Chương 91

Từ xưa đến nay, chủng tộc mạnh và chủng tộc yếu hơn hoặc sẽ thiết lập quan hệ kiểm soát, hoặc sẽ biến thành loại quan hệ hai bên cùng có lợi, không can thiếp đến nội bộ của nhau, hữu hảo lui tới.


Thật đáng tiếc rằng tộc Noelle và tộc Hồn thú lại không thể trở thành bạn tốt của nhau. Vì họ yếu về thể lực nên hộ nghiễm nhiên trở thành tộc nhân bị coi thành hạ đẳng nhất.


Mà tộc Carl lại có được sự may mắn mà cả tộc Noelle đều mơ ước. Bọn họ có được hình thể của tộc Hồn thú, lại có được ‘đôi mắt’ của tộc Noelle, và rất rõ ràng rằng họ rất coi trọng bản thân.


Vì vậy rất nhiều tộc nhân Carl đều nghĩ tới biện pháp liên hôn để truyền gen của mình cho đời sau. Chỉ cần từ hai đến ba thế hệ, họ đã trở thành một gia đình tộc Carl tương đối ổn định.
Mập Mạp chính là một trong những ‘đời sau’ đó.


Mặc dù là như vậy, tộc Carl ở trong mắt tộc Hồn thú vẫn là một chủng tộc thấp kém. Cho dù họ có khả năng và năng lực để làm những chuyện mà tộc Hồn thú làm, nhưng họ vẫn như không được tộc Hồn thú đặt ngang hàng mà đối đãi.


Ngược lại, địa vị của tộc Carl trong những năm gần đây càng ngày càng bấp bênh.


available on google playdownload on app store


Không phải vì cái gì khác, chính là bởi thiên phú chủng tộc và cả ‘đôi mắt’ của tộc Noelle, còn có được thể năng ngang ngửa với tộc Hồn thú, thậm chí họ còn không cần dùng hồn lực để duy trì tính mạng của bản thân. Hêt thảy những điều đó khiến tộc Hồn thú cảm thấy nguy cơ, thậm chí còn có cảm giác bị uy hϊế͙p͙.


Và điểm bùng phát của mối đe dọa này chính là một người tên Winterly đã làm mưa làm gió một trăm năm trước.


Winterly chỉ là một tộc Noelle bình thường, thậm chí còn bị đánh giá là Noelle không có thiên phú. Ngoài dự liệu của mọi người, cô ấy bỗng chốc biến thành tộc Carl. Đó là một sự ưu ái và may mắn trới từ Thiên Đường. Bắt đầu từ khi đó, Winterly đã sống một cuộc đời khác hoàn toàn so với suy nghĩ trước đó của cô ấy.


Không rõ nguyên nhân vì sao, trong một đêm, cô ấy đã thành lập một địa khu riêng biệt ở biên cương, là đao phủ đang sợ trong tâm trí của tộc Hồn thú thời kỳ ấy. Có thể là do bất mãn, cũng có thể là do phát hiện ra bản thân không cần phải nhìn sắc mặt của tộc Hồn thú mà sống, cố ấy mang theo rất nhiều tộc nhân Carl, thậm chí có có cả tộc Noelle, chính thức khơi mào một cuộc chiến đẫm máu nhất từ trước cho tới nay tại biên cương.


Đúng vậy, là chiến tranh.
Sự thật chứng minh, Winterly không phải là phần tử bạo lực ưa thích chiến tranh, xét theo một góc độ nào đó, cô ấy rất thông minh. Ngay từ đầu, cô ấy đã không làm ra hành động nào quá lớn, mà chỉ âm thầm hạ độc.


Hạ độc với tộc Hồn thú, không phải hạ trong đồ ăn, nước uống, mà cô ấy đã dùng chút thủ đoạn để thay đổi tính năng của hồn thạch và tinh thạch.


Winterly xác thực là một nữ thiên tài, thông qua một vài sự thay đổi rất tinh vi, kết hợp với sự hấp thụ năng lượng của hồn lực, cải biến một lỗi hào quang màu sắc rất nhỏ trong hồn thạch. Loại lỗi này lại không người nào phát hiện ra, lại có thể làm cho Hồn thú khi hấp thụ loại hồn thạch này vào thất khiếu chảy máu và ch.ết vì mất máu quá nhiều.


