Chương 6: Câu lạc bộ chuyên nghiệp!
Sau đó, hai người đứng cách khu VIP hơn mười mét, thành viên câu lạc bộ K&K đang chuẩn bị hành lý để trở về, nhìn xa xa qua cánh cửa, cuối cùng thấy không có ai ở mấy hàng ghế cuối, lão đại đang bị một cô gái mặc áo sơ mi thắt cái nơ bướm kéo kéo vạt áo.
Ngoài người đội chiếc mũ lưỡi trai, vóc người cao ráo bảnh trai vẫn đi về phía trước, những người còn lại thì nhanh nhạy dừng bước.
Đại Ma Đầu và... một cô gái?
Anh quen một cô gái ư?
Chẳng lẽ...
Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không muốn cho nữ vào đội còn không tính, nhưng ngay cả phụ nữ trong đội cũng đã kết hôn, còn lại tuyệt đối không dính dáng tới phụ nữ. Cho nên, câu lạc bộ sớm đã nghĩ đến một giả thuyết bí ẩn: lão đại nhất định là có một cô chị dâu rất hay ghen.
"Cho nên," 97 suy đoán hợp lý, "Đó chẳng lẽ chính là người con gái của lão đại?"
Ơ? Sao lại buông tay nhanh như vậy?
Đang nói gì thế? Nhìn xem chị dâu đã sợ đến mặt mũi trắng bệch...
Trên khán đài.
"...Tôi vẫn còn nhớ anh, tuần trước ở quán net, anh đã trúng thưởng." Đồng Niên theo phản xạ giải thích cho mình.
Kết quả nói xong, chỉ muốn trực tiếp đập đầu ch.ết đi thôi. Tại sao lại là gặp nhau trong quán net, Đồng Niên mày thật quá nhàm chán mà...
"À, đúng rồi, trúng thưởng," Gun rõ ràng không nhớ rõ.
Chợt, bốn phía đều tối om.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình cầm mic bắt đầu cuộc thi, liên tiếp cảm ơn các nhà tài trợ... Ở trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy bên ngoài khu nghỉ ngơi của các tuyển thủ, có người rất lo lắng vẫy vẫy tay với anh, xem ra là rất cấp bách.
"Cô cứ từ từ xem." Gun nói qua quýt mấy lời, quay ra mấy hàng ghế trống không, trực tiếp đi xuống cầu thang ra ngoài.
Đồng Niên nhìn bóng lưng của anh dần biến mất, có chút tuyệt vọng và tổn thương.
Kế tiếp phải làm gì đây?
Cô nhìn xung quanh, bởi vì trận đấu đã đi được nửa chặng đường, chỉ có thể ngồi hai hàng ghế cuối cùng. Bên cạnh không có ai, mà hai hàng ghế trước cũng ít người ngồi, cô suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng vượt lên một hàng ghế, vỗ vỗ bả vai một người con trai. Người kia quay đầu lại, vốn đang thấy không vui, nhưng khi nhìn thấy là một cô gái, ánh mắt liền trở nên ấm áp.
"Xin lỗi, tôi có điều này muốn hỏi, đội có đồng phục màu trắng hồng là đội nào vậy?"
Người con trai kia hơi khó xử, xem thi đấu mà không biết đó là đội nào, nhưng nghĩ thấy cô gái này cũng khá xinh đẹp, nên bình tĩnh trả lời: "K&K, một trong những câu lạc bộ lớn nhất trong nước."
... Woa, giỏi vậy ư?
"Vậy... Grunt ở đội đó rất lợi hại sao?"
"Grunt?!"
Ba người con trai đều quay đầu lại nhìn cô.
Trước đó là một cao thủ StarCraft, mỗi năm thu về 80 vạn, bây giờ K&K còn nổi tiếng với trò chơi Mật Thất Phong Bạo, là thành viên siêu thần tượng, cái tên này căn bản là một cục vàng lớn không phải sao?
