Chương 57
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc vừa nhìn sang, Búp Bê cũng tình cờ nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, lúc nào cũng nở nụ cười tỏa năng bất cứ lúc nào, mới chỉ cách hai ngày, đã gầy gò, thậm chí chóp cằm cũng lộ cả ra.
Không chỉ vậy, biểu cảm trên gương mặt trông mờ mịt, như thể bên ngoài vẫn vậy, cìn bên trong đã bị đổi sang một linh hồn khác.
Cho nên khi Chử Thư Mặc lướt qua lần đầu tiên, thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác hay không. Có phải dáng người nhỏ bé bên cạnh Đại sư Maca là một người khác, bộ dạng có chút giống Búp Bê hay không?
Sau khi Chử Thư Mặc đến Học viện Noelle, trong lớp, thậm chí là cả trường, người thân cận với cậu nhất là Búp Bê. Chử Thư Mặc hoàn toàn tin rằng mình không nhìn nhầm, nhìn chăm chú Noelle nho nhỏ kia rất lâu, cậu nhịn không được bước từng bước đi lại gần.
Vòng thi thứ nhất, người xuất sắc nhất là Búp Bê, cậu ấy….rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể biến thành bộ dạng này?
Trong đầu nhớ lại lúc Búp Bê ngồi xổm khóc thương tâm nơi góc tường, lúc mình len lén đưa tinh thạch cho cậu ấy. Sau đó Búp Bê đoạt được hạng nhất, cô rời đi không quay đầu lại một lần, cùng với bộ dạng hiện tại của Búp Bê. (MTLTH.dđlqđ)
Ánh mắt Chử Thư Mặc ngạc nhiên nhìn Búp Bê, cô tựa như cũng cảm giác được, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia từng chút một lại gần mình.
Cặp mắt nhìn trống rỗng vô thần, vừa nhìn thấy Chử Thư Mặc, chút ánh sáng trong đáy mắt đột nhiên sáng bừng, môi mấp máy, giống như muốn hô lên điều gì đó.
Chử Thư Mặc vừa thấy, tâm mềm nhũn. Bình thường nhìn qua, có vẻ như Búp Bê là người đang cưng chiều cậu, dạy cậu nói chuyện. Thực chất, Chử Thư Mặc là người luôn coi Búp Bê là em gái mình.
Cho Búp Bê kẹo ăn, dỗ Búp Bê khi buồn, hay lúc Búp Bê khổ sở về cuộc thi, cậu cũng tự nguyện giúp hết mình.
Khi cậu thấy Búp Bê biến thành cái dạng này, khoảnh khắc ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, theo bản năng lại gần Búp Bê.
Tuy nhiên, ngay lúc cậu vừa bước ra, đôi mắt của Búp Bê bất chợt khác thường, đồng thời Đại sư Maca cũng di động. Một cái xoay người, hai người biến mất ngay trong tầm mắt của Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc sửng sốt, hai mắt trợn trừng, không nghĩ nhiều lập tức đuổi theo. Cùng lúc đó, một bàn tay túm cậu lại. (MTLTH.dđlqđ)
“Cậu đi đâu vậy?” Thanh âm của Tàn Nhang vang lên phía sau, bàn tay đặt lên bả vai cậu, nhíu mày nói: “Không phải tôi nói cậu chờ tôi ở đây sao?”
Chỗ này tạp nham rất nhiều người, khu vực Tàn Nhang được phân cũng không quá rộng, nhìn qua có vẻ như hành trình tìm kiếm tinh thạch của cậu ấy không được thuận lợi cho lắm, vừa tìm tinh thạch, lại phải luôn chú ý đến tình huống của Chử Thư Mặc.
Chử Thư Mặc hiện tại nào có tâm trí để nghe Tàn Nhang càm ràm, quay đầu nhìn thoáng qua, né tay Tàn Nhang chạy lên phía trước. Không được hai bước chân phải dừng lại.
Chỉ mất vài giây mà thôi, trước mặt cậu nào còn bóng dáng của Búp Bê?
Đừng nói đến Búp Bê, ngay cả Đại sư Maca cũng không thấy đâu. Theo góc độ của cậu, phụ cận nơi này không có lấy một cánh cửa nào mới đúng chứ.
Chử Thư Mặc nhịn không được trừng lớn hai mắt, nhìn phải nhìn trái rất lâu cũng không tìm thấy Búp Bê, cả người có chút hoang mang.
Đến bây giờ Tàn Nhang mới phát hiện ra Chử Thư Mặc khác thường,