Chương 29: Nông thôn không chính thống
Edit: Jin Mi
Mới đó mà đã đến trưa, Trân Trân dỗ Tiểu Linh Đang ngủ, Khổng Địch đi đến Phật đường đón bà cụ về ăn cơm, những người đàn ông và phụ nữ còn lại đã sớm đi đào khoai từ, vì thế trong nhà chỉ còn bà hai và Đường Tiểu Duy.
Bà hai bận trước bận sau ở trong nhà bếp, Đường Tiểu Duy cũng không giúp được việc gì, ngồi ở trong sân nhìn trời.
“Tiểu Duy à, cô đi mua bình nước tương giúp bà hai được không?” Tiếng nói lanh lảnh của bà hai truyền ra từ trong phòng bếp.
Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn đồng ý, đi tới cầm lấy bình nước tương, bà hai chùi tay lên tạp dề, nói: “Ra cửa quẹo trái, đi tới đầu đường rồi nhìn sang bên trái, cô có thể thấy cửa hàng tạp hóa, mua đầy bình.”
“Dạ.” Đường Tiểu Duy gật đầu, cầm bình nước tương đi ra ngoài.
Cửa hàng tạp hóa này rất dễ tìm, bên trong tiệm có một phụ nữ trẻ tuổi ôm con ngồi xem tivi, trông thấy Đường Tiểu Duy đi vào, có chút tò mò quan sát, dù sao thôn cũng không lớn, mọi người trong thôn ai cũng biết nhau, một người lạ đến đây cũng sẽ làm cho người khác tò mò.
“Cô gái này diện mạo thật thanh tú, bộ dạng trắng trẻo non nớt xinh đẹp! Chậc chậc chậc, cô bé là họ hàng nhà nào vậy?” Người phụ nữ nhiệt tình hỏi.
“Uh…” Đường Tiểu Duy nghĩ rằng, nếu mình nói lão Phật gia có lẽ chị ta không biết, nói ông cậu chắc cũng không biết là ai, vì thế, cô nói: “Nhà Tiểu Linh Đang.”
“A a, khách của nhà Tống Tống, thì ra là đi cùng với người đàn ông đẹp trai kia, hôm nay cậu ta đi ngang qua cửa nhà tôi, em gái tôi nhìn cậu ta đã đỏ mặt, ôi chao, cô và cậu ta là quan hệ gì? Là em gái à? Tôi thấy gien của nhà các cô thật tốt, đúng rồi, cậu ta có người yêu chưa? Nếu chưa thì cô giới thiệu em gái của tôi với cậu ta được không?” Người phụ nữ kia từ đầu đến cuối tự biên tự diễn.
“Vợi, tôi là vợ của anh ấy.” Đường Tiểu Duy nghiêm túc tuyên bố quyền sở hữu của mình: “Bảo em gái cô từ này về sau không có việc gì đừng đỏ mặt vớ vẩn.”
“A? Vợ?” Người phụ nữ có chút không tin, quan sát Đường Tiểu Duy: “Con dâu nuôi từ bé?”
*Con dâu nuôi từ bé: Ý chỉ những cô gái trẻ được nhận nuôi và trở thành con dâu.
Lúc này Đường Tiểu Duy rất muốn mắng chị ta câu danh ngôn kẻ gian mà cũng có khí thế, chị ta mới là con dâu nuôi từ bé, cả nhà chị ta đều là con dâu nuôi từ bé! Cả nhà chị ta bên trong toàn bộ đều là con dâu nuôi từ bé!
“Tôi muốn mua nước tương.” Đường Tiểu Duy không muốn tiếp tục nói chuyện với chị ta nữa, trực tiếp vào chủ đề chính, vừa nói xong, đột nhiên muốn khóc, khí thế lúc nãy không những dần dần yếu đi, mà còn yếu trầm trọng.
Người phụ nữ trẻ nghe xong thì phì cười.
