này."


"Được. Tuy vậy thì bất kỳ việc buôn bán đều có tính mạo hiểm. Cho dù loại hình kinh doanh nào, đều cần rất nhiều vốn để khởi nghiệp, cậu có không?"
Không có.
Nam Nam nhu nhược, không dám hé răng.


"Anh Nam, chúng ta có thể đi làm công á!" Đàn em nhảy dựng lên, vui vẻ rạo rực nói với Trịnh An Nam, "Ba tui đi làm công ở chỗ khác, mỗi năm đều gửi về 3-4 nghìn lận."
(*) 3-4000 NDT = 10-13 triệu VNĐ.
Trịnh An Nam bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Đúng vậy! Tôi có thể đi làm công."
2


"Cậu chắc chắn không? Bạn học Trịnh An Nam, trào phúng trên mặt Thẩm Cố Bắc không chút che giấu, "Công việc yêu cầu bằng cấp, hoặc có sức chịu khổ, cậu có loại nào?"
"À thì." Trịnh An Nam đều không có, hắn chỉ nghĩ ăn no chờ ch.ết, làm một phế vật nhỏ vui vẻ.


Đàn em bên cạnh cũng do dự, Trịnh An Nam về trường học, tốt xấu có thể trộn lẫn một năm.
"Tao không!" Trịnh An Nam lớn tiếng cự tuyệt, "Bà già hộ Lưu mỗi ngày mắng tao, tao không đến trường. Lại nói, lấy thành tích của tao, cho dù về trường cũng không thi đậu đại học!"


Thẩm Cố Bắc siết chặt nắm tay, nỗ lực khống chế xúc động lên đánh hắn.
Không thi đậu đại học, cũng không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, mệt hắn còn có thể đầy đắc ý nói ra.
"Cho nên, cậu quyết định muốn bắt đầu làm công?"


"Làm công thì tôi còn muốn nghĩ lại." Trịnh An Nam sợ chịu khổ, lại không có năng lực kiếm miếng ăn bằng đầu óc. Nghe Thẩm Cố Bắc nói một phen, tương lai trước mắt bỗng trở nên mê mang.


"Như vậy đi." Thẩm Cố Bắc "tâm địa thiện lương", chỉ ra một con đường cho con gà nhỏ đơn thuần, "Tôi có thể cho cậu cơ hội trải nghiệm, bắt đầu từ ngày mai, cậu đi theo tôi làm việc."


"Cậu?" Trịnh An Nam đánh giá bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cậu, trong ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm, "Cậu nếu làm ông chủ của tôi, cậu trả nổi tiền lương không?"
"Đúng vậy đúng vậy." Đàn em cũng nhanh nhảu phụ họa.


Ngay cả Ngụy Tắc Linh cũng muốn nói lại thôi, muốn khuyên Thẩm Cố Bắc suy nghĩ rõ ràng. Y theo điều kiện gia đình của cậu, sao có thể dư tiền mà mướn Trịnh An Nam.
"Đương nhiên." Thẩm Cố Bắc mở năm ngón tay, lắc lắc trước mắt hắn, "Mỗi ngày năm đồng."
(*) 5 đồng NDT = 16 000 VND


"Năm đồng thôi? Tôi không cần đâu!"
"Bạn học Trịnh An Nam, cậu không có bằng cấp, tố chất cơ thể cũng không được, ngày năm đồng đã là nhiều. Nếu cậu làm bên ngoài, không chừng còn không có tiền."
"Đúng vậy đúng vậy, ba tui nói học trò bên ngoài chỉ lo cơm không phát tiền lương."


Thẩm Cố Bắc thấy hắn vẫn do dự như cũ, cố ý lấy lùi làm tiến, "Năm đồng hình như có chút nhiều, ba đồng đi."
"Đừng đừng đừng!" Trịnh An Nam bị hù sợ, "Năm đồng thì năm đồng, cậu cần phải phát tiền lương đúng hạn đó."
"Được, trước tiên ký hợp đồng lao động đã."


