Chương 86: Chương 78-4
Ngu Uyên mơ một giấc mơ.
Chử Thư Mặc càng ngày càng thân cận với hắn, bình thường hắn cũng tiếp xúc rất nhiều với hoạt huyết thạch, đã rất lâu rồi hắn chưa từng năm mơ.
Nhưng không hiểu vì sao, đối với loại mộng này, hắn chưa từng tỏ ra kháng cự nó.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với loại giấc mơ không rõ ràng quen thuộc đó, lòng còn tính toán phải chú ý nhiều hơn những chi tiết nhỏ khác, thì lại bất ngờ phát hiện….giấc mơ này có chút khác biệt.
Vẫn là bóng lưng gầy yếu ấy, y cầm lấy chén trà ngồi bên giường. Ngón tay mảnh khảnh quá mức, thi thoảng lại cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tóc đen che khuất khuôn mặt, trong khoảnh khắc đó, đáy lòng Ngu Uyên sinh ra dục vọng mãnh liệt. Hắn muốn vén tóc người nọ, muốn nhìn thấy dung nhan của y. Ý nghĩ trong nháy mắt ấy làm Ngu Uyên sững sờ, bởi vì hắn phát hiện ra rằng, khi hắn có ý định này, hai bàn tay hắn lại nắm lại thành nắm đấm thật chặt.
Điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc trước, khi mơ những giấc mơ này, hắn đều lấy thân phận là người thứ ba đứng xem. Nhưng hiện tại, hắn có cảm giác rằng….hắn chính là người đàn ông đang ngồi bên cạnh y?
Sau đó, tựa như muốn xác minh, y để tách trà sang một bên, gọi lên ‘Bệ hạ’.
Âm thanh nhẹ nhàng làm trái tim Ngu Uyên loạn nhịp, trong chớp mắt ấy, đối phương dường như có chút do dự, chậm rãi quay đầu lại đây.
Thời điểm y làm ra hành động này, Ngu Uyên có thể cảm thấy rằng trái tim của mình đập nhanh đến nỗi sắp điên lên rồi, giống như có thứ gì đó sắp phá kén mà ra. Tiếp theo sau đó, hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của y qua lớp tóc.
Rốt cục…..
Khi hắn nhìn thấy dung nhan ấy, toàn bộ giấc mộng bỗng chốc trở nên thật rõ nét.
Ánh mắt Ngu Uyên dừng trên khuôn mặt gầy gầy, tái nhợt yếu ớt, nhưng điều này lại vẫn không thể che lấp đôi mắt sáng rỡ. Ánh mắt của y có chút mệt mỏi, nhưng khi xoay người lại, thấy người trước mặt, ánh mắt y sẽ trở nên dịu dàng và quyến luyến.
Tiếp xúc với đôi mắt biết nói này, không hiểu sao Ngu Uyên lại sinh ra cảm giác ghen tị, cảm xúc này đột ngột trào dâng trong phút chốc. Hắn không biết đối phương đang nhìn ai, hắn cảm thấy bồn chồn và lo lắng về điều đó.
Rõ ràng y là của ta….
Nội tâm đã không kìm nén nổi luống cuống.
Rõ ràng y phải là của ta….
Thiếu niên trẻ tuổi nơi băng thiên tuyết địa, thanh niên ốm yếu đến mức lúc nào cũng cận kề cái ch.ết, cũng là…..bé con nho nhỏ mở mắt trong lòng bàn tay hắn.
Ngu Uyên không rõ vì sao bản thân lại gộp chung ba người vào với nhau, nhưng thâm tâm hắn vẫn luôn kêu gào…tất cả đều là của hắn.
Không được dùng ánh mắt như vậy đi nhìn người khác, không cho dùng thanh âm mềm mại ấy đi gọi người khác, em là của ta.
Dục vọng độc chiếm cơ hồ thôn tính lý trí Ngu Uyên, giây tiếp theo, hắn cảm thấy bản thân chuyển động.
Trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Ngu Uyên tựa hồ như dự cảm được điều gì đó, hắn phản kháng nhưng vô dụng. Hắn cảm nhận được rằng thân thể này đang dần lại gần y, lại cảm nhận được….hắn không thể ngăn cản được.
Nhìn đối phương không hề giãy giụa, mang theo ánh mắt bi ai mà thuận theo. Ngu Uyên cảm thấy trái tim mình cũng sắp ch.ết mất rồi, đau đớn tê liệt, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi cơn mộng.
Mặc dù là như vậy, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người chàng trai ấy, nhìn y thống khổ, nhìn y vẫn chuyển động theo tiết tấu nhưng không hề có cảm giác hưng phấn, lại nhìn ánh mắt ch.ết lặng của y.
Ngu Uyên đau khổ.
Hắn muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt của đối phương, muốn cúi xuống cho cơ thể quanh năm lạnh lẽo ấy một chút ấm áp, nhưng hắn cái gì cũng không làm được.
…..Ta xin lỗi.
Ta xin lỗi…..
Nhìn khuôn mặt ấy dần tiêu tán trong tâm trí mình, Ngu Uyên nhắm mắt.
Hắn vẫn luôn biết đây chỉ là một giấc mơ, cũng hiểu được hắn chưa làm bất kể một hành động gì, nhưng đầu óc vẫn cứ một lần, lại một lần nhớ đến dung nhan ấy.
Cái loại thống khổ nhưng vẫn thuận theo, cái loại ôn nhu ái muội kia, làm cho hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc đối phương đã trải qua bao nhiêu lần mới có thể biến thành bộ dạng này.
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, giống như một lưỡi dao, cứa vào tim hắn thành những vết thương ứa máu.
Ngay tại lúc Ngu Uyên vẫn đang lâm vào cảm xúc bi quan, đột nhiên hắn cảm thấy mặt mình ẩm ướt.
Đúng vậy, là rất ướt….
Như thể có thứ gì đó đập vào mặt hắn…
Hồn thú trời sinh nhạy cảm, hắn nhanh chóng mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cục nắm trăng trắng tiểu Mặc nằm bên cạnh hắn đã không cánh mà bay, hiện ra trước mặt hắn là một chàng trai xinh đẹp mới gặp mấy giờ trước, đang ngủ bên cạnh hắn.
Đôi chân thon dài nho nhỏ không khách khí gác lên người hắn, một bàn tay cũng đặt trên ngực hắn, đầu dúi sâu vào cổ hắn.
Toàn bộ tư thế đều rất bị động, nhưng lại thường thường vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ mặt hắn….
Ngu Uyên sâu sắc ý thức được một vấn đề, có khả năng nhóc con này cho rằng hắn là một viên kẹo Bass khổng lồ.
Ngu Uyên yên lặng nhìn trần nhà, thở dài trong lòng, sau khi bị ɭϊếʍƈ thêm vài cái mới nghiêng đầu qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vài phần ngây ngô, cùng người trong mơ kia không ngờ lại có tám phần tương tự.
Nhẹ nhàng nắm bàn tay nho nhỏ kia, cơ thể nghiêng sang một bên, đảo khách thành chủ ôm lại đối phương. Nhìn anh ngủ ngọt ngào ở trong lòng mình, trong mắt Ngu Uyên hiện lên đau lòng và áy náy.
Nhéo nhéo bàn tay mềm mềm, sau đó cúi đầu hôn lên trán Chử Thư Mặc.
Giọng nói hắn khàn khàn, lại dịu dàng đến không ngờ.
“Sẽ không có lần thứ hai.”