Chương 7: Giáo viên dạy thay
Editor: Âu Dương Lạc Cửu
Vài ngày sau, Đường Tiểu Duy vẫn không thể đánh vào nội bộ "Quân địch" như trước, sinh hoạt như cũ, Đường Lâm cũng mỗi ngày bận rộn hai việc như trước đây, đi học và tìm Khổng Địch, mà lần này Đường Tiểu Duy bất lực.
Hôm nay, Đường Tiểu Duy ở trường học, sống một ngày bằng một năm.
Các bạn học khác đều đang cố gắng học tập, cậu chạy tôi đuổi, tranh đấu gay gắt, chỉ vì cướp đoạt thứ tự ở kỳ thi cuối, đạt hạng nhất kì thi vào trường cao đẳng nửa năm sau, chỉ có Đường Tiểu Duy, lười biếng nằm úp sấp tại chỗ ngồi, không phải khắc khổ cũng không phải nỗ lực, nhìn trời ngắm cảnh, ngủ một chút, lại trêu chọc Lưu Ân Kỳ một chút.
Lưu Ân Kỳ phát điên...
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết tiếp theo là tiếng Anh, Đường Tiểu Duy vừa nghĩ tới quý bà dạy môn tiếng Anh kia thì lập tức đau đầu, quý bà kia vừa thấy mặt Đường Tiểu Duy đã như sao hỏa đụng phải trái đất, mặc kệ, nằm úp sấp trên bàn ngủ bù.
Trong phòng học yên tỉnh đến quỷ dị, một hồi lâu sâu mới có tiếng mở cửa truyền đến, sau đó là trận tiếng kêu kinh ngạc và tiếng hít hơi, tiếng nói càng lúc càng lớn, cái gì mà "Đẹp trai", "Đẹp", "Là ai thế" là những từ ngữ xuất hiện nhiều lần, sau khi hỗn loạn trong chốc lát, tiếng giáo viên đập bàn vang lên, nhẹ nhàng ba cái, đã có ma lực làm cho cả phòng học đều yên lặng lại.
"Vào học."
Tiếng nói kia? Rất quen thuộc.
Đường Tiểu Duy bỗng nhiên ngẩng đầu, khi thấy Khổng Địch đang đứng trên bục giảng, giống như nằm mơ, người dù nghĩ như thế nào cũng không thể xuất hiện ở nơi này, lại đứng ở đó, cách mười bước chân.
Sau khi vào phòng Khổng Địch đã thấy Đường Tiểu Duy đang nằm, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hơi nghịch ngợm nháy mắt với cô.
"Thưa thầy, có phải thầy đi lộn chỗ rồi không ạ? Giáo viên tiết này của chúng em là một quý bà tóc xoăn." Phía dưới đột nhiên có người nói, chọc cho mọi người cười rộ lên.
"Cô Nhậm ngã bệnh, tôi tới dạy thay." Anh tùy ý nói, để sách vở trên bục giảng, lấy đồ đạc ra.
"Thầy ơi, thầy tên gì vậy à?" Có nữ sinh to gan hỏi.
"Khổng Địch..." Tiếng nói lẩm bẩm của Đường Tiểu Duy vang lên.
Khổng Địch sửng sốt một chút, nhìn Đường Tiểu Duy, cười gật đầu, xoay người viết tên ở trên bảng đen.
Bạn học cùng lớp quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, hơi ngạc nhiên.
Lưu Ân Kỳ ngồi ở phía trước quay đầu lại hỏi cô: "Làm sao cậu biết tên của thầy?"
Đường Tiểu Duy muốn nói, anh ta có gian tình với Đường Lâm, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy Đường Lâm một phía tình nguyện, vì vậy, bĩu môi, văng ra hai chữ: "Quen biết."
Khổng Địch viết xong tên, tiếng bàn luận xôn xao một hồi, tiếng nói vang lên bốn phía, một hồi lâu sau mới lắng xuống, cái tên Khổng Địch không đến mức quá nổi tiếng, cũng có chút danh tiếng,... ít nhất... Ở trong nhận thức của người trẻ tuổi, là rất truyền kỳ.
Khổng Địch nói vô cùng tốt, anh đứng thứ nhất trong cuộc thi lần trước, mạch suy nghĩ rõ ràng, năng lực biểu đạt rất mạnh, từ trước cho tới bây giờ Đường Tiểu Duy chưa từng nghe hiểu đến như thế, nhìn những bạn học khác, cũng đều nghiêm túc.
"Khổng Địch học bốn năm đại học! Cũng tốt nghiệp từ trường học của chúng ta." phía sau truyền tới tiếng nói chuyện nhỏ một bạn học nữ.
"Thật sự là Khổng Địch kia? Đại thần mười năm không gặp?" Một giọng nữ khác truyền đến.