"Là G đẹp trai siêu cấp lợi hại đúng không? Chắc chắn là tuyển thủ át chủ bài rồi! Đó luôn là mục tiêu cả đời của tôi đấy," Một người trong đó nghe thấy tên Grunt lập tức phấn khởi, "Tôi đến đây là vì muốn xem anh ấy thi đấu, từ Tô Châu tới tận đây đó!"
diendanlequydon
....
Lợi hại như vậy sao?
Vẻ mặt cô không dám tin.
Sau đó mấy người kia bắt đầu bô lô ba la kể về cuộc sống, nghề nghiệp của Grunt, làm cho Đồng Niên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đáng tiếc K&K vừa mới thắng hai trận, đã rút lui.
Rút lui sao?
Cô càng thêm buồn bã.
Nếu đội của anh không có ở đây, vậy đứng ở chỗ này còn có ý nghĩa gì chứ. Cô kéo hành lý, buồn bực đi ra khỏi khán phòng, thời điểm đi qua cửa soát vé, còn bị hai người bảo vệ canh cửa nhìn chăm chăm. Hiển nhiên, hai người này thật sự không hiểu, cô gái này mười phút trước kéo chiếc vali vội vàng chạy vào, bây giờ lại kéo vali cúi gằm mặt đi ra... Rốt cuộc là có chuyện gì...
Cô không để ý tới ánh mắt của người khác, cơn gió ngoài kia như gào thét, bây giờ xuống cầu thang thì sẽ đi đâu đây.
"Nghe nói Grunt bị xuất huyết dạ dày, thế mà vẫn cố chịu đựng, còn thắng trận đấu đấy..."
"Tuyển thủ nhà nghề đúng là quá liều mạng, chẳng lẽ họ lại không cố gắng hay sao?"
!!!
Cô chợt đứng lại.
Hai nhân viên làm việc sắp bước vào bên trong.
Đại não của cô lập tức trở nên trống rỗng, kéo vali hành lý đuổi theo, chạy về cửa chính, muốn vào trong đó, lại bị hai tên bảo vệ chặn lại: "Đi ra ngoài thì vé không còn giá trị nữa, không thể vào lại được."
"Tôi thật sự rất vội, tôi cũng chỉ vừa mới ra ngoài có một phút thôi mà..." Đồng Niên thở dài, "Cho tôi vào đi có được không, thật sự có việc gấp!"
Hai tên bảo vệ vẫn kiên trì, hoàn toàn không cho cô vào.
Đồng Niên lại thở dài: "Thật mà, tôi thề đấy, tôi chỉ đi vào đó mấy phút thôi, tôi có thể đưa hành lý cho các anh!"
"Không sao," Chợt, có một bàn tay vỗ vỗ vai cô, "Tôi có thể dẫn cô vào."
Đồng Niên quay đầu lại, sửng sốt. Đây là ai? Không quen.
97 cười với cô: "Tôi có thẻ công tác, có thể dẫn cô vào đó."
Không phải là người xấu đấy chứ? Cô hơi do dự: "Sao có thể không biết xấu hổ..."
97 vẫn nở nụ cười với cô: "Yên tâm, tôi cũng là thành viên của K&K."
Hả? Làm sao hắn biết cô muốn đi tìm Grunt?
"Vừa rồi tôi đứng ở cánh gà, nhìn thấy cô và lão đại đứng cạnh nhau." 97 kiên nhẫn giải thích, nở nụ cười sâu xa: "Mặc dù hai người ngồi chỗ khá khuất... nhưng vẫn nhìn thấy được."
Hả? Lão đại?
A, đúng rồi, ở phi trường, bọn họ đã gọi anh là lão đại.
Cô gật đầu một cái: "Vậy cảm ơn anh."
97 lấy thẻ công tác ra, dẫn Đồng Niên vào. Trên đường đi, tự nhủ thầm mình thật thông minh, quả nhiên đây chính là chị dâu, không ngờ là vậy... Một cô gái xinh đẹp? Lão đại sao có thể lừa gạt mọi người như vậy chứ?"Lão đại không đưa cho cô thẻ công tác sao?"