Trời biết cô ấy đã dùng phương thức gì, và đã làm biết bao nhiêu lần thí nghiệm.


Tóm gọn lại, cô ấy đã làm được, thành công giết ch.ết mấy chục, thậm chí là trên trăm vạn Hồn thú tại khu vực biên giới. Bởi vì không người nào biết cô ấy đã động tay chân vào hồn thạch từ khi nào. Cho dù cô ấy đã bị bắt, hậu quả vẫn cứ nghiêm trọng không thể giải quyết nổi.


Ở ngay tại thời điểm đó, có rất nhiều tộc Carl và tộc Noelle phấn khởi, thậm chí còn dám thành lập một tổ chức thần bí tuyên bố thừa kế toàn bộ ý chí và nguyện vọng của Winterly.


Chuyện này chính là vết sẹo không bao giờ lành của tộc Hồn thú, giả thiết có một người mang huyết mạch của Winterly thượng vị, trở thành Quốc Vương đời kế tiếp của Ater, không một Hồn thú nào có thể chấp nhận được điều ấy. Đó là chuyện mà Brownie lo lắng nhất, đồng thời, thông qua chuyện này, đại tộc Hồn thú đều ôm tâm lý thù hận đối với tộc Noelle. Muốn tiêu diệt toàn bộ tộc Noelle, chỉ cần Brownie có thể tìm được một lý do xem như là hợp lý, thì chuyện táng tận lương tâm này cũng không phải là quá khó chấp nhận.


“Nghe có vẻ rất tàn nhẫn, phải không?” Ngu Uyên kể xong một câu chuyện xưa, chính hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không ngờ có ngày bản thân có đủ kiên nhẫn để nói chuyện với ai đó trong một thời gian dài như vậy.
Nhưng cứ nhìn biểu tình của Chử Thư Mặc thì có vẻ như hắn kể cũng không quá tệ.


“Có chút.” Sau một lúc lâu, thiếu niên ôm một ly trà sữa ấm nóng trong tay, gật đầu thật nhẹ.
Không đợi Ngu Uyên tiếp tục hỏi, Chử Thư Mặc tựa như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, thật thà hỏi: “Có phải anh rất hận bà ấy không?”


Ngu Uyên sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này. Hắn tạm dừng một hồi, mới kinh ngạc nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”


Chử Thư Mặc cúi đầu, mím môi, trong trí nhớ thoáng qua cảnh tượng bé trai trong hầm tối căm hận gào thét ‘Winterly chó ch.ết’, rồi lại cảm thấy mình có chút vớ vẩn. Cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, không biết có là thật hay không, sao anh lại hỏi điều đó cơ chứ?
Không biết phải giải thích thế nào.


Ngay lúc bối rối, Ngu Uyên bên cạnh như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Hắn ngửa cổ, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, gương mặt than bất biến kia lại đột ngột có chút…ngại ngùng.


“Khi đó nhỏ tuổi….Không hiểu được những chuyện sâu xa sau nó. Nhưng lúc đó đúng là có chút hận.” Quay đầu lại nhìn chính bản thân mình ngày xưa, ánh mắt Ngu Uyên lại càng thâm thúy. Trong ký ức, sau nghi lễ hiến tế, hắn hôn mê một năm, về sau tỉnh lại, tựa như thân thể như được thoát thai hoán cốt, vô luận là tâm trí hay tư tưởng đều thành thục như người trưởng thành.


Còn trước đó, hắn đúng là một thiếu niên ngây thơ đến buồn cười.


“Ông nội tôi.” Đây đã là một đoạn ký ức cũng đã lâu lắm rồi, vì thế khi Ngu Uyên tiếp tục kể câu chuyện này có một chút gian nan. Nhưng hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đang chú ý lắng nghe, có một cảm giác nào đó thôi thúc hắn nói tiếp. Ngu Uyên nhắm mắt, thanh âm khàn khàn: “Ông nội tôi là người năm đó đã bắt được Winterly.”


“Đó là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời ông, lúc ấy tôi vẫn còn rất nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, chỉ biết ông kiên trì bắt bằng được Winterly. Khi đó, tôi đã nghĩ rằng hẳn là ông muốn giết gà dọa khỉ, hẳn là để thu hút sự chú ý. Nhưng rất lâu về sau, tôi mới hiểu được, ông tôi muốn bắt sống Winterly chỉ là để nhắn nhủ lại điều gì đó với Ater.”