Thẩm Cố Bắc tháo cặp sách xuống, từ bên trong lấy ra vở bài tập, xé xuống hợp động lao động đã viết xong trước đó.
"Lao động hợp đồng lại là cái quỷ gì." Trịnh An Nam nhìn đến tự thấy đau đầu, mặt mũi nhăn lại.


"Làm ba bản, ký trên thanh ngang cùng ở dưới cùng." Thẩm Cố Bắc chỉ thị hắn, theo thứ tự ký xuống tên mình, còn phải in dấu tay.
Trịnh An Nam căn bản không xem hiểu lao động hợp đồng, toàn bộ hành trình dựa theo yêu cầu thao tác của Thẩm Cố Bắc.


"Tiền lương mỗi ngày năm đồng, phát theo thời gian làm việc thực tế. Không sai đúng không? Ký tên phía dưới."
Tay của Trịnh An Nam viết mỏi nhừ, mới ký xong cái tên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Được rồi chứ? Cậu chuẩn bị cho tôi làm cái gì?"


"Việc đầu tiên." Thẩm Cố Bắc cúi đầu kiểm tr.a "hợp đồng lao động", thong thả ung dung nói cho hắn, "Thứ hai lúc 7:20, nhớ đến trường đúng giờ."
Trịnh An Nam chậm rãi đánh ra ba dấu chấm hỏi, không thể tin lỗ tai mình, "Đây là công việc của tôi?"


"Giai đoạn hiện tại, đi học là sứ mệnh của cậu, không phải công việc." Thẩm Cố Bắc rút ra tờ giấy hợp đồng lao động phía dưới, "Đây, dấu tay chữ ký của cậu."


Mấy nam sinh thò lại gần nhìn kỹ, mới phát hiện cái gọi là "làm ba bản" của Thẩm Cố Bắc, chỉ có bên trên cùng là hợp đồng lao động, hai tờ phía dưới là giấy bán mình cùng giấy cam kết.


Trên giấy cam kết viết rành mạch rõ ràng, bắt đầu từ giây phút Trịnh An Nam ký tên, phải đi học đúng giờ, không đến muộn không về sớm, tích cực hoàn thành bài tập, nỗ lực đề cao thành tính. Nếu thi không đỗ đại học thì sẽ bị tịch thu một năm tiền lương.
"Đ** Má..."


"Cậu xác định muốn mắng tôi?" Không chờ hắn nói xong, Thẩm Cố Bắc lại rút ra một tờ giấy bàn mình khác, bên trong chứa đầy "nói gì nghe nấy""kêu đến kêu đi",vv... rõ ràng là hiệp ước không bình đẳng, nếu không như cũ tịch thu tiền lương.


"Cậu đã ký tên, có hiệu lực pháp lý. Nếu cậu đơn phương vi phạm hợp đồng, cậu phải bồi thường cho tôi năm triệu(*)." Dựa vào việc tên ngốc nhỏ mù tịt về luật pháp, Thẩm Cố Bắc thẳng tin lừa hắn.
(*)16 tỷ VND =)))
"......" Trịnh An Nam tin là thật, vẻ mặt khuất nhục, đem toàn bộ từ th/ô tục nghẹn về.


Tâm trạng Thẩm Cố Bắc rất tốt, cười khanh khách nói với đám đàn em, "Mấy cậu là quà tặng thêm, tôi mướn chung, nhớ rõ tuần sau đến trường đúng giờ nha."
2
"A ——"
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ, quanh quẩn trên bầu trời trường tiểu học Đông Lưu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: Tôi......


Bắc Bắc: Xin đổi công.
Nam Nam: Tôi còn chưa nói cái gì mà!
Chúc mừng Nam Nam bắt đầu bị nô dịch cả đời, làm cún con là nũng là sướng nhất.






Truyện liên quan