"Là anh ấy, tớ đã thấy ảnh chụp chung tốt nghiệp của anh ấy cùng cô Nhậm, lúc xem ảnh chụp tớ còn tưởng là minh tinh đấy, cô Nhậm nói Khổng Địch là học sinh tâm đắc nhất của cô, sau lại biết cô Nhậm có hình của anh ấy, tớ thấy rất nhiều nữ sinh đi nhìn lén."
"Anh ấy nói thật tốt…” Tiếng nói nhỏ dần, rõ ràng đã bắt đầu suy nghĩ mơ màng.
Người ngồi cùng bàn Đường Tiểu Duy là Trác Hoan – lớp trưởng kiêm chủ tịch hội, là nam sinh muốn khuôn mặt có khuôn mặt muốn đầu óc có đầu óc, bởi vì cậu xếp hạng nhất, cô là thứ nhất đếm ngược, cho nên bọn họ ngồi cùng bàn.
Trác Hoan là một lớp trưởng cực kỳ có trách nhiệm, trên phương diện học tập bạn học khác có khó khăn gì cậu cũng nhiệt tình trợ giúp, bạn nào không có bài tập cậu cũng sẽ đốc thúc, chỉ có Đường Tiểu Duy, cậu chưa bao giờ hỏi đến, cô không làm bài tập, cậu không báo không nói, đôi khi lại vẫn hỗ trợ giấu diếm, Đường Tiểu Duy cảm thấy, Trác Hoan nhất định không thích cô, cho nên thái độ với cô mới "Vò đã mẻ lại sứt" như vậy.
Trác Hoan cũng nghe tiếng nói ở phía sau, vì vậy tiến đến bên cạnh Đường Tiểu Duy hỏi: "Giáo viên dạy thay này, cậu cảm thấy đẹp mắt không?"
Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch đứng trên bục giảng, gật đầu với Trác Hoan: "Đẹp."
Trác Hoan nói tiếp: "Tớ chắc chắn anh ta là một hoa hoa công tử(*)."
(*)hoa hoa công tử: playboy
Đường Tiểu Duy bĩu môi, đang muốn đính chính cho Khổng Địch, vừa mới mở miệng đã nghe Khổng Địch gọi Trác Hoan. Vì vậy, ánh mắt của các bạn học đều tập trung vào trên người Đường Tiểu Duy.
Vì sao tập lại trung đến trên người Đường Tiểu Duy?
Bởi vì, thầy Khổng gọi như thế này: "Bạn học ngồi cùng bàn Đường Tiểu Duy, em lên phiên dịch câu này..."
Trác Hoan không chút hoang mang đứng lên, sau khi dịch xong hết câu thì ngồi xuống, nhỏ giọng lầm bầm: "Có phải anh ta nghe thấy tớ nói chuyện không?"
“Cậu lặp lại lần nữa, rồi hỏi bạn học ngồi đằng trước có nghe hay không?." Đường Tiểu Duy ra chủ ý.
Trác Hoan nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói một lần: "Khổng Địch nhất định là một hoa hoa công tử."
"Nói lớn hơn vừa rồi một chút." Đường Tiểu Duy nghe xong, trừng mắt thật to, nghiêm túc nói.
Tiếng nói của Trác Hoan rất rõ ràng: "Khổng Địch nhất định là một hoa hoa công tử..."
Những người ngồi phía trước đột nhiên đều quay lại nhìn về phía Trác Hoan, trong phút chốc phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Đường Tiểu Duy nén cười đến mức mặt đỏ bừng, cặp mắt xinh đẹp của Khổng Địch bay tới bay lui ở trên người Đường Tiểu Duy và Trác Hoan.
Trác Hoan biết mình bị Đường Tiểu Duy đùa bỡn, mặc kệ vừa rồi Khổng Địch có nghe được hay không, lần này chắc chắn nghe được, từ trước cho tới nay cậu chưa từng trải qua tình huống như vậy, Trác Hoan nghiến răng nghiến lợi, cô bé ch.ết tiệt kia!
Cho dù trong lòng ngứa ngáy, thế nhưng cậu vẫn biểu hiện thản nhiên nói rằng: "Xin lỗi thầy, em nói hơi lớn."
Khổng Địch gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của Đường Tiểu Duy, trong lòng căng thẳng.
Có người thấy anh không nói lời nào, gan lớn lại hỏi: "Thầy giáo, thầy thầm chấp nhận sao?"
Khổng Địch cười cười: "Chúng ta hẳn nên khuyến khích cho trí óc tưởng tượng của một người." Sau đó, anh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chỉ thừa nhận hai chữ sau."
Công tử? Nhìn xem, người nọ thật là tự mãn.
Bầu không khí trong phòng học lại trở nên sống động, các bạn học trong tiết này đều hưng phấn.