“Để làm chuyện này thật sự rất khó khăn, ông đã trăn trở rất lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết vẹn toàn nhất. Ông đã rất cố gắng giúp đỡ Winterly và cả nhóm phản động của cô ấy. Nhưng ông chưa kịp nghĩ được phương hướng giải quyết, ông đã qua đời.”


Thời điểm Ngu Uyên nói đến đây, thanh âm vững vàng, tựa hồ cảm xúc không dao động quá lớn, những Chử Thư Mặc ngổi nghe lại trợn tròn hai mắt.


“Là dư đảng của Winterly làm. Trong mắt bọn họ, ông nội tôi chính là người đã phá hỏng kế hoạch của họ, là người đã bắt đi thủ lĩnh đáng kính của họ.”


Đó là thời kỳ khó vượt qua nhất trong cuộc đời của Ngu Uyên, bố mẹ bỏ mặc, từ nhỏ hắn sống với ông nội. Toàn bộ giới quý tộc của Ater, chỉ có ông nội hắn Ngu Trấn là người muốn điều hòa quan hệ của hai tộc nhất, ông chỉ không ngờ rằng bản thân lại ch.ết dưới tay dư dảng của Winterly.


Vì vậy, khoảng thời gian đó, người hắn hận nhất là Winterly.
“Ngu Tướng quân…ông ấy có cảm thấy tức giận không? Rốt cuộc Winterly đã gặp phải chuyện gì?” Chử Thư Mặc thấy Ngu Uyên dừng lại, anh cẩn thận hỏi.


“Chắc chắn là có, nhưng ông nội cũng đã từng ấy tuổi, hẳn là đã nhìn thấu mọi chuyện.”
Ngu Uyên còn nhớ rõ, lúc ông nội biết được chuyện này, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó suy sụp ngồi trên sô pha.
Ông nói với Ngu Uyên rằng chuyện này giống như quy luật nhân quả.


Lúc Winterly dẫn theo đội quân của nàng sát phạt tứ phía, thì trước đó, trên tay tộc Hồn thú cũng không thiếu những oan hồn uổng mạng của tộc Noelle.
Vì thế cho đến hiện tại, Ngu Uyên vẫn không hiểu rõ chuyện này.


Những việc mà tộc Hồn thú đã làm với tộc Noelle trăm ngàn năm qua làm cho Ngu Uyên cảm thấy rằng, năm đó nếu như không có Winterly, thì kiểu gì cũng có người khác đứng lên đấu tranh.
Đặc biệt là khi biết được tâm lý biến thái của Lý Quỳ, hắn càng ủng hộ hành động mà Winterly đã làm.


Đây không phải chuyện mà có thể dùng chủ nghĩa nhân đạo để cân nhắc. Nếu có người muốn anh, thậm chí là chủng tộc của anh phải đi đến bờ vực diệt vong, anh ngoại trừ đứng lên khởi nghĩa vũ trang thì có thể làm gì?


Nói đến tội lỗi, đừng nói Winterly, nhiều năm như vậy, tộc Hồn thú mới là chủng tộc phải đứng mũi chịu sào bởi vì những hành động và ý nghĩ tàn nhẫn của mình đối với một chủng tộc nhỏ yếu.
Nhưng chính hắn cũng không đồng ý với cách làm của Winterly.


Ý nghĩ mâu thuẫn, phức tạp làm hắn trăn trở rất lâu và làm hắn trở nên bối rối.
Ánh mắt dừng trên người thiếu niên vẫn nghiêm túc nghe hắn kể chuyện, trong lòng Ngu Uyên chợt động, sau đó hỏi: “Em cảm thấy Winterly làm như vậy là đúng hay không?”


“Không đúng.” Cơ hồ không cần suy nghĩ, Chử Thư Mặc đã thốt lên câu trả lời.
Điều này làm Ngu Uyên cảm thấy bất ngờ: “Tại sao?”


“Tộc Hồn thú và tộc Noelle là hai chủng tộc khác nhau hoàn toàn. Xin lỗi khi phải nói thế này, nhưng trong mắt của tôi, tôi đồng quan điểm với tộc Hồn thú các anh, Winterly đã được định trước là sẽ thất bại. Nhưng nếu như bà ấy thành công thì sao? Tương lai sẽ thành cái dạng gì? Hai tộc đổi địa vị cho nhau? Vậy cùng hiện tại có gì khác nhau?” Chử Thư Mặc cắn cắn ống hút trà sữa, bình thản đáp lời.