Đường Tiểu Duy nhấc bình nước tương trong tay lên: “Thật sự là mua nước tương, mua đầy bình…”
“Tiểu Phương, ra đây bán nước tương.” Người phụ nữ bế đứa con trên tay nên có chút bất tiện, vì vậy xoay vào trong nhà hô to xong nói với Đường Tiểu Duy: “Để tôi kêu em gái tới.”
“Đây…” Sau tiếng trả lời to rõ, một người từ trong buồng đi tới.
Đường Tiểu Duy muốn nhìn cô gái thích đỏ mặt này một chút coi có phải dịu dàng giống Trân Trân hay không, nhưng một cơn gió thổi qua, sau khi bị cái bóng của người đó che phủ, hiểu được bản thân thật sự đã nghĩ nhiều rồi.
Trước mặt là một cô gái cao to, vừa đen lại vừa mập, mắt nhỏ híp lại, hai má đỏ ửng, không biết là tự nhiên hay do trời lạnh, Đường Tiểu Duy thật sự muốn hỏi chị gái cô ta, em gái cô mặt trở nên đỏ như vậy, làm thế nào mà chị ta thấy em gái mình đỏ mặt khi nhìn thấy Khổng Địch…Nhìn lại tóc của cô ta, thắt hai cái bím tóc thật dài một trái một phải vắt trên vai, Đường Tiểu Duy nghĩ ngay đến một Tiểu Phương khác, trong thôn có một cô gái, có bím tóc vừa thô vừa thô vừa dài, cô nghĩ nếu cô gái ở thôn Lý Xuân giống như vậy, có lẽ sẽ không có ca khúc
Đường Tiểu Duy đứng cạnh cô ta trông vô cùng nhỏ bé, hai người vốn ở hai thái cực, hai cô trái ngược nhau hoàn toàn, Đường Tiểu Duy nhỏ nhắn, Tiểu Phương cao to, Đường Tiểu Duy trắng nõn, Tiểu Phương ngăm đen, Đường Tiểu Duy có chiếc mũi thẳng xinh xắn, cô gái kia thì có cái mũi bẹt đáng yêu, Đường Tiểu Duy có mái tóc ngắn mềm mại, cô gái kia có bím tóc dài, Đường Tiểu Duy có đôi mắt to long lanh, Tiểu Phương có đôi…Uh, không có mắt.
“Tôi…Mua nước tương.” Đường Tiểu Duy ấp úng nói, bất giác nhìn về phía chị gái Tiểu Phương.
Người phụ nữ trẻ mỉm cười nhìn em gái của mình, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Đường Tiểu Duy rất muốn hỏi chị ta, tự tin đến mức nào, lại dám để cho cô làm mai giúp Tiểu Phương cho Khổng Địch? Nhà chị ta có thể để cho Khổng Địch sống thêm hai năm nữa được không…
“Đưa cho tôi hai đồng.” Tiểu Phương cầm bình nước tương đưa cho Đường Tiểu Duy, giọng nói vô cùng trong trẻo, so với vóc dáng của cô ta hết sức không liên quan.
Đường Tiểu Duy đưa cô ta hai đồng tiền, xoay người rời khỏi.
Ra cửa, đã gặp ngay chú nhỏ mười lăm tuổi của Khổng Địch – Tống Tống.
Cậu ta là con trai của ông cậu tư, ông cậu tư vốn chỉ có một đứa con trai, vì thế đứa nhỏ này được nuông chiều khiến cho tính tình có phần nóng nảy.
Cậu ta và một vài nam sinh đứng ở tảng đá lớn gần cửa tiệm tạp hóa hút thuốc, dáng vẻ lưu manh, mấy người kia nhìn thấy Đường Tiểu Duy phía sau, đều rất hứng thú, không ngừng nhìn cô rồi nói nhỏ.
Đường Tiểu Duy cảm thấy Tống Tống còn nhỏ mà đã hút thuốc thật không tốt, bản thân mình nên quan tâm nhắc nhở một chút, vì vậy, đi lại gần, nói: “Cậu còn nhỏ đã hút thuốc lá, ba cậu có biết không?”
Tống Tống nhướng mày: “Cô và đàn ông khác nói chuyện, bạn trai cô có biết không?”