Một lát sau, Trác Hoan nhìn thấy Khổng Địch tiếp tục giảng bài, lúc này mới quay đầu căm tức nhìn Đường Tiểu Duy, trên mặt Đường Tiểu Duy vẫn còn nụ cười cho trò đùa dai vừa rồi, má lúm đồng tiền không kiêng kỵ gì nở rộ về phía Trác Hoan, gương mặt cậu không tự chủ trở nên dịu dạng, đưa ngón tay đẩy trán nàng, giọng nói hơi bất đắc dĩ: "Cậu thật là hư."
"Hoa hoa công tử, dịch cả ba đề cho tôi!" Tiếng nói của Khổng Địch như âm hồn vang lên bên tai Trác Hoan, các bạn học đều bởi vì danh xưng Khổng Địch gọi Trác Hoan mà cười ha ha, Trác Hoan hiếm khi đỏ mặt.
Trác Hoan cam chịu dịch tất cả đề, Đường Tiểu Duy cười nhìn Khổng Địch, không biết có phải cô quá mẫn cảm hay không, luôn cảm thấy chỉ cần Trác Hoan nói chuyện với cô thì sẽ bị Khổng Địch gọi.
Khổng Địch phát hiện ánh mắt như có điều suy nghĩ của Đường Tiểu Duy, trực tiếp nghênh đón, hơi lộ ra ý cười với cô, nụ cười này lại chọc cho nữ sinh bốn phía phát ra tiếng than sợ hãi.
Nữ sinh phía sau nói: "Tớ đã muốn hẹn hò với thầy ấy rất lâu rồi."
Đường Tiểu Duy rất muốn quay đầu lại nắm tay bạn học đó, nói cho cô gái đó biết: "Cậu nói ra tiếng lòng của tôi, tôi cũng muốn hẹn hò với anh ta rất lâu rồi."
Nghĩ như vậy, trong lúc Trác Hoan đang dịch đề Đường Tiểu Duy vô ý thức vẽ linh tinh trên giấy, lúc Trác Hoan gần dịch xong, Đường Tiểu Duy mới tỉ mỉ nhìn tác phẩm lớn của mình, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, vừa định che lại, đã thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vô cùng đẹp mắt duỗi tới, rút cuộn giấy ra.
Đường Tiểu Duy đưa tay ngăn cản, nhưng không lấy lại được, hơi tức giận ngẩng đầu nhìn, thấy Khổng Địch đứng bên cạnh bàn của chính mình, chăm chú nhìn chữ trên cuộn giấy, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía Đường Tiểu Duy, khuôn mặt Đường Tiểu Duy ở dưới tầm mắt của anh dần dần phiếm hồng, Khổng Địch hơi nhếch khóe miệng, cầm lấy bút của Đường Tiểu Duy, viết vài nét bút ở trên cuộn giấy.
Sau đó trả cuộn giấy giao lại cô, trước ánh mắt kỳ quái của mọi người đi lên bục giảng.
Đường Tiểu Duy nhìn chữ viết bay mùa trên cuộn giấy, tim đập dần dần nhanh hơn, Lưu Ân Kỳ ở phía trước quay đầu xuống, vươn tay: "Viết cái gì vậy? Cho tớ xem với"
Lúc này Đường Tiểu Duy mới phản ứng được, nhanh chóng cầm cuộn giấy giấu dưới bàn học.
Lưu Ân Kỳ vừa mới nói cô keo kiệt rồi quay đầu lại, Trác Hoan đã ngồi xuống bên cạnh mím chặt môi nhìn bảng đen, vô cùng trầm mặc.
Người khác không thấy được, cậu lại thấy rất rõ ràng.
Trên cuộn giấy kia, Đường Tiểu Duy viết là "Khổng Địch, tôi muốn hẹn hò với anh."
Khổng Địch viết tiếp: "Buổi chiều tan học, gặp ở cửa sau của trường học."
Bốn mười lăm phút rất nhanh đã kết thúc, Khổng Địch canh thời gian vô cùng chuẩn xác, sau khi nói xong đề cuối cùng, tiếng chuông cũng vang lên, anh thu thập đồ dùng: "Tan học."
"Thầy ơi, cho bọn em số điện thoại đi!!" Trong phòng học truyền ra tiếng nói liên tiếp không ngừng.
"Tôi không có điện thoại di động." Khổng Địch hơi vô tội giơ tay ra.
"Làm sao có thể?"
"Thật hay giả?"
"... "
Lý do từ chối như vậy khiến người ta rất khó tin, dù sao thời đại này, người nào không có điện thoại di động, nhưng mà anh cứ đứng ở nơi đó như vậy, vẻ mặt thuần lương khiến người ta cảm thấy anh không nói dối.
"Thầy ơi, sao thầy lại nói tiếng Anh tốt như vậy ạ?" Không biết ai hỏi vấn đề này, rõ ràng là muốn giữ lại anh thêm một chút, là một lời nói điển hình.