Ngu Uyên chưa từng nghe giọng điệu nghiêm túc như thế này của Chử Thư Mặc, vì vậy hắn có hơi sửng sốt.


“Tộc Noelle không phải như vậy, họ nhát gan, yếu ớt, thậm chí có thể nói là yếu đuối. Nhưng khi họ muốn bảo hộ tộc nhân, thời điểm ấy….” Nhớ tới gương mặt tươi cười của Búp Bê, ánh mắt Chử Thư Mặc chợt lóe: “Họ sẽ trở nên cực kỳ dũng cảm. Mặc dù là như vậy, thiên tính của tộc Noelle vẫn luôn là thiện lương.”


“Tộc Noelle chưa bao giờ nghĩ tới dùng phương thức nào đó tàn bạo để đòi hỏi điều gì. Những gì chúng tôi mong muốn, tất cả đều đã có sẵn trong người chúng tôi.” Bất tri bất giác, xưng hô cũng đã thay đổi.


“Trong mắt tôi, tộc Noelle và tộc Hồn thú luôn đứng vị trí ngang hàng. Giấy chứng nhận của tộc Hồn thú dành cho tộc Noelle là vô nghĩa. Chúng tôi không cần tộc Hồn thú định nghĩa cho chúng tôi, tộc Noelle chính là tộc Noelle, không hơn.”


“Để làm được điều ấy, cũng không nhất thiết phải dựa vào chiến tranh.”


Chử Thư Mặc nghĩ tới rất nhiều phương pháp, rốt cuộc phải làm thế nào để tộc Noelle có thể lấy lại được những gì mà họ đã mất, trở nên tự do tự tại, không phải chịu những ước thúc hà khắc, vô tình của tộc Hồn thú.


Phải biết rằng, tộc Noelle và tộc Hồn thú đều cần tinh lực để sinh tồn. Mà tộc Hồn thú cần ‘hai mắt’ của tộc Noelle để duy trì hồn lực sinh mệnh.
Đến đây, Chử Thư Mặc đột nhiên ngẩng đầu, cười với Ngu Uyên: “Đây nên là công việc của anh.”


Nghe thấy những lời này của anh, ánh mắt Ngu Uyên chợt động.
“Nó có thể trở thành một cuộc giao dịch. Nếu như có một công ty mội giới, nhân viên làm việc đều là Noelle, tộc Hồn thú muốn có hồn lực phải tiến hành trao đổi bằng vật ngang giá, hoặc là tiền tệ.”


“Điều này chính là một điểm cân bằng.” Chử Thư Mặc còn thật sự nghiêm túc nói: “Trước đây khó có thể thực hiện, nhưng máy cơ Hồn thạch lại vô tình mở ra cho chúng ta một cơ hội mới.”


Ngu Uyên nghiêm túc nhìn bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể chăm chỉ làm việc của anh, đột nhiên thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu anh. Không đợi Chử Thư Mặc kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã bị hắn kéo vào trong lòng, sau đó in lên trán anh một cái hôn rất sâu.


“Em cứ như vậy mà tin tưởng tôi? Cái gì cũng dám nói ra?”


Ánh mắt Chử Thư Mặc chợt lóe, có chút ngượng ngùng: “Chuyện của ông nội anh, anh cũng đã nói hết với tôi, không có lý do gì mà tôi không tin anh….Hơn nữa, loại sự tình liên quan đến thương trường này, phải có anh hỗ trợ mới có thể có kết quả, tôi chẳng biết gì về nó cả.”


Ngu Uyên xoa đầu anh: “Được, em muốn làm gì cũng được.”
Ngữ khí cưng chiều đến muốn tràn cả ra này, Chử Thư Mặc muốn tránh cũng không được. Hai vành tai anh trở nên hồng thấu, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói.


“Vậy thì, gần đây anh đều theo dõi gắt gao chuyện máy cơ Hồn thạch, anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Nghe được những lời này, Ngu Uyên rũ mắt, buông người ra, sau đó hứng thú nhìn thiếu niên trước mặt: “Làm sao em biết tôi làm điều đó?”






Truyện liên quan