Xong rồi, bị thằng nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi xem thường, một câu chặn đứng.
Đường Tiểu Duy chịu thua, ủ rũ cúi đầu cầm bình nước tương chuẩn bị xoay người rời khỏi, thì thấy Khổng Địch đi tới.
Khổng Địch không nhanh không chậm, tự mình đã có phong thái quý tộc, thần thái vững vàng thế nhưng lại có phong cách giản dị, anh đứng trước mặt Đường Tiểu Duy: “Biết bọn họ?”
“Chú nhỏ của anh.” Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch, nói.
Khổng Địch quay đầu nhìn về phía đám người kia, ngờ vực nói: “Người nào?”
Đường Tiểu Duy chỉ tay vào Tống Tống, tối hôm qua mới vừa gặp mặt xong.
Khi Khổng Địch nhìn thấy điếu thuốc trong tay Tống Tống, hơi nhíu mày, duỗi tay cầm lấy điếu thuốc vứt xuống đất, đồng thời xòe bàn tay ở trước mặt Tống Tống.
“Làm gì vậy?” Tống Tống nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo kia, vẻ mặt đề phòng.
“Còn lại đưa cho tôi.” Khổng Địch nói.
“Dựa…dựa vào cái gì?” Tống Tống nhìn Khổng Địch, có chút căng thẳng.
“Tôi không thích.” Lý do của anh vô cùng lớn.
Tống Tống ở dưới mắt Khổng Địch, càng lúc càng do dự, cuối cùng lấy hộp thuốc lá trong túi quần đặt vào lòng bàn tay của Khổng Địch, Khổng Địch tiện tay mở hộp thuốc lấy điếu thuốc lá đổ xuống cống nước phía sau tảng đá.
Hôm nay Đường Tiểu Duy mới thấy được, Khổng Địch mang lại cho người khác cảm giác uy hϊế͙p͙, cặp mắt lạnh lùng liếc qua một cái, không cần phải nói gì, bọn nhóc đã rùng mình, không chút nào giống với cô lúc nãy toàn là dáng vẻ vô lại.
“Đói bụng…” Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy cầm bình nước tương trong tay, đoán chừng là muốn đi về ăn cơm, anh vuốt bụng nói.
“Vậy đi thôi.”
Hai người vừa mới quay lại thì gặp được Tiểu Phương, trong tay Tiểu Phương không biết đang cầm cái gì, bàn tay bên dưới nắm thành nắm đấm làm ra bộ dạng đáng yêu, mắt híp không thể híp hơn, miệng cười ngoác tới mang tai, vẻ mặt cô ta say mê nhìn Khổng Địch, thấy hai người quay đầu lại, cô ta đã vội vàng chạy tới, cầm tiền đưa tới trước mặt Khổng Địch, nét mặt thẹn thùng: “Tám đồng của anh…”
Khổng Địch không rõ nguyên do, không nhận.
Đường Tiểu Duy rất muốn có một cái chảo đập cho cô ta một trận, sau đó học theo cách tiếp cận của cô ta, nói câu, tám đồng là của anh…
Tiểu Phương thấy Khổng Địch không nhận, bước tới một bước, Khổng Địch lui về phía sau một bước, Tiểu Phương lại bước tới một bước, Khổng Địch tiếp tục lui về sau một bước…
Đường Tiểu Duy nghĩ tới
Cái thôn này thật kỳ lạ, Đường Tiểu Duy nghĩ thầm.
“Bảo…Ta…Chúng ta về thôi.” Nét mặt Khổng Địch xuất hiện vẻ bất an hiếm có, anh gấp gáp nắm tay dẫn Đường Tiểu Duy đi, chà cánh tay, nói nhỏ ở bên tai Đường Tiểu Duy: “Anh nổi da gà.”
Đường Tiểu Duy từng nghe Lữ Nam kể, Khổng Địch cực kỳ nhạy cảm khi có người lạ đến gần, cho nên anh nói nổi da gà cũng không phải là nói giỡn.
Khổng Địch đề phòng nhìn Tiểu Phương, sau đó dẫn Đường Tiểu Duy nhanh chóng rời khỏi, dễ nhận thấy anh có chút sợ Tiểu Phương.