Bên ngoài hành lang đã có học sinh lục tục đi qua, có một vài bạn học trong lúc vô ý liếc mắt phòng học một cái, lập tức quên di chuyển, chỉ chốc lát sau phía trước cửa phòng học và cửa sổ đã đầy người, không ai không hiếu kỳ từ đâu ra một người đàn ông đẹp mắt như vậy.
Nghe xong vấn đề này, Khổng Địch im lặng một chút mới nói: "Tôi từng ở Mỹ một thời gian."
"Nơi đó tất nhiên là rất tốt." Không biết người nào cảm thán: "Một quốc gia thịnh vuợng."
Mắt Khổng Địch nhìn về hướng ngoài cửa sổ, cười hơi miễn cưỡng: "Chắc là thế!." Đôi mắt anh rủ xuống, khẽ vuốt ống tay áo, lại ngẩng đầu như cũ: "Hi vọng chúng ta không gặp lại nhau nữa."
Lời nói này rất không lễ phép, nhưng từ trong miệng anh nói ra tại sao lại cảm thấy vô cùng phóng khoáng, nhất định anh cảm thấy việc dạy thay này vô cùng buồn chán, đồng thời uyển chuyển biểu đạt ra điều mình không muốn như vậy.
Không để ý tiếng chào tạm biệt nhiệt tình xen lẫn thất vọng phía sau, anh nhanh chóng đi ra phòng học.
Giờ học tiếp theo, trong lòng Đường Tiểu Duy có chút không yên, toàn bộ buổi chiều đều có dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên, ngay cả tâm tình của đồng chí lớp trưởng Trác Hoan thân thiện cũng không tốt, đến giờ vẫn không nói lời nào.
Năm giờ mười lăm phút, tiếng chuông tan học vang lên, Đường Tiểu Duy dọn dẹp túi sách lập tức chạy ra khỏi phòng học, chạy một hơi tới cửa sau trường học, nơi đó còn chưa có người nào, chỉ có một chiếc xe thể thao ngừng ở một bên.
Đường Tiểu Duy đi tới, từ cửa xe nhìn Khổng Địch gục trên tay lái đang ngủ, cô gõ cửa xe một cái, mắt Khổng Địch buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, dáng vẻ mê mang nhìn Đường Tiểu Duy ở ngoài cửa, Đường Tiểu Duy giống như bị điện giật, dáng vẻ vô hại kia không ai có thể chống đỡ được.
Khổng Địch thấy rõ người đến là Đường Tiểu Duy, nhếch môi cười rộ lên, nụ cười rực rỡ làm cho Đường Tiểu Duy trong nháy mắt cảm thấy ánh mặt trời xán lạn.
Đường Tiểu Duy quan sát bốn phía, nhanh chóng ngồi vào ghế kế bên người lái.
Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy một chút, cảm thấy buồn cười: "Tại sao em lại lén lút như thế?"
"A? Tôi nghĩ rằng không thể để cho người khác biết điều này mà!" Đường Tiểu Duy nói.
"Không thể cho ai biết?" Khổng Địch nhíu mày.
Cô gật đầu: "Nếu không... Vì sao chúng ta lại trộm truyền giấy trong lớp?"
"Đó là bởi vì tôi là giáo viên, phải làm bộ gương mẫu, ngang nhiên bàn tán việc riêng trong lớp rất bất tiện, nhưng điều này cũng không có nghĩa hiện tại vẫn bất tiện như trước." Khổng Địch giải thích.
Đường Tiểu Duy suy nghĩ một chút, a vài tiếng, thắt chặt giây an toàn, nói: "Tôi vậy mà còn cảm thấy kích thích, một loại cảm giác yêu đương vụng trộm, ôi chao... Xe này của anh thật nhỏ, vẫn là xe lớn thoải mái nhất."
Khổng Địch tự động quên tư duy nhún nhảy của cô, chỉ là hơi bị thương tổn vì câu nói sau của cô, mở to hai mắt nhìn cô, cảm giác có chút vô lực.
Về sau, Đường Tiểu Duy đã từng gặp rất nhiều người chụp ảnh cái xe này, cũng nghe nói tên của cái này, là bản sao huyền thoại Ferrari F340.
"Vì sao vừa rồi anh lại ngủ?" Đường Tiểu Duy hỏi Khổng Địch đang chăm chú lái xe.
"Có người nói cho tôi biết các em bốn giờ tan học." Khổng Địch cau mày oán giận.
"Lớp mười là bốn giờ." Đường Tiểu Duy nói: "Các lớp còn lại thì thêm một giờ nữa mới tan học, anh không biết sao!."
"Không có." Khổng Địch lộp bộp trả lời.
Đợi hai giờ rồi, ai bảo anh còn đến sớm hơn một giờ chứ.