Hả?
"Tôi... không muốn, vừa rồi chưa kịp nói hai câu, anh ấy liền bỏ đi," Cô vừa nghĩ, vừa nói, "Tôi cũng không biết dùng thẻ công tác có thể đi vào, tôi mua vé của đám phe vé mà."
Hơn nữa, cô và anh cũng không quen nhau...
Sao có thể mở miệng nói mà không biết ngượng được...
"Lão đại vốn là như vậy..." 97 cười híp mắt an ủi cô, "Vừa rồi khi thi đấu cũng vậy. Nhưng điều này cũng thật là quá đáng, lại để cô tự mua vé?"
"Phải, phải" Cô vội vàng lắc đầu, "Phải đi ủng hộ mọi người chứ."
Nhìn vợ của lão đại, thật sự là quá nhiệt tình rồi! 97 thầm khen ngợi chị dâu.
Đến khu nghỉ ngơi của nhân viên, 97 nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Gun đâu, kéo một người lại hỏi: "Lão đại đâu? Tôi dẫn chị dâu tới."
Chị dâu?!
Chị dâu nào? Nói cô? Không phải là nghe nhầm chứ?
"Bác sĩ vừa tới, đang ở trong phòng họp đấy." Người kia hưng phấn nhìn Đồng Niên.
"Bác sĩ tới?" 97 nháy mắt ra hiệu: cẩn thận một chút, không sẽ bị lão đại đánh.
"Grunt bị xuất huyết dạ dày." Người kia cũng nháy mắt ra hiệu: chị dâu thật xinh đẹp.
97 thoáng giật mình, chưa kịp nháy mắt tiếp, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện."
"Cũng vừa mới phát hiện ra."
97 a một tiếng, hỏi Đồng Niên: "Ở phòng họp, chúng ta đến đó thôi?"
Đồng Niên cũng không nghĩ tới từ chị dâu kia nữa, vội gật đầu.
Sau đó, 97 xách hành lý của cô tới phòng nghỉ của K&K, đưa cô tới một hành lang, đẩy cửa vào phòng họp. Trong phòng có một bác sĩ và hai người y tá đang kiểm tr.a cho một người, người kia nằm trên ba chiếc ghế kê sát lại thành "chiếc giường đơn giản", không nhìn rõ mặt. Bước chân Đồng Niên dừng lại, nghĩ cô chỉ vừa mới gặp anh, cứ hỏi thăm như vậy có phải quá đường đột,nhưng... Nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày, vào thăm an ủi một câu chắc không có vấn đề gì chứ?
Cô cứ nghĩ như vậy, đi tới.
Đứng bên cạnh bác sĩ, cẩn thận nói: "Tôi vừa mới đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy nhân viên nói anh bị xuất huyết dạ dày... Đồng đội của anh dẫn tôi vào đây, hỏi thăm anh..." Bác sĩ mỉm cười nhường không gian cho cô, khiến Đồng Niên có thể lại gần bệnh nhân.
Grunt nằm trên ghế lộ ra khuôn mặt, cặp mắt kính che mất nửa gương mặt, trong cơn đau nhức, có phần bực bội và khó hiểu nhìn về phía cô gái xa lạ kia.
Diendanlequyd0n^
...
...
...
...
Ôi? Ai đây?
Đồng Niên ngây người.
"Lão đại, vâng, vừa rồi em nhìn thấy chị dâu, đã giúp anh đưa chị ấy vào đây. Nhất định là chị nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài, nên đứng ngoài cửa chờ anh, không đợi được nữa, cũng không có thẻ công tác, nên bị bảo vệ ngăn lại." Sau lưng, 97 cười hì hì nói.
Đồng Niên từ từ xoay người lại.
Đằng sau cách xa mười bước, có người ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc áo phông đen, khoác áo đang gọi điện thoại...
Không phải là... anh sao?
Rốt cuộc là ai... Xuất huyết dạ dày vậy T.T
Tác giả có lời muốn nói: 0.0... Cá Mực Nhỏ đáng thương.....