Đối với Đường Tiểu Duy lúc này, ở dưới con mắt yêu thích của cô thì Tiểu Phương kia chỉ đơn giản là uất ức, thậm chí xem cô ta và cô gái khổng lồ trong Trường Giang số bảy như nhau, quả thật là một cô gái yêu mến.
Hai người vừa quay đi, chợt nghe thấy giọng nói của một cậu bé từ phía sau truyền tới: “Tiểu Phương, ngày hôm qua chị nói yêu tôi, sao hôm nay thấy cháu trai của Tống Tống đã chảy nước miếng? Chẳng lẽ chị có thể dễ dàng nói yêu đương như vậy sao? Lẽ nào chị nói yêu tôi là lừa gạt tôi sao? Chẳng nhẽ tình yêu của chị chỉ như vậy, không thể chịu đựng được thử thách sao? Tiểu Phương, chị đã khiến cho tôi không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.”
Đường Tiểu Duy lảo đảo một cái, xém chút nữa ném luôn bình nước tương,…Đây cũng quá là nông thôn không chính thống rồi.
--- ------ ------ ------ Tôi là đường phân cách nông thôn kỳ lạ --- ------ ------ ---------
Lúc ăn cơm trưa, bà hai bưng ra một giỏ bánh ngô hấp giống như đang dâng vật quý, bà cụ nhìn thấy bánh ngô hấp tưởng chừng như nước mắt lưng tròng, Đường Tiểu Duy vừa nhìn, thấy có biến, vì thế nói ngay lập tức: “Bà nội, bà nhất định là có chuyện xưa với bánh ngô hấp.”
Chiêu này là học được từ Đường Lâm, Đường Lâm trước kia khi dỗ ông cụ nhà cô, chính là để cho ông cụ kể lại chuyện đã qua, mỗi lần giống như tình cờ hỏi, ông cụ nhớ lại sự tình, một lần nói sẽ nói mãi, mỗi khi kể đều vô cùng xúc động, Đường Lâm nói, toàn bộ những việc đã trải qua của người già đều rất phong phú, bọn họ khát khao được kể cho người khác nghe, làm một người biết lắng nghe là cách hiệu quả nhất để lấy lòng người già.
Quả nhiên Đường Tiểu Duy dùng đúng phương pháp, bà cụ vừa nghe có người hỏi, lập tức hưng phấn, kể cho Đường Tiểu Duy về những chuyện đã qua, gì mà ông nội Khổng Địch là công nhân của nhà bọn họ, là người làm việc chăm chỉ và vui vẻ, thêm ngoại hình đẹp trai làm cho bà rung động, vì thế lén lấy bánh ngô hấp trong nhà đưa cho ông ăn, hai người xác định sau này có khó khăn như thế nào vẫn ở bên nhau trọn đời, về sau làm sao để gây dựng sự nghiệp gì đó, giọng kể cởi mở hơn, bà cụ vẫn chưa kể hết, Đường Tiểu Duy nghe rất chăm chú, vừa mới bắt đầu vốn chỉ là tùy tiện nghe một chút, không nghĩ tới câu chuyện của bà cụ quá sức tưởng tượng, sau khi Đường Tiểu Duy nghe xong cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình, lên bổng xuống trầm, vì vậy, trong quá trình kể chuyện này, tình cảm Đường Tiểu Duy và bà cụ coi như tiến thêm một bước.
Nhìn lại Khổng Địch, anh ngồi trên ghế, nắm tay của vợ mình ngủ say.
Đường Tiểu Duy nghe xong câu chuyện, Khổng Địch cũng tỉnh, Đường Tiểu Duy tiếc thay cho anh, nói: “Bà nội vừa kể chuyện xong, sao anh lại ngủ?”
Khổng Địch còn buồn ngủ: “Nếu em thích nghe, anh có thể kể lại cho em nghe một lần nữa, ngược lại anh kể cũng không bị vấp chút nào.”
Thì ra là đã nghe cái này muốn nát